Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 105 - Chương 109: Kỳ Nghỉ Lễ Quốc Khánh

Chương 109: Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh Chương 109: Kỳ nghỉ lễ Quốc KhánhChương 109: Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh

Từ khi Quách Nguyên không còn tranh cãi nữa, thì Trân Trứ nói ra dự định vô cùng thuận lợi. Mà hắn dùng từ vô cùng chuẩn xác, hay có thể nói là không một kẻ hở.

Ban ngành chính phủ nếu như muốn công bố hạng mục gì, bước đầu tiên thường là điều tra nghiên cứu, viết báo cáo tính khả thỉ..

Trân Trứ không hiểu kỹ thuật, cũng không hiểu nhiều về thị trường. Nhưng hắn đã viết qua vô số báo cáo tính khả thi, nên hắn biết bối cảnh xã hội, nhu câu xã hội, bảo đảm vật tư, cùng với những khó khăn khả năng gặp phải. Nên cách diễn đạt của hắn mượt mà uyển chuyển.

Sau lần họp hội ý đầu tiên kết thúc, trong căn phòng nhà trọ, Lăng Lệ Lệ mỉm cười nói với bạn trai Diệp Hiểu Phong của mình:

"Em cảm thấy, sau này tiểu Trần có thể làm quan lớn hoặc người giàu có. Thứ mà cậu ấy nói cứ kiểu cao thâm khó dò giống như đám mây. Chỉ cân không cẩn thận tích lại một chút cũng trở thành đạo lý, nhưng cũng không thể hoàn toàn áp dụng phương án em ấy đưa ra. Nói thế nào nhỉ, nghe có vẻ giống trong bản tin thời sự lúc 19 giờ tối ấy.

"Lĩnh Viện mà, khả năng thuyết trình không cần phải bàn cãi."

Diệp Hiểu Phong thở dài: "Thật ra, anh rất hâm mộ cậu ấy. Sau này, khi công ty phát triển lớn mạnh, cần người đầu tư góp vốn, nếu cậu ấy ra mặt nhất định có thể thuyết phục nhà đầu tư. Nhưng chúng ta là dân làm kỹ thuật, chỉ có thể mãi mãi làm về kỹ thuật.”

“Còn tính sau này công ty lớn mạnh nữa sao?”

Lăng Lệ Lệ bật cười: "Không ngờ, anh có lòng tin đối với em Trần như vậy."

Diệp Hiểu Phong lắc đầu: "Vốn dĩ anh không có lòng tin lớn như vậy, nhưng khi nhìn thấy cậu ấy và hoa khôi Tống có thể bỏ ra một lúc 1 triệu 2, thì đột nhiên lòng tin của anh tăng mạnh."

Có lẽ, đây cũng là suy nghĩ của đám người Hạ Dụ. Nhưng bọn họ sao mà biết, số tiền ấy giống như củ cà rốt treo trước mặt con lừa, chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn.

Hoặc là nói lấy ra dọa mọi người, hoặc ít nhất mọi người phải đợi đến đầu năm. Còn trong giai đoạn này, mọi người chỉ có thể làm công không, mà không phải chỉ có không công đâu, có khi phải bỏ của mình ra một chút không chừng.

Trân Trứ tiễn Tống Thì Vi vê. Sau khi kết thúc đã gần 10 giờ, tất nhiên phải đưa cô ấy về ký túc xá rồi.

Đêm nay, mặt trăng có chút nhàn rỗi, cũng có chút lười biếng, nên dấu một nửa thân mình vào trong mây, còn nheo mắt nhìn trộm đất trời.

Đây là lần đầu tiên, một mình Trân Trứ đưa Tống Thì Vi về phòng ký túc. Đã thế, Tống Thì Vi là người cực kỳ ít nói, cứ thế nhẹ nhàng bước đi, mặc kệ từng cơn gió thổi vào mặt, vào cổ.

"À "

Trân Trứ cảm thấy tình huống này có hơi xấu hổ, nên muốn tìm chủ đề nói chuyện: "Chuyện vừa rồi... Cậu muốn giúp mình hay cậu cảm thấy thú vị?"

Tống Thì Vi không dừng bước, bóng của cô dưới ánh đèn đường đang không ngừng lắc lư, giống như tâm trạng của cô hiện tại vậy.

Có điều, ngoài mặt Tống Thì Vi vẫn bình tĩnh lạnh lùng như cũ. Cô hỏi ngược lại Trần Trứ: 'Làm vậy không đúng sao?”

"Cũng không phải là không đúng."

Trân Trứ mỉm cười, bỗng không biết trả lời thế nào cho phải, nên suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu bây giờ không giống mới lúc học cấp ba cho lắm, nguyên nhân bởi vì học đại học có thể ở lại trường sao?"

Tống Thì Vi quay đầu lại, đôi mắt trong trẻo bỗng lộ ra nét ngạc nhiên, có lẽ cô không ngờ Trân Trứ đoán được nguyên nhân này.

