Trời về khuya, gió lặng, trăng sáng vằng vặc.
Lão y sư tóc bạc từ trong phòng của Thôi Tuần bước ra, nhìn lão bộc câm đang chờ bên ngoài, lắc đầu thở dài: “Thôi Thiếu khanh không cho mỗ động vào y phục của ngài, thì chữa trị thế nào được?”
Lão bộc câm lo lắng khoa tay múa chân, lão y sư lại than: “Ngài ấy bảo có thể tự mình bôi thuốc, liền đuổi mỗ ra. Mỗ đã để lại thuốc trị thương, lão nhân gia, những chuyện khác mỗ cũng đành bất lực.”
Y sư thở dài một hơi rồi quay đi. Lão bộc câm đứng đó, nhìn khe cửa phát ra ánh sáng yếu ớt, ông cũng thở một hơi sâu rồi lắc đầu rời đi.
Cả hai không hề hay biết, dưới khung cửa sổ có một bóng dáng nhỏ nhắn đã đứng đó từ lâu. Người ấy mặc váy hai màu đỏ trắng đan xen, tóc vấn hai bên kiểu vọng tiên, dáng vẻ mong manh. Bóng dáng ấy đứng im, nhìn vào căn phòng qua lớp mành cửa xanh nhạt. Sau một hồi lâu, dường như nàng đã hạ quyết tâm, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Ánh đèn leo lét chập chờn, Thôi Tuần nằm sấp trên giường, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi thấm đẫm mái tóc đen. Vài lọn tóc dính bết lên má, quan phục trên lưng hắn rách nát, những mảnh vải đã lẫn vào vết thương đẫm máu, trông cực kỳ đáng sợ. Hắn nhắm chặt mắt, nếu không phải còn nghe được hơi thở yếu ớt, hẳn Lý Doanh đã nghĩ rằng hắn mất mạng rồi.
Nàng ngồi xuống bên mép giường, cảnh tượng máu me trước mắt khiến nàng hơi chóng mặt. Một trăm roi đánh vào lưng đã khiến Thôi Tuần máu thịt be bét, da thịt gần như không còn nguyên vẹn. Những vết thương đẫm máu xếp chồng lên nhau, thậm chí nàng có thể nhìn thấy xương trắng bên trong.
Lý Doanh chưa từng trừng phạt cung nữ, cũng chưa bao giờ thấy nhiều máu đến thế, càng chưa từng nhìn thấy những vết thương kinh khủng như vậy. Trong lòng nàng thực sự có chút sợ hãi, nhưng dù có sợ hãi thế nào, nàng cũng không thể để mặc Thôi Tuần chết đi như vậy.
Huống chi, vì nàng nên Thôi Tuần mới bị phạt.
Lý Doanh run rẩy đưa tay lên, định cởi y phục của Thôi Tuần ra trước. Nhưng khi nàng vừa chạm vào, Thôi Tuần vốn đang mê man bỗng nhiên nắm lấy tay nàng. Bàn tay hắn yếu ớt, chỉ cần một chút sức nàng có thể dễ dàng thoát ra, nhưng nàng không làm vậy. Nàng nhẹ giọng giải thích: “Ta phải cởi y phục của ngươi, nếu không thì không thể trị thương.”
“Không cần.” Thôi Tuần thều thào, hơi thở yếu ớt.
Lý Doanh nóng nảy: “Không cần? Nếu không trị thương, ngươi sẽ chết mất.”
“Không chết nổi đâu…”
Lý Doanh suýt bật cười vì giận. Đã bị đánh đến mức thoi thóp rồi mà còn cứng miệng. Nàng ngừng một chút rồi nói: “Thôi Tuần, chẳng phải ngươi không muốn ai nhìn thấy những vết thương cũ trên người sao? Lễ Thượng Nguyên năm nay ta đã thấy cả rồi, đã nhìn một lần thì có nhìn thêm lần thứ hai cũng có sao đâu, đúng không?”
Nghe vậy, Thôi Tuần không nói gì thêm, chỉ thở d.ốc yếu ớt. Bàn tay hắn nắm lấy cổ tay nàng cũng dần mất đi sức lực. Lý Doanh có chút bất đắc dĩ, đôi lúc lòng tự tôn của hắn được sử dụng không đúng chỗ. Nàng hạ giọng, nhẹ nhàng an ủi: “Thôi Tuần, ngươi yên tâm, chỉ mình ta thôi, không ai khác thấy nữa đâu.”
