Đêm Xuân Đến Muộn - Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử

Chương 93

Trời đang đổ tuyết.

 

Đêm trước cơn Đại Hàn, một cơn gió lạnh rít lên, những bông tuyết trắng bay lả tả khắp nơi. Một thành phố trải qua một trận tuyết rơi nhẹ, đến nỗi thậm chí còn không phủ kín mặt đất. Đây là trận tuyết rơi duy nhất trong thành phố trong những năm gần đây, lần cuối cùng có thời tiết như vậy là vào năm 2008.

 

Khi tuyết bắt đầu rơi, Dung Nhân đang trông coi cửa hàng và không nhận thấy điều gì bất thường bên ngoài. Mãi đến khi Ôn Như Ngọc gửi cho nàng một tin nhắn, nàng mới từ từ ngẩng đầu lên và thấy những bông tuyết trắng muốt đang xoay tròn trong không trung.

 

Ôn Như Ngọc gửi cho nang một bức ảnh chụp những bông tuyết rơi trên lá xanh trước khi chúng tan chảy: "Thấy chưa?"

 

Dung Nhân đi ra ban công, ngẩng đầu nhìn qua những tòa nhà cao tầng về phía quán bar bên kia đường. Một lúc sau, khi tuyết rơi dày hơn một chút, nàng cũng gửi một bức ảnh con phố trải dài từ bên này sang bên kia: "Năm nay thật khác biệt, rất đặc biệt."

 

Ôn Như Ngọc: "Em thích không?"

 

Dung Nhân: "Thích."

 

Vì trận tuyết rơi kéo dài chưa đầy hai tiếng này, đài tin tức địa phương thậm chí còn phát sóng,những đoạn video ngắn đầy ắp những cảnh quay liên quan. Cả thành phố đều kinh ngạc và tràn ngập tình cảm dành cho việc này.

 

Các thành phố phía Nam thực sự hiếm khi có tuyết rơi, nhiều người hầu như chưa từng thấy tuyết trong đời.

 

Cuối tuần đầu tiên sau khi tuyết ngừng rơi, họ quyết định đến Cáp Nhĩ Tân vào phút chót. Lần này, Dung Nhân không muốn đi máy bay, hơn nữa lái xe đến đó quá xa lại còn mệt mỏi, nên hai người đã đi tàu cao tốc, từ Thành phố A lên phía bắc, hành trình chỉ mất chưa đến nửa ngày.

 

Cáp Nhĩ Tân vào thời điểm này trong năm lạnh hơn nhiều so với miền Nam. Vừa ra khỏi ga tàu cao tốc, gió rít như dao cứa vào mặt họ. Dù đã chuẩn bị chu đáo, khoác lên mình những chiếc áo khoác dày cộm— Dung Nhân thậm chí còn mặc cả áo khoác lông thú—nhưng nhiệt độ -7°C vẫn khiến nàng run rẩy không ngừng.

 

Người miền Nam khó tránh khỏi việc khó thích nghi với mùa đông ở các thành phố miền Bắc, đặc biệt là những người thường ở trong nhà suốt mùa đông như họ. Ở Thành phố A hiếm khi cảm nhận được gió, việc đột nhiên bị đưa đến một thành phố xa lạ phủ đầy băng tuyết khiến phần còn lại của hành trình trở nên khá khó khăn.

 

Tuy nhiên, mặt khác, trải nghiệm độc đáo này cũng mang lại nhiều niềm vui khác nhau và rất thú vị.

 

Đồ ăn ở Cáp Nhĩ Tân khá ngon và hợp khẩu vị của hai người. Dung Nhân thường chú trọng đến chế độ ăn uống cân bằng và rất quan tâm đến sức khỏe. Tuy nhiên, sau khi đến Cáp Nhĩ Tân, nàng liên tục phá vỡ thói quen của mình. Nàng ăn bất cứ thứ gì Ôn Như Ngọc mua. Kẹo hồ lô ở miền Bắc rất khác với kẹo hồ lô ở thành phố A. Đường giòn hơn, lớp mỏng hơn, không quá ngọt và đều hơn. Cũng có rất nhiều loại kẹo hồ lô. Vừa xuống tàu, Dung Nhân đã ăn ba xiên kẹo hồ lô khác nhau: táo gai, dâu tây và khoai từ.

 

Giống như dỗ trẻ con, Ôn Như Ngọc luôn mua rất nhiều đồ ăn vặt cho Dung Nhân. Dung Nhân không thể ăn hết và chỉ có thể nói: "Đủ rồi, em no quá."

 

Cô sẽ đồng ý, nhưng ngay sau đó lại mua thêm.

 

"Cơm cháy này ngon lắm, ăn thử đi."

 

Vừa nói, cô vừa đút cơm cháy cho Dung Nhân. Dung Nhân không thể từ chối, phải há miệng cắn một miếng nhỏ.

 

Quả thực rất ngon, giòn, thơm và khô.

