Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh

Chương 29

Thi thể của Thịnh Vân Đình được chôn bên ngoài cửa Thông Hóa.

Cửa Thông Hóa nằm gần cung Đại Minh, bước qua cửa ấy cũng chính là bước vào hoàng thành. Trên cửa có lầu vọng canh, bên dưới mở ba cổng vòm, xung quanh đều có binh lính canh gác nghiêm ngặt. Cách đó bảy dặm, chính là dịch quán Trường Lạc, nơi Thịnh Vân Đình bỏ mạng. Đoạn quan đạo nối từ Trường Lạc dịch đến cửa Thông Hóa từng được tu sửa sáu năm trước, chính vì vậy Thôi Tuần đoán rằng, thi thể của Thịnh Vân Đình đã bị Trung lang tướng Thẩm Khuyết chôn giấu ở đoạn đường đó, không để lại dấu vết, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.

Ý đồ của Thẩm Khuyết thật quá ngoan độc. Thịnh Vân Đình từng mong cưỡi ngựa phi nhanh qua quan đạo, vượt qua cửa Thông Hóa để vào cung Đại Minh cầu kiến Thánh nhân, cứu lấy năm vạn binh lính Thiên Uy quân. Nhưng Thẩm Khuyết lại khiến y mãi mãi không thể bước qua cửa Thông Hóa. Hơn nữa, hắn còn chôn thi thể y dưới quan đạo, để mỗi ngày từng đoàn người qua lại đều giẫm lên hài cốt của y, bước vào cánh cửa mà y cả đời khao khát.

Nghĩ đến đây, Thôi Tuần không khỏi tức giận đến nỗi huyết khí dâng lên. Hắn ho dữ dội, cơn ho làm vết thương trên lưng đau thấu xương tủy. Lý Doanh đang thay thuốc cho hắn, thấy vậy liền dừng tay, lo lắng hỏi: “Có phải ta làm ngươi đau rồi không?”

Thôi Tuần lắc đầu, giọng khàn khàn: “Ta chỉ… vừa nghĩ đến Vân Đình.”

Nghe nhắc đến Thịnh Vân Đình, Lý Doanh trầm mặc. Nàng cẩn thận lau đi lớp mồ hôi lạnh trên lưng hắn bằng khăn lụa trắng, rồi khẽ hỏi: “Thẩm Khuyết và Thịnh Vân Đình có thù hằn gì sâu nặng sao?”

“Không… chẳng có ân oán gì cả.”

“Nếu vậy, tại sao hắn lại làm vậy?” Nàng dừng một chút, rồi nhẹ giọng tiếp: “Sao ngay cả sau khi Vân Đình chết, hắn vẫn nhẫn tâm làm nhục y?”

Thôi Tuần nằm úp trên giường, sắc mặt trắng bệch vì cơn đau, giọng hắn nhỏ đến mức Lý Doanh gần như không nghe thấy: “Không phải vì Vân Đình… mà vì Quách soái, và có lẽ… vì Thái hậu đã đề bạt Quách soái.”

Lý Doanh khựng tay lại, hỏi chậm rãi: “Tại sao hắn lại thù ghét a nương ta?”

“Thẩm Khuyết… là con trai của Thẩm quốc phu nhân, cũng chính là… biểu đệ của cô.”

Thẩm quốc phu nhân là dì ruột của Lý Doanh và cũng là người chị ruột duy nhất của Thái hậu. Khi còn trẻ, Thái hậu gia cảnh bần hàn, từng định thông qua tuyển chọn cung nữ để vào cung đổi đời. Nhưng bà nghèo đến mức chẳng có nổi một đôi giày vừa chân, làm sao lọt được vào mắt xanh của Hoa Điểu sử? Thẩm phu nhân lúc ấy đã xuất giá, liền tháo đôi giày của mình cho em gái, còn thuyết phục phu quân dốc hết tiền bạc may cho Thái hậu một bộ váy lụa Bích Đan sáu mảnh. [1] Nhờ y phục sang trọng, dáng vẻ bà càng thêm xinh đẹp tuyệt trần, cuối cùng được tuyển vào cung, từ đó từng bước tiến lên đỉnh cao của Đại Chu.

[1] Lụa Bích Đan (碧緞) là một loại lụa cao cấp, thường có màu xanh ngọc bích, mềm mại, bóng mịn, và thường được sử dụng trong trang phục của tầng lớp quý tộc hoặc các dịp đặc biệt trong xã hội truyền thống phương Đông

Có thể nói, không có Thẩm quốc phu nhân thì Thái hậu sẽ không có được vinh quang cùng địa vị như hôm nay.

Nhưng ai có thể ngờ được, hai người từng đồng cam cộng khổ lại chẳng thể cùng hưởng phú quý. Hai năm sau khi Lý Doanh qua đời, Thẩm quốc phu nhân vừa sinh Thẩm Khuyết không lâu thì đã cùng con gái là Thẩm Dung bị Thái hậu đầu độc. Lý do được đưa ra là vì Thẩm quốc phu nhân định đưa Thẩm Dung vào cung tranh sủng, khiến Thái hậu không thể dung thứ.

Trước khi chết, Thẩm quốc phu nhân từng lớn tiếng mắng chửi: “Khương Linh Diệp, ngươi đúng là kẻ vong ân bội nghĩa! Chẳng lẽ ngươi không nhớ ơn ta đã tặng giày cho ngươi sao?”

Nhưng Thái hậu vẫn không màng đến. Sau khi mẹ con Thẩm quốc phu nhân bị hạ độc, bà tuyên bố rằng cả hai chết bất đắc kỳ tử, rồi truy phong Thẩm quốc phu nhân, Thẩm Dung trở thành Bình Sơn quận phu nhân, để tỏ lòng thương tiếc.

Về sau, khi tuổi ngày càng cao, có lẽ Thái hậu nhớ lại ân tình ngày trước, nên bắt đầu hổ thẹn với Thẩm quốc phu nhân. Bà dành hết sự sủng ái cho Thẩm Khuyết, không ngừng ban thưởng, còn phong hắn làm Hữu giám môn vệ Trung lang tướng tứ phẩm, phụ trách các cửa thành Trường An khi tuổi đời vẫn còn rất trẻ. Từ đó, Thẩm Khuyết trở thành kẻ chạm vào là phải bỏng, quyền thế ngút trời ở Trường An.

Nhưng dù được sủng ái đến đâu, mối thù giết mẹ cũng không đội trời chung. Vì thế, Thôi Tuần nói, việc Thẩm Khuyết làm với Thịnh Vân Đình không phải vì thù oán cá nhân, mà là vì thù hận Quách soái, và trên hết, là mối hận với Thái hậu.

Lý Doanh cúi đầu, không nói gì thêm. Nàng từng thấy a di và biểu tỷ Thẩm Dung rất nhiều lần khi còn sống. A di hiền hậu, biểu tỷ xinh đẹp đoan trang, tình cảm giữa a nương và hai người họ cũng rất thân thiết. Ai ngờ, kết cục lại bi thảm đến thế?

Nàng thở dài, nhẹ tay rắc nốt thuốc bột lên lưng Thôi Tuần: “Ta không rõ thực hư ra sao, cũng không dám bình luận.”

Nàng vẫn không tin a nương là người hạ độc, sát hại a di và biểu tỷ.

Thay thuốc xong, Thôi Tuần đã đau đến mơ màng. Lý Doanh lấy áo trong sạch sẽ khoác lên người hắn, che đi những vết thương chằng chịt trên lưng. Chiếc áo trắng như tuyết phủ lên dáng người gầy gò, làn da nơi cổ mịn màng như ngọc, trông như một cánh hạc cô đơn lạc giữa cõi trần. Hắn thều thào: “Thi thể của Vân Đình… không thể ở đó mãi… Ta phải đón huynh ấy về…”

“Ngươi đã mất chức rồi,” Lý Doanh nói. “Đó là quan đạo, không dễ gì đưa về được.”

“Làm chó dữ… suốt ba năm… ít nhiều vẫn còn chút dư uy… Không ai muốn bị chó cắn…” Hắn cười yếu ớt, giọng nhỏ như gió thoảng.

Lý Doanh mím môi, cẩn thận kéo tấm chăn gấm trên giường, chỉnh lại cho Thôi Tuần. Nàng không tiếp tục khuyên hắn nữa, chỉ nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi muốn thử, thì cứ thử đi.”

Nàng lặng lẽ giặt sạch khăn lụa dính máu. Một lúc sau, đột nhiên lên tiếng: “Về sau, đừng tự nhận là chó dữ trước mặt ta nữa nữa. Ta chưa từng thấy con chó dữ nào biết nhặt xác cho đồng liêu cả.”

Thôi Tuần nằm úp trên giường, im lặng không lên tiếng. Lý Doanh nghĩ rằng hắn đã lại ngất đi. Mấy ngày nay hắn đều như vậy, lúc thì mê man, lúc lại bị cơn đau làm tỉnh giấc. Tinh thần lúc tỉnh lúc mơ, có khi nàng nói chuyện với hắn, hắn không đáp, đến khi nhìn lại, hắn đã đau đến ngất lịm. Vì vậy, nàng không mấy để tâm, chỉ giặt xong tấm lụa rồi quay sang thu dọn bình thuốc bằng sứ trắng.

Chợt, một tiếng đáp rất khẽ vang lên: “Biết rồi…”

Lý Doanh ngẩn người, bất giác đưa mắt nhìn Thôi Tuần. Hắn nằm sấp trên giường, đôi mắt khép chặt, hàng mi đen dài chập chờn như cánh quạ, sắc mặt tái nhợt như giấy. Vẻ u mê của hắn khiến nàng ngỡ mình đã nghe lầm. 

Lý Doanh không kiềm được, tự véo tai mình một cái. Cơn đau nhẹ truyền đến nói cho nàng biết rằng nàng không nằm mơ, thì ra nàng không nghe nhầm.

Lý Doanh lặng lẽ nhìn hắn hồi lâu, rồi mới mím môi, quay đầu thu dọn bình dược bằng sứ trắng cùng những vật dụng khác. Sau đó, nàng cầm chậu đồng trên bàn, bước ra khỏi phòng. Nhưng bước chân của nàng dường như đã nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.

Đúng như lời Thôi Tuần nói: Ai cũng sợ bị chó dữ cắn, chẳng ai muốn dây vào cả.

Dù Thôi Tuần đã làm phật lòng Thái hậu, bị đánh một trăm trượng và tước bỏ chức quan, nhưng trong mắt đám tiểu lại, hắn vẫn là Liên Hoa Lang, người từng hầu hạ Thái hậu suốt ba năm. Huống chi hắn mới chỉ hai mươi ba tuổi, tuổi trẻ, dung mạo lại tuấn mỹ, biết đâu một ngày nào đó, Thái hậu nhớ đến hắn, lại triệu hồi hắn trở về bên mình. Lúc đó, kẻ nào đã đắc tội với hắn liệu có còn mạng không?

Thế nên khi Thôi Tuần dẫn theo vũ hầu của Sát Sự Thính, âm thầm đào bới quan đạo giữa trạm Trường Lạc và cổng Thông Hóa trong đêm, những binh lính trên lầu vọng canh của cửa Thông Hóa dù đã trông thấy, cũng chỉ đưa mắt nhìn nhau mà giả vờ như không hay biết. Bọn họ chỉ là những kẻ vô danh tiểu tốt, cả đời cũng không được gặp Thái hậu hay Thánh nhân, nào dám đắc tội với người từng là sủng thần của Thái hậu?

Đêm ấy, gió giật, mưa rào.

Đám vũ hầu khoác áo tơi, cầm xẻng trong tay, cật lực đào bới. Thôi Tuần mặc áo choàng đen, đứng lặng trong đình ven đường, dõi mắt nhìn từng nắm đất tung bay, bụi bẩn vương vãi khắp nơi. Hắn không hề chớp mắt, chăm chú nhìn vào lòng đất, sợ bỏ lỡ bất kỳ dấu vết nào.

Lý Doanh đứng cạnh hắn, biết rõ thương tích của hắn chưa lành, nhưng hắn vẫn nhất quyết đến đây. Hắn nói, nếu hắn đích thân có mặt, nhất định sẽ tìm ra thi thể của Thịnh Vân Đình.

Thôi Tuần vừa đứng chưa bao lâu, đã thấy đầu óc choáng váng, thân thể nghiêng ngả, suýt không trụ nổi. Lý Doanh vội đỡ lấy tay hắn, giúp hắn đứng vững. Ánh mắt nàng và hắn chạm nhau trong màn đêm. Khuôn mặt hắn tái nhợt, hàng mi đen nhánh, đôi mắt phủ sương, ánh lên vẻ ngơ ngẩn sau cơn chóng mặt. Cả người hắn yếu ớt như con hạc đơn côi, chao mình trong gió bão.

Nàng bất giác muốn hỏi hắn rất nhiều điều, nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ buông tay, bước lùi lại một bước, khẽ nói: “Ngươi không chịu nổi đâu, quay về đi.”

Thôi Tuần thở d.ốc, nhưng vẫn lắc đầu: “Chỉ còn đêm nay thôi, đây là cơ hội cuối cùng.”

Lý Doanh hiểu rõ ý hắn. Hắn đã bị bãi chức, tất cả chỉ dựa vào chút oai danh còn sót lại để tranh thủ cơ hội cuối cùng này. Đến khi trời sáng, e rằng sẽ có cả đống tấu chương buộc tội hắn tự tiện đào bới quan đạo. Đến lúc đó, liệu hắn có phải chịu thêm một trăm trượng nữa hay không, cũng khó mà nói trước được.

Đêm nay, hắn nhất định phải mang thi hài Thịnh Vân Đình trở về.

Mưa càng lúc càng lớn, đổ xuống như trút nước. 

Quan đạo ngập trong bùn lầy. Đám vũ hầu vẫn hì hục đào bới, nhưng đã ba canh giờ trôi qua mà chẳng tìm được gì.

Thôi Tuần mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt không rời khỏi những hố đất trước mặt. Lý Doanh đứng bên cạnh, lòng nàng cũng dần nóng như lửa đốt. Trời sắp sáng rồi, vậy mà vẫn chưa tìm thấy thi thể của Thịnh Vân Đình. Chẳng lẽ… không phải ở đây?

Nhưng nàng nhanh chóng tự phủ định ý nghĩ ấy. Thịnh Vân Đình từng nói rõ rằng hài cốt của mình được chôn ngoài cửa Thông Hóa, chắc chắn phải ở đây. Chỉ là… chẳng lẽ không phải nằm trong quan đạo?

Lý Doanh liền lên tiếng: “Đã đào gần hết quan đạo mà vẫn không tìm thấy. Liệu có thể nằm ở lối tắt chăng?”

“Không, chắc chắn ở đây.”

Thôi Tuần thì thầm, rồi bỗng vịn lấy cột đình ven đường, từng bước một, bất chấp cơn đau nhức nhối từ vết thương trên lưng, chậm rãi lê người ra ngoài.

Lý Doanh thất kinh: “Thôi Tuần, ngươi làm gì vậy?”

Hắn vẫn chưa khỏi hẳn, sao có thể dầm mưa thế được?

Nhưng chẳng biết lấy sức lực từ đâu, trong cơn mưa như trút, hắn lảo đảo, té ngã, rồi lại đứng dậy, toàn thân đã lấm lem bùn đất, cố lao về phía quan đạo. Lý Doanh hoảng hốt chạy theo ra khỏi đình, giậm chân gọi lớn: “Thôi Tuần! Thôi Tuần!”

