Đêm Xuân Đến Muộn - Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử

Chương 92

Một mối quan hệ nghiêm túc luôn đòi hỏi rất nhiều nỗ lực.

 

Dung Nhân không giỏi trong chuyện tình cảm, thiếu kinh nghiệm thực tế, gần như là một tờ giấy trắng trong lĩnh vực này. Ngược lại, Ôn Như Ngọc lại rất thành thạo, tỉ mỉ đến từng chi tiết, luôn suy nghĩ đến những điều nhỏ nhặt nhất, giống như cô sinh ra đã có năng lực này.

 

Dung Nhân chưa bao giờ phải lo lắng về lịch trình hẹn hò, cô đều đã lên kế hoạch, nàng chỉ cần lựa chọn. Trước khi nhà cũ đóng cửa, Ôn Như Ngọc sẽ đến sớm để đợi, dù nhà cũ và khu chung cư chỉ cách nhau chưa đầy một cây số. Luôn có những bất ngờ, quà cáp bất ngờ - dù là ngày lễ hay ngày thường, mọi thứ đều cần thiết. Ngay cả một bữa ăn đơn giản cũng được Ôn Như Ngọc chăm chút tỉ mỉ, không bao giờ qua loa.

 

Dung Nhân thích cuộc sống giản dị, trước đây nàng không thích quá nhiều nghi thức, nhưng có lẽ vì dành nhiều thời gian bên nhau nên ngày nào nàng cũng bị ảnh hưởng. Dần dần, nhiều thói quen của nàng bắt đầu giống Ôn Như Ngọc, rồi dần dần trở nên giống cô.

 

Ôn Như Ngọc thích đồ trang trí theo phong cách cổ điển châu Âu. Thỉnh thoảng Dung Nhân tìm thấy những món đồ này trong cửa hàng hoặc trên mạng và đặt mua theo ý thích.

 

Có một triển lãm đang diễn ra ở phía tây thành phố, vé vào cửa cực kỳ khó mua. Ôn Như Ngọc quá bận rộn công việc nên không thể tham dự, nên Dung Nhân đã bí mật nhờ một người bạn có quan hệ mua hai vé. Khi Ôn Như Ngọc trở về, cô mới biết đó là triển lãm của một nghệ sĩ mà cô ngưỡng mộ, đây là triển lãm duy nhất thuộc loại này ở cả nước. Bản thân Ôn Như Ngọc không có thời gian tham dự, nhưng Dung Nhân thì cứ nghĩ mãi về điều đó.

 

Một nhà hàng mới mở ở phía đông quảng trường, nghe nói rất nổi tiếng và đồ ăn cũng khá ổn. Dung Nhân đã đặt bàn, dự định có thời gian sẽ dẫn Ôn Như Ngọc đến đó.

 

Hoa trong phòng khách mỗi ngày đều khác nhau, không chỉ có hoa baby, còn có cả hoa ly, hoa hồng, hoa cúc... Dung Nhân không bao giờ quên mang hoa mới về. Ngay cả khi bận rộn và mệt mỏi, nàng vẫn mang theo chút hương thơm, tỉ mỉ cắt tỉa và c*m v** những chiếc bình xinh xắn, đặt ở vị trí bắt mắt nhất trong nhà để họ có thể nhìn thấy ngay khi trở về.

 

Trước khi đến thời điểm nóng nhất trong ngày, hai người lái xe đến Công viên Thương Hà gần đó để dã ngoại vào cuối tuần. Giống như những người khác, họ mang theo xe cắm trại và đồ ăn, dựng trại trên bãi cỏ được chỉ định, dưới những tán cây râm mát, trải một tấm chăn dã ngoại xinh xắn, bày đủ loại trái cây và đồ ăn. Hai người ngồi xuống, dựa vào nhau tắm nắng, cảm nhận làn gió, hít thở không khí trong lành ngoài trời và tận hưởng sự thoải mái yên bình.

 

Dung Nhân đăng một bức ảnh lên ƯeChat, chụp khu cắm trại, quang cảnh xung quanh và Ôn Như Ngọc đang lặng lẽ dọn dẹp đồ đạc dưới ánh nắng chói chang.

 

"Chúng ta,"

 

Nàng chỉ dùng caption đơn giản.

 

Bài đăng nhanh chóng nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận từ bạn bè đổ xô đến xem và trêu chọc.

 

Nhậm Giang Mẫn là người đầu tiên thích và bình luận: "Ồ, lại thế giới hai người."

 

Chị Nhu theo sát: "Đi đâu vậy?"

 

Chị Nhu: "Hai người đẹp như vậy, đúng là một cặp trời sinh~"

 

Ngay cả Chu Hi Vân lạnh lùng cũng thích bài đăng và bình luận: "Sao chỉ có một người? Ảnh của chị đâu?"

 

Chu Hi Vân: "Hèn gì hôm nay chị lại nghỉ làm. Tội nghiệp em, làm việc vất vả thế này, ở một mình trong tiệm quá khổ sở."