 

Cơm nôi ở miền Bắc cũng ngon hơn nhiều so với ở thành phố A, hương vị hoàn toàn khác biệt. Họ nghỉ tại một nhà trọ ở đó, chủ nhà trọ là người địa phương, một phụ nữ lớn tuổi vui vẻ và nồng hậu. Bà còn nấu cá sông cho họ ăn và trò chuyện, mỉm cười hỏi: "Hai người là bạn à? Cùng quê phải không? Giọng hai người nghe giống nhau nên có vẻ là vậy. Trời ạ, hai người đẹp quá! Hai người khác chúng ta quá. Con gái miền Nam thanh tú và xinh đẹp. Khi hai người đứng cạnh nhau, ta không nhịn được ngoái lại nhìn, cả hai đều rất đẹp. Ta là người thẳng thắn, nên xin đừng bận tâm."

 

Ban đầu, do không quen biết người phụ nữ lớn tuổi, hai người mơ hồ thừa nhận họ là bạn, không nói rõ thêm điều gì khác. Dung Nhân rất hợp với chủ nhà trọ, bà ấy là người nói chuyện nhiều nhất, trong khi Ôn Như Ngọc lắng nghe, thỉnh thoảng lại xen vào.

 

Sau vài ngày ở lại, dần dần quen thuộc với chủ nhà trọ, mà không cần họ phải thú nhận, chủ nhà trọ dần phát hiện ra mối quan hệ thực sự của họ. Chủ trọ không phải là người cổ hủ cứng nhắc, xã hội bây giờ là cái kiểu gì vậy? Đồng tính luyến ái đâu phải chuyện gì đáng xấu hổ. Hầu hết mọi người đều hiểu đôi chút về nó. Sau chút ngạc nhiên ban đầu, chủ trọ nhanh chóng và nồng nhiệt chấp nhận sự đặc biệt của họ, cười: "Chẳng trách! trước đó gặp hai người, ta luôn có cảm giác... phải nói sao nhỉ, khó tả. Giờ thì hiểu rồi. Hai người đúng là một cặp trời sinh, đứng cạnh nhau rất đẹp."

 

Chủ trọ nịnh nọt họ đến mức khiến họ ngượng chín mặt. Dung Nhân bất ngờ cảm thấy tai nóng bừng. Nàng vô thức nghiêng người về phía Ôn Như Ngọc, Ôn Như Ngọc theo bản năng vòng tay ôm lấy nàng.

 

Chủ trọ nhận ra lập tức trêu chọc hai người lần nữa.

 

"Ôi trời, hai người có quan hệ tốt quá. Không như chồng ta, ông ấy như khúc gỗ, ta được như hai người thì mặt trời đã mọc ở đằng tây rồi!"

 

Sau chuyến đi Cáp Nhĩ Tân, hai người không quay lại thành phố A ngay. Thay vào đó, hai người đi đường vòng đến Bắc Kinh, tham quan Tử Cấm Thành, dạo quanh quảng trường Thiên An Môn, rồi đến Cứ Dung Quan. Vì bị cảm lạnh và sốt nhẹ hôm đó nên hai người chỉ ở lại Vạn Lý Trường Thành khoảng một tiếng, chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm.

 

Suốt chuyến đi, hai người đã chụp rất nhiều ảnh. Sau khi trở về thành phố A, Ôn Như Ngọc đặc biệt làm một cuốn album ảnh, in và cán màng tất cả ảnh rồi cất giữ.

 

Đêm giao thừa, hai người thức cùng nhau, cùng với hai chú mèo vàng, một lớn một nhỏ, cả bốn đều ngồi xem TV trên ghế sofa. Sau một thời gian chăm chỉ cho ăn, lũ mèo con đã lớn nhanh như thổi, từ những sinh vật nhỏ xíu trở thành những cục lông mũm mĩm, phát triển hơn hẳn, tròn trịa hơn. Mèo con ít nói hơn mẹ rất nhiều, độc lập hơn và nhìn chung không bám dính. Chúng thường thích ngồi im lặng bên tivi, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn quanh nhà.

 

Đã khá lâu rồi Dung Nhân không nhớ đặt tên cho hai chú mèo, nên nàng quay sang hỏi Ôn Như Ngọc. Ôn Như Ngọc cũng đã hoàn toàn quên mất, nếu Dung Nhân không nhắc thì cô sẽ không nghĩ đến việc đặt tên cho chúng.

 

Cả hai đều rất thoải mái khi đặt tên cho chúng, trò chuyện vài phút trước khi quyết định tên cho hai chú mèo.

 

Mèo mẹ được đặt tên là Đông Lam, mèo con được đặt tên là Tiêu Tiêu, tên bắt nguồn từ món ăn yêu thích của chúng.

 

Không con mèo nào phản đối tên của chúng.

