Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 127 - Chương 132: Người An Ủi Đầu Tiên Sau Khi Thất Tình

Chương 132: Người an ủi đầu tiên sau khi thất tình Chương 132: Người an ủi đầu tiên sau khi thất tìnhChương 132: Người an ủi đầu tiên sau khi thất tình

“Thích mình? Làm bạn gái cậu?”

Ban đầu, Mưu Giai Văn còn tưởng mình nghe nhầm.

Sau đó, thậm chí cô nghi ngờ Hoàng Bách Hàm đang làm trò chêu mình.

Thế nhưng, cô nhìn thấy Hoàng Bách Hàm đang rất nghiêm túc, nên Mưu Giai Văn lần đầu được tỏ tình bỗng đầu óc như được ngâm trong bùn đất sau cơn mưa, nó trói buộc đầu óc cô không thể cựa quậy, cũng chẳng biết làm thế nào.

Nước mưa vẫn tí tách rơi trên mặt ô, rồi từ mặt ô trượt dài xuống đất, như một bức rèm ngăn giữa tâm mắt hai người.

Qua một lúc lâu, cuối cùng Mưu Giai Văn cũng phản ứng lại. Cô đối mặt với ánh mắt lo lắng và mong chờ của Hoàng Bách Hàm, đến ngay cả bạn học tiểu Mưu ngày thường vô tư đầy năng lượng cũng nói lắp.

“Cậu... Cậu... Cậu đang làm cái gì vậy?"

Đầu óc Mưu Giai Văn mất hoàn toàn cảm giác, cũng chẳng suy nghĩ được gì, chỉ dựa theo bản năng mà nói: "Mình... Mình vẫn luôn coi cậu là bạn tốt, cậu đừng nói năng điên khùng nữa... Mình, mình về đây..."

Mưu Giai Văn cảm thấy mình không thể ở lại thêm một giây nào nữa, bèn quay người vội vàng chạy vào ký túc xá, một âm thanh vang lên đến 'bịch' một cái.

Vừa rồi, tiểu Mưu quay lại quá nhanh, không để ý đã cụng đầu vào cửa kính thủy tinh.

"Đau quá..."

Mưu Giai Văn không dám ở lại kiểm tra, sợ Hoàng Bách Hàm nhìn thấy, nên che lấy trán vội vàng chạy vào trong ký túc xá.

Hoàng Bách Hàm nhìn thấy Mưu Giai Văn vội vã rời đi, thì lúc đầu còn giá vở bình tĩnh quay người trở về. Thậm chí còn có thể lẩm bẩm một câu cuối cùng cũng biết đáp án để tự an ủi bản thân.

Nhưng cu cậu chỉ mới bước được mấy bước, cơ thể vẫn còn nằm trong khoảng cách chiếu sáng của tòa nhà ký túc.

Thì cảm khác khó chịu trong lòng tràn ra, cảm giác hụt hãng cũng tự ti bao trùm lấy cơ thể.

Loại khó chịu này chẳng biết hình dung thế nào, không phải đau buồn khi mất đi người thân, cũng không dễ dàng chảy nước mắt.

Nhưng cảm giác đó giống như bản thân bị nhấn chìm xuống đáy biển, nên dùng mũi hô hấp còn chưa đủ, phải há miếng ra không ngừng hít vào thở ra.

Tuy nhiên, miệng há ra rồi, cũng hít thở được rồi, nhưng không khí vào đến ngực lại giống như có thứ gì chặn lại, hít vào đến đâu ngực đau đến đó.

Qua mỗi lần lưu thông không khí, cảm giác đau thương ấy sẽ vơi đi một chút. Nhưng tâm trạng này đến quá nhanh, nên kể cả có hít thật sâu, thở ra thật mạnh cũng không tài nào xóa sạch cảm giác ấy được.

Đầu óc dần tỉnh táo lại, nhưng bên trong trống rỗng.

Tỉnh táo là vì Đại Hoàng biết đường nào để trở về phòng mình, cũng biết khi nào cần rẽ trái, khi nào cần rẽ phải, thậm chí còn biết dừng lại nhường cho xe đi qua.

