Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh

Chương 60

Bán nhà cho nàng sao?

Lý Doanh cuối cùng cũng hoàn hồn, nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta mua căn nhà ấy cũng được.”

Nàng đồng ý quá nhanh, đến mức Ngư Phù Nguy cũng không kịp phản ứng. Nhưng ngay sau đó, Lý Doanh lại chậm rãi nói: “Nhưng mà Ngư tiên sinh này, ta mua căn nhà này không phải vì bốn chữ “nam nữ khác biệt” của ngài. Thực tình, Thôi Tuần đối với ta chưa từng vượt quá giới hạn. Trái lại, ngài ấy là một người…”

Lý Doanh định nói rằng Thôi Tuần là người trong sạch. Từ khi hai người ở cùng nhau, hắn chưa từng có hành động đụng chạm hay khinh bạc nào. Nếu có va chạm ngoài ý muốn, hắn cũng lập tức tránh xa. Nhưng ngẫm kỹ, nàng thấy rằng hai chữ “trong sạch” lại không đủ chính xác. Đôi tay của hắn thực chất không hề sạch sẽ. Trong những cuộc tranh đấu chính trị đầy rẫy mưu mô ở Đại Chu, với tư cách là kẻ đứng đầu hình ngục, hắn không tránh khỏi phải làm những việc bẩn thỉu nhất, gánh chịu những lời mắng chửi thậm tệ nhất. Thôi Tuần chưa bao giờ là một người tốt nếu nghĩ theo nghĩa thông thường, hai chữ “trong sạch” quả thực không phù hợp với hắn.

Ngư Phù Nguy thấy nàng ngừng lời, liền nói tiếp: “Chẳng lẽ công chúa định nói Thôi Tuần là một quân tử sao?”

Lý Doanh sững lại. Nàng chợt nhớ đến lời hắn từng nói, rằng hắn coi Quách soái như cha, coi các tướng sĩ trong Thiên Uy quân như huynh đệ. Ba năm trong quân Thiên Uy hẳn là quãng thời gian duy nhất trong đời hắn sống một cách trong sạch nhất. Nàng thở dài, nhẹ giọng nói: “Hắn vốn có thể trở thành một quân tử.”

Nhưng giờ đây, hắn đã chẳng còn cơ hội đó nữa.

Khi Lý Doanh ôm hộp bánh trà trở về Thôi phủ, trời vừa lúc đổ mưa bụi lất phất. Những sợi mưa mỏng bay tới tấp lên khuôn mặt nàng, lạnh buốt. Nàng cúi đầu, ôm chặt chiếc hộp dài sơn đen khảm trai, vội vã bước đi tránh mưa, hướng về phía Thôi phủ. Nhưng bất chợt, những giọt mưa phiền toái rơi trên mặt biến mất. Nàng ngẩng đầu, liền bắt gặp đôi mắt phượng hơi nhướn lên, sóng nước dịu dàng nhưng lạnh lẽo như sương tuyết.

Thôi Tuần che một chiếc ô giấy dầu đơn giản màu trắng, ánh mắt điềm nhiên không lộ cảm xúc, chỉ thấy ô giấy dầu nghiêng nhẹ về phía nàng, che chắn hết gió mưa. Lý Doanh ôm hộp bánh, ngẩng đầu nhìn gương mặt xanh xao gầy gò của hắn. Nàng mím môi, chợt nở nụ cười: “Thôi Tuần, ngài về rồi?”

Hắn gật đầu, chỉ đáp: “Ừ.”

“Vậy đi thôi.”

Trong làn mưa bụi nghiêng nghiêng, một người một hồn, sóng vai bước vào Thôi phủ lạnh lẽo, hiu quạnh.

Lý Doanh cùng Thôi Tuần vào thư phòng. Nàng đặt chiếc hộp sơn đen khảm trai hình chữ nhật lên án thư: “Đây là Ngư Phù Nguy gửi tặng ngài, nói là để chuộc lỗi vì lần trước đã xé hết bùa chú.”

Thôi Tuần chẳng buồn liếc nhìn chiếc hộp tinh xảo. Hàng lông mày hắn hơi nhíu lại: “Cô lại đi gặp Ngư Phù Nguy à?”