 

Vệ sinh là cực kỳ quan trọng sau khi nuôi mèo. Trước đây, dì quản gia đến dọn dẹp một hoặc hai lần một tuần. Từ khi có robot hút bụi, việc vệ sinh hàng ngày đơn giản đã được máy dễ dàng xử lý, nên tần suất này đủ để giữ cho ngôi nhà sạch sẽ. Nhưng từ khi hai chú mèo xuất hiện trong nhà, mọi thứ đã thay đổi. Mèo rụng lông quá nhiều, đặc biệt là Tiêu Tiêu —thực ra Tiêu Tiêu là một con mèo lông dài. Khi còn nhỏ không rõ ràng, nhưng khi lớn lên, lông của nó ngày càng dài ra, khác hẳn với Đông Lam. Dung Nhân nhận thấy có điều gì đó không đúng, đặc biệt là sau khi thời tiết ấm lên. Sau khi Tiêu Tiêu được tám tháng tuổi, chú mèo nhỏ này gần như là một bông bồ công anh biết đi, không có lượng dầu cá hay chất bổ sung nào giúp ích.

 

Bác sĩ thú y nói với họ rằng điều này là bình thường, mèo con trải qua lần thay lông đầu tiên như thế này, lớn lên sẽ tốt hơn.

 

Ôn Như Ngọc sắp tham dự một cuộc họp chính thức, Dung Nhân đang giúp cô chỉnh lại đồ. Sau khi nhặt hơn chục sợi lông mèo trên đồ mà không xong, nàng không khỏi bật cười, một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi.

 

Ôn Như Ngọc bối rối hỏi: "Làm sao bây giờ?"

 

Dung Nhân trêu: "Không còn cách nào khác, đành chịu vậy."

 

Ôn Như Ngọc nói: "À", vì đã đến hẹn rồi, nên cô nghĩ mình cũng nên chấp nhận: "Được rồi, vậy cũng được. Dù sao thì chị cũng chỉ ra mặt thôi, cũng chẳng ảnh hưởng gì."

 

Nhưng trước khi đi, Dung Nhân vẫn dùng cây lăn bụi lên xuống bộ đồ, thậm chí còn chải lại tóc cho cô, nhẹ nhàng nói: "Em đợi chị về."

 

Ôn Như Ngọc ra ngoài, Dung Nhân và hai chú mèo kiên nhẫn chờ ở nhà. Khi Ôn Như Ngọc làm xong việc trở về, cô mở cửa ra thì thấy cả người và hai con mèo đều đang ngủ trên ghế sofa. Tiêu Tiêu là con mèo tỉnh táo nhất, vươn vai đứng dậy trước khi Ôn Như Ngọc kịp thay giày.

 

Sợ tiếng mèo kêu sẽ đánh thức Dung Nhân, Ôn Như Ngọc theo phản xạ ra hiệu im lặng. Tiêu Tiêu không hiểu ý tứ này, nghiêng đầu nhìn Ôn Như Ngọc với vẻ mặt khó hiểu, ngoan ngoãn.

 

Sau tết Thanh Minh, hai người lái xe đến một nghĩa trang ở ngoại ô thăm hỏi một người.

 

Chính xác hơn, Ôn Như Ngọc là người đưa Dung Nhân đến đó. Dung Nhân không hề hay biết chuyện này cho đến khi đến nghĩa trang mới biết được sự thật

 

— để gặp Tần Thi Nhu.

 

Nhiều năm đã trôi qua như vậy. Từ sau sự việc đó, Tần gia đã đưa Tần Thi Nhu đi, Dung Nhân đã hoàn toàn mất giấu cô, thậm chí không biết cô được chôn cất ở đâu.

 

Tần gia không đưa Tần Thi Nhu rời khỏi thành phố A. Lúc đó, cha Tần và gia đình muốn đưa con gái về quê chôn cất, nhưng lão thái thái đã bác bỏ mọi lời phản đối và nhất quyết để cháu gái mình ở lại thành phố này mãi mãi.

 

Đó là tâm nguyện của Tần Thi Nhu lúc còn sống, cô không muốn quay lại, ngay cả khi chết, cô cũng muốn được chôn cất lặng lẽ dưới lòng đất.

 

Lão thái thái nói cho Ôn Như Ngọc địa chỉ nghĩa trang, hy vọng Dung Nhân có thể đến thăm Tần Thi Nhu nếu muốn.

 

Mộ của Tần Thi Nhu là một nơi tuyệt đẹp tựa lưng vào núi và nhìn ra mặt nước, yên tĩnh và thanh bình, khung cảnh dễ chịu.

 

Ôn Như Ngọc không đi cùng nàng, cô chỉ đưa Dung Nhân đến đó, Dung Nhân ở đó một mình. Đứng trước mộ của Tần Thi Nhu, Dung Nhân không biết phải nói gì. Sau một hồi im lặng, cuối cùng nàng nói: "Chị, đã lâu không gặp..."

Bình Luận (0)
Comment