Chương 149: Mỗi cô gái đều có mùi thơm đặc biệt
Chương 149: Mỗi cô gái đều có mùi thơm đặc biệtChương 149: Mỗi cô gái đều có mùi thơm đặc biệt
Ngày hôm sau, Trần Trứ thật sự đến gặp Trịnh Cự đưa ra yêu cầu xem hết tất cả các phương án thiết kế của cuộc thi thiết kế website nói lên ước mơ cuộc sống.
Trịnh Cự cũng rất thoải mái, trực tiếp đưa hết toàn bộ, bằng cách chuyển hết qua mail của Trần Trứ.
Trân Trứ đếm sơ qua, có 50 nhóm dự thi, nhưng bây giờ còn chưa hết hạn. Xem ra, mức độ tham gia hoạt động lần này cũng tương đối cao.
Mỗi bài dự thi đều gửi bằng file nén, bên trong có cả file HTML và file word.
HTML là ngôn ngữ để xây dựng trang web, còn Word là phần giới thiệu trang web và mục đích thiết kế.
Trần Trứ sử dụng máy in ở phòng phát triển quy hoạch tin tất cả các phương án ra, sau đó bỏ vào cặp của mình câm về phòng ký túc.
Không biết đây có được tính là cách đơn giản nhất để nhổ một chiếc lông dê không. Nhưng nếu muốn ra ngoài ¡in 50 bài dự thi này cũng phải tốn mấy trăm tờ giấy A4, tính ra khoảng gần 110 tệ.
Trở lại phòng ký túc, Trân Trứ ngồi ở mình cẩn thận xem từng phương án thiết kế, thỉnh thoảng sẽ có bạn cùng phòng tới xem đó là gì, rồi nhanh chóng bỏ đi.
Có lẽ do Trần Trứ ở phòng 520 không chơi thân với ai vượt trội, cũng có thể mấy người trong phòng không hứng thú với chuyện này lắm.
Từ Mộc, Chử Nguyên Vĩ và Du Dự là những sinh viên bình thường của một trường 985. Sau khi bọn họ quen thuộc với đời sống đại học, thì sẽ dùng phần lớn thời gian cho việc học tập.
Đường Tuấn Tài và Lưu Kỳ Minh, một người thích tiên nên muốn lập nghiệp, còn một người đam mê làm quan nên muốn đi đường lãnh đạo. Nhưng nhắc đến cũng buồn cười, hai con đường này Trần Trứ đều đi trước bọn họ.
Nhưng tất cả mọi người ở cùng với nhau khá yên bình, ăn cơm cùng nhau, hỏi han vài câu, hơn thế nữa trước khi ngủ đều mở những cuộc nói chuyện khá sôi nổi.
Với kinh nghiệm của Trần Trứ, hắn không cần phải giải quyết sự việc quá buồn chán hoặc quá cô đơn. Nên hắn không cần phải quá thân với một bạn nào đó trong phòng, hoặc tham gia bất kỳ vòng tròn nào, tóm lại hắn ở trong phòng ký túc thoải mái bình thường là được.
"Lão Lục, mày đang xem kết quả cuộc thi thiết kế trang web đang rất được quan tâm đấy sao?"
Lưu Kỳ Minh lại phía sau hỏi.
Hiện tại, đám bạn cùng phòng đã không còn xưng hô theo sắp xếp tuổi tác ban đầu nữa, nghe hơi giống thời phong kiến. Nhưng Lưu Kỳ Minh là lão đại' hay Trần Trứ là lão Lục, một đứa đầu một đứa cuối lại được sử dụng thường xuyên.
"ừỪ,"
Trân Trứ mặc kệ Lưu Kỳ Minh đang cầm một phần thiết kế dự thi lên đọc, cũng không giải thích gì thêm.
"Bộ của bọn tao vẫn luôn tổ chức tuyền truyền cho hoạt động lần này."
Lưu Kỳ Minh thở dài nói: "Bộ trưởng bảo bọn tao nửa đêm cũng phải đăng bài lên diễn đàn của trường, cứ như là đưa ra nhiệm vụ chính trị không bằng."
