Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh

Chương 181

Chương thứ ba của “Vọng Nguyệt Bút Ký” chép rằng: “Kề tai tựa má, tình ý nồng nàn”

Tình cảm giữa Phò mã và Công chúa vô cùng khắng khít. Có hai điểm Công chúa yêu nhất ở Phò mã, một là dung mạo tựa đóa hoa sen, diễm lệ đến mức khiến trăm hoa phải lu mờ, và hai là đôi tay như khối ngọc quý, được gọt giũa một cách tinh tế.

Có lẽ vì trước kia Phò mã từng bị thương ở tay, nên mỗi khi gặp ác mộng trong đêm, Công chúa lại vô thức nắm lấy tay Phò mã, lật qua lật lại để xem xét. Nàng chạm vào từng ngón, tỉ mỉ kiểm tra, đến khi xác nhận không có tổn thương nào mới khẽ thở phào, rồi tựa vào lòng Phò mã, chìm vào giấc ngủ sâu.

Phò mã đã quen với thói quen ấy của Công chúa. Mỗi lần như vậy, hắn luôn lặng thinh, để mặc Công chúa tùy ý dò xét, tỏ ra như đang ngủ say. Chỉ khi Công chúa đã an ổn trong vòng tay mình, hơi thở dần trở nên đều đặn, hắn mới mở mắt, rón rén vòng tay qua eo nàng, kéo nàng vào gần hơn.

Thế nhưng, đêm nay, Công chúa cứ nắm lấy tay Phò mã mãi không buông, thậm chí hắn còn cảm nhận được từng giọt lệ ấm nóng rơi xuống mu bàn tay mình. Phò mã sợ nhất là phải nhìn thấy Công chúa khóc, lúc này cũng chẳng giả vờ ngủ nữa. Hắn mở mắt, dịu giọng hỏi nàng: “Minh Nguyệt Châu, sao thế?”

Công chúa nức nở: “Lúc đó… chắc là đau lắm, phải không?”

“Đều đã qua rồi…”

“Vì sao khi ấy, ta lại không ở bên chàng chứ…” Công chúa nghẹn ngào, tiếng khóc đứt quãng: “Ta đáng lẽ phải ở bên chàng mới đúng.”

“Thật sự đã qua hết rồi.” Phò mã ôm nàng vào lòng, cẩn thận hôn đi từng giọt lệ trên má nàng: “Giờ ta rất ổn.”

Để chứng minh lời mình, Phò mã đưa tay ra trước mặt Công chúa. Dưới ánh đèn, đôi tay hắn trắng trẻo như ngọc, các ngón thon dài, ngoài những vết chai mờ do luyện tập cưỡi ngựa bắn cung thì chẳng hề có dấu tích thương tổn nào. Công chúa cắn môi, nắm lấy tay Phò mã áp lên má mình, giọng nàng rầu rĩ: “Thập Thất lang, chuyện như vậy… sẽ không bao giờ xảy ra nữa, đúng không?”

“Sẽ không đâu.” Phò mã khẽ đáp.

Đêm ấy, Phò mã dỗ dành Công chúa rất lâu. Ngọn đèn bên song cửa chỉ tắt đi sau một canh giờ. Đến khi Công chúa mang theo vệt nước mắt ngủ say, Phò mã mới cúi xuống hôn lên mái tóc nàng, thao thức mãi không cách nào ngủ được.

Không phải vì nàng quấy nhiễu giấc ngủ của hắn, mà là vì chính hắn cũng đỏ hoe cả mắt.

Phò mã là bậc nam nhi không dễ rơi nước mắt. Tương truyền lúc còn nhỏ, hắn từng ngã ngựa, gãy xương chân, đau đớn đến tột cùng mà vẫn không rơi một giọt nước mắt nào. Thế nhưng lúc này, đêm khuya tĩnh lặng, ôm Công chúa đang say giấc trong lòng, hắn lại âm thầm rơi lệ.

Hắn nghĩ, đời này kiếp này, muôn đời muôn kiếp, hắn cũng không thể gặp được người thứ hai yêu thương hắn như nàng.

Nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, trân quý hắn, vì vết thương cũ của hắn mà đau lòng đến rơi lệ. Rốt cuộc hắn có tài đức gì mà lại được nàng dành tình yêu sâu sắc và thuần khiết đến vậy?

Phò mã cúi đầu hôn lên mái tóc bên thái dương của Công chúa, nhỏ giọng thì thầm: “Minh Nguyệt Châu, sẽ không còn chuyện như vậy nữa, ta thề.”

Vài ngày sau, sứ đoàn Thổ Phồn vào kinh tiến cống, xong xuôi liền đề nghị giao đấu một trận mã cầu với Đại Chu.

Diên Hi Đế hào hứng chấp thuận. Vì trận đấu này liên quan đến thể diện của Đại Chu, nên Hoàng đế hạ lệnh, triệu tập những bậc tinh anh trong triều về môn mã cầu. Phò mã vốn nổi danh vì có tài đánh mã cầu xuất chúng, tất nhiên không thể vắng mặt.

Trước khi lên sân, Phò mã quấn một lớp vải trắng quanh tay. Đồng môn thân thiết từng cùng hắn tham gia điện thí, nay là Giáo úy thân quân Dực Vệ, Mạnh Lục lang, lấy làm lạ, liền hỏi: “Huynh làm gì đấy?”

Phò mã thản nhiên đáp: “Tránh bị thương khi đánh bóng.”

Mạnh Lục lang không dám tin: “Chơi mã cầu bị thương ở tay chẳng phải chuyện bình thường lắm sao? Huynh là đàn ông mà lại để tâm đến chuyện ấy nữa à?”

Phò mã lắc đầu, giọng đầy lý lẽ: “Không được, Công chúa khen tay ta đẹp, không thể để bị thương.”

Mạnh Lục lang bị đôi phu thê ân ái này làm cho choáng váng, mãi sau cạn lời đến nghẹn họng. Một lúc lâu nữa, y miễn cưỡng thốt ra một câu đầy cảm thông: “Công chúa… chắc là khó hầu hạ lắm nhỉ?”

Phò mã liếc y một cái đầy khó hiểu: “Nếu huynh thấy ghen tị thì cứ nói thẳng ra, sao phải vòng vo làm gì.”

Mạnh Lục lang: “… Được rồi.”

Trận mã cầu này kết thúc với chiến thắng nghiêng về Đại Chu. Suốt trận cầu đó, Phò mã tả xung hữu đột, nhanh tựa gió lốc, ghi điểm đầu tiên. Diên Hi Đế long tâm đại duyệt, liền hỏi Phò mã muốn được ban thưởng gì. Mạnh Lục lang bâng quơ nói: “Bệ hạ ban cho y một hộp cao dưỡng tay là được rồi.”

Phò mã: “…”

Diên Hi Đế: “…”

Người xưa có câu, chuyện tốt khó truyền xa, chuyện xấu lại lan đi vạn dặm. Huống hồ Mạnh Lục lang là dạng không giữ nổi bí mật, vậy nên những gì Phò mã thể hiện trên sân đấu mã cầu chẳng mấy chốc đã truyền khắp Trường An. Có kẻ chê cười Phò mã sợ vợ, bảo rằng y lấy lòng Công chúa quá mức; cũng có người cảm thán cho cảnh ngộ của y. Phò mã và Công chúa vốn dĩ môn đăng hộ đối, nào ngờ chỉ sau một đêm, thê tử của y lại trở thành Công chúa tôn quý của Đại Chu. Chưa nói đến việc Công chúa có thực ấp ba nghìn hộ, số bạc thu được hằng năm từ thực ấp đã gấp trăm lần bổng lộc của Phò mã, theo luật còn có thể tự mình có thuộc quan, ngay cả xe ngựa cũng được hưởng tiêu chuẩn cao hơn Phò mã. Thành thử dù Phò mã xuất thân danh môn, trẻ tuổi đỗ Trạng nguyên, tiền đồ rộng mở, nhưng xét về địa vị, rốt cuộc vẫn chẳng thể sánh bằng Công chúa.

