Chương 150: Diễn xuất
Chương 150: Diễn xuấtChương 150: Diễn xuất
Trân Trứ đến đoàn ủy tìm Trịnh Cự, đầu tiên hắn nói cái tên 'Trung Đại - An Cư' cho Trịnh cự nghe.
Trịnh Cự rất hài lòng về tên này. Trước đó anh ta là sinh viên Trung Đại, sau đó theo ngành học quy hoạch trở thành nhân viên hành chính của trường.
Cho dù tham dự quá trình khởi nghiệp cùng Trần Trứ, cũng vì muốn tích lũy chiến tích để tăng tiến trong công việc, chứ hiện tại không hê muốn chuyển hướng qua công việc khác.
Cho nên, việc Trân Trứ chủ động thêm hai từ 'Trung Đại này, khiến Trịnh Cự cảm thấy Trần Trứ là một người sống tình cảm.
Nhưng, sau khi nghe Trần Trứ nói mình muốn làm thêm một trang web về vấn đề gia sư, thì Trịnh Cự hơi giật mình: "Cậu định làm thêm một trang web nữa sao? Hạng mục thứ nhất còn chưa công bố mà?"
"Làm hai trang web một lúc thì sao?”
Trân Trứ lạnh lùng hỏi. Tôi muốn mở một công ty vê khoa học kỹ thuật, ai quy định chỉ khởi động một hạng mục chứ?
Tôi chưa từng nói qua sẽ dốc toàn tâm toàn ý làm một cái mà? Chính các người hiểu sai quan điểm của tôi thôi.
"Thầy nói có làm hay không thôi?"
Trần Trứ hỏi.
"Có, tất nhiên là có rồi."
Trịnh Cự cẩn thận suy nghĩ lại, nếu đứng từ góc độ kỹ thuật, trang web này có độ khó thấp hơn An Cư Trung Đại rất nhiều.
Chỉ cần một server cỡ nhỏ, tất cả học sinh muốn dạy thêm đến điền thông tin vào là được, nhưng độ khó của việc này là làm thế nào mở rộng ra bên ngoài.
"Hiện tại, trên thị trường không phải là không có trang web nào về vấn đề gia sư, có điều muốn mở rộng cần rất nhiều tiền, cho nên phần lớn đều không mấy nổi tiếng."
Trịnh Cự phân tích: "Trừ khi nhà cậu sản xuất cực kỳ nhiều tờ rơi, dân dân mới được thị trường tiếp nhận."
"Quảng cáo chắc chắn là cần."
Trần Trứ đồng ý suy nghĩ này. Nhưng có lúc, quảng cáo không nhất định phải dùng tiền của mình, càng có nhiều thời điểm thao tác còn hiệu quả hơn cả quảng cáo.
"À đúng rồi, anh đề xuất thiết kế trang web này nhá?"
Trần Trứ chỉ vào chỗ tên người sáng tạo là Ninh Luyến Luyến và Phương Tỉnh: "Cho hai người này được giải thưởng đi, nếu không cũng không tìm được cơ hội nói chuyện."
"Được."
Trịnh Cự đồng ý.
Thật ra, nghĩ theo một hướng nào đó, Trần Trứ chính là 'Hạ Nguyên Sướng của Trung Đại, nhưng cách mà hắn làm thông minh và cao cấp hơn Hạ Nguyên Sướng gấp cả trăm lần.
Trịnh Cự dùng danh nghĩa Đoàn Ủy đứng ra tổ chức cuộc thi, mời giáo sư Tằng Khôn làm giáo khảo, thật ra đây đều là người một nhà.
Trọng tài, huấn luyện viên, thí sinh đều là người của mình, vậy ai có khả năng đấu lại?
Mặt khác hắn cũng không nổi bật như Hạ Nguyên Sướng, trước khi bản thân có thực lực khống chế toàn diện thì vẫn nên âm thầm mà làm việc.
Nếu đặt Trần Trứ vào trong một đám người, ngoại trừ dáng người cao một chút, mặt mũi dễ nhìn hơn, thì chẳng khác gì một sinh viên bình thường.