Trân Trứ dùng đầu gối cũng đoán được. Nếu trong nhà có một phụ huynh nghiêm khắc quá mức, thì tất nhiên ở lại trường sẽ thích hơn, không cần giống như cấp ba, mỗi ngày đều phải về nhà đối mặt với người ấy.

Đúng là nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay, lập tức điện thoại của Tống Thì Vi vang lên, vừa kết nối điện thoại, thì đầu dây bên kia đã hỏi: "10 giờ rồi, con đang làm gì..."

Tình huống giống như sau bữa ăn khuya hôm đó, vẫn là giọng nói của người phụ nữ trung niên kia.

"Con đi dạo."

Tống Thì Vi lạnh lùng trả lời.

"Cái gì, giờ này còn đi dạo."

Giọng nói trong điện thoại bỗng nhiên dừng lại, sau đó giọng lại trở nên nghiêm khắc hơn: “Đi dạo cùng con trai hay con gái?”

Tống Thì Vi không trả lời. Nếu cô gặp được câu hỏi mình không muốn trả lời, thường sẽ im lặng.

"Con trai thật sao? Đối phương là ai? Cùng lớp của con sao..."

Liên tiếp những câu hỏi được nói ra.

Đến ngay cả Trần Trứ đi bên cạnh cũng có cảm giác lo lắng, nên cố ý bước chậm lại một chút, tạo ra khoảng cách giữa hai người.

Cũng may, rất nhanh hai người đã đến cổng ký túc xá nữ, Trần Trứ gật đầu với Tống Thì Vi, ra hiệu mình về trước. Bỗng, Tống Thì Vi quay người lại nhìn Trần Trứ đang bước đi. Giọng nói kích động lo lắng trong điện thoại vẫn dồn dập, nhưng giờ này ánh mắt của Tống Thì Vi có chút buồn.

Mặt trăng, chẳng biết từ lúc nào đã bị mây đen che mất.

Trân Trứ trở lại phòng ký túc, hắn bắt đầu làm việc.

Hắn mở máy tính ra, viết ra nội dung cuộc thi thiết kế website về ước mơ trong cuộc sống'. Hắn viết mấy chuyện này rất nhanh, chỉ cân nửa tiếng đã viết xong nội dung, rồi gửi qua QQ cho Trịnh Cự.

Đây là nội dung hắn đã bàn bạc từ trước với Trịnh Cự, trước tiên dùng danh nghĩa Đoàn Ủy dùng chủ đề 'ước mơ trong cuộc sống tạo một cuộc thi thiết kế website.

Ước mơ là tô điểm, còn cuộc sống mới là mục đích chính, yêu cầu người dự thi hoặc đội nhóm làm ra một website phục vụ cho cuộc sống, nói ngắn gọn là trang web phải có tính thực dụng.

Hằng năm, đoàn ủy đều phải tổ chức các hoạt động hoặc cuộc thi. Thật ra đây cũng là một dạng KPI, nhất định phải tạo ra một hoạt động đủ thu hút sinh viên, thì tổng kết cuối năm mới có số liệu thêm vào.

Cho nên, Trịnh Cự không hề lo lắng lãnh đạo đoàn ủy sẽ phản đối, nên chỉ chờ khoa quản lý dự toán đưa ra câu trả lời mà thôi. Sau đó, bọn họ còn muốn tuyền truyền hoành tráng, mở rộng độ nổi tiếng cùng ảnh hưởng của cuộc thi lần này.

Cùng lúc đó, bọn hắn sẽ kéo những phó giáo sư đang hận cuộc sống qua làm ban giám khảo.

Đương nhiên, bên thắng cuối cùng nhất định phải là câu lạc bộ Côn Trùng Bay. Loại cuộc thi này, đăng ký ghi vào giấy thì chỉ cần sai một số trong thẻ căn cước là không thể lên nhận thưởng rôi.

Một bước cuối cùng, chính là câm tác phẩm chiến thắng xin chính sách ủng hộ sinh viên lập nghiệp của nhà trường và quốc gia. Dần dần sử dụng quá trình khởi nghiệp để phát triển, đồng thời đẩy vị giáo sư không thành công kia thành giáo viên chỉ đạo.

Trong quá trình này, nếu may mắn mược được máy chủ của trường học, sẽ có lý do để giải thích.

Đây là tác phẩm trong cuộc thi của trường học tổ chức, lại có phó giáo sư chỉ đạo, được chính sách quốc gia ủng hộ. Dù sao mình chỉ mượn máy chủ cũ, hoặc cùng lắm bỏ tiền ra thuê là được.

Lúc đó, tiền lời cổ phiếu vừa hay nhận được, có thể bỏ ra chi tiêu cũng được.

Tóm lại, mọi quá trình đã nằm trong đầu của Trần Trứ, đương nhiên quá trình thực hiện thế nào phải làm mới biết được. Nhưng không sao, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn thôi, kể cả thất bại cũng chẳng thiệt thòi gì nhiều. Sau khi Trịnh Cự nhận được nội dung hoạt động, anh ta còn khen ngợi năng lực làm việc của Trân Trứ mạnh thật.