Hơn nữa, thân làm Phò mã của Đại Chu, không được nạp thiếp, muốn nuôi một ca cơ trong phủ cũng phải được sự cho phép của Công chúa, trong khi Công chúa lại có thể quang minh chính đại nuôi trai lơ. Thế nên, ai mà không thương cảm dùm Phò mã cho được.

Song, ngoài những lời chê cười hay thương hại, nhiều hơn cả vẫn là lòng ngưỡng mộ đối với tình nghĩa sâu nặng giữa Phò mã và Công chúa. Các tiểu nương tử khắp Trường An đều truyền tai nhau rằng, Phò mã lúc nào cũng ghi nhớ sở thích của Công chúa, vì nàng mà chẳng màng ánh mắt người đời, quả thực là tấm gương mẫu mực của người làm trượng phu.

Huống hồ, thê tử thuận theo trượng phu thì được khen là hiền thê, vậy vì cớ gì trượng phu chiều theo thê tử lại trở thành trò cười?

Chuyện này cứ thế trở thành đề tài đàm luận sôi nổi khắp các hàng cùng ngõ hẻm ở thành Trường An, còn nhân vật chính trong câu chuyện, Công chúa, lại chỉ biết dở khóc dở cười.

Trong phủ, Công chúa bất mãn nói với Phò mã: “Chàng biết rõ Mạnh Lục lang là kẻ mồm miệng không biết giữ kẽ, thế mà lại để y nghe được những lời đó. Giờ thì hay rồi, danh tiếng sợ vợ của chàng sắp truyền đến tận Tây Vực rồi đấy!”

Phò mã nhàn nhã mỉm cười: “Sợ vợ thì có gì không tốt? Biết nghe lời vợ là chuyện rất tốt mà.”

Công chúa hừ một tiếng: “Nhưng chàng đang bị người ta chê cười đấy. Chàng giờ đã thăng lên Thị lang bộ Lễ rồi, bị người ta đàm tiếu mà còn cảm thấy dễ chịu được sao?”

“Bổng lộc của Thị lang bộ Lễ cũng không mua nổi phủ đệ này.”

Lời Phò mã nói không sai. Trường An tấc đất tấc vàng, huống chi phủ đệ này lại nằm ở phường Tuyên Dương, giá cả lại càng đắt đỏ. Số bạc mua phủ đều lấy từ thực ấp của Công chúa.

Phò mã mặt không đổi sắc: “Cầm của người thì tay ngắn, ăn của người thì miệng mềm. Ta cam tâm tình nguyện lấy lòng Công chúa, người khác có quản được đâu.”

Công chúa bật cười khanh khách, nhào vào lòng Phò mã, vươn tay chọc lét eo hắn: “Nhưng ta lại vô duyên vô cớ mang tiếng là hạng đàn bà chanh chua! Chàng nói xem, chàng lấy lòng ta thế nào? Chàng chiều chuộng ta ở đâu?”

Phò mã lập tức ôm chặt nàng, không để nàng nghịch ngợm nữa, cười nói: “Công chúa muốn ta lấy lòng thế nào, ta sẽ lấy lòng thế ấy.”

Má Công chúa lập tức ửng đỏ: “Miệng lưỡi trơn tru! Ta bảo chàng bớt chơi mã cầu, chàng nghe chưa? Ta bảo chàng đừng mãi vùi đầu vào chính sự, lo giữ gìn sức khỏe, chàng có nghe không? Chàng chẳng nghe lời ta điều gì, lại còn dám nói lấy lòng ta?”

Công chúa liệt kê từng chuyện một, Phò mã nghe xong cũng tự thấy bản thân không đúng, bèn nói: “Vậy từ nay về sau, ta đều sẽ nghe nàng hết.”

Công chúa đảo mắt, cười tủm tỉm: “Có thật là chuyện gì cũng nghe ta không đấy?”

“Đều nghe nàng.”

“Được.” Lý Doanh mở hộp trang điểm, tiện tay ném cho Thôi Tuần một hộp cao dưỡng tay làm từ hạnh nhân và mật ong: “Giang nương tử tặng ta đấy, nói rằng gần đây rất được ưa chuộng ở Trường An.”