Trống rỗng có nghĩa là, trong đầu chẳng suy nghĩ được thứ gì, đại lại giống như người mất trí nhớ cũng không biết phải làm thế nào.

Cảm giác mờ mịt lạc hướng, sau đó một suy nghĩ dần dần hình thành 'phải làm sao để vơi bớt nỗi buồn.

"Trên TV, mỗi lần có cảnh tỏ tình thất bại, nhân vật thường mua thuốc và uống rượu, không biết cách làm này có hiệu quả không?"

Hoàng Bách Hàm đi đến quầy ăn vặt, nhìn xem đủ loại thuốc lá trên kệ.

Cuối cùng, cậu mua một bao Ngũ Diệp Thần à người dân Quảng Đông hay hút. Thật ra, Hoàng Bách Hàm muốn mua một gói Trung Hoa, nhưng nhìn giả cả quá đắt nên từ bỏ. Tiếp theo, cậu mua thêm một lon bia nữa.

Nói đúng ra, Hoàng Bách Hàm không nghĩ đến việc uống rượu, càng không thích hút thuốc. Nhưng tâm trạng ở trong hoàn cảnh này, cứ nghĩ rằng hai món đồ này có thể làm dịu đau khổ trong lòng, hành động này đúng là ngây thơ vô cùng.

Cậu cầm theo thuốc lá và rượu đi đến một góc ở tòa nhà dạy học.

Mỗi lần Hoàng Bách Hàm đi học ngang qua đây đều thấy sinh viên tụ tập chỗ này hút thuốc.

Cậu không thèm quan tâm chỗ đó có nước hay không, mà đặt mông ngồi ngay bậc cầu thang ướt sũng.

Vừa rồi, trên đường đi, tuy đầu óc trống rỗng nhưng đôi mắt luôn nhìn thấy mọi vật di chuyển xung quanh. Hiện tại, chỉ một mình lẻ loi ngồi xuống, bỗng cảm giác đau khổ kia dần hiện ra rõ ràng.

Cho nên, thời điểm thất tình, đừng bao giờ ngồi cô độc một góc, nhất định phải tiếp xúc với nhiều người, làm nhiều việc, chỉ như vậy mới khiến đầu óc bị phân tán. Nếu ngồi một mình, càng nghĩ càng thấy mình ngốc, càng lún sâu vào đau khổ không thể thoát ra được.

Hoàng Bách Hàm nào biết chuyện này, trong đầu cậu giống như đang chiếu lại bộ phim, mọi thứ không ngừng lặp đi lặp lại cảnh tượng vừa rồi.

Muốn dừng lại cũng không dừng được.

Hiện tại, ngoại trừ cảm giác đau khổ bao bọc toàn bộ Hoàng Bách Hàm, thì cảm giác hối hận đang không ngừng lớn lên.

Hối hận vì cậu không nghe thằng bạn thân, nếu lúc đó mình hiểu ra đã không tỏ tình vào hôm nay.

Hiện tại thất bại, cậu không biết bản thân phải làm gì tiếp theo?

Cho nên, con người vào một số thời điểm sẽ thể hiện mình là sinh vật kỳ lạ.

Rõ ràng, giáo viên nói 1+1=2, nhưng trong đầu học sinh lại cứ khăng khăng 1+1=3. Cuối cùng, khi bản thân trải nghiệm cảm giác đau tận xương tủy, mới phát hiện ra 1+1=2 mới là kết quả đúng. Sau đó, bản thân người đó bắt đầu hối hận, vì sao không nghe lời giáo viên của mình?

Hoàng Bách Hàm dùng hai tay ôm mặt, ngồi im ở đó không ngừng thở dài. Trong lúc vô tình, cậu sờ ống quần của mình, thì phát hiện ra nó đã ướt cả rồi, lại khiến bản thân càng thêm đau khổ.

"Cạch, Hoàng Bách Hàm mở lon bia ra, tu một hơi 'ực ực ực' thật dài. Dòng bia lạnh thật thoải mái dạo một vòng dạ dày, sau đó ợ một tiếng, rồi cảm giác dễ chịu vô tình xuất hiện.