Dù giọng điệu hắn bình thản, chữ “lại” mà hắn buột miệng kia vẫn để lộ sự không hài lòng ẩn giấu trong lòng hắn. Lý Doanh không suy nghĩ nhiều, chỉ đáp: “Không tính là gặp. Ta ra khỏi phủ, tình cờ gặp hắn thôi mà.”

Nàng không kể rằng Ngư Phù Nguy đã lảng vảng bên ngoài Thôi phủ nhiều ngày chỉ để chờ nàng. Nghe nàng bảo không cố ý gặp mà chỉ tình cờ gặp, đôi lông mày nhíu chặt của Thôi Tuần dần giãn ra, khóe môi cũng bất giác cong lên: “Ồ.”

Lý Doanh mở hộp, bên trong là những chiếc bánh trà được bày trong mâm bạc chạm trổ tinh xảo: “Đây là Thập nhị hoa nguyệt lệnh. Hắn nói món này rất thịnh hành ở Trường An, ngài muốn nếm thử không?”

Thôi Tuần liếc qua: “Thập nhị hoa nguyệt lệnh, sao lại thiếu hai loại?”

Trong mười hai mâm bạc, có hai mâm để trống. Lý Doanh đáp: “Ta ăn rồi.”

Nàng ngừng một lát, như sợ hắn không tin, liền bổ sung: “Ngọt mà không ngấy, rất ngon.”

Thập nhị hoa nguyệt lệnh, lại chỉ thiếu đúng bánh hoa sen và hoa ngọc trâm. Thôi Tuần đoán rằng nàng lấy bánh hoa sen ra trước, nhưng sợ quá rõ ràng nên tiện tay lấy luôn bánh ngọc trâm. Nhất định nàng đã nhận ra hắn không thích hoa sen. Về phần vì sao nàng biết, hắn cũng đoán được. Nàng vốn là người lan tâm huệ chất. Trước kia chỉ từ y phục, đồ dùng trong phủ hắn mà nàng đã đoán ra rằng hắn đem hết bổng lộc chia cho gia quyến Thiên Uy quân. Nay trong phủ không có lấy một vật dụng có họa tiết hoa sen, nàng cũng đoán được hắn chán ghét loại hoa này.

Thôi Tuần không nói ra, chỉ dùng ngón tay thon dài tuyệt đẹp nhón lấy một miếng bánh hình hoa mai, cắn thử một miếng. Lý Doanh chờ đợi hỏi: “Thế nào? Ngon không?”

Hắn gật đầu. Hắn không quen ăn đồ ngọt, nhưng bánh hình hoa mai này vị ngọt nhẹ, còn có hương thơm thoang thoảng của hoa mai. Hắn đáp: “Rất ngon.”

Lý Doanh cười rạng rỡ: “Vậy ta yên tâm rồi. Nếu không, số bánh hoa nguyệt lệnh còn lại này, có khi ta phải ăn hết một mình.”

Hắn cũng bất giác mỉm cười, cắn thêm một miếng, ăn xong mới nói: “Ta có chuyện muốn nói với cô.”

“Chuyện gì vậy?”

“Đột Quyết đang xảy ra nội loạn, Tả Hiền vương Kim Di chạy trốn. Người này từng là Đô úy Bách Kỵ Tư của Đại Chu, phụ trách giám sát mật thám trong hoàng thành. Có lẽ ông ta biết về vụ án của cô.”

Lý Doanh gật đầu: “Khi nãy ta ra ngoài cũng thấy cáo thị truy nã của ông ta. Nghe nói hiện nay cả Đại Chu đều đang tìm ông ta.”

Thôi Tuần trầm ngâm, chậm rãi đáp: “Cũng không hẳn là toàn bộ Đại Chu.” Hắn dừng lại giây lát, ánh mắt thoáng qua vẻ u ám. “Ít nhất, Thượng thư Tả bộc xạ Lư Dụ Dân cùng Thượng thư Hữu bộc xạ Thôi Tụng Thanh đều không quá để tâm chuyện này. Điều đó không giống phong cách ghét ác như thù của họ. Hơn nữa, bá phụ ta, Thôi Tụng Thanh, còn căn dặn rằng nếu bắt được Kim Di thì lập tức xử quyết ngay tại chỗ, không cần áp giải về hình ngục. Điều này khiến ta suy nghĩ rất lâu.”

Lý Doanh nhẹ giọng: “Ta cũng cảm thấy Kim Di biết được điều gì đó. Ta định đi tìm ông ta.”

