Chương 108: Tống Thì Vi giúp đỡ
Chương 108: Tống Thì Vi giúp đỡChương 108: Tống Thì Vi giúp đỡ
"Phó giáo sư thật bại buồn sâu..."
Diệp Hiểu Phong suy nghĩ, sau đó nói: "Thật ra, ở Trung Đại cạnh tranh cực kỳ khốc liệt, ngay cả giáo sư cũng không phải người nào đều như ý nguyện. Nhưng trong học viện của bọn anh, người biểu hiện rõ nhất là thây Tằng, Tằng Bích."
"Ha ha, cậu cũng nghĩ tới thầy ấy sao?"
Đột nhiên Hạ Dụ vỗ đùi nói: "Người đầu tiên mà mình nghĩ tới cũng là lão Tằng đấy. Thầy ấy sắp 50 tuổi rồi, mà vẫn là phó giáo sư, cho nên mỗi lần đứng tiết đều tỏ thái độ hận đời, giống như kiểu có tài mà không gặp thời ấy."
Hạ Dụ nói đến bây còn đùa giốỡn: "May là lão Tằng không phải quân nhân chuyên nghiệp đấy, nếu không mình sự thầy ấy dám đứng lên nổi loạn lắm."
Diệp Hiểu Phong cũng cười theo.
Hai người không học cùng lớp, nhưng ai cũng có ấn tượng với vị giảng viên này, chứng tỏ thái độ của Tằng Bích luôn thể hiện rõ trên khuôn mặt.
Mặc dù Trần Trứ chưa từng tiếp túc với vị phó giáo sư này, nhưng hắn đã làm lãnh đạo, cũng gặp phải cấp dưới như vậy.
Thật ra, trong suy nghĩ của lãnh đạo, cấp dưới càng tỏ ra khó chịu, bản thân sẽ càng không thích.
Lãnh đạo lạnh nhạt, đi đôi với đồng nghiệp cũng rời xa. Cuối cùng, tình huống này tạo thành một khối u ác tính, khiến hoàn cảnh làm việc của người đó bỗng chốc trở thành khu vực u ám.
Lão Tằng đã gần 50 tuổi, coi như thất bại lúc tuổi già rồi.
"Em Trần, em tìm hiểu chuyện này làm gì?"
Hạ Dụ thật lòng góp ý: 'Nếu như em muốn sử dụng máy chủ của trường, nên tìm giáo sư là giáo viên chủ nhiệm, hoặc giáo sư có tên tuổi. Có thể mấy người đó sẽ giúp em trải nghiệm một chút vũ khí cấp cao của ngành IT."
Đây chính là chênh lệch kinh nghiệm xã hội của Trần Trứ với Hạ Dụ, dẫn đến tư duy khác biệt.
Trân Trứ có thể đoán ra được, nếu mình đi tìm giáo sư có địa vị, là những người không thiếu tiền, thì mấy người đó sẽ nghĩ tên sinh viên năm nhất này đang diễn hề.
Dùng mặt nóng áp vào mông lạnh, chẳng thà đem than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Lão Tăng không có hạng mục, thì mình sẽ đẩy hạng mục về cho thầy ấy.
Ông cảm thấy mình có tài nhưng không gặp thời, vậy mình sẽ dựng lên một sân khấu cho ông ấy diễn. Ông ấy muốn danh tiếng và tiền bạc, mình cần chức vị và tên tuổi của ông ấy. Mọi người tùy theo nhu cầu của từng người, sẽ dẫn đến tình huống cùng nhau phát triển.
Nhưng đây là dự định trong đầu Trần Trứ, còn hắn vẫn nói: "Những giáo sư có địa vị, họ quá bận rộn, chưa chắc đã quan tâm đến chúng ta. Chẳng phải những người như thây Tăng sẽ dễ ở chung hơn? Có cơ hội em sẽ liên lạc với thây ấy xem sao."
-Ha ha.'
