Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 128 - Chương 133: Giáo Sư Tằng Khôn

Chương 133: Giáo sư Tằng Khôn Chương 133: Giáo sư Tằng KhônChương 133: Giáo sư Tằng Khôn

Ngày hôm sau, rốt cuộc trận mưa này cũng nhỏ lại, giống như cơn mưa tối qua đã hoàn thành xong nhiệm vụ cọ rửa hết tất cả dấu vết rồi. Trân Trứ bước ra ngoài, đúng là không nhận ra điều gì khác thường.

Hôm nay, hắn phải tham gia tiếp đãi chuyên gia đến trường diễn thuyết.

Bình thường, Lĩnh Viện thường xuyên tiếp đón một vài quản lý cao tâng trong công y hoặc các chuyên gia có tiếng tới diễn thuyết. Đợt khai giảng vừa rồi, cố vấn kinh tế của tỉnh, giáo sư Chiêm Huy đã có buổi tọa đàm ở tòa nhà trung tâm MBA, chủ để là nói về tình hình kinh tế trong nước.

Hôm nay, người tiếp theo sau đợt khai giảng chính là Phó tổng của đồ điện Cách Lực.

Ông ấy cũng là sinh viên tốt nghiệp Lĩnh Viện Trung Đại. Ông ấy không chỉ giúp học viện hợp tác với các xí nghiệp, đồng thời cũng tổ chức nhóm thảo luận, chia sẻ một chút kinh nghiệm vận hành trong xí nghiệp.

Trần Trứ là lớp trưởng, nhiệm vụ đầu tiên của hắn là thông báo buổi diễn thuyết này cho cả lớp biết.

Tiếp theo, bởi vì trong buổi tọa đàm này có phần sinh viên đặt câu hỏi, nên thư ký của Phó tổng đã liên hệ với Trân Trứ, để Trân Trứ sớm sắp xếp vấn đề từ phía các bạn học.

Trần Trứ nghe xong thì bĩu môi, chuyện này mà cần phải làm trước à? Chẳng phải chứng minh ông ấy không đủ tự tin trả lời mọi vấn đề sao?

Lại còn lo lắng ở hội trường có người đặt câu hỏi quá hóc hiểm, khiến bản thân xấu hổ sao?

Mặc dù hắn nghĩ như vậy, nhưng Trần Trứ vẫn hoàn thành tất cả mọi chuyện. Hắn không chỉ để các bạn trong lớp có thời gian rảnh học tập một chút, còn tự mình nghĩ ra mấy vấn đề, sắp xếp bạn trong lớp đứng dậy đặt câu hỏi.

Địa điểm buổi diễn thuyết cũng nằm trong phòng hội nghị lớn ở tòa nhà trung tâm MBA Lĩnh Viện, thời gian được sắp xếp từ 6 giờ đến 8 giờ tối. Nhưng phải công nhận hiệu quả buổi diễn thuyết rất được.

Mặc dù Trân Trứ không quan tâm lắm với nghành sản xuất điện, nhưng nghe lãnh đạo cấp cao trong công ty lớn nói về cách quản lý một xí nghiệp, đối với một ngươi mới khởi nghiệp như mình cũng có vài vấn đề dùng để tham khảo.

Sau khi buổi diễn thuyết kết thúc, Phó tổng cùng mấy vị lãnh đạo trong trường thoải mái đi ăn khuya. Mặc dù hắn không có tư cách đi theo, nhưng vị thư ký của Phó tổng trước mắt lại đánh giá cao khâu chuẩn bị trước diễn thuyết của Trần Trứ.

Trần Trứ khách sáo nói hai câu, bởi vì đây cũng được tính là mối quan hệ.

Sau đó, Trần Trứ giống như thường ngày, kiểm tra thị trường cổ phiếu, nói chuyện với đám bạn của mình trong các nhóm QQ.

Nhưng, trong nhóm Sweet bỗng nhiên rất ít tin nhắn.