Sau khi nói xong chuyện chính, Trịnh Cự định muốn trò chuyện một chút việc ngoài lề. Anh ta định kể về sự kiện dạ tiệc chào đón tân sinh, thì đột nhiên Trần Trứ nói: "Tháng sau em thành niên."
nẠ" Đầu Trịnh Cự bắt đầu vận chuyển phân thích, tại sao Trần Trứ nói ra điều này?
"Cậu muốn tặng gì? Hay là để tôi gọi người tổ chức một bữa tiệc?"
Trịnh Cự thăm dò.
"Hả?"
Trân Trứ ngây người ra, nhưng sau đó dõng dạc nói: 'Hay kiếm một cửa hàng Tây gọi thật nhiều đồ ăn, nhưng em không ăn mà chỉ chụp ảnh, sau đó đăng lên QQ?”
"Cũng không phải không được."
Trịnh Cự đang suy nghĩ, nếu Trần Trứ nói chuyện này cho mình, hẳn là muốn mình mời khách, đây cũng là một việc kéo gần khoảng cách của hai người...
Trịnh Cự còn đang tính toán, Trần Trứ mỉm cười nói: "Mở tiệc cái gì, em nói đùa đấy. Ý em là em đã qua tuổi thành niên, thì có thể mở công ty. Em dự định để giáo sư Tằng làm giám đốc, nên nói qua với anh một tiếng."
"Giáo sư Tằng?"
Trịnh Cự tưởng Trân Trứ sẽ làm giám đốc. Dù sao, tuổi hắn còn quá trẻ đã mở công ty, mà đám người Hạ Dụ cũng thường xuyên gọi là 'Trần tổng, sao Trần Trứ không dựa vào chuyện này để chứng thực cái tên này.
"Em là sinh viên bình thường, nên làm một quản lý thì sao chứ? Lúc bàn chuyện làm ăn, thời điểm lấy danh thiếp ra lại chẳng có thân phận xã hội gì, sao khiến người khác tin tưởng được?
Trân Trứ đã sớm nhận thức rõ chuyện này.
Chuyện này giống như một người đeo cái túi xách "eo vì" đi xe bus, kể cả túi đó là thật người khác cũng nghĩ là giả.
Nhưng nếu người đó bước xuống từ chiếc Maybach, thì kể cả họ dùng hàng giả người ta cũng nghĩ là thật.
Ấn tượng đầu tiên của việc giao tiếp trong xã hội đơn giản là vậy, nhưng người bình thường đều không hiểu. Người trong xã hội đánh giá và nhận biết, trước tiên là danh hiệu và địa vị của người đó.
Tằng Khôn là tiến sĩ, phó giáo sư một trường đại học 985, từng giữ chức đào tạo thạc sĩ. Dùng thân phận này trở thành giám đốc một công ty khoa học kỹ thuật, tuyệt đối có thể dọa một số người.
Cho nên với Trần Trứ mà nói, Tầng Khôn chính là 'chiếc xe Maybach kia.
Đáng tiếc, ông ấy không chỉ đã già, mà còn là con trai, nên chỉ dùng trong trường hợp công khai thôi, còn bí mật thì khỏi.
"Tôi có cảm giác cậu rất tỉnh táo, không hề thích hư danh giống người trẻ tuổi."
Trịnh Cự mỉm cười: "Năm 18 của tôi thế nào nhỉ? Thi đạt top 10 của trường chỉ muốn hét lên cho tất cả đều biết. Có một lần được nói chuyện với crush, tôi có thể đứng mà kể cho đám bạn nghe cả ngày không mật..."
Hắn trò chuyện với Trịnh Cự cho đến giờ lên lớp, rồi mới đi thẳng đến tòa nhà dạy học.
Bây giờ, Trần Trứ rất quý trọng thời gian lên lớp. Nếu như hắn khởi nghiệp thành công, có lẽ bắt đầu từ năm thứ hai, khả năng mình phải thường xuyên xin nghỉ.
Sau khi học xong, Trần Trứ đến khoa quản lý dự toán bận rộn một chút. Làm xong việc, hắn không cảm thấy đói lắm, nên đi thẳng tới thư viện.
Tống Thì Vi vẫn ngồi ở vị trí trưa nay đã ngồi, nhưng buổi tối sinh viên đến nhiều hơn. Bên cạnh cô còn thừa một chỗ, nên thỉnh thoảng sẽ có nam sinh tới hỏi thăm chỗ này có thể ngồi hay không.