Hạ Dụ nhìn chằm chằm Trần Trứ: "Em Trân, cậu dự định làm chuyện này thật à?"
"Sao lại không chứ?”
Trân Trứ mỉm cười: "Thất bại, chúng ta mất gì?"
Diệp Hiểu Phong và Hạ Dụ đều suy nghĩ. Đúng vậy, thất bại thì sẽ như thế nào chứ?
Đơn giản là phí một ít thời gian, nhưng ít ra bản thân đã thử.
Với lại, đây cũng coi là lập nghiệp, sau khi tốt nghiệp có thể điền vào CV xin việc quá trình lập nghiệp này, chẳng phải tăng giá trị bản thân lên sao?
Hạ Dụ là người khá bộp chộp, cô lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Mông Phóng và Quách Nguyên.
Cô là người dựng lên câu lạc bộ Côn Trùng Bay, cũng chính cô là người giải tán nó. Mặc dù cô là người quyết đoán, nhưng năng lực phát triển và năng lực tổ chức lại không có.
Mấy tháng trước, khi Trần Trứ tham gia hoạt động Có Hẹn Với Đại Học, hắn đã biết chỉ cần mình nắm được Hạ Dụ, thì bất cứ lúc nào cô cũng có thể kéo người trở lại.
Cũng không lâu lắm, Mông Phòng và Quách Nguyên đi tới. Hai người đều là sinh viên năm ba.
Nếu như bọn họ không thi nghiên cứu sinh và du học, thì chương trình học đầu năm ba khá nhẹ nhàng. Cả hai đang cảm thấy khá nhàm chán vì không có chuyện gì làm, thì Hạ Dụ gọi điện đến.
Cả hai tưởng rằng đoàn ủy lại tổ chức hoạt động gì, nên đều hứng thú chạy tới.
Thế nhưng, hai người đến mới phát hiện, hoạt động mà bọn họ đang mong chờ lại là ý tưởng khởi nghiệp của một tên sinh viên năm nhất, thế là nhiệt tình bỗng giảm đi một nửa.
Mông Phóng là người cẩn thận, nên có ý kiến chỉ để trong lòng.
Quách Nguyên lại không nghĩ nhiều như vậy, anh ta trực tiếp trêu chọc Hạ Dụ: "Đội trưởng, đêm hôm khuya khoắt, cậu gọi bọn mình tới, chỉ để mình nghe học đệ này sử dụng chiêu thức tay không bắt sói sao?"
“Nói chuyện chú ý một chút."
Hạ Dụ bẻ lại: "Cái gì là tay không bắt sói? Cậu không thấy bọn mình đang bàn bạc sao? Cái gì cũng có thì gọi các cậu đến đây làm đếch gì?"
Quách Nguyên có vẻ khá sợ Hạ Dụ, nên không dám tiếp tục tranh luận với Hạ Dụ nữa, mà quay qua hỏi Trân Trứ: "Em trai, anh không phải có ý gì với cậu. Nhưng em mới chỉ năm nhất, không có gì, thì dựa vào cái gì để khởi nghiệp đây? Mấy người Lĩnh Viện bọn em, thứ gọi là khởi nghiệp chính là há miệng đi hóa duyên khắp nơi sao?"
"Tên âm hồn này quả nhiên khó chịu thật đấy."
Trân Trứ nghĩ thầm.
Lúc đầu, mọi người còn bàn bạc vui vẻ, ai nấy đều có giới hạn của mình, không ngờ Quách Nguyên vừa đến đã làm ầm lên.
Nếu Trần Trứ là người nói một không hai trong đội, thì Quách Nguyên không qua được cửa này. Nhưng vị trí này còn chưa tới tay Trân Trứ, cho nên hắn không thể lên tiếng đuổi người được.
Nhưng mấy người mồm năm miệng mười này cũng không phải hết tác dụng, có đôi mấy vị lãnh đạo mới đến nhậm chức, chính là chèn ép những người này để đứng vững gót chân ở đơn vị mới.