Thôi Tuần gật đầu. Sau khi ăn xong miếng bánh trà hình hoa mai, hắn cẩn thận đậy nắp hộp sơn đen lại, đẩy về phía Lý Doanh. Tay áo hơi xộc xệch để lộ cổ tay gầy gò, trên đó có một vết sẹo sâu lộ xương, dường như là dấu tích để lại từ gông xiềng lâu ngày. Ánh mắt Lý Doanh vô thức dừng lại ở vết thương ấy, lòng nàng không khỏi trỗi lên sự lo lắng. Sau cùng, nàng buột miệng hỏi: “Thôi Tuần, Kim Di trốn về Đại Chu liệu có gây trở ngại gì cho ngài không?”

Thôi Tuần sững lại, ngẩng đầu nhìn nàng. Lý Doanh cắn nhẹ môi, tiếp lời: “Ta nghe dân chúng nói, nếu bắt được Kim Di, ông ta khai ra điều bất lợi cho ngài, ngài cũng sẽ gặp rắc rối.”

Nàng dừng lại một chút, ánh mắt sáng lên vẻ kiên định: “Ta biết ngài chưa từng quy hàng Đột Quyết, nhưng bách tính thì không rõ điều đó. Nếu Kim Di rơi vào tay kẻ thù chính trị của ngài, ví như Bùi Quan Nhạc, có thể ông ta sẽ bị ép khai ra những chuyện không hề tồn tại. Lúc ấy ngài sẽ phải làm sao?”

Sự lo lắng của nàng hiện rõ trong từng lời nói, nhưng ánh mắt của Thôi Tuần vẫn bình thản như mặt hồ không gợn sóng. Hắn lắc đầu, nhàn nhạt đáp: “Không sao cả.”

Lý Doanh nóng nảy: “Sao lại không chứ? Đây là chuyện hệ trọng liên quan đến tính mạng ngài mà.”

Nàng lấy hết can đảm, nhìn sâu vào mắt hắn, khẽ nói: “Thôi Tuần, để ta giúp ngài, có được không?”

Đây là lần thứ hai nàng nói muốn giúp hắn. Lần đầu tiên là khi bá phụ hắn chất vấn tại sao hắn không chết ở Đột Quyết. Khi ấy, những lời nặng nề của bá phụ như dao cắt vào lòng hắn, khiến hắn bị tổn thương đến không còn gì nguyên vẹn. Sau đó, khi nàng cẩn trọng hỏi về chuyện Thiên Uy quân bị tiêu diệt, hắn trong phút yếu lòng mới tiết lộ vài điều, khiến nàng nghe xong chấn động không thôi. Khi ấy, nàng cũng nói: “Để ta giúp ngài, có được không?” Nhưng hắn lại từ chối, chỉ thốt lên rằng đây vốn là chuyện của riêng hắn, không nên kéo người khác vào.

Giờ đây, nàng lại lặp lại lời ấy. Nhưng Thôi Tuần chỉ nhìn nàng, ánh mắt vô cảm, rồi lắc đầu khẽ khàng.

Trong lòng Lý Doanh, thất vọng ập đến như sóng lớn. Nàng khẽ thì thầm: “Tại sao ngài… vẫn như vậy…”

Vẫn như vậy, từ chối ý tốt của nàng. Vẫn như vậy, gánh hết mọi chuyện lên đôi vai mình. Vẫn như vậy, đóng băng cõi lòng, không cho bất kỳ ai bước vào.

Lý Doanh cười chua chát: “Ta đã nghĩ rằng, sau ngần ấy thời gian, ít nhất ta đã có được một chút tín nhiệm từ ngài.”

Thôi Tuần lặng im không nói. Lý Doanh thở dài, nói: “Ngư Phù Nguy có một căn nhà ở phường Vĩnh Hưng, đã bán lại cho ta. Ta sẽ đi phường Vĩnh Hưng trước.”

Dưới ánh trăng trong trẻo, gió nhẹ mơn man, Lý Doanh bước đi trên con đường dẫn tới phường Vĩnh Hưng, lòng nàng rối như tơ vò.