Trần Trứ nhếch miệng cười. Hắn cảm thấy tình huống này khá bình thường, lãnh đạo 'Trịnh Cự' đang để ý sự kiện này, nên đám người trong hội học sinh muốn thể hiện trước mặt lãnh đạo, ép cấp dưới làm việc hết sức có thể.
"Sao lại nói bộ của bọn mày?"
Trần Trứ làm ra vẻ không đồng ý nói: "Chẳng lẽ không phải bộ tuyên truyền sao? Trong lời nói của mày, hình như muốn loại tao ra ngoài ấy?"
"Mày thì thôi."
Lưu Kỳ Minh phàn nàn càng quyết liệt hơn: "Mày có tham gia họp trong bộ lần nào đâu? Đã thế bộ trưởng Đỗ còn giúp mày giải thích lý do. Tao cảm thấy trong lòng anh ta cũng đang rất uất ức đấy..."
Lời nói này của Lưu Kỳ Minh khiến các bạn trong phòng khó hiểu. Mọi người đều biết công việc của Trần Trứ trong trường rất nhiều, nhưng không biết cụ thể hắn đang làm cái gì. Trong ánh mắt của cả phòng, 8 giờ Trần Trứ lên lớp học, mãi đến khuya mới trở về nhà. Khiến bọn họ cảm giác không giống như lên đại học chỉ để học hành và nghỉ ngơi, mà càng giống lên đại học để đi làm.
"Ha ha."
Trân Trứ mỉm cười: "Sau khi tốt nghiệp đại học có thể ghi vào CV xin việc là bốn năm kinh nghiệm đúng không?"
Sau đó mọi người bắt đầu nói chuyện tán dóc, Lưu Kỳ Minh thông báo, tháng sau là Lĩnh Viện tổ chức dạ tiệc chào đón tân sinh, và Lĩnh Viện sẽ độc lập tổ chức.
Trong Trung Đại có quá nhiều học viện, rõ ràng trường học không thể tổ chức cùng lúc cho các học viện được, mà đều cho viện nào tổ chức viện đó.
Trần Trứ biết chuyện này. Bởi vì giáo viên Lĩnh Viện đã tới khoa quản lý dự toán xin kinh phí. Mình còn cố ý để hồ Sơ xin tiền này lên phía trước, cho nên thầy Kỳ mới nhanh chóng nhìn thấy mà thẩm duyệt.
Có điều, bên phía Lĩnh Viện chưa chắc biết, Trân Trứ chỉ là sinh viên trong trường lại có mức độ ảnh hưởng lớn như vậy. Nhưng bên trong khuôn viên học viện lại sạch sẽ vô cùng, giống với lần đầu tiên tân sinh chụp ảnh để nhập hồ sơ vậy.
Đường Tuấn Tài và Khang Lương Tùng còn đăng ký tiết mục đêm dạ tiệc chào đón tân sinh khiến Trân Trứ bất ngờ. Có điều, hắn cảm thấy một sinh viên bình thường chỉ cần cố gắng học tập ở Lĩnh Viện, chẳng cần thiết phải tô vẽ làm gì, thì sau này cũng đủ để trở thành một nhân vật trong giới tài chính rồi.
Sáng hôm sau, Trần Trứ có ba tiết học. Hắn dự định học xong sẽ tìm một chỗ để nghiên cứu tiếp các bản thiết kế, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định vào thư viện.
Nói ra cũng thật xấu hổ, Trần Trứ đã học đại học được hai tháng, thậm chí còn có một vị trí làm thêm trong thư viện, nhưng vì công việc quá bận rộn, thế mà chưa lần nào bước vào bên trong thư viện.
Sau khi Trần Trứ đưa thẻ ra vào thư viện, hắn phát hiện thư viện buổi sáng cũng không nhiều người lắm, nhưng rất nhiều chỗ đã có người ngồi.
Nếu chỗ nào không có người thì lại xuất hiện một cái cặp hoặc một bình giữ nhiệt đặt trước, đây đúng là truyên thống của đám sinh viên.