Nhưng sau khi anh ta đọc nội dung, mới chỉ xem câu mở đầu:

"Vì nâng cao trình độ kỹ thuật trên lĩnh vực công nghệ thông tin của sinh viên trường, kêu gọi sinh viên thiết kế website với tiêu chí sáng tạo và nhiệt tình, vận dụng IT vào cuộc sống hằng ngày, giúp cuộc sống nhẹ nhàng hơn..."

Trịnh Cự đã nhịn không được nhắn tin hỏi: Đây là do em viết?

Trân Trứ trả lời: Vâng.

"Cậu còn có năng lực này sao?"

Trịnh Cự ngơ ngác nhìn, anh ta cảm thấy trình độ viết này còn cao hơn mình rất nhiều.

Thật ra, Trần Trứ cảm thấy thời gian gấp gáp nên viết nhanh chóng, nếu không Trịnh Cự sẽ càng giật mình hơn.

Trân Trứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một lúc, sau đó gõ chữ trả lời: "Thỉnh thoảng em đến văn phòng của cha để chơi, nên nhìn nhiều cũng quen mắt."

Lần này, hắn vẫn nói thật, khi còn bé đúng là hắn thường xuyên đến phòng làm việc của lão Trần chơi. Đúng là hắn nhìn những văn kiện Đảng kia rất nhiều.

Còn Trịnh Cự nghĩ thế nào, vậy phải xem đầu óc anh ta tưởng tượng đến nhường nào.

Dù sao, Trịnh Cự cầm lấy hoạt động này, chỉ cân 5 ngày là thông qua toàn bộ Đoàn Ủy, rồi cầm hồ sơ đến chỗ Kỳ Chính xin kinh phí.

Trân Trứ cũng định hỗ trợ một chút. Kết quả, hắn vừa thu dọn công văn ong, thì Kỳ Chính mỉm cười nói: "Tiểu Trần, bỏ hết xuống, đừng bận rộn nữa, sau kỳ nghỉ rồi tính tiếp."

Lúc này, Trân Trứ mới ngớ ra, hôm nay là 30 tháng 9, ngày mai là ngày nghỉ Quốc Khánh rồi.

Nhà hắn ngay tại Quảng Châu, nên không quá nhớ chuyện này. Nhưng hắn vừa trở về phòng ký túc xá đã thấy các bạn cùng phòng đang thu dọn đồ đạc, mặt mũi thằng nào thằng nấy đều cười đùa hớn hở.

Dưới sân, sinh viên kéo theo hành lý ra về đông như kiến cỏ, khiến Trần Trứ phải thở dài, dừng việc khởi nghiệp lại vài ngày.

Gần một tháng nay mình đã không gặp cha mẹ rồi, còn cả Đại Hoàng và Trường Hoa nữa. Gần đây, cả đám chỉ nói chuyện trên mạng, cũng không biết mấy đứa này cảm nghiệm cuộc sống đại học thế nào rồi?

Quan trọng nhất là Du Huyền?

Trân Trứ dự định đi xem phim cùng với Cá Lúc Lắc, kiếm cửa hàng lẩu, thoải mái hưởng thụ những ngày nghỉ lễ Quốc Khánh.

Hắn nghĩ đến đây thì tâm trang lại trở nên phấn khởi.

Trân Trứ là người địa phương, nên thoải mái chọn hai bộ quần áo là được. Bỗng hắn nhớ ra Viên Viên, nên cố ý đi vòng qua khu vực ký túc xá nữ, để xách hành lý giúp con bé.

Nhưng hắn vừa đến chỗ cổng ký túc, đã thấy Tống Thì Vi lên một chiếc SUV của Volvo.

Người điều khiển đeo một cái kính gọng vàng, dáng người phụ nữ trung niên quyến rũ. Đúng là Tống Thì Vì được thừa hưởng từ gien của mẹ rất nhiều.

"Là mẹ cậu ấy."

Trân Trứ âm thâm suy đoán, không biết có phải đây là người phụ nữ vào mỗi buổi tối gọi điện kiểm tra không nữa.

Người phụ nữ trung niên phát hiện Trần Trứ đang tò mò nhìn mình, nhưng bà không hề tỏ thái độ nào chỉ trừng mắt với hắn một cái rồi nhấn ga lướt đi.

Toàn bộ quá trình, hai mẹ con chẳng hề nói với nhau câu nào.

Trần Trứ bĩu môi chịu thua, chẳng trách tâm trạng của hoa khôi Tống ở trường sẽ vui vẻ hơn. Hắn có cảm giác, người mẹ này còn lạnh lùng hơn cả cô con gái.

Hắn xách hành lý giúp Viên Viên, sau đó bắt xe bus trở về nhà. Hắn vừa mở cửa ra đã thấy Mao Hiểu Cầm đang nấu cơm trong bếp, thì lớn tiếng gọi: "Mẹ, con về rồi."
Bình Luận (0)
Comment