"Anh."
Trân Trứ bị nói mỉa nhưng không hề tức giận, vẫn bình tĩnh hỏi ngược lại: “Anh không hiểu gì về tôi, anh dựa vào cái gì nói tôi không có?"
Lời nói của Trân Trứ khiến Quách Nguyên ngây người, anh ta đang định lên tiếng.
Thì Trần Trứ ngắt lời, giành nói trước: "Lập nghiệp có ba yếu tố: Tiên vốn, mối quan hệ, và thị trường. Tôi cảm thấy hình như mình không thiếu gì."
"Thật sao?”
Quách Nguyên bắt đầu tập chung xem xét vị học đệ này rồi. Sau đó, anh ta quay qua nhìn Hạ Dụ và Diệp Hiểu Phong, nhưng cả hai đều không quan tâm anh ta.
Anh ta liếc nhìn Mông Phóng.
Mông Phóng cũng không lên tiếng, mà muốn Quách Quyên ra mặt thử xem vị học đệ này xem thế nào.
Quách Nguyên uốn éo mông, có vẻ mất tự nhiên nói: "Vậy em trai nói một chút, cậu có thứ gì?"
Trân Trứ mỉm cười: "Vậy anh nghĩ xem, muốn tôi cho anh xem cái gì?"
"Anh..."
Quách Nguyên đụng phải cái đinh mềm, lập tức nghẹn lời. Anh ta có cảm giác vị học đệ này nhìn có vẻ nhỏ tuổi, nhưng khá năng đánh Thái Cực lại khá cao.
Nhưng, anh ta rất nhanh tỉnh táo lại mà suy nghĩ. Nếu thằng bé này có ý định lập nghiệp, chứng tỏ trong nhà có tiền. Loại người này ngay cả bạn bè bên cạnh cũng rất có tiên, nên ỷ vào điều kiện trong nhà khoe khoang khắp nơi, từ phòng ký túc, đến trong lớp. Nên đám bạn trong lớp khá ghét kiểu người này, khiến quan hệ cá nhân không được tốt cho lắm.
"Nhưng cái này thể hiện ra bằng cách nào?"
Quách Nguyên suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới một cách để cho vị học đệ này biết tay.
Chẳng phải Lĩnh Viện có một người là hoa khôi Tống sao? Quách Quyên thông qua diễn đàn trường mới thấy được, dáng người khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Loại con gái này sẽ được rất nhiều con trai theo đuổi, nên gu thẩm mỹ cực cao, cũng có thể chẳng xem ai vừa mắt.
Vị học đệ trước mắt này, hẳn là loại con trai mà cô ghét nhất.
Thế là, Quách Nguyên lên tiếng nói: "Anh là một học trưởng, cân một đứa học đệ như em thể hiện cái gì đây? Nó chẳng khác gì anh đây bắt nạt em."
"Chi bằng thế này đi."
Quách Nguyên nhẹ nhàng nói: "Nếu em đã nói mối quan hệ không thiếu, mà anh nghe nói học viện bọn em có một nữ sinh tên là Tống Thì Vi. Tất cả mọi người đều nói cô bé ấy là hoa khôi Trung Đai, vậy em có thể gọi đến đây được không?"
Nếu hôm nay, người ngồi đây không phải là Trần Trứ, thì Trung Đại có người nào hoàn thành tốt nhiệm vụ này?
Nhưng, không ngờ nhiệm vụ này rơi đúng vào người Trần Trứ.
Nên Hạ Dụ, Diệp Hiểu Phong, hay bạn gái anh ta là Lăng Lệ Lệ nghe được mà mặt ai nếu đều nghệt ra.
Lăng Lệ Lệ lập tức đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi Trân Trứ mua dưa hấu tới, để mình đi cắt cho mọi người ăn.
