Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 147 - Chương 152: Trần Trứ Thời Kỳ Ngủ Đông

Chương 152: Trần Trứ thời kỳ ngủ đông Chương 152: Trần Trứ thời kỳ ngủ đôngChương 152: Trần Trứ thời kỳ ngủ đông

Đêm hè những ngày cuối tháng 10, nếu đây là phía bắc thì mọi người ra đường phải mặc một chiếc áo dài tay hoặc áo khoác mỏng, nhưng đây là Quảng Châu, nên bây giờ ra đường vẫn mặc quần cộc áo phông, ngồi uống bia giải nhiệt.

Trân Trứ đi cùng Tống Thì Vi, còn Tòng Ny cũng đang từ trường ra ngoài.

Tòng Ny nghe Tống Thì Vi muốn ra ngoài ăn khuya, nên chạy từ phòng ký túc ra.

Trước đó, Trần Trứ có gặp qua Tòng Ny mấy lần, nhưng cả hai coi như chưa nói chuyện. Dáng người cô gái này, trông cũng khá văn nghệ.

Nhưng với người khác cô luôn tỏ ra hững hờ, còn đối với Tống Thì Vị lại rất nhiệt tình, luôn nghĩ mọi cách để gần gũi với Tống Thì Vi hơn.

Xung quanh Trung Đại, trên các tuyến đường đều có dày đặc quán ăn khuya. Tại mỗi cửa hàng, từng ngọn lửa phập phùng, trên bếp là nhiêu xuất mì xào được đảo liên tục, còn bên cạnh là từng xiên thịt dê nướng tỏa ra mùi thơm vô cùng hấp dẫn.

Tống Thì Vi bước qua, bỗng nhiên ngọt lửa bùng cháy như lao về phía cô, khiến cô theo bản năng nhắm mắt né tránh.

Nhưng Trần Trứ bên cạnh bỗng nhiên nhắc nhở: "Cẩn thận dưới chân."

Tống Thì Vi cúi xuống, thì ra cả khu vực mặt đất là nước bẩn đang chảy.

Những quán ăn khuya ven đường nào giống khách sạn, làm gì có hệ thống xử lý nước bẩn. Bọn họ làm xong sẽ trực tiếp đổ ra đường, mặc cho mặt trời ngày hôm sau làm nhiệm vụ xử lý.

Tống Thì Vi nhìn chiếc giày thể thao Nike màu trắng của mình đã dính đầy nước bẩn.

Nhưng cô không nói thêm câu nào, mà cứ thế âm thầm theo Trần Trứ, đi thẳng tới nhà hàng nướng Đông Bắc. Cả hai chọn một vị trí ngồi xuống, sau đó ông chủ đi tới đặt chiếc menu bẩn thỉu xuống, rồi tiếp tục lớn tiếng chào đón những vị khách tiếp theo.

"Cậu muốn ăn gì?"

Trân Trứ đưa menu tới.

Tống Thì Vi cầm lấy menu, cảm giác dầu mỡ dính trên tay, nên cô nhịn không được xoa xoa.

Tòng Ny bên cạnh nhìn thấy vậy bèn nói: "Cậu có muốn đổi cửa hàng khác không?"

"Đổi nhà nào cũng thế cả."

Trần Trứ nhẹ nhàng nói: "Ăn khuya cũng không thể yêu cầu quá cao, không sạch sẽ, có khả năng bị bệnh."

Tống Thì Vi lắc đầu nói không cần, lập tức Tòng Ny không nói gì, mà lấy một túi khăn ướt ra, đưa cho Tống Thì Vi lau tay.

Trần Trứ ở bên cạnh chờ đợi, không ngờ Tòng Ny chẳng thèm đưa qua, mà ghé sát lại giúp Tống Thì Vi chọn mọn.

Trần Trứ mỉm cười, xem ra ấn tượng của mình trong lòng Tòng Ny không tốt cho lắm. Dù sao, mỗi lần gặp mặt trong nhà ăn trước, đều sử dụng phiếu ăn của Tống Thì Vi mà.

Nhưng, hành động của cô gái này có hơi chút kỳ lạ.

Hình dung thế nào cho chuẩn đây? Mặc dù cô và Tống Thì Vi có quan hệ bạn cùng phòng, nhưng lúc nào cô cũng tỏ ra thái độ khúm núm.

Hành động này không giống bạn bè.

Đến ngay cả Du Huyền và Ngô Dư, hai cô thân nhau như thế, nhưng vẫn có lúc cãi nhau, trêu đùa nhau, thậm chí giận hờn vu vơ đều rất bình thường.

Mình và Hoàng Bách Hàm cũng vậy, để chơi chung với nhau lâu dài thì người này phải biết nghĩ cho người kia...