Vất vả lắm Trân Trứ mới tìm được một chỗ trên tâng hai không có người ngồi hoặc đã chiếm trước. Nhưng vị trí này gần cửa ra vào, nên mỗi khi có người ra vào thì không khí nóng bên ngoài lại ùa vào.
Lúc Trần Trứ đang tập trung xem mấy phương án thiết kế thì đột nhiên có người vỗ vỗ vai mình.
Trần Trứ quay đầu lại phát hiện ra là Viên Viên. Cô bé mặc một chiếc váy màu cam, trên mặt còn lộ ra nét ngạc nhiên: "Anh Trần Trứ? Anh cũng tới thư viện sao?"
Trần Trứ nghe qua câu này cảm thấy là lạ, giống như mình là người không yêu thích học vậy cho lắm thì phải?
Viên Viên, điểm thi đại học của anh còn cao hơn em đó?
"Anh xem ít tài liệu."
Trân Trứ giơ giơ mấy tờ giấy A4 lên nói.
"Anh có muốn qua chỗ bọn em ngồi không?”
Triệu Viên Viên nói: "Bên kia có điều hòa, ngồi sẽ dễ chịu hơn."
"ừỪ"
Trần Trứ thấy chỗ này quá nóng, với lại hắn nghĩ ngồi cùng cô bé hẳn là bạn cùng phòng hoặc cùng lớp, không ngờ vừa đi đến đã nhìn thấy Tống Thì Vĩ.
Cô cũng thấy bất ngờ khi gặp được Trần Trứ ở đây, vậy mà ánh mắt trong trẻo lại nhìn Trần Trứ lâu hơn một chút.
Trân Trứ gật đầu chào Tống Thì Vi, cô cũng nhẹ nhàng gật đầu chào lại, rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục làm bài tập, mặc cho Trần Trứ đi đến tạo thành một cơn gió, thoải mái tự nhiên ngồi cạnh cô.
Nơi này đúng là độ lạnh vừa phải, hơn nữa bên trong góc nên cũng khá yên tĩnh. Hơn thế nữa, đầu mũi luôn ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng, giống như trong phòng có đặt một chậu hoa Dành Dành, yên tĩnh nhưng đủ thấm đến tận tim gan.
Trần Trứ biết mùi thơm này tỏa ra từ trên người Tống Thì Vi, mỗi một cô gái đều toát ra mùi đặc biệt của riêng mình. Ví dụ như mùi thơm trên người Du Huyền, giống hệt như tính cách của cô, nồng đậm mà kích thích thẳng vào giác quan, có đôi khi mạnh mẽ sộc thẳng vào đầu khiến người đối diện mơ màng say mê, không dứt ra được.
Trân Trứ thuộc kiểu người sống nội tâm, nên bản thân càng thích người con gái có tính cách chủ động. Hắn cảm giác ở cùng với Các Lúc Lắc, thì tính cách hai người sẽ bổ sung cho nhau, khiến cuộc sống trở nên đặc sắc.
Nhưng trong môi trường làm việc, hắn cảm thấy làm cùng người như Tống Thì Vị sẽ dễ chịu hơn. Một tiếng làm việc cạnh cô, lại giúp Trần Trứ đạt hiệu suất bằng hai giờ làm việc ở phòng ký túc.
Hắn dần dần hiểu ra, vì sao Trịnh Cự nói có rất nhiều ý tưởng rất tốt.
Giống như một phương án thiết kế. Nhóm này có giải thích, do nhịp độ cuộc sống ngày càng nhanh, việc mua thức ăn nấu cơm sẽ khiến lãng phí thời gian.
Cho nên, siêu thị có thể bày mặt hàng của mình trên mạng, để người sử dụng có thể thoải mái lựa chọn. Làm như vậy, mọi người sẽ không phải đi ra chợ mua đồ sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Trần Trứ nghĩ thầm, đây chẳng phải là hình thức mua đồ online mà siêu thị cung cấp sau này đó sao?