Hoàng Bách Hàm nhịn không được uống hớp thứ hai. Dù sao, dòng bia mát lạnh từ yết hầu chảy xuống bụng, lai khiến bản thân quên đi chuyện tỏ tình thất bại.

Cậu uống vài hớt nữa, sau đó xé bao thuốc Ngũ Diệp Thần ra rồi bật lửa. Ánh lửa mờ mờ chiếu lên khuôn mặt khổ sở, tinh thần sa sút cùng cực kia.

Hoàng Bách Hàm lấy ra một điếu do dự một chút, nhưng lúc chuẩn bị nhét điếu thuốc vào miệng.

Đột nhiên, từ trên cầu thang vang lên âm thanh, giống như giày cao gót chạm với sàn nhà.

Nói chung, da mặt Hoàng Bách Hàm cũng hơi mỏng, nên không định hút thuốc trước mặt người khác, thế là nắm chặt gói thuốc trong tay, cúi đầu nhìn xuống đất, để người phía trên đi qua rồi tiếp tục.

Phía trên, có hai người đang đi xuống, có lẽ là một nam và một nữ. Tuy Hoàng Bách Hàm cúi đầu xuống, nhưng vẫn ngửi thấy mùi nước hoa.

Nam sinh đi phía trước, anh ta chẳng thàm quan tâm đến Hoàng Bách Hàm đang ngồi trên cầu thang, trực tiếp đi qua.

Nhưng cô gái đi qua, bỗng nhiên dừng lại.

Hoàng Bách Hàm còn tưởng mình chặn lối đi của người khác, bèn âm thâm dịch qua một chút.

Không ngờ, cô gái đột nhiên lên tiếng: "Bách Hàm, là cậu sao?"

Giọng nói này khá quen, Hoàng Bách Hàm ngẩng đầu lên nhìn, thì nhìn thấy phó bộ trưởng Hứa Duyệt của mình.

Còn người con trai vừa đi qua kìa... Hình như là phó chủ tịch hội học sinh.

"Đây là một thành viên trong bộ của em." Hứa Duyệt quay qua nói với phó chủ tịch.

"Ừ,"

Hình như phó chủ tịch không muốn người khác nhìn thấy mình, bèn vội vàng phủi sạch quan hệ nói: "Vậy anh về trước."

"Hừ."

Hoàng Bách Hàm mơ màng nghe được, hình như Hứa Duyệt vừa hừ một tiếng, cũng không biết có phải mình lo lắng mà nghe nhầm hay không.

Thật ra, với tình hình hiện tại, Hoàng Bách Hàm không muốn nhìn thấy bất kỳ người nào, nhưng không thể không lên tiếng chào: "Bộ trưởng Hứa."

Đối với người thất tình, nếu trong lứa tuổi học sinh còn tốt, bởi bị bọn họ có rất nhiều thời gian để quên đi.

Nhưng người đi làm chỉ có thể đêm khuya về nhà khóc một mình. Ngày hôm sau đi làm với đôi mắt thâm quầng, còn phải thản nhiên như không có việc gì, để tiếp tục làm việc.

"Cậu ở chỗ này làm gì?"

Hứa Duyệt mặc chiếc váy ngắn, đứng nghiêm, để lộ bắp chân trước mặt Hoàng Bách Hàm.

"Em... Em ngồi đây một chút."

Hoàng Bách Hàm không biết phải giải thích thế nào.

"Trời mưa to, ngồi ở khu nhà dạy học làm gì? Đừng nói với tôi cậu đến đây hóng mát đấy?"

Hứa Duyệt cúi người xuống, cầm lấy lon bia đã uống một nửa đang đặt dưới chân Hoàng Bách Hàm.

Cô lắc lắc hai cái, mượn chút ánh sáng yếu ớt nhìn qua, sau đó nhìn Hoàng Bách Hàm hỏi: "Trong nhà cậu có chuyện sao?”