Thậm chí, Mưu Giai Văn và Tống Thì Vi chơi với nhau cũng không phải như vậy, thỉnh thoảng trong nhóm tiểu Mưu sẽ phàn nàn về Tống Thì Vi. Còn bây giờ nhìn thái độ chọn mọn của Tống Ny xem:

"Vi Vi, món thịt này không thể ăn, cách ướp gia vị này hơi lạ."

"Chân gà này ăn được, để mình nói với ông chủ một chút, để ông ấy thêm cho bọn mình ít mật nữa."

"Đồ uống nhà này không dễ uống đâu, hay để mình đến cửa hàng giá rẻ mua cho cậu chai sữa chua?"

Bạn cùng phòng chơi chung với nhau không thể nào ân cần như vậy. Cho nên, hành động này của cô chỉ có hai tình huống.

Thứ nhất là les, cô ta muốn chơi trò bách hợp với Tống Thì Vi.

Thứ hai, cô phát hiện ra hoàn cảnh gia đình nhà Tống Thì Vị rất tốt, nên muốn nhờ và điều gì đó.

Thật ra chuyện này khá bình thường, Tống Thì Vi sử dụng đồng hồ Cartier, ví tiền là Prada. Trần Trứ biết đến hai nhãn hiệu này là do công việc phải tiếp xúc với nữ lãnh đạo doanh nghiệp, đồng thời biết được đó đều là hàng xa xỉ đắt tiền.

Đương nhiên, chuyện này không thể đánh giá Tòng Ny là người xấu được, chỉ có thể coi cô tính toán quá nhiều mà thôi.

Trân Trứ cảm thấy mối quan hệ của mình và Tống Thì Vi không phải vậy. Hai người thỉnh thoảng ăn cùng với nhau, còn đâu vẫn duy trì thái độ là bạn nam từng học cùng lớp cấp ba.

Sau khi hai người cởi mở hơn một chút, Trần Trứ muốn tăng thêm một chút hành động, nên hỏi Tống Thì Vi: "Cậu có muốn uống tý bia hoặc rượu không?"

Tống Thì Vi có thể đi ăn khuya đã là hành động trọng đại rồi, nếu còn muốn uống bia rượu có lẽ cần phải tự nhủ rất nhiều lần.

Trần Trứ thấy Tống Thì Vi lắc đầu thì nói: "Cậu không hiểu thế nào gọi là tinh túy của việc ăn khuya, nếu không uống chút rượu bia sao tính là trọn vẹn được chứ."

Ngay lúc đó, cách bàn bọn họ không xa có người đột nhiên muốn hát: "Sau này, tôi học xong, phải làm sao để yêu..."

Tống Thì Vi nhìn qua, nam sinh kia hình như uống quá nhiều, nên ngồi trên ghế mà người lắc lư, nhưng lại dùng hết sức có thể đẩy hết lên vị trí cuống họng.

Các bạn học không hề an ủi, mà chỉ khuyên cậu ta 'uống, uống đỉ, giống như rượu bia có thể thay thế mọi thứ.

"Chợ đêm là vậy đấy."

Trần Trứ nhỏ giọng nói: "Có người tại bầu không khí khói lửa thoải mái hát ca, thoải mái uống. Cũng có người lén lau đi giọt nước mắt, để khuôn mặt hứng trọn gió trời, có vui vẻ có đau buồn."

Tống Thì Vi yên lặng gật đầu. Nhưng bên tai cô vẫn còn văng vẳng câu hát, mặc dù nó đã lạc nhịp từ khi bắt đầu rồi, có điều vân khiến người nghe thấu đến tận tim gan: "Có một số người, một khi bỏ lỡ sẽ không ở lại..."

Sau khi tất cả đồ ăn được bưng lên, Trần Trứ dùng trà thay rượu nói với Tống Thì Vi: "Nào, cụng một cái, chúc cậu lần đầu đi ăn khuya nhận về cảm giác vui vẻ."

"Cám ơn."

Tống Thì Vi đón nhận ánh mắt không chút ý đồ của Trần Trứ, cầm cốc giơ lên.

Dưới ánh đèn lập lòe, hai người giống như có thể thông qua đôi mắt đối phương, nhận ra một cảm giác ăn ý.

"Đúng rồi."

Đột nhiên Trần Trứ hỏi: "Giờ đã qua 10 giờ 30 phút rồi, sao đêm nay mẹ cậu không gọi điện cho cậu thế?”

"Bởi vì..."

Tống Thì Vi giơ điện thoại lên, lắc lắc: "Mình tắt máy rồi."

"Ha ha ha."

Trần Trứ bật cười thành tiếng: "Chẳng phải do mình làm hư cậu sao?? Hi vọng, cái ngày mà mẹ cậu tìm mình, có thể bình tĩnh nói chuyện chứ đừng đánh mặt. Mình vẫn phải trông cậy vào nó kiếm cơm đấy."