Bình thường, Hoàng Bách Hàm và Mưu Giai Văn trò chuyện liên tục trong nhóm, nhưng hôm nay chẳng ai nói câu nào.

Trong lịch sử chát mấy tiếng liên, chỉ có Tống Thì Vi và Triệu Viên Viên nhắc nhở mọi người an toàn vì mưa lớn, hay một vài tin nhắn kêu gọi cùng nhau tới nhà ăn.

"Hoa Công bị sét đánh nổ sao?"

Trần Trứ chỉ nghĩ được nguyên nhân này thôi, chứ không hề nghĩ đến hôm trước Mưu Giai Văn vừa gọi điện cho mình, một câu cũng không nói.

Trần Trứ nghĩ mãi không ra, nên quyết định ho khan một tiếng trong nhóm.

Trần Trứ: Khu.

Viên Viên: Anh Trần Trứ.

Không ngờ người đầu tiên phản ứng lại với mình là Viên Viên.

Viên Viên: Anh Trần Trứ, em vừa viết xong báo cáo nội dung cuộc họp, em gửi cho anh kiểm tra nhá?

Trần Trứ: Ừ, em gửi cho anh đi.

Trần Trứ muốn bồi dưỡng Viên Viên thay thế mình làm việc trong khoa quản lý dự toán. Bước đầu tiên, hắn muốn dạy Viên Viên viết công văn, trước tiên để con bé viết lại nội dung cuộc họp đầu tiền của đoàn đội khởi nghiệp.

Đây là lần đầu tiên Triệu Viên Viên viết công văn, kể cả cô bé có tham khảo rất nhiều tài liệu trên mạng, thì cách dùng câu từ vẫn lộ ra nét ngây ngô.

Trong một số công văn có một vài cụm từ vô cùng quan trọng, ví dụ như phải nắm chắc rõ ràng, quán triệt toàn diện, nắm chắc thực tế... Nhưng câu này cần vận dụng chính xác.

Trần Trứ cực kỳ kiên nhẫn dạy bảo, đồng thời hắn còn muốn đưa máy tính của mình cho Viên Viên.

Bởi vì tiền mua máy tính của mình, Viên Viên đã đưa cho Trần Trứ đầu tư cổ phiếu hết rồi. Bình thường, chuyên ngành của cô bé còn chưa cần, nhưng muốn làm việc không thể thiếu laptop.

Trong phòng làm việc của hắn ở khoa Quản Lý Dự Toán có máy tính bàn, cùng lắm Trần Trứ làm xong việc rồi mới về ký túc xá là được.

Hai người cứ thể thảo luận về vấn đề công văn đến tận 11 giờ, không ngờ trong nhóm Sweet không một người nào nói xen vào.

Trân Trứ lập tức nhắn tin riêng cho Hoàng Bách Hàm, hỏi cậu ta xảy ra chuyện gì?

Không lâu lắm, Hoàng Bách Hàm nhắn tin trả lời nói mình bị cảm đang nghỉ ngơi, cho nên không để ý điện thoại.

Lúc này Trần Trứ mới hiểu, thì ra nguyên nhân là vậy, cho nên nói Hoàng Bách Hàm nên yếu nhiều nước nóng vào.

Ngay sau đó, hắn nhắn tin riêng với Mưu Giai Văn, hỏi tại sao hôm nay bạn học tiểu Mưu im hơi lặng tiếng vậy?

Mưu Giai Văn trả lời tin nhắn cũng không chậm, cô nói hôm qua mình ngủ không ngon nên đau đầu, hôm nay định ngủ bù.

Trân Trứ nghĩ thầm, đúng là một đôi có khác, thân thể không thoải mái cũng giống nhau.

Nếu đã không có việc gì lớn, lòng Trần Trứ cũng thả lỏng hơn rất nhiều, nên chuyển qua nhóm Cos chém gió cùng mấy đứa bạn bên này.