Nhưng Trần Trứ không tỏ thái độ gì với nhiệm vụ mà Quách Nguyên đưa ra. Đối phó với loại người lắm mồm này, bước đầu tiên phải đánh cho một cái thật đau, sau đó cứ vụt liên tục vào chỗ đau đó.
“Anh Quách."
Nét mặt Trần Trứ bỗng trở nên nghiêm túc: "Tống Thì Vi là bạn của tôi, không phải cứ thích gọi lúc nào là gọi lúc ấy như đồ vật được. Với lại, điều kiện anh vừa nói hình như không hề tôn trọng tôi, càng không tôn trọng bạn bè của tôi, nên tôi không muốn làm."
Quách Nguyên nghe xong đã thấy hết vui rồi. Đúng là mấy con buôn, mặc dù chuyện không làm được, nhưng đưa ra lý do khá đàng hoàng.
"Vậy coi như xong...
Quách Nguyên vẫy tay, đang định giáo dục lại đứa học đệ này, đúng là cái gì cũng thiếu mà mỗi bốc phét là thừa. "Nhưng."
Trân Trứ ngắt lời lần nữa: "Nếu như anh Quách sửa lại cách nói lễ phép hơn, thì tôi đồng ý mời bạn mình qua đây ngồi một lát."
"Tống Thì Vi?"
Không ngờ Quách Nguyên lại bị Trần Trứ răn dạy ngược lại, nên vẻ mặt có chút khó coi. Nhưng anh ta vẫn nghĩ việc này là không thể nào.
Trân Trứ không trả lời, mà đi ra cửa bắt đầu gọi điện thoại.
"Không thể nào..."
Quách Nguyên đang ngồi dựa vào ghế salon, bỗng nhiên theo phản xạ ngồi thẳng dậy.
Không có người nào để ý anh ta, chỉ có Hạ Dụ cười nhạt.
Cho nhỏ đen cũng nhìn anh ra sủa loạn xạ, giống như đang giúp Trần Trứ cãi nhau.
Ngoài cửa, Trân Trứ gọi điện cho Tống Thì Vi.
Điện thoại kết nối, mà bên kia chẳng nói chẳng rằng.
Tình huống này mà xảy ra trên người Du Huyền, thì khả năng cực cao cô đang rất tức giận.
Nhưng nó xuất phát từ Tống Thì Vi, nó lại quá là điều bình thường luôn.
Nhưng Trần Trứ thật sự quá ít gọi điện cho Tống Thì Vi, đột nhiên có chút không quen, nên lời khách sáo giống như đời trước cứ tự nhiên tuôn ra: "Cậu ăn cơm chưa?"
Đầu dây bên kia im lặng, giống như không ngờ Trần Trứ gọi điện cho mình chỉ để hỏi thăm mình ăn cơm chưa?
Một lúc sau, giọng nói lạnh tanh của Tống Thì Vi vang lên 'Ừ.
"Khu..."
Trân Trứ tằng hắng một cái, cố gắng suy nghĩ câu từ, nói ra dự định khởi nghiệp của mình.
Có điều hắn không nói yêu cầu của Quách Nguyên, bởi vì EQ của Trân Trứ đâu thấp như vậy.
"... Đại khái tình huống là như vậy, bọn mình đang ở phòng mà Diệp Hiểu Phong vừa thuê."
Trân Trứ kể xong lập tức hỏi: "Cậu có qua đây không?"
"Có..."
Tống Thì Vi trả lời ngắn gọn. Lân này đến lượt Trân Trứ giật mình, hắn không ngờ Tống Thì Vi đồng ý nhanh vậy, nên không nhịn được hỏi: "Có phải cậu thấy việc khởi nghiệp ở đại học rất thú vị không?”
Tống Thì Vi không nói chuyện, nhưng hành động này chẳng khác nào cô ngầm thừa nhận.
Cúp điện thoại, Trân Trứ lại gọi điện cho Trịnh Cử.