Hoàng Bách Hàm lắc đầu.

"À "

Chớp mắt, Hứa Duyệt đã hiểu chuyện gì: "Thất tình đúng không?"

Hoàng Bách Hàm không trả lời, yên lặng nắm chặt bao thuốc trong tay.

Hứa Duyệt nhìn thấy phản ứng của Hoàng Bách Hàm, đã biết vị học đệ này của mình đang thất tình.

Ánh mắt cô nhìn Hoàng Bách Hàm một chút, sau đó không quan tâm đến cầu thang vừa ướt vừa bẩn, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Hoàng Bách Hàm, mà vén váy ngồi xuống.

"Bộ trưởng Hứa..."

Hoàng Bách Hàm ngạc nhiên.

"Chút nữa về giặt là được. Tôi vừa mới bàn xong vài chuyện trong bộ."

Hứa Duyệt dịu dàng nói: "Vừa hay gặp được cậu đang thất tình, coi như hữu duyên."

Thân thể Hoàng Bách Hàm có chút khó chịu. Vốn dĩ, cậu và Hứa Duyệt tiếp xúc không nhiều, hiện tại mình rơi vào hoàn cảnh này mà gặp phải cô, đúng là không biết phải nói những gì.

"Thật ra loại chuyện như thất tình này, tôi... Bạn cùng phòng của tôi đã trải qua rồi."

Mắt Hứa Duyệt chớp chớp, tự mình kể chuyện: "Hành động của cậu bây giờ có thể coi là kiên cường. Tôi nhớ, lúc đó bạn cũng phòng của mình trốn ở trong chăn khóc ba ngày, cơm ăn không ngon, nước uống không được mấy ngụm. Bây giờ nhớ lại, hành động đó thật ngốc."

"Ngốc?"

Hoàng Bách Hàm không hiểu.

"Đúng vậy."

Hứa Duyệt mỉm cười: "Đau khổ làm tổn thương cơ thể mình, còn đối phương có khả năng chẳng có chút phản ứng nào, nên ăn nên uống vẫn thoải mái. Có đúng như vậy không?"

Hoàng Bách Hàm bỗng nhớ tới Mưu Giai Văn. Không biết giờ này, cô ấy đang thản nhiên như không có gì hay không? Hoặc đang trong phòng ký túc đọc tiểu thuyết? "Mối tình đầu của cậu sao?"

Hứa Duyệt nhìn Hoàng Bách Hàm hỏi.

Hoàng Bách Hàm giật mình, cảm giác khổ sở lại dâng lên.

"Vậy càng không cần thiết phải đau khổ."

Hứa Duyệt cầm nửa lon bia còn sót lại đổ hết ra ngoài, thản nhiên nói: "Người con gái là mối tình đầu của cậu, có khả năng cao không phải người thích hợp nhất. Chẳng qua người con gái đó xuất hiện ngay thời điểm cậu mới biết yêu mà thôi."

Miệng Hoàng Bách Hàm giật giật, thật ra cậu cảm thấy Mưu Giai Văn rất hợp với mình.

Bởi vì Mưu Giai Văn hồn nhiên hoạt bát, vừa hay bù trừ khuyết điểm của cậu.

Nhưng Hứa Duyệt nói ra câu này, lại khiến một người không có kinh nghiệm sống nhiều như Đại Hoàng chẳng biết phải cãi lại thế nào.

Trong lời nói ấy, thoáng qua có vẻ đúng, nhưng lại có chút không đúng.

Nếu Trần Trứ ở đây, hắn nhất định sẽ đề phòng, bởi vì ngay cả việc an ủi người khác đều giống như tẩy não.

"Không sao, một chuyện kết thúc, sẽ khởi đầu cho một câu chuyện mới."

Lúc này, Hứa Duyệt vỗ vỗ vai Hoàng Bách Hàm: "Tôi biết cậu đang rất khó chịu, nhưng đã là con trai thì đừng quá mềm yếu. Nếu cậu muốn hóc thì tôi cho phép cậu khóc một phút, sau một phút tôi sẽ đúng giờ dừng cậu lại."