Công chúa nhớ lại lúc Giang nương tử tặng mình, trên mặt còn mang nụ cười đầy hàm ý, liền hận không thể chui xuống đất cho xong: “Không đúng, là tặng chàng mới phải. Chẳng phải chàng vừa nói nghe lời ta nhất sao? Vậy mở ra mà dùng đi.”

Phò mã từ chối thẳng thừng: “Không được.”

Công chúa ngạc nhiên: “Chẳng phải chàng vừa bảo nghe lời ta sao? Cớ gì lại không chịu dùng?”

“Không được.” Phò mã dứt khoát: “Đàn ông đàn ang, ai lại đi dùng thứ này?”

Công chúa cười khẽ: “Lúc này mới nhớ mình là đàn ông sao? Còn nhớ năm mười ba tuổi, chúng ta đến miếu, lão hòa thượng còn tưởng chàng là một bé gái giả trang thành bé trai.”

Khi ấy, Công chúa cười đến ngả nghiêng, đến tận bây giờ vẫn thường lấy chuyện này ra trêu chọc Phò mã. Mỗi lần nhắc tới, Phò mã đều ngượng muốn chết, lần này cũng ngoại lệ. Hắn lúng túng nói: “Minh Nguyệt Châu, chúng ta đã hứa không nhắc lại chuyện này rồi mà.”

Công chúa cong môi: “Nhưng chàng cũng đã hứa sẽ nghe lời ta, chẳng phải cũng không giữ lời sao?”

Phò mã vẫn lắc đầu nguầy nguậy: “Chuyện gì cũng được, nhưng riêng bôi cao dưỡng tay thì không được.”

Thật ra, ở Trường An cũng có nam nhân dùng loại cao này, nhưng khổ nỗi Phò mã lại sở hữu một đôi mắt đào hoa quyến rũ, gương mặt tuấn tú pha nét dịu dàng, từ nhỏ đã nhiều lần bị nhầm là nữ nhi, chứ chẳng phải chỉ một lần như Công chúa nghĩ. Bởi vậy hắn vô cùng bài xích chuyện này.

Công chúa cả giận nói: “Chàng có phải đàn ông không thế? Toàn nói lời rồi lại nuốt lời?”

Có lẽ câu nói này khiến Phò mã nhớ lại những trải nghiệm xấu hổ trong quá khứ và điều đó càng khiến hắn nảy sinh ý muốn chứng tỏ bản thân, thế là chẳng kịp suy nghĩ đã buột miệng đáp: “Ta có phải đàn ông hay không, người khác không biết, chẳng lẽ Công chúa còn không biết?”

Công chúa sững người. Trong thoáng chốc, bao nhiêu hình ảnh khiến mặt đỏ, tim đập bỗng dưng hiện lên. Đến khi kịp phản ứng, hai gò má nàng đã ửng hồng. Nàng lập tức lấy tay che mặt, vội quay người sang chỗ khác: “Chàng… chàng lại bắt nạt ta!”

Nàng quay lưng về phía Phò mã. Phò mã đưa tay kéo vai nàng lại, nhưng bị nàng hất ra.

Phò mã gọi: “Minh Nguyệt Châu…”

Công chúa không để ý tới hắn.

“Minh Nguyệt Châu…”

Công chúa vẫn mặc kệ.

“Minh Nguyệt Châu… giận thật rồi đấy à?”

Công chúa vẫn chẳng thèm để tâm đến hắn.

Phò mã thở dài, đành chấp nhận số phận: “Được rồi, Minh Nguyệt Châu, ta nghe lời nàng. Nàng bảo ta làm gì, ta sẽ làm nấy.”

Công chúa lập tức chuyển giận thành vui, xoay người lại: “Thật sao? Ta bảo chàng làm gì, chàng cũng làm?”

Phò mã đáp: “Thật.” Hắn liếc mắt thấy hộp cao dưỡng tay hạnh nhân mật ong trên bàn, vội bổ sung: “Ngoại trừ cao dưỡng tay.”

Buổi chiều hắn còn phải đến Lễ bộ, nếu thuộc hạ mà ngửi thấy mùi hương này, e rằng hắn sẽ bị cười đến chết mất.