Nhưng khi bọn họ nghe được hai chữ 'có người, thì phân lớn đều rời đi.
Đương nhiên vẫn có người cực kỳ kiên nhân. Bởi vì khi Trần Trứ tới gần, đã nghe thấy một nam sinh lịch sự nói với Tống Thì Vị: "Trước tiên mình ngồi đây tạm một chút, khi nào người cậu chờ đến sẽ..."
Mấy người con trai kiểu này, thường ngày rất tự tin vào vẻ bề ngoài của mình, nên mỗi khi có cô gái nào nhìn anh ta, thì đều cho rằng thích mình.
Cho nên, bọn họ rất thoải mái trong việc bắt chuyện, có những người muốn thể hiện thêm thì đều đeo một cặp kính mắt nữa.
Tất nhiên gọng kính không phải loại đen xì mà mấy tên cận lòi thường dùng, mà nó phải tôn lên vẻ hào hoa phong nhã của người đeo cơ.
Nhưng, Tống Thì Vi trả lời cực kỳ đơn giản : "Có người."
Sau khi, tên nam sinh đeo kính gọng vàng dùng hết mọi cách không được, thì tính kiên nhẫn cũng bị mài mòn. Bản thân đang không ngừng do dự, không biết có nên mặc kệ lỳ mặt ngồi xuống hay không. Anh ta muốn xem, vị hoa khôi của Lĩnh Viện Trung Đại sẽ làm gì với mình.
Đột nhiên, có một giọng nói từ phía sau vang lên: "Xin chào."
Tên nam sinh đeo gọng kính vàng quay đầu lại nhìn Trần Trứ. Anh ta phát hiện ra có người đẹp trai hơn mình một chút, thì cau mày hỏi: "Đây là chỗ để dành cho cậu?"
Trần Trứ nghiêm túc nói: "Không phải."
Sau đó, Trần Trứ cũng lại gần hỏi Tống Thì Vi: "Chào bạn học, xin hỏi chỗ này có người nào ngồi chưa?"
Tống Thì Vi ngẩng đầu. Đầu tiên cô giật mình, tiếp theo trong đôi mắt trong veo hiện ra một chút nghi ngờ.
Nhưng khi cô nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ vô số tội' của Trần Trứ, thì đầu Tống Thì Vi nhanh chóng nhảy số. Khuôn mặt hiếm khi tỏ ra một chút nghịch ngợm, nhưng vẫn lạnh lùng trả lời: "Có người."
ĐÀ."
Trân Trứ không ngờ hoa khôi Tống cũng thích chơi đùa phết, nên tiếp theo hắn lịch sự nói: "Vậy trước tiên mình ngồi đây đọc sách một chút, chờ người kia đến mình sẽ rời đi..."
Tên nam sinh đeo gọng kính vàng nghĩ thầm 'Đây là câu mình vừa dùng mà, cứ chờ bị từ chối đỉ'.
Anh ta đang chờ Trần Trứ xấu mặt, thì không ngờ Tống Thì Vi nhẹ nhàng gật đầu, thậm chí còn lấy quyển vở đang đặt ở ghế ra chỗ khác.
"Xin lỗi, cho mình qua một chút."
Trân Trứ nghiêng vai bước qua tên nam sinh kia. Nhưng khi hắn vừa đặt mông ngồi xuống bỗng nói với Tống Thì Vi: "Bạn học, mình quên cầm theo sách vở, có thể mượn của cậu dùng một lúc không?"
Tống Thì Vi đưa một quyển vở qua.
"Mình mượn cả máy tính nữa?
Trần Trứ hỏi tiếp.
Tống Thì Vi đưa máy tính qua.
"Mình đang hơi khát."
Trân Trứ chỉ vào bình giữ nhiệt màu trắng của Tống Thì Vi: "Có thể cho mình uống hai ngụm không?"
Lần này, Tống Thì Vi đặt bình giữ nhiệt qua một bên, từ chối: "Không được."
"Mình hứa sẽ không chạm miệng vào."
"Vậy cũng không được."
"Ồ, mỹ nữ, trông cậu khá quen mắt, cậu là Tống Thì Vi của Lĩnh Viện sao?"
Tống Thì Vi quay đâu qua chỗ khác, cô sợ mình nhìn Trần Trứ sẽ không nhịn được cười.