Trịnh Cự dưới sự giúp đỡ của Trịnh Trứ, đã nghĩ rằng Trần Trứ sinh ra trong một gia tộc giàu có. Bây giờ, anh ta nghe được 'Trần công tử' muốn rời núi lập nghiệp, thì lòng tò mò còn gấp đám người câu lạc bộ Côn Trùng Bay gấp nghìn lần.
"Thầy Trịnh."
Trân Trứ khiêm tốn nói: "Đây là lần đầu tiên em khởi nghiệp, làm mấy trò trẻ con, cha mẹ em không biết gì."
Trần Trứ vẫn nói thật, Trân Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm đều không biết thằng con quý tử nhà mình đang làm cái trò gì. Nhưng lời này vào tai Trịnh Cự lại trở thành ý nghĩa khác.
Lần thứ nhất khởi nghiệp muốn thử khả năng của mình đến đâu, nên không muốn cho cha mẹ biết, bỏ ra ít tiên trải nghiệm một lần cho biết.
"Hiểu."
Trịnh Cự lập tức nói: "Nhưng sinh viên dám làm là rất tốt. Từ trước đến nay, đoàn ủy vẫn luôn ủng hộ học sinh có tinh thân dám nghĩ dám làm, nên có một vài chính sách hỗ trợ, đến lúc đó tôi sẽ giúp em tìm kiếm."
"Vâng, vậy em cám ơn thây Trịnh trước."
Trân Trứ khách sáo nói: "Hiện tại, em xuống dưới chờ thây."
Tống Thì Vị biết địa chỉ, nên hắn không cần phải đón.
Nhưng Trịnh Cự lại không biết, thêm vào đó quan hệ giữa hai người cũng chưa đến mức thân lắm, dù sao mới chỉ quen nhau được nửa tháng.
Khi Trân Trứ đón Trịnh Cự về thì Tống Thì Vi đã đến.
Cô mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, để lộ ra hai cánh tay trần trắng trẻo, chẳng khác gì ngó sen tuyết. Cô ngồi một mình trên một cái ghế, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, đôi mắt như làn thu thủy, nhưng ẩn chứa nét lạnh lùng không quan tâm chuyện đời.
Tống Thì Vi bình tĩnh ngồi đó, nhưng Quách Nguyên và Mông Phóng lại không tự nhiên được như vậy.
Nhất là Quách Nguyên, thời điểm anh ta ăn được nửa miếng dưa hấu, nước dưa còn dính quanh miệng thì Tống Thì Vi đột ngột đến. Mà dáng người của cô còn cao hơn hình ảnh trên diễn đàn nữa. Quách Nguyên muốn chỉnh trang lại một chút nhưng không tài nào làm được, nên chỉ đành cúi đầu xuống tiếp tục ăn dưa.
Lăng Lệ Lệ đưa cho Tống Thì Vi miếng dưa hấu, nhưng cô khoát tay từ chối.
Lăng Lệ Lệ cảm thấy, mỗi lân hoa khôi Tống đi một mình đều có một loại ngăn cách với tất cả mọi người.
Nhưng chỉ cần có Trần Trứ bên cạnh, cô bỗng gần gũi hơn rất nhiều.
Quả nhiên, Trần Trứ vừa dẫn theo Trịnh Cự tới, đầu tiên là chào hỏi với Tống Thì Vi: "Cậu tới rồi à?"
Tống Thì Vi gật đầu.
Trân Trứ cũng cầm lấy miếng dưa hấu đưa tới.
Tống Thì Vi vẫn từ chối, nên Trần Trứ mỉm cười không quan tâm, mà đưa miếng dưa hấu kia qua cho Trịnh Cự, sau đó giới thiệu thân phận của Trịnh Cự cho mọi người.
Cả đám biết đây là người của Đoàn Ủy, thì ngay cả Diệp Hiểu Phong và Hạ Dụ đều cảm thấy giật mình. Bởi bọn họ không ngờ Trần Trứ còn có khả năng nay, đúng là che dấu cũng thật sự rất sâu.