Lý Doanh cúi đầu, nhẹ nhàng tháo bỏ tấm áo rách nát trên người Thôi Tuần. Hắn không phản kháng, chỉ chôn mặt vào chiếc gối lụa thêu, hơi thở nặng nề im lìm. Những vết thương cũ và mới chồng chất như mạng nhện giăng kín khắp lưng, mùi máu tanh xộc vào mũi khiến nàng không đành lòng nhìn thẳng. Lý Doanh cắn chặt môi, lòng như trĩu nặng. Nàng cẩn thận nhúng miếng lụa trắng trong chậu nước, vắt khô rồi từ tốn lau lên những vết thương đang rỉ máu.
Vừa chạm vào, thân thể của Thôi Tuần bỗng co giật vì đau, khiến Lý Doanh cũng trở nên hoảng loạn. “Ta sẽ nhẹ tay hơn.” Nàng nói, giọng điệu trầm lắng đầy áy náy.
Nhưng hắn vẫn vùi mặt vào chiếc gối, không lên tiếng đáp lại. Dù thế, Lý Doanh vẫn cố gắng động tác càng nhẹ nhàng càng tốt, tránh để hắn thêm đau đớn. Lau đến nửa chừng, mồ hôi đã thấm ướt vầng trán nàng, trong khi Thôi Tuần vẫn im lặng chịu đựng, chỉ có những rung động nhẹ trên thân thể là phản bội, tố cáo nỗi thống khổ đang dày vò hắn.
Chậu nước sạch nhanh chóng biến thành màu đỏ thẫm. Lý Doanh phải thay nước liên tục, lau đi hết thảy những vết thương kinh hoàng chằng chịt khắp lưng hắn. Khi lau xong, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, bắt gặp khuôn mặt tái nhợt đến đáng sợ. Cả gối lụa dưới đầu hắn cũng đã thấm đẫm mồ hôi. Nàng cúi đầu, tay tiếp tục chăm chút cho vết thương cuối cùng. “Nếu đau quá… thì cứ hét lên.” Nàng khẽ nói.
Hắn vẫn không đáp lại, chẳng rõ là còn tỉnh hay đã ngất đi. Nàng lặp lại, giọng hơi trầm: “Không cần cố nhịn, sẽ hại sức khỏe.”
Một lúc sau, khi nàng nghĩ rằng hắn sẽ không bao giờ trả lời, Thôi Tuần bất chợt cất giọng yếu ớt: “Hét lên… để ai nghe chứ?”
Lý Doanh sững lại, lòng nàng chợt quặn thắt. Dù hắn không nói rõ thì nàng vẫn hiểu được. Với hắn, tiếng kêu đau chỉ khiến những kẻ ghét bỏ hắn càng thêm hả hê, còn những ai quan tâm đến hắn… giờ này đã chẳng còn ai nữa.
Ánh mắt nàng dừng lại nơi thân hình gầy gò như cánh hạc ốm bệnh của hắn, đôi bả vai nhô lên khẳng khiu. Người đời xem hắn là kẻ bội bạc hiểm ác, nhưng chẳng hiểu sao, vào khoảnh khắc này, hắn lại cô độc đến tột cùng, như thể cả trời đất chỉ còn mỗi mình hắn tồn tại. Nàng nắm chặt tấm lụa trong tay, cuối cùng bỗng thì thầm: “Vậy thì… ta nghe.”
Ngón tay Thôi Tuần khẽ run, như thể điều đó làm hắn hoang mang. Một lúc lâu sau, hắn cất tiếng khàn đặc: “Không phải cô hận ta sao?”
“Phải.” Lý Doanh trả lời thản nhiên, tiếp tục giặt miếng lụa đẫm máu. “Ai gặp phải chuyện như ta cũng đều hận ngươi hết á.”
Thôi Tuần im lặng, không có ý tranh cãi. Lý Doanh giặt xong tấm lụa, đặt nó lên mép chậu, rồi lấy chiếc ngân châm trong hòm thuốc. Nàng đưa châm qua ngọn lửa đèn dầu cho đến khi đỏ rực, đoạn nhẹ nhàng nói: “Nhưng lần này, ngươi chịu tội vì ta. Cho dù có hận ngươi thế nào… ta cũng không thể bỏ mặc ngươi.”
Nàng nhấc chiếc châm nóng bỏng: “Ta sẽ gắp mảnh vải trong vết thương ra. Đau thì cứ hét lên.”