Nàng có thể gọi kiệu phu bằng giấy khiêng kiệu đưa nàng đi, nhưng nàng không muốn. Lúc này nàng chỉ mong được đi bộ một mình, yên tĩnh suy ngẫm. Tâm trí nàng tựa như bị những suy nghĩ hỗn loạn cuốn lấy, không cách nào thoát ra được. Trong đầu nàng, lúc thì vang lên câu nói của Thôi Tuần trước khi đến Quỷ thị: “Chuyện của ta, không nên liên lụy đến cô”, lúc thì lại nhớ đến lời hắn từng thốt giữa biển hoa tường vi: “Cô không nên ở lại nơi này”, và cả câu nói trong hơi men khi hắn say ở tửu quán Trường An: “Cô cũng không cứu được ta.”

Lý Doanh tự nhủ: “Không phải ta không cứu được ngài, là ngài không cho ta cơ hội để cứu ngài.”

Hắn khép kín tâm can, không để ai bước vào, cũng chẳng chịu hé môi về những chuyện đã xảy ra. Hắn không muốn kể nàng nghe về những biến cố tại Lạc Nhan Lĩnh, không muốn nói về những gì hắn phải chịu ở Đột Quyết, thậm chí ngay cả việc hắn có từng đầu hàng Đột Quyết hay không, hắn cũng chẳng buồn mở miệng, chỉ để mặc nàng tự suy đoán.

Cứ như vậy, nàng phải làm gì mới có thể cứu hắn?

Lòng nàng tràn đầy thất vọng, bất lực vô cùng. Bước chân chợt khựng lại, nàng do dự rồi lấy từ túi gấm ngũ sắc thêu mẫu đơn bên hông ra. Ngón tay nàng khẽ nâng đóa hoa tường vi đỏ rực, ánh mắt ngưng đọng trên những cánh hoa khô rực rỡ, tựa như nhìn vào dung nhan diễm lệ tựa mây chiều của Thôi Tuần. Qua một hồi lâu, ánh mắt nàng thoáng hiện nét u buồn, bàn tay buông lỏng, đóa hoa rơi xuống mặt đất.

Nàng cắn răng, kiên quyết quay người bước đi, không hề ngoái lại nhìn đóa hoa khô thêm lần nào.

Sau khi Lý Doanh rời đi không lâu, một nam nhân vận áo choàng đen xuất hiện trong con hẻm vắng lặng. Một con cú đêm lượn vòng trên không, rồi đáp xuống vai y.

Cú đêm kêu hai tiếng “gù gù”, nam nhân nhếch môi cười lạnh: “Ngươi nói Lư Dụ Dân và Thôi Tụng Thanh đều đã bí mật hạ lệnh, nếu phát hiện tung tích ta thì lập tức gi.ết ch.ết sao?”

Cú đêm lại “gù gù” hai tiếng, nam nhân hừ lạnh một tiếng: “Bọn chúng muốn giết ta, chỉ e không dễ dàng vậy đâu.”

Khoé môi y nhếch lên thành nụ cười mỉa mai, tay rút ra thanh loan đao vỏ vàng đeo bên hông. Ánh mắt chăm chú quan sát lưỡi đao hoen gỉ, dính đầy vết máu khô từ lâu. Y lẩm bẩm: “Chủ nhân của thanh loan đao này cùng ba kẻ đó, mỗi người đều có bí mật không thể để lộ nằm trong tay ta. Ta không tin rằng, với ba nhân vật quyền thế bậc nhất Đại Chu, lại không thể nổi bảo vệ mạng sống của ta.”

Y tra thanh loan đao vào vỏ, cất bước tiến về phía trước. Cú đêm trên vai y cũng dang cánh bay lên, đôi mắt sắc bén ánh lên tia sáng lạnh lẽo, như đang giám sát mọi động tĩnh xung quanh.

Nhưng cả y lẫn cú đêm đều không nhận ra rằng, thanh loan đao trong vỏ vàng của y đã lặng lẽ trượt khỏi thắt lưng, lăn trên mặt đất, dừng lại trước đóa hoa tường vi khô.

Nửa canh giờ sau, trăng sáng sao thưa, bóng đêm như mực, trước cửa một tòa nhà mới ở phường Vĩnh Hưng, một thanh loan đao vỏ vàng và một cánh hoa tường vi khô, lặng lẽ nằm im dưới ánh sáng mờ nhạt, ngay trước cánh cửa gỗ đen bóng.

Bình Luận (0)
Comment