Công chúa đảo mắt một vòng: “Ngoại trừ thì ngoại trừ, nhưng từ giờ trở đi, chàng phải nghe theo ta hết đấy nhé.”

“Nghe hết.”

“Vậy chàng… không được động đậy.”

Phò mã cảm thấy không ổn, nhưng lời đã hứa, chẳng thể nuốt lại, đành ngồi ngay ngắn dưới cửa sổ, một cử động cũng không dám.

Công chúa bước đến gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn trong gang tấc. Nàng ngước nhìn gương mặt hắn, ánh mắt chăm chú đến mức khiến hắn có chút rợn người: “Minh Nguyệt Châu, nàng nhìn gì vậy?”

“Nhìn… xem nên xuống tay ở đâu.”

Phò mã còn chưa kịp hiểu nàng nói gì, Công chúa đã ngẩng đầu, bất ngờ cắn vào cằm hắn.

Phò mã phản ứng nhanh như chớp, lập tức ngửa người về sau, tránh thoát chỉ trong nháy mắt: “Minh Nguyệt Châu, nàng làm gì vậy?”

Công chúa cắn hụt, tức giận nói: “Chàng vừa nói gì hả? Hết thảy đều nghe ta, giờ lại nuốt lời rồi!”

Phò mã cứng họng: “Nhưng ta còn phải đến Lễ bộ…”

“Ta mặc kệ! Rốt cuộc chàng có nghe ta không?”

Nhìn thấy nàng lại bắt đầu nổi giận, Phò mã đành bất đắc dĩ nói: “Nghe…”

Công chúa cười khúc khích, tiện tay cầm lấy dải lụa đỏ trên án thư, quấn quanh mắt hắn: “Giờ thì chàng không thấy gì nữa, cũng chẳng tránh được đâu.”

Phò mã bị bịt mắt, trong lòng không khỏi căng thẳng. Nhưng trong mắt Công chúa, khung cảnh trước mặt lại mang một vẻ đẹp động lòng người. Gương mặt tuấn tú lạnh lùng như ngọc của lang quân bị che khuất bởi một dải lụa đỏ rực, sắc trắng lại càng trắng, sắc đỏ lại càng đỏ, tựa như mai đỏ điểm xuyết giữa tuyết đông, đẹp đến nao lòng.

Công chúa nhìn đến ngây người. Trước nay mỗi lần ngắm Phò mã, nàng luôn bị đôi mắt đào hoa của hắn cuốn hút trước tiên. Giờ đây khi đôi mắt ấy bị che khuất, nàng mới nhận ra sống mũi hắn cao thế này, đường nét bờ môi lại đẹp đến vậy, tựa như cánh sen mềm mại. Nàng bất giác nghiêng người tới gần hơn.

Phò mã hồi hộp đến mức không dám nhúc nhích, ngón tay chống trên nền gỗ mun cũng vô thức co lại. Hắn không biết dáng vẻ này của mình trong mắt Công chúa lại càng khiến nàng muốn trêu ghẹo hơn.

Mắt bị bịt kín, chẳng thể nhìn thấy gì, nhưng khi thị giác bị tước đoạt, các giác quan khác lại càng trở nên nhạy bén. Ban đầu, Phò mã ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt quẩn quanh, hương thơm ngày một gần hơn. Hắn biết, đó là mùi hương trên người Công chúa. Nàng đang chậm rãi lại gần.

Ngay sau đó, một lọn tóc buông lơi lướt qua gáy hắn, dậy lên cảm giác ngưa ngứa. Kế đó, làn hơi thở thơm mát của thiếu nữ phả lên vành tai, tê tê dại dại, khiến hắn không khỏi giật mình.

Công chúa bật cười trước biểu cảm của hắn. Hắn vội vàng cầu xin tha thứ: “Minh Nguyệt Châu, ta sai rồi, tha cho ta đi.”

Công chúa hắng giọng, dùng đầu ngón tay nâng cằm hắn lên, trông chẳng khác nào gã ác bá trên sân khấu hí kịch đang trêu đùa con gái nhà lành. Nàng hỏi: “Chàng sai ở đâu?”