Nhưng vẫn là vấn đề hắn đã suy nghĩ, năm 2007. người sử dụng còn chưa đủ phát triển, nên app điện thoại mới chỉ là hình thức sơ khai. Còn siêu thị muốn kinh doanh hoạt động này cần phải mở rất nhiều kho lạnh, tuyển nhân viên giao hàng, ... Đủ loại vấn đề.
Trong thời điểm ngành nghề hậu cần còn chưa phát triển, con đường này chưa thể đi được.
Nhưng ý tưởng thiết kệ trang web này với siêu thị online hoàn toàn giống nhau. Cho nên, ai bảo trong dân gian không thể xuất hiện một Lưu Cường Đông hoặc .Jackma thứ 2 chứ?
Nhưng từ ý tưởng tới thực tế, thêm cả quá trình điều hành và tìm kiếm thị trưởng, đã ngăn cản 99,999% con người.
Hiện tại siêu thị online' không làm được, nhưng phần thiết kế trang web này lại khiến Trần Trứ nhìn đi nhìn lại nhiều lần.
Hiện tại, có rất nhiều sinh viên làm gia sư bên ngoài, nhất là sinh viên của đại học lớn như Trung Đại. Nhưng phần lớn đều cho người thân giới thiệu hoặc qua lời truyền miệng của nhau.
Nếu bây giờ có một trang web giúp cha mẹ có thể tìm được gia sư dạy thêm, còn sinh viên học tập tốt có thể tìm được phương tiện môi giới thích hợp, sẽ là thứ đôi bên cùng có lợi.
"Phương án này có thể làm được, hơn nữa còn phù hợp với tình hình bây giờ."
Trần Trứ nhíu mày, trong đầu không ngừng tính toán.
Bên cạnh mình có toàn là sinh viên tiềm năng, mà bây giờ trên thị trường chưa hề xuất hiện một trang web nào quá về vấn đề gia sư. Quan trọng hơn nữa, bậc cha mẹ nào cũng muốn con hơn người, cho dù thời đại nào chăng nữa cũng không hề thay đổi.
Nhất là trong những thành phố đô thị loại 1 loại 2, tất cả cha mẹ sẵn sàng bỏ tiền để con cái vì mong muốn này.
Trân Trứ nhìn về vị trí người thiết kế, là hai bạn nữ Ninh Luyến Luyến và Phương Tinh, sinh viên học viện Công Nghệ Phần Mềm.
Học viện Phân Mềm và học viện Công Nghệ Thông Tin có chương trình học tập khác nhau, nhưng cả hai đều phải học lập trình.
Thời điểm Trần Trứ còn đang ngạc nhiên, đột nhiên cảm thấy cánh tay bỗng mát lạnh, giống như có một viên đá mát lạnh trơn nhẫn 'cợ vào.
Thì ra Tống Thì Vi cầm lấy cốc nước, không cẩn thận đụng phải tay hắn.
Tống Thì Vi cũng cảm nhận được, nhưng thấy không cần thiết vì vậy mà phải xin lỗi, nên tự nhiên ngửa cổ uống nước.
Lúc này, Viên Viên bỗng hỏi nhỏ: "Anh Trần Trứ, chị Vi Vi, chúng ta đi ăn cơm đi, em đói lắm rồi."
Thì ra đã đến 12 giờ trưa, nên Trần Trứ cũng có cảm giác đói bụng, đã thế còn có hai đại gia bên cạnh để ăn chực nữa chứ.
"Tối nay hai người lại đến đây nữa chứ?"
Trân Trứ thích cảm giác đắm mình vào công việc. "Đêm nay em phải về nhà."
Triệu Viên Viên là người Quảng Châu, nên lúc nào cũng có thể về nhà được.
"Đêm nay mình sẽ tới."
Tống Thì Vi lạnh lùng trả lời.
"Vậy cậu nhớ giúp mình kiếm một chỗ nhá."
Trân Trứ nhờ vả.
Tống Thì Vi im lặng gật đầu. Cô cảm thấy yêu cầu này của Trần Trứ bình thường, dù sao hai người còn rủ nhau đi xem phòng khách sạn rồi mà.