Câu này giống như dỗ trẻ con hơn, khiến Hoàng Bách Hàm xấu hổ. Nhưng thời điểm thất tình có thể nghe được những lời này, đúng là giúp tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.

Cho đến giờ này, cậu mới cảm giác được bàn tay mềm mại của một cô gái đặt lên vai mình.

Hoàng Bách Hàm chưa từng tiếp xúc với nữ sinh nào, cho nên cơ bắp đột nhiên căng cứng.

Hứa Duyệt nhận ra Hoàng Bách Hàm đang khá căng thẳng, nên mỉm cười rút tay về.

Nhưng lúc rút tay về, còn dùng đầu ngón tay gãi gãi vào vai. Động tác này đúng là rất có tính khơi gợi, khiến một xử nam như Hoàng Bách Hàm ngứa ngáy, thân thể không tự chủ được run rẩy.

"Trở vê ngủ một giấc đi, sáng hôm sau tỉnh dậy sẽ trở lại thành một người tràn đầy sinh lực thôi.

Hứa Duyệt đứng dậy, chỉnh lại váy nói: "Còn nếu cậu không về, thì theo tôi đi dạo một vòng, tôi còn đang thiếu người xách đồ đây."

"Dạ"

Hoàng Bách Hàm vội vàng đồng ý, cậu còn chưa hiểu ý của câu này.

"Về thôi, đừng ngồi chỗ này, coi chừng cảm lạnh."

Trước khi đi, Hứa Duyệt còn dặn dò một câu.

Nhưng cô vừa đi được mấy bước, bỗng vòng ngược trở lại, lấy bật lửa và thuốc trong tay Hoàng Bách Hàm: "Thất tình càng phải quý trọng thân thể mình, mấy đồ như thuốc không cần phải thử."

Mắt Hoàng Bách Hàm hơi đỏ lên, thì ra đêm nay mình thất tình, vẫn có người quan tâm mình.

Thực tế, Mưu Giai Văn trở về phòng ký túc, thì chẳng ngồi yên được, cứ ngóng xem Hoàng Bách Hàm đã xuất hiện trên nhóm chát QQ chưa.

Nhiều lần cô muốn gọi điện hỏi thăm, nhưng không biết mở lời thế nào, cuối cùng chỉ còn cách gọi cho Trần Trứ.

"Aloo, Trân Trứ?"

Mưu Giai Văn nói vào trong điện thoại, giọng nói dịu dàng như bị người đoạt xá vậy.

"Cái gì đấy?"

Trần Trứ tò mò hỏi.

'À...ừ..

Mưu Giai Văn cứ à ừ mãi, sau đó mới nói được câu: "Ngày mai, cậu gọi mình và Hoàng Bách Hàm đến trường cậu chơi đi."

"Hả? Chẳng phải bọn mình mới gặp nhau xong sao?" Gần đây, Trần Trứ định đến Quảng Mỹ thăm Du Huyền, không có thời gian chiêu đãi Bách Văn nhà các người, nên suy nghĩ chút rồi nói: "Nếu cậu muốn tìm Tống Thì Vi, thì tự mình đến là được rồi."

"Mình..."

Mưu Giai Văn dậm châm một cái. Cô chỉ muốn dùng cái cơ đến Trung Đại thôi, còn thực tế muốn nhìn xem trạng thái của Hoàng Bách Hàm thế nào.

Tên ngốc này, tự nhiên tự lành tỏ tình làm quái gì.

Sau đó giống như biến mất, chẳng lẽ cậu ấy tức giận vậy sao?

"Được rồi."

Cuối cùng, Mưu Giai Văn buồn buồn cúp điện thoại, để lại Trần Trứ ngây người chẳng hiểu mô tê gì.

Còn có chuyện khác sẽ khiến Trần Trứ bất ngờ hơn, là Đại Hoàng không nghe lời khuyên bảo cua hắn.

Nên sự kiện vốn dĩ phát sinh đời trước, đang dần dần có chiều hướng lặp lại.
Bình Luận (0)
Comment