Phò mã vắt óc suy nghĩ: “Sai ở chỗ… không nên nói câu “Ta có phải nam nhân hay không, chẳng lẽ Công chúa còn không rõ ư?”

Công chúa: “…”

Ngón tay nâng cằm hắn dần nóng lên vì ngượng ngùng, Công chúa nghiến răng nói: “Ban đầu còn nghĩ chiều nay chàng phải đến Lễ bộ, định tha cho chàng, giờ thì khỏi cần nữa rồi.”

Phò mã còn chưa kịp đối đáp, Công chúa đã lao đến, đẩy hắn ngã xuống sàn. Hắn vừa giãy giụa thì nàng đã cắn nhẹ lên bờ vai hắn qua lớp y phục, ra lệnh: “Đừng động đậy.”

Lúc này Phò mã mới sực nhớ đến lời giao ước giữa hai người. Sợ nàng nổi giận, hắn quả thật không dám cựa quậy. Hắn tự nhủ, cùng lắm vai bị cắn in dấu răng, người khác cũng đâu nhìn thấy, chẳng sao cả.

Nhưng Công chúa lại không cắn xuống, môi nàng tách ra, hồi lâu vẫn chẳng có thêm động tĩnh nào, thời gian kéo dài đến mức lòng hắn cũng hoang mang theo. Hắn không thể nhìn thấy, nhưng các giác quan khác càng thêm nhạy cảm hơn. Hắn nghe được tiếng chim yến nhảy nhót bên song cửa, tiếng gió lay rơi những cánh hải đường, duy chỉ không nghe được hơi thở của Công chúa. Nếu không phải vẫn còn ngửi thấy hương thơm đặc trưng trên người nàng, cảm nhận được thân hình lả lướt áp lên mình, hẳn Phò mã đã nghĩ nàng rời đi từ lâu rồi.

Nỗi lo lắng trong lòng mỗi lúc một dâng cao, chẳng biết bao lâu sau, đột nhiên cổ hắn bị day nhẹ một cái. Ngay sau đó, đôi môi mềm của nàng phủ xuống hầu kết, nhẹ nhàng mơn trớn dọc theo cần cổ. Mỗi một nụ hôn của Công chúa đều nóng bỏng, dây dưa không dứt, khiến hắn chẳng thể chống đỡ nổi.

Hơi thở Phò mã dần trở nên gấp gáp, hắn vòng tay ôm lấy Công chúa, xoay người áp nàng xuống dưới. Nhưng Công chúa lại đẩy hắn ra, tháo dải lụa đỏ che mắt hắn xuống, chỉnh lại mái tóc hơi rối của mình, rồi nhoẻn miệng cười: “Chẳng phải chàng phải đến Lễ bộ sao? Mau đi đi.”

Phò mã: “…”

Quả nhiên không thể đắc tội với nữ nhân.

Nhất là khi nữ nhân ấy vừa là thê tử của mình, lại vừa là Công chúa Đại Chu.

Buổi chiều, khi Phò mã ở Lễ bộ xử lý công vụ, mấy tiểu lại đến bẩm báo len lén ngó nghiêng, ánh mắt dừng mãi trên cổ hắn.

Trên cổ Phò mã, chi chít những dấu vết đỏ hồng, nhiều đến mức không thể che giấu.

Một tiểu lại tính tình ngay thẳng buột miệng: “Chẳng hay Phò mã bị muỗi đốt chăng…”

Lời còn chưa dứt, một tiểu lại khác vội kéo ống tay áo y, ra hiệu đừng nói nữa.

Muỗi gì chứ, con muỗi này… e rằng chính là Công chúa đi…

Phò mã vờ như không nghe thấy, nhưng khuôn mặt lạnh lùng như băng ngọc lại nhuộm rõ sắc đỏ rành rành.

Phen này, e rằng lại trở thành đề tài bàn tán khắp thành Trường An rồi.

Sớm biết vậy, chi bằng đồng ý để nàng bôi hộp cao kia còn hơn.

Phò mã hậm hực nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment