Trước bức hoạ treo giải thưởng, dân chúng tụ tập, bàn tán xôn xao:
“Kim Di này được treo thưởng đến ngàn lượng hoàng kim, ôi chao, thật đáng giá!”
“Hắn là Tả Hiền vương của Đột Quyết, đương nhiên đáng giá rồi.”
“Trước đây chẳng phải hắn là người Đại Chu sao? Vậy mà lại đầu hàng Đột Quyết, còn dẫn quân Đột Quyết đánh chúng ta. Loại phản quốc như hắn, nên bị lăng trì ba ngày ba đêm mới thỏa!”
“Không chỉ có kẻ phản quốc này, Đại Chu ta chẳng phải còn một tên phản quốc khác sao?”
“Suỵt! Ngươi không muốn sống nữa à?”
Mọi người lập tức im lặng. Trong lòng Lý Doanh bỗng dâng lên một nỗi khó chịu mơ hồ. Nàng biết họ đang nói đến Thôi Tuần, nhưng thân là cô hồn, ngay cả hiện hình còn không thể, huống hồ mở miệng biện giải thay hắn. Nàng chỉ biết lặng lẽ rời đi. Đến một con ngõ nhỏ, nàng bất chợt trông thấy Ngư Phù Nguy ôm trong tay một chiếc hộp dài đen bóng, được khảm xà cừ tinh xảo. Hắn mỉm cười phong lưu, giơ tay chào nàng.
–
Ngư Phù Nguy dẫn Lý Doanh đến một quán trà gần đó. Quán trà này do chính hắn mở, bên trong bố trí nhã phòng, giữa phòng là lư hương ba chân bằng ngọc Hòa Điền đốt trầm hương, mùi hương thoang thoảng lan toả. Ngoài cửa sổ là cảnh nước chảy dưới cầu, núi xanh trúc biếc. Lý Doanh khen: “Quả là một nơi phong nhã.”
Ngư Phù Nguy cười đáp: “Kẻ sĩ thưởng trà, chẳng chỉ để thưởng trà mà còn thưởng cảnh, thưởng tình, thưởng cảnh giới. Nếu không tạo chút phong nhã, làm sao hút được khách ghé thăm?”
Lý Doanh chống cằm, ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Nắng chiếu núi xanh, gió lay trúc biếc, cảnh sắc tinh khôi, đẹp không sao tả xiết. Nàng quay lại nhìn Ngư Phù Nguy, nở nụ cười: “Ngư tiên sinh làm ăn với quỷ cũng khéo mà buôn bán với người cũng khéo.”
Nụ cười ấy làm lu mờ muôn hoa ngày xuân, khiến tim Ngư Phù Nguy bất giác loạn nhịp. Hắn vội ho nhẹ hai tiếng, che giấu sự bối rối. May mắn thay, Lý Doanh chẳng phát hiện ra. Ngư Phù Nguy cầm chiếc thìa bạc dài khắc hoa văn dây leo đặt trên án kỷ, múc một chén trà Tử Duẩn đưa nàng. Lá trà Tử Duẩn mảnh nhỏ như măng, sắc tím nhàn nhạt, nên được gọi là Tử Duẩn (tử = tím, duẩn = măng; Tử Duẩn là “măng tím”). Hắn nói: “Loại trà này tuy không phải cống phẩm, nhưng cũng chẳng thua kém gì trong cung. Mời công chúa thưởng thức.”
Lý Doanh nâng chén trà lưu ly màu ngọc bích, nhấp một ngụm. Quả nhiên, trà ngọt lành thanh mát, dư vị đọng lại là hương trúc thoảng nhẹ. Nàng mỉm cười nói: “Trà ngon, quả thực không kém gì trong cung.”
Ngư Phù Nguy vui vẻ: “Công chúa thích là tốt rồi.”
Lý Doanh đặt chén trà xuống án kỷ, khẽ nói: “Hôm nay quả thật trùng hợp, lại có duyên gặp được Ngư tiên sinh.”
“Không phải trùng hợp.” Ngư Phù Nguy điềm nhiên đáp: “Mỗi ngày mỗ đều dạo qua dạo lại quanh Thôi phủ. Giờ mới thấy công chúa rời phủ, nên đi theo đến tận đây.”
Lý Doanh ngạc nhiên: “Ngư tiên sinh đến Thôi phủ để làm gì?”
“Vì mỗ muốn gặp công chúa.” Hắn thẳng thắn nói.
Lý Doanh sửng sốt. Trong ánh mắt của Ngư Phù Nguy hiện lên vẻ nóng rực, hắn nhìn nàng chăm chú. Nàng bỗng thấy bối rối, cúi đầu, vội nâng chén trà lưu ly lên nhấp một ngụm, không dám đối diện ánh nhìn của hắn, chỉ biết tránh né. Đây tuyệt nhiên không phải phản ứng của một nữ tử trước lời tỏ tình của tình lang mà mình mến mộ, mà là phản ứng của một nữ nhân trước lời tỏ tình của kẻ mà nàng không hề yêu thích.
Ngư Phù Nguy nhận ra ngay. Lòng hắn thoáng dâng lên nỗi chua xót. Hắn gượng cười: “Từ sau chuyện của Thịnh A Man, mỗ chưa từng gặp lại công chúa. Thôi Tuần không cho mỗ vào phủ, thậm chí còn để lão bộc câm canh giữ tường viện nghiêm ngặt. Nhưng công chúa là một người bạn vô cùng quan trọng với mỗ. Vì lo lắng cho công chúa nên mỗ mới thường quanh quẩn trước Thôi phủ, hoàn toàn không có ý gì khác.”
Người bạn vô cùng quan trọng sao… Lý Doanh dần buông lỏng nghi ngờ. Ngư Phù Nguy xuất thân phố phường, tính tình phóng khoáng không ràng buộc, lại thích nói lời bông đùa, khác xa những văn nhân nghiêm chỉnh mà nàng từng tiếp xúc. Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của hắn, quả nhiên là nàng đã nghĩ nhiều.
Nàng chợt thở phào, ngẩng đầu đáp: “Đa tạ Ngư tiên sinh quan tâm, ta vẫn ổn cả.”
Ngư Phù Nguy gật đầu, lại hỏi: “Vậy hôm nay công chúa xuất phủ vì chuyện gì?”
“Ta vốn định ra ngoài tìm hiểu một vài tin tức.” Lý Doanh đáp: “Nhưng giờ, có lẽ không cần nữa.”
“Tại sao?”
“Vì ta vừa thấy một cáo thị truy nã.”
“Kim Di?”
Lý Doanh gật đầu: “Ta muốn tìm hiểu về một số chuyện xảy ra ba mươi năm trước. Kim Di từng là Đô úy của Bách Kỵ Tư, những chuyện cơ mật trong cung hay động thái của triều thần, không ai rõ hơn ông ta. Nếu tìm được ông ta, có lẽ ta sẽ biết được điều ta muốn.”
“Nhưng khắp Đại Chu đều đang truy lùng người này, e rằng không dễ tìm đâu.”
“Dù khó tìm, ta cũng phải tìm.” Lý Doanh kiên định đáp.
Ngư Phù Nguy bật cười: “Vậy thì để mỗ giúp công chúa tìm ông ta.”
Lý Doanh khẽ cười, nói: “Nếu vậy, xin đa tạ Ngư tiên sinh.”
–
Trong nhã thất, trầm hương trên lư đồng đã gần cạn, hương thơm vấn vít không gian, ngoài mùi trầm hương nồng đậm còn phảng phất một làn hương hoa nhè nhẹ.
Ngư Phù Nguy chợt nói: “Công chúa, có phải cô mang hoa tường vi theo không?”
“Tường vi?”
“Hình như mỗ ngửi thấy hương hoa tường vi.”
Lý Doanh chợt nhớ ra điều gì, liền ung dung lấy ra một bông tường vi khô đỏ thắm từ trong túi gấm thêu mẫu đơn ngũ sắc: “Mũi Ngư tiên sinh nhạy thật đấy, đúng là ta có mang theo tường vi.”
Đóa tường vi khô kia vẫn giữ được sắc đỏ như lửa, cánh hoa tuy đã mất đi độ ẩm nhưng vẫn lưu lại dáng vẻ và đường nét tinh tế nguyên sơ. Ngư Phù Nguy đưa tay cầm lấy đóa hoa, cẩn thận ngắm nghía, lòng chợt dấy lên ý niệm lãng mạn: “Công chúa có thể tặng mỗ bông hoa tường vi này không?”
Lý Doanh ngẩn người, sau đó mỉm cười gượng gạo, lắc đầu: “E rằng không được.”
Ngư Phù Nguy không cam tâm, hỏi tiếp: “Vì sao?”
Lý Doanh thoáng do dự, không biết nên đáp thế nào, nàng lúng túng: “Đây là vật người khác tặng ta, ta không tiện trao lại cho tiên sinh.”
“Người khác?” Ngư Phù Nguy vừa đoán đã trúng: “Làm gì có ai khác, chẳng phải là Thôi Tuần sao?”
Nhớ đến ngày ấy, dáng vẻ Thôi Tuần trao nàng nhành tường vi, Lý Doanh không khỏi cúi đầu, gật nhẹ. Ngư Phù Nguy cười khổ: “E rằng nhành hoa này chỉ là Thôi Tuần tiện tay tặng, vậy mà công chúa lại trân trọng giữ gìn, không nỡ để nó héo tàn, còn chế thành hoa khô, cất kỹ trong túi bên người.”
Lời của Ngư Phù Nguy tuy đúng với việc nàng làm, nhưng khi nghe, Lý Doanh lại cảm thấy có chút không thỏa đáng. Nhất là nghĩ đến câu nói “Cô không nên ở đây” của Thôi Tuần hôm trước, nàng càng thêm bấn loạn. Sau cùng, nàng lắp bắp thanh minh: “Ta không quá coi trọng đóa hoa này đâu, chỉ là thấy nó đẹp nên mới chế thành hoa khô.”
Ngư Phù Nguy nghe vậy, không đáp, chỉ cười khổ thêm lần nữa. Lý Doanh bỗng thấy lòng chột dạ, đành bưng chén trà lưu ly lên, nhấp một ngụm. Ngư Phù Nguy thấp giọng lẩm bẩm: “Xem ra, người lún sâu không chỉ có mình ta.”
Hắn nói rất nhỏ, Lý Doanh không nghe rõ, nàng hỏi: “Ngư tiên sinh, vừa rồi ngài nói gì vậy?”
Ngư Phù Nguy lắc đầu, giọng thoảng chua xót: “Không có gì.”
Hắn cầm chiếc hộp hình chữ nhật sơn đen khảm xà cừ để bên cạnh, từ tốn mở ra. Bên trong hộp là mười hai đĩa bạc nhỏ chạm khắc hoa văn tinh xảo, mỗi đĩa đặt một miếng bánh trà hình hoa, làm từ gạo Ngô Hưng và đậu trắng Bạch Mã. Bánh được nặn thủ công thành đủ các loại hoa, không chỉ hình dáng sống động như thật mà ngay cả nh.ụ.y hoa cũng vô cùng tinh tế.
Lý Doanh không khỏi tán thưởng: “Những chiếc bánh trà này nhìn đẹp quá.”
Ngư Phù Nguy nói: “Loại bánh này tên là Thập nhị hoa nguyệt lệnh, gồm mười hai loại hoa như mai, hạnh, đào, mẫu đơn, lựu, sen, ngọc trâm, quế, cúc, phù dung, sơn trà, thủy tiên, ứng với mười hai tháng trong năm. Bánh này không chỉ đẹp mắt mà còn có vị ngọt dịu không gắt, rất được ưa chuộng ở Trường An. Vừa rồi khi công chúa xem cáo thị của Kim Di, mỗ đã mua một hộp để công chúa nếm thử.”
Lý Doanh nhìn bánh trà đầy thú vị, nàng nói: “Thứ này chắc hẳn không rẻ chút nào.”
Ngư Phù Nguy cười: “Cũng không đắt lắm. Nếu thích công chúa thì cứ mang về Thôi phủ đi.”
Nghĩ ngợi một chút, tuy không cam lòng nhưng hắn không muốn lảng vảng tận vài ngày mới gặp được nàng một lần, thế nên cười gượng: “Xem như tặng Thôi Thiếu khanh, coi như bồi tội vì lần trước mỗ đã xé bùa chú của hắn.”
Nói xong, hắn định đậy nắp hộp lại thì Lý Doanh bỗng lên tiếng: “Khoan, chờ một chút.”
Ngư Phù Nguy thắc mắc hỏi: “Sao vậy?”
Lý Doanh nhón lấy một chiếc bánh trà hình hoa sen trong hộp, nói: “Cái này, không cần nữa.”
“Tại sao?”
Lý Doanh nhẹ giọng nói: “Thôi Tuần không thích hoa sen, nếu tặng thứ này cho hắn thì không ổn.”
Ngư Phù Nguy sững người: “Hắn không thích hoa sen sao?”
Nàng gật đầu. Thời này người người yêu chuộng hoa sen, từ đồ uống, đồ dùng như chén trà hay bầu rượu đều phổ biến họa tiết hoa sen. Thế nhưng, trong phủ của Thôi Tuần lại không hề thấy bất kỳ vật dụng nào mang họa tiết này, điều đó khiến nàng tin rằng Thôi Tuần hẳn không thích loài hoa này.
Ngư Phù Nguy không khỏi thắc mắc: “Hắn có biệt danh là “Liên Hoa Lang”, vậy mà lại không thích hoa sen sao?”
Lý Doanh nhớ lại lần trước khi Thôi Tụng Thanh nói rằng khi nhị đệ của Thôi Tuần đặt cho hắn biệt danh này, kết quả bị Thôi Tuần đánh cho một trận nên thân. Nàng liền đáp: “Ừ, hắn không thích.”
Ngư Phù Nguy càng thêm hoang mang: “Liên Hoa Lang, đẹp tựa hoa sen, danh hiệu này còn truyền tới cả Đột Quyết, vậy mà hắn lại không ưa?”
Thực tế, Thôi Tuần luôn giữ mọi chuyện trong lòng, không muốn thổ lộ với bất kỳ ai. Nàng chẳng biết nên phân bua thế nào, chỉ im lặng hồi lâu rồi chợt hỏi: “Ngư tiên sinh, tại sao mọi người đều nói Thôi Tuần đầu hàng Đột Quyết? Chẳng lẽ có chứng cứ xác thực sao?”
Lý Doanh luôn không cho phép Ngư Phù Nguy nói xấu Thôi Tuần trước mặt nàng, và hắn cũng chưa từng nhắc lại. Dù trong lòng cảm thấy uất ức, nhưng vì không muốn nàng phật ý, hắn đành im lặng. Tuy nhiên, hôm nay vì chính nàng hỏi nên không thể xem là hắn chủ động nói.
Hắn cẩn trọng đáp: “Là những người dân bị Đột Quyết bắt làm tù binh kể lại. Sau khi trốn về Đại Chu, họ nói rằng Thôi Tuần vì sợ bị giết nên đã đầu hàng Đột Quyết. Nghe đâu, vì có dung mạo xuất chúng, hắn được công chúa Đột Quyết để mắt, sống một cuộc đời phú quý. Không chỉ lấy lòng công chúa, hắn còn giúp Đột Quyết luyện binh. Vua Đột Quyết phong hắn làm Hữu Hiền vương, thanh thế lấn át cả Tả Hiền vương Kim Di.”
Lý Doanh nhớ lại thân thể đầy những vết thương chồng chất của Thôi Tuần, nàng cười khổ: “Ta thấy hắn chẳng giống kẻ nhận được đãi ngộ của Hữu Hiền vương.”
Ngư Phù Nguy cười nhạt: “Một người chạy thoát nói như thế thì thôi, nhưng nhiều người xa lạ cùng kể giống nhau, vậy hẳn là đáng ngờ rồi.” Hắn ngừng lại giây lát, rồi tiếp: “Hắn không thừa nhận cũng không sao. Chờ bắt được Kim Di, chỉ cần tra hỏi một phen là rõ. Nếu thật sự như vậy, ta e rằng lần này hắn khó tránh khỏi kết cục bị xử tội cùng Kim Di, bị róc thịt suốt ba ngày ba đêm.”
Khi câu nói cuối cùng vang lên, Lý Doanh như bị sét đánh ngang tai, đứng ngây người ra. Thấy nàng thất thần như mất hồn, Ngư Phù Nguy thầm thở dài trong lòng. Một lát sau, hắn chợt hỏi: “Phải rồi, trước khi dọn đến ở tại Thôi phủ, chẳng phải công chúa vẫn luôn ở tại lăng công chúa sao?”
Lý Doanh đang chìm trong suy nghĩ về lời nói của hắn, hoàn toàn quên mất phải trả lời. Ngư Phù Nguy lại thở dài một hơi, rồi chậm rãi nói: “Giờ công chúa ở tại Thôi phủ cũng không phải kế lâu dài. Dẫu cho một người một ma, nhưng xét cho cùng vẫn là nam nữ khác biệt. Mà lăng công chúa lại quá xa. Hay là thế này, ở phường Vĩnh Hưng, mỗ có một ngôi nhà để không, có thể bán lại cho công chúa.”