–
Ngân châm vừa chạm vào thịt da, cơn đau nhói buốt lập tức làm mắt Thôi Tuần tối sầm lại. Mồ hôi túa ra từng lớp mỏng trên eo gầy, khiến hắn không khỏi run rẩy. Lý Doanh vẫn cẩn thận gắp từng mảnh vụn ra, miệng khe khẽ hỏi: “Thôi Tuần, rất đau phải không?”
Trong cơn mê man, hắn vô thức thốt ra: “Đau…”
“Cứ nói ra đi.” Nàng dịu dàng khích lệ: “Nói ra rồi sẽ đỡ hơn.”
Giọng nàng nhẹ nhàng như gió xuân. Thôi Tuần gục đầu trên gối, chẳng rõ thứ ướt đẫm là mồ hôi hay nước mắt. Hắn cất giọng khàn khàn từ cổ họng: “Rất đau…”
Tay cầm châm của Lý Doanh hơi khựng lại. Nàng cúi đầu, lặng đi một lát, rồi thốt lên: “Xin lỗi…”
Cơn đau vì mũi châm lút sâu vào thịt khiến mồ hôi lạnh túa ra khắp người hắn, tâm trí như trôi dần vào mê loạn. Thế nhưng, khi nghe lời xin lỗi từ nàng, Thôi Tuần vẫn cố giữ chút ý thức cuối cùng, hắn hỏi trong hơi thở đứt đoạn: “Tại sao…?”
Tại sao… nàng lại nói xin lỗi với kẻ đã hại nàng?
“Ngươi thành ra thế này, là lỗi của ta.” Lý Doanh chợt thở dài, giọng nói phảng phất chút nặng nề. “Ta không ngờ a nương lại trách phạt ngươi đến mức suýt lấy mạng.”
Giờ đây, nàng đã phần nào hiểu được vì sao ban đầu Thôi Tuần nhất quyết không muốn giúp nàng điều tra. Như hắn từng nói, mọi thứ hắn có đều phụ thuộc vào Thái hậu, sao hắn dám làm phật lòng người. Sau một thoáng do dự, nàng lại nói: “Nhưng… ngươi cũng có thể nói thẳng với ta, thay vì lừa ta rơi vào cạm bẫy.”
Nàng liếc nhìn hắn. Thôi Tuần vẫn nằm im trên giường, không rõ là tỉnh hay mê. Lý Doanh cụp mắt, đặt ngân châm đã vấy máu vào chậu nước để rửa. “Ta biết, ngươi đã quá quen với sự toan tính trên quan trường, quá thành thạo trong những trò mưu mô. Nhưng thật ra, nếu ngươi nói thẳng với ta rằng ngươi có chỗ khó xử, không thể giúp ta điều tra, ta sẽ không ép buộc ngươi.”
Thôi Tuần vẫn im lặng, không đáp lời. Trong không gian tĩnh mịch, chỉ còn tiếng hơi thở yếu ớt của hắn, tựa như hắn đã chìm vào cơn mê vì quá đau đớn.
Lý Doanh không mong hắn đáp lại. Nếu hắn có thể ngủ mê mệt thế này, ít ra hắn cũng không phải chịu thêm nỗi đau nào nữa. Nàng cúi đầu, tiếp tục cẩn thận nhặt từng mảnh vải lẫn trong vết thương. Suốt hai canh giờ trôi qua, cuối cùng nàng cũng đã xử lý xong tất cả.
Duỗi thẳng tấm lưng mỏi nhừ, nàng thở hắt ra một tiếng mệt mỏi, rồi nhìn về phía Thôi Tuần.
Hình phạt roi thường buộc người chịu tội phải trút bỏ y phục để tránh nhiễm trùng, thế nhưng hắn lại cố tình không cởi áo. Nghĩ đến đây, Lý Doanh thở dài, lẩm bẩm như nói với chính mình: “Chỉ vì không muốn ai nhìn thấy những vết thương cũ, mà ngươi chấp nhận chịu thêm bấy nhiêu đau đớn… Rốt cuộc có đáng không?”
Mái tóc đen của Thôi Tuần đã ướt đẫm mồ hôi, dán vào tấm lưng tái nhợt đầy những vết roi chằng chịt. Hắn nằm bất động, tựa như linh hồn đã rời xa thể xác, chỉ còn lại nhục thể hao gầy, trơ trọi ở trên giường.
Lý Doanh lau sạch tay, rồi với lấy lọ thuốc của y sư để lại. Mở nắp bình sứ trắng ra, nàng ngửi thấy mùi cay nồng của thuốc trị thương. Trong thuốc có chứa hoàng bách và mạt dược. Hai loại dược liệu này giúp hoạt huyết, tiêu sưng, nhưng vị cay đắng dữ dội, bôi vào vết thương ắt sẽ khiến bệnh nhân đau đến tận xương.
Nàng cầm lọ thuốc, hơi ngập ngừng, rồi cúi xuống bên tai hắn, nhẹ nhàng nói: “Thôi Tuần, ta sắp bôi thuốc cho ngươi. Sẽ rất đau… Ngươi cố chịu một chút nhé.”
Thôi Tuần không rõ là tỉnh hay mê, chỉ còn lại tiếng thở mong manh. Lý Doanh cắn môi, rồi thận trọng rắc từng lớp bột thuốc lên vết thương trên lưng hắn.
Thuốc vừa chạm đến da thịt, thân hình Thôi Tuần như cá bị ném lên cạn, đột ngột run bắn lên. Chiếc ngọc quan buộc tóc của hắn bung ra, để mặc mái tóc đen như mực xõa xuống giường. Khoảnh khắc đó khiến Lý Doanh thoáng sững lại, nhưng Thôi Tuần chẳng giãy giụa thêm, chỉ cắn chặt răng, ngón tay bấu vào tấm chăn lụa đến trắng bệch. Nhìn hắn gồng mình chống chịu nỗi đau khôn tả, không rõ lòng nàng thấy thương hơn hay là thấy trách hơn. Người đời mắng hắn là nịnh thần gian trá, kiêu căng phách lối, nhưng trong phút chốc, hắn lại kiên cường đến mức nhìn không giống một kẻ gian tà một chút nào.
Lý Doanh nhặt lại ngọc quan, đặt sang một bên. Nàng cúi xuống chỉnh lại mái tóc tán loạn của hắn, rồi dùng khăn lụa sạch lau khô những lọn tóc đẫm mồ hôi. Nàng còn nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên cổ hắn, bởi dù hắn là một bệnh nhân, nàng cũng muốn giữ lại cho hắn chút tôn nghiêm.
Làm xong tất cả, nàng tiếp tục rắc thuốc lên những vết thương còn lại trên lưng Thôi Tuần. Lần này, hắn không giãy giụa nữa, chỉ nằm lặng trên giường, tựa như thân xác kiệt quệ đã cạn sạch sức lực.
Khi nàng hoàn thành, trời đã sang canh khuya, trăng lặn sao mờ. Mệt mỏi rã rời, Lý Doanh ngồi xuống bên mép giường, định canh chừng hắn phòng khi có điều bất trắc. Nhưng cơn buồn ngủ quá đỗi nặng nề kéo đến, nàng tựa đầu bên giường, chìm vào giấc ngủ mê man cho đến khi ánh bình minh rọi khắp gian phòng.
Sương mai còn đọng trên lá, ánh dương đầu tiên trải dài trên những tán cây xanh mướt. Trong ánh sáng dịu dàng của buổi sớm, Thôi Tuần hơi cựa mình, cơn đau lập tức trỗi dậy dữ dội, khiến hắn bừng tỉnh. Mỗi cử động dù nhỏ cũng kéo theo cảm giác đau đớn xé thịt xé da, mồ hôi lạnh rịn khắp trên trán, nhưng hắn vẫn cố nghiêng đầu.
Động tác đơn giản ấy đã đủ khiến hắn phải gồng mình chống đỡ cơn đau, nhưng ánh mắt hắn lại bắt gặp một dáng hình thanh tú.
Lý Doanh ngồi bên mép giường, đầu gục xuống cạnh hắn, ngủ say sưa như đứa trẻ sau một đêm mệt mỏi. Ánh bình minh xuyên qua lớp màn mỏng, phủ lên khuôn mặt nàng một lớp sáng dịu êm, tĩnh lặng mà đẹp đến nao lòng.
Thôi Tuần lặng lẽ ngắm nàng. Thời gian trôi qua, hắn chẳng biết bao lâu, chỉ thấy hàng mi nàng khẽ động, như thể cơn mộng chợt làm nàng chau mày. Nhìn vậy, hắn lại quay đầu, chậm rãi vùi mặt vào chiếc gối thêu, lặng yên như chưa từng có ai đến gần bên đời hắn.