 

Lượt thích và bình luận chắc chắn không phải do Chu Hi Vân tự làm. Còn ai làm thì không cần hỏi cũng biết ngay—chỉ có thể là Kiều Ngôn.

 

Hẳn là Kiều Ngôn quên mất mình đang dùng điện thoại của Chu Hi Vân, nói dối không chớp mắt, bảo mình ở một mình trong tiệm... Nếu thật sự chỉ có một mình, sao lại dùng WeChat của Chu Hi Vân để chat?

 

Chẳng bao lâu sau, Kiều Ngôn vô tình nhận ra mình đã dùng nhầm điện thoại nên lập tức chuyển sang WeChat của mình. Da mặt nàng dày lên, giả vờ không có chuyện gì, nhắn lại: "Bánh ngon không? Hình như không phải của tiệm chúng ta. Chị mua ở ngoài hay tự làm?"

 

Dung Nhân đáp lại Kiều Ngôn: "Chị ấy mua đấy."

 

Kiều Ngôn chua chát nói: "Ôn tổng chu đáo thật thật, hơn hẳn đầu gỗ kia. Biết lạnh biết nóng, thật hâm mộ."

 

Dung Nhân: "..."

 

Chắc là Chu Hi Vân sau đó mới thấy. Chu Hi Vân thật sự đến tận tối mới trả lời Kiều Ngôn: "."

 

Kiều Ngôn lập tức lên mạng, cố chấp giải thích: "Đừng nghĩ nhiều, em không nói chị."

 

Chu Hi Vân: "Ồ."

 

Kiều Ngôn: "!!!"

 

Kiều Ngôn: (_)

 

Năm nay Dung Nhân đổi xe. Hai năm nay lợi nhuận của Kafa khá tốt, nên đã đổi chiếc sedan sang một chiếcrộng rãi và lớn hơn, một chiếc Mercedes GLC màu đen. Điều này rất tiện lợi cho việc vận chuyển hàng hóa đến cửa hàng và cũng thuận tiện cho việc mang theo nhiều hành lý khi đi du lịch. Từ nhỏ, Dung Nhân đã không phải là kiểu người thích ra ngoài. So với hầu hết những người trẻ tuổi,nàng thích ở nhà hơn. Nếu không phải vì công việc kinh doanh, nàng sẽ không bước ra khỏi nhà cũ của mình trong một hoặc hai tháng, thậm chí có thể mua sắm tạp hóa hoàn toàn qua ứng dụng.

 

Tuy nhiên, kể từ khi gặp Ôn Như Ngọc, một người không thể ở nhà chút nào, cô thích hoạt động bất cứ khi nào có thời gian rảnh. Bất cứ khi nào có thời gian, cô đều đi du lịch nam bắc, hoặc bay ra nước ngoài, dành ít nhất hai ba tháng mỗi năm ngoài đường. Mặc dù Ôn Như Ngọc đi du lịch nước ngoài ít hơn sau khi gặp Dung Nhân, nhưng thời gian cô dành cho việc đi lại không hề giảm. Họ chỉ chọn những điểm đến gần hơn, chẳng hạn như các thị trấn du lịch ở Thành phố A, các thành phố lân cận, hoặc thậm chí những nơi xa hơn như Tây Tạng và Vân Nam.

 

Cho nên, việc mua một chiếc xe mới là cần thiết, mặc dù Ôn Như Ngọc đã sở hữu một số xe hơi, bao gồm cả một chiếc SUV.

 

Vào mùa thu khi lá rụng, họ đã đi du lịch đường bộ đến Đại Lý và ở trong một nhà nghỉ trong nửa tháng. Không giống như những người trẻ khác thường đổ xô đến các quán bar hay ngắm cảnh khi đến Đại Lý, hai người chỉ muốn ở lại một lúc, trốn đến một nơi khác, dạo bước trên phố và đi dọc theo những con đường lát đá cuội. Từ bình minh đến hoàng hôn, ánh sáng vàng mỏng manh chiếu rọi trên đầu họ, làm sáng bừng mái tóc mềm mại, vừa đi vừa trò chuyện.

 

Ôn Như Ngọc choàng khăn choàng lên người Dung Nhân, ngước nhìn trời hỏi: "Nhìn đám mây kia, đám mây gần đỉnh núi nhất, trông giống như một con ngựa phải không?"

 

Dung Nhân ngước lên, nhìn chăm chú một lúc rồi nheo mắt: "Cũng khá giống."

 

Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, Ôn Như Ngọc chụp ảnh Dung Nhân. Một làn gió nhẹ thổi tung tà váy và mái tóc rối của nàng. Nàng kéo khăn choàng chặt hơn, ánh mắt dán chặt vào Ôn Như Ngọc phía sau ống kính.

 

"Nhìn bên này,"

 

Ôn Như Ngọc nói, ra hiệu cho nàng nhìn vào ống kính.