Không chỉ có thế, vì muốn dùng một lần duy nhất đạt được quyên quyết định trong đội mà Trần Trứ nói với Diệp Hiểu Phong: "Anh Diệp, cho em mượn máy tính của anh dùng một lát."
Sau đó, ngay trước mặt mọi người, Trần Trứ đăng nhập vào tài khoản Chứng Khoán Trung Tín, bày giá trị cổ phiếu bản thân sở hữu đã lên đến con số 400 nghìn.
Thái độ rất rõ ràng, ngay cả đầu tư cổ phiếu mà tôi còn dám bỏ ra 400 nghìn, thì tiền vốn có là cái gì?
Chỉ có Tống Thì Vi đã đoán được khả năng Trần Trứ đã dốc hết toàn bộ tiền ra để đầu tư cổ phiếu. Bây giờ, cô nhìn thấy hắn dùng con số này để lừa mọi người thì vội vàng cúi đầu xuống chơi với chó nhỏ, còn khóe miệng bỗng lộ ra một nụ cười.
Có điều, vào năm 2007. mà một người bỏ ra 400 nghìn, đã đủ để chứng minh thực lực của mình.
Trước đó, Trịnh Cự vô tình được Trần Trứ tiết lộ bí mật này, nhưng hiện tại mắt thấy tai nghe thì càng thêm khẳng định thân phận của Trần Trứ.
Còn đám học sinh xung quanh đều đang trợn mắt há mồm, bỗng mọi người cảm thấy lòng tràn đầy tự tin với hạng mục khởi nghiệp này.
Chỉ có Quách Nguyên vẫn gân cổ lên cãi: "400 nghìn để lập nghiệp cũng đâu phải là nhiều, dùng một lượt là hết thôi."
Trân Trứ nghĩ thâm, tên chó này vậy mà còn chưa phục. Có trên người hắn làm gì còn đồng cắc nào, nên định dùng mấy thứ khác ép cho phục. Không ngờ, Tống Thì Vi nghe được, cô im lặng suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên đi tới chỗ máy tính, cũng đăng nhập tài khoản chứng khoán của mình vào.
Khoảng chừng 800 nghìn.
Đột nhiên, cả phòng chết lặng, quá kinh khủng. Hai sinh viên năm nhất đầu tư cổ phiếu, vậy mà đủ để đặt cọc hai căn phòng ở gần trường học.
Lúc này, tên ương bướng như Quách Nguyên cũng không thể cãi được nữa. Con số 800 nghìn kia hiện ra đủ để ép anh ta nằm rạp như cây lúa rồi.
"Nào nào... Chúng ta tiếp tục bàn bạc thôi."
Trân Trứ mừng thầm trong lòng, hắn cũng bất ngờ với hành động của Tống Thì Vi. Nhưng Trần Trứ vẫn thể hiện ra nét mặt bình tĩnh, giải thích giai đoạn khởi nghiệp đầu tiên, giống như số tiên nhỏ này có quái gì để mà ngạc nhiên cơ chứ?
Lợi dụng lúc mọi người đang uống nước, hắn nhắn lại cho Tống Thì Vi một tin.
Trân Trứ: Cám ơn cậu giúp mình giải vây. Số tiền này mình cho bọn họ xem chút thôi, không định sử dụng.
Câu này chẳng khác gì các cặp yêu đương nói chuyện, cho em nhìn thấy số dư trong tài khoản thôi, chứ không phải để em tiêu.
Một lát sau, Tống Thì Vi cũng nhắn tin trả lời.
Tống Thì Vi: Mình cũng không định tiêu.
"Tốt tốt tốt."
Trân Trứ nghĩ thâm, chúng ta nghĩ giống nhau đúng không?
Thế là, hắn nhắn tin lại: Ha ha, thú vị."
Tống Thì Vi đọc tin nhắn.
Nhưng không nhắn trả lời.