Lý Doanh mở mắt, nhìn thấy thân thể Thôi Tuần vẫn đang run rẩy vì cơn đau hành hạ. Nàng thấp giọng hỏi: “Thôi Tuần, ngươi cũng tỉnh rồi phải không?”
Từ trong chiếc gối thêu, giọng hắn khàn khàn truyền ra: “Ừm…”
Lý Doanh cúi xuống kiểm tra vết thương trên lưng hắn. Nhờ có thuốc trị liệu, giờ đây chúng đã bớt đi vẻ đáng sợ của ngày hôm qua. Nàng đứng lên, giọng bình tĩnh: “Ngươi tỉnh rồi, vậy ta đi đây.”
“Đi… đâu?”
“Ta cũng chưa biết.” Nàng ngừng một lúc, rồi nhẹ giọng nói: “Thôi Tuần, thi thể Thịnh Vân Đình được chôn bên ngoài cổng Thông Hóa.”
Ngón tay Thôi Tuần đột nhiên co giật mạnh, như thể vừa bị kích động:
“Cô… tại sao…?”
“Tại sao lại nói cho ngươi biết?” Trong mắt Lý Doanh thoáng ánh lệ quang, giọng nàng nhẹ nhàng như một lời thì thầm: “Vì ta không muốn tiếp tục như thế này nữa.”
Giọng nàng trở nên dịu dàng nhưng đầy mâu thuẫn: “Ta đã dùng thi thể Thịnh Vân Đình để ép buộc ngươi phá án, tưởng rằng làm vậy sẽ trả được thù, nhưng trong lòng ta chẳng hề cảm thấy thoải mái. Mỗi lần gặp ngươi, ta không nhịn được mà mắng nhiếc, chế giễu, rồi còn lấy Thịnh Vân Đình và Thiên Uy quân ra để khích bác ngươi. Nhưng dù làm tất cả những điều đó, ta chẳng hề cảm thấy thanh thản.”
Nàng hít một hơi thật sâu, giọng nói thoáng chút nghẹn ngào: “Ta vốn không thích căm ghét người khác, nhưng vì căm ghét ngươi, ta dần trở nên cay nghiệt, trở thành một kẻ mà chính ta cũng không ưa nổi. Thôi Tuần, ta tha cho ngươi, cũng là tha cho chính mình.”
Giọng nàng bỗng nhẹ nhàng hơn: “Ngươi suýt hại chết ta, còn ta đã khiến ngươi suýt mất đi nửa mạng. Chúng ta xem như đã trả đủ cho nhau rồi. Từ nay, không còn nợ nần gì nữa.”
Nàng đứng dậy, xoay người bước đi: “Ta đi đây. Ngươi hãy dưỡng bệnh cho tốt.”
Nhưng ngay khi nàng vừa quay lưng, một bàn tay lạnh như băng giữ chặt lấy cổ tay nàng.
“Đừng đi…”
Lý Doanh thoáng sững sờ, quay lại nhìn hắn:
“Ngươi… tại sao?”
Thôi Tuần vẫn nằm yên trên giường, bàn tay hắn chẳng còn bao nhiêu sức lực, nhưng lại bám lấy nàng không rời. Cơ thể hắn lạnh lẽo đến mức tựa như dòng nước dưới sông Nại Hà. Tóc đen rối tung, trải dài trên giường, thân thể cô độc như một cánh hạc gầy yếu giữa trời đông. Trên lưng, những vết sẹo chằng chịt trông như quỷ dữ bò lên từ cõi u minh, trắng bệch và đáng sợ.
Sau một hồi im lặng, hắn thì thào, giọng yếu ớt: “Ta… muốn làm người… không muốn làm quỷ…”
Lý Doanh khựng lại, ngỡ ngàng không thốt nên lời.
Hắn thở gấp, mỗi lời nói như rút cạn sức lực: “Ở lại đi… Ta… sẽ không lừa dối nàng nữa…”
Đôi mắt Lý Doanh đỏ hoe.
“Thôi Tuần… ta còn có thể tin ngươi được sao?”
“Tin ta… thêm một lần thôi…” Giọng hắn nhỏ dần, như hơi thở mong manh sắp tan biến cùng làn gió sớm. Hắn vẫn không buông tay, dồn chút sức lực cuối cùng, thì thào: “Sẽ không… sẽ không có lần thứ hai…”