Hắn nghe Du Huyền và Ngô Dư kể, giáo sư Phí trong đợt tập huấn lần này rất nghiêm khắc. Ngài ấy giao nhiệm vụ cho cả lớp, nếu ai không hoàn thành tốt sẽ trực tiếp phê bình trước toàn lớp, nên ai nấy cảm thấy vô cùng áp lực.

Trần Trứ nói, hai ngày nữa sẽ qua đấy chơi, khiến Du Huyền vui mừng nhảy cẵng lên.

Vương Trường Hoa cũng muốn qua đó góp vui, cậu ta bảo chưa đến Quảng Mỹ lần nào, nhất định phải đến đó mở rộng tâm mắt, xem mỹ nữ sinh viên nghệ thuật thế nào.

Ngày hôm sau, Trịnh Cự gọi điện đến. Anh ta dùng danh nghĩa Đoàn Ủy, mời phó giáo sư Tằng Khôn trở thành giáo khảo cuộc thi, thư đã chuẩn bị xong rồi, nên muốn hỏi Trần Trứ có muốn cùng mình đưa qua hay không?

Trần Trứ đang học nhưng không hề do dự lựa chọn trốn học, hắn đoán sau này tình huống này sẽ xảy ra thương xuyên hơn.

Dù sao, chỉ cần không học lại hay phạm kỷ luật, thì việc trốn học cũng không ghi vào hồ sơ cá nhân sinh viên.

Đến dưới tòa nhà ký túc xá học viện Công Nghệ Thông Tin, Trịnh Cự cầm theo hai phần văn kiện đảng.

"Một phần là thông báo việc tổ chức cuộc thi 'Thiết kế trang web nói lên mộng tưởng cuộc sống, một phần là mời giáo sư Tăng Khôn của học viện Công Nghệ Thông Tin làm ban giám khảo cuộc thi."

Hai người vào văn phòng của giáo sư Tằng Khôn, mặc dù trong lòng cả hai người đã sớm chuẩn bị, nhưng Trần Trứ vẫn bị hoàn cảnh xung quanh làm giật mình.

Một phó giáo sư làm việc cùng một văn phòng với 3 giảng viên, đã thế căn phòng còn khá chật hẹp. Dù sao, đây cũng là Trung Đại, bên trong trường khả năng không thiếu những vị phó giáo sư thế này.

Nhìn từ bên ngoài, giáo sư Tằng Bích còn già yêu hơn nhiều so với hồ sơ trên website chính thức của trường. Bản thân ông thuộc kiểu người vừa già yếu, dáng người lại gầy gò. Ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, đuôi áo được nhét chỉnh tê vào trong chiếc quân màu xám.

Xung quanh đai quần là chiếc dây lưng đã sờn, trên dây lưng có một treo một móc chìa khóa. Mái tóc ông đã lưa thưa, có phần đã hói nặng, trên mặt đeo một cặp kính lão, nhìn qua đã nhận thấy giống với thành phần thành niên tri thức xuống nông thôn lao động ở thập niên 80. Nhưng, thời đại luôn không ngừng phát triển, còn trên người ông dường như vẫn dừng lại những năm tháng ấy.

Dù sao, ấn tượng ban đầu của Trần Trứ với Tằng Bích là như vậy.

Trong ngần ấy năm công tác, Trần Trứ đã làm việc với lãnh đạo tương tự thế, nên hắn biết làm cách nào để ở chung với người như vậy.

Trân Trứ và Trịnh Cự đột nhiên xuất hiện ở cửa, người được tìm chỉ hững hờ liếc nhìn, rồi sau đó cắm mặt vào màn hình máy tính.

Còn ba giảng viên thì ngược lại, cả ba ngẩng đầu lên giống như hỏi các người tìm ai?.

Sẽ không có một ai trong phòng này nghĩ được, sẽ có học sinh cố tình tìm đến một vị đã 50 tuổi mà vẫn là phó giáo sư, trong người luôn ngập tràn sự bực tức, cùng thất vọng vời đời.
Bình Luận (0)
Comment