Nhưng hắn như không nghe thấy gì, bước chân loạng choạng, vấp ngã rồi lại bò dậy. Quan đạo cách đình chừng trăm bước, và từng bước đi của hắn đều chật vật. Lý Doanh gọi thêm vài tiếng, nhưng dần câm lặng, chỉ đứng yên trong mưa xối xả, cắn chặt môi, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng Thôi Tuần đang gắng gượng tiến về phía trước.

Đám vũ hầu cầm xẻng cũng đồng loạt quỳ xuống, run rẩy thỉnh tội: “Thiếu khanh, thuộc hạ vô năng… vẫn chưa tìm được…”

Thôi Tuần không đáp lời. Áo choàng đen của hắn đã lấm đầy bùn đất, vết thương sau lưng do vận động quá sức có lẽ đã rách toạc, cơn đau dữ dội khiến mắt hắn tối sầm lại, nhưng hắn vẫn gắng gượng đứng vững, dõi mắt về phía những hố đã đào. Một vũ hầu nhỏ nhẹ lên tiếng: “Thiếu khanh, thuộc hạ đã đào hết rồi, thật sự không có…”

Đột nhiên, ánh mắt Thôi Tuần dừng lại nơi một hố nông hơn hẳn. Hắn thở d.ốc, bước thêm một bước về phía đó nhưng không để ý đến tảng đá xanh dưới chân, lập tức bị vấp ngã xuống đất. Áo trong sau lưng hắn đã nhuốm đỏ máu, nhưng dường như hắn không hề cảm thấy đau, chỉ điên cuồng bò tới miệng hố, dùng hai tay cào đất.

Một vũ hầu rụt rè nhắc: “Thiếu khanh, chỗ này đã đào qua rồi, không có gì cả…”

Đồng bọn bên cạnh lập tức kéo hắn, giật áo ra hiệu im lặng. 

Thôi Tuần vẫn bỏ ngoài tai, đôi bàn tay vẫn điên cuồng cào đất. Móng tay hắn đã gãy rời, mười ngón tay rớm máu, đau đớn đến tận tim, nhưng hắn chẳng mảy may cảm nhận, chỉ không ngừng đào bới như người mất trí.

Không biết qua bao lâu, một đoạn xương trắng dần hiện ra dưới lớp bùn nhầy nhụa.

Toàn thân Thôi Tuần sững lại.

Lý Doanh đứng giữa màn mưa, nhìn bóng lưng Thôi Tuần đang quỳ gục dưới đất. Những hạt mưa lớn như hạt đậu rơi lộp độp trên mặt nàng. Nàng không biết thứ làm mắt mình nhòe đi là mưa hay nước mắt.

Sau một lúc lâu, Thôi Tuần như bừng tỉnh. Hắn tiếp tục đào, động tác vô cùng nhẹ nhàng, như sợ làm tổn hại thứ gì rất quý giá. Cuối cùng, một bộ hài cốt nguyên vẹn xuất hiện trước mắt hắn.

Bộ xương ấy vẫn mặc trên người bộ giáp Thiên Uy quân, giáp trụ thấm đẫm máu khô, đầy những vết chém sâu cạn chằng chịt. Bộ giáp đã rách nát không còn nguyên vẹn, qua những vết chém, có thể nhìn thấy rõ những mảnh xương vỡ vụn bên trong.

Thôi Tuần quỳ trước bộ hài cốt, đầu ngón tay bê bết máu cắm sâu vào lớp đất mềm. Từ khóe môi hắn cũng bắt đầu rỉ ra máu tươi, máu hòa cùng nước mưa, từng giọt từng giọt thấm vào bùn đất.

Hắn nhìn bộ xương ấy, giọng nói khàn đặc, yếu ớt đến mức gần như tan vào tiếng mưa rơi: “Vân Đình… Thập Thất lang đây, ta đưa huynh về nhà…”

Bình Luận (0)
Comment