 

Nhưng Dung Nhân phản ứng chậm, nhìn cô hơi muộn một nhịp.

 

Bức ảnh được chụp chỉ trong một giây.

 

Ôn Như Ngọc đặc biệt thích bức ảnh đó, thậm chí còn tráng ảnh, đóng khung và đặt lên bàn cạnh giường ngủ khi cô về nhà.

 

Phòng khách trở lại bố cục ban đầu, khôi phục chức năng ban đầu. Dung Nhân chuyển vào phòng ngủ chính cùng Ôn Như Ngọc, theo thời gian, nhiều đồ vật khác nhau được thêm vào phòng, nhiều thứ trong số đó liên quan đến Dung Nhân.

 

Cảm thấy không thoải mái với bức ảnh của chính mình trên bàn cạnh giường ngủ, Dung Nhân đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đã thêm một bức ảnh của Ôn Như Ngọc - bức ảnh được chụp trong chuyến cắm trại của họ.

 

Không lâu sau, một bức ảnh thứ ba, một bức ảnh nhóm của họ được thêm vào. 

 

Một buổi chiều nọ, Dung Nhân ngủ thiếp đi trên giường, hoàn toàn không biết gì. Ôn Như Ngọc đang gõ máy tính và xem tài liệu gần đó, quay lại và nhận ra Dung Nhân đã ngủ quên, cho nên cô lặng lẽ chụp một bức ảnh.

 

Chỉ sau khi in ảnh và đặt nó lên bàn cạnh giường ngủ, Dung Nhân mới nhận ra mình đã bị chụp ảnh. Cô khá thích bức ảnh, ánh sáng mặt trời tràn ngập căn phòng, làm nàng phơi bày dưới ánh sáng trắng, bức ảnh đã bắt được những bóng ấm áp của ánh sáng.

 

Ngôi nhà lớn chỉ có hai người ở, đôi khi có cảm giác khá trống trải. Trước khi mùa đông đến, hai chú mèo nữa đã gia nhập gia đình:
một chú mèo vằn màu cam gầy gò, bẩn thỉu và một chú mèo con nhỏ xíu, xấu xí được sinh ra từ chú mèo lớn.

 

Dung Nhân chưa bao giờ nuôi thú cưng, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Ôn Như Ngọc đã mang hai chú mèo về nhà. Cô tìm thấy mèo mẹ đáng thương và một chú mèo con trong một chiếc hộp các tông ở cửa sau quán bar, thương hại chúng, cô đã giữ chúng trong văn phòng của quán bar hơn một tuần trước khi mang chúng về.

 

Không chắc Dung Nhân có đồng ý nuôi thú cưng hay không, Ôn Như Ngọc khá chiều nàng. Mặc dù đã quyết định mà không báo trước cho nàng, cô vẫn nói: "Nếu em không thích chúng thì tìm nhà cho chúng. Nhưng sẽ mất một thời gian, hai chú mèo này quá xấu xí, khó tìm nhà mới."

 

Vì đã mang chúng về nhà rồi, Dung Nhân không có ác cảm với hai sinh vật xấu xí này mà để Ôn Như Ngọc muốn làm gì thì làm. Nàng nghĩ, được thôi, có thể nuôi chúng, không phải là nàng không đủ khả năng.

 

Nuôi mèo còn vất vả hơn cả yêu đương. Ngày nào cũng phải xúc cát vệ sinh, thay nước, thay thức ăn, khám sức khỏe định kỳ và tẩy giun. Hai người là người mới nuôi mèo nên ban đầu không thể chịu đựng nổi, nhất là khi mèo con còn quá nhỏ, chưa đầy một tháng tuổi. Nuôi mèo thật sự rất mệt mỏi, đòi hỏi cả về thể chất lẫn tinh thần hơn cả một công việc.

 

Mèo vằn màu cam sau khi tắm xong thì không đến nỗi nào, cứ quấn lấy người. Mèo mẹ bám riết lấy Dung Nhân, chẳng mấy chốc đã quên mất vị cứu tinh thực sự của mình sau khi chuyển đến. Nó lẽo đẽo theo Dung Nhân cả ngày, Dung Nhân đi đâu cũng theo đó. Hễ có dịp là nó lại cọ mình vào người Dung Nhân, ngửa bụng quằn quại dưới đất.

 

Ôn Như Ngọc hơi ghen tị đẩy con mèo lớn ra, bực bội nói: "Ai đến trước thì được trước, em ấy là của tao, không phải của mày. Cút đi..."

 

Con mèo lớn kêu meo meo hai tiếng tỏ vẻ bất mãn, đuôi vẫy vẫy, giống như không để ý, nhưng vẫn bám sát theo Dung Nhân.

 

Dung Nhân bất lực, có chút buồn cười, cũng không biết phải đối phó với một người một mèo thế nào.

 

Một người trưởng thành như vậy mà vẫn còn cãi nhau với một con mèo, thật là...

Bình Luận (0)
Comment