Miệng Tống Thì Vi mím chặt, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Trần Trứ, trong đôi mắt trong veo còn xuất hiện một chút cảm giác nũng nịu. Tòng Ny ở bên cạnh giật mình. Cô là bạn cùng phòng của Tống Thì Vi đã hai tháng, nhưng chưa từng gặp qua người nào khiến cô bạn này có thể buông lỏng tâm trạng đến vậy.

Mặc dù cô không biết một tên con trai luôn ăn bám này, vì sao hấp dẫn được Tống Thì Vi, nhưng sau này cô nghĩ phải thay đối thái độ với người này mới được.

Bởi vì làm không tốt, rất có thể vô tình cô sẽ đắc tội với Trần Trứ, đồng thời khiến Tống Thì Vi chán ghét.

Mặc dù Tống Thì Vi chưa từng khoe khoang, nhưng thái độ này mới là thứ đáng sợ nhất. Bởi vì, cô chưa từng ý thức được những thứ mà cô coi là bình thường, thật ra là thứ mà người bình thường cả đời chưa hẳn đã tiếp xúc được.

Trong phòng ký túc, từ khi Tòng Ny phát hiện ra gia đình Tống Thì Vi rất giàu, cô không hề nói cho ai, nhưng tìm đủ mọi người để tiếp xúc với Tống Thì Vi.

"Trần Trứ."

Thế là, Tòng Ny giơ cốc lên nói: 'Chúng ta cũng cụng một cái đi."

"Được."

Trân Trứ và Tòng Ny cụng ly. Cô gái này biết tận dụng ưu thế văn nghệ của mình, dù là nịnh bợ cũng khiến người nghe không cảm thấy khó chịu.

Mà nó giống như thịt heo trộn với hành, sẽ có vài người không thể hòa nhập được.

Sau khi ăn khuya xong, Trần Trứ kể cho Tống Thì Vi nghe dự định lập một trang web cho người làm gia sư.

Tống Thì Vi gật đầu, bởi vì cô không hiểu chuyện này nên không đưa ra ý kiến.

Thật ra, đêm hôm đó Trần Trứ mời Tống Thì Vi tham gia đội ngũ, giống như bản thân thể hiện thái độ vững vàng. Nhưng hắn sẽ không trông cậy để hoa khôi Tống phụ trách việc trong hạng mục.

Trừ lần đầu tiên tổ chức cuộc họp là hắn mời cô qua. Còn sau này có chuyện gì, thỉnh thoảng Tống Thì Vi sẽ đến, nhưng có lúc cô phải bận việc của mình.

Chuyện này không giống như đám người Hạ Dụ nói đùa, gọi Tống Thì Vi là bà chủ'. Mà trong suy nghĩ của Trần Trứ, hoa khôi Tống càng giống với một vị cố vấn hơn.

Khi hai người nói chuyện bàn bạc công việc. Tòng Ny ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, không cố tình nghe ngóng, cũng không tỏ thái độ buồn chán, vẫn ngồi nghiêm chỉnh giống như một thục nữ.

Trần Trứ nhìn ra được, tuy Tống Thì Vi có vẻ bê ngoài xinh đẹp, nhưng đầu óc lại cực kỳ thông minh.

Thời điểm sắp ăn xong, đột nhiên Tống Thì Vi nhớ ra chuyện gì, bèn hỏi Trần Trứ: "Cuối tuần này cậu có rảnh không, mình muốn tới Hoa Công một chuyến."

"Vì tiểu Mưu sao?"

Trân Trứ hỏi.

Chuyện nhóm Sweet quạnh quế thì ai cũng nhận ra. Còn giữa Mưu Giai Văn và Hoàng Bách Hoàng khẳng định có vấn đề, chỉ có điều hai người thề thốt phủ nhận mà thôi.

"Thứ bảy cùng nhau qua đó đi. Nếu cậu không nói, mình cũng định qua tìm Hoàng Bách Hàm."

Cuối tuần này, Trân Trứ sắp xếp thời gian biểu đâu vào đấy rồi. Thứ bảy tìm Đại Hoàng.

Chủ nhật đi cùng Vương Trường Hoa tới gặp bạn gái trên mạng, sau đó cùng Cá Lúc Lắc nắm tay nhau đi ăn cơm, kiếm chỗ ôm một lúc cho đỡ thèm.

Một cuối tuần khiến người ta mong chờ.

Một tiếng sau, khi mọi người đã ăn khuya ngon lành, nói chuyện cũng thoải mái rồi, thì Tống Thì Vi lấy ví tiền ra trả, còn mặt Trần Trứ chẳng tỏ ra chút áy náy nào.

Hắn không phải giống như tên cặn bã Trịnh Hạo, phục vụ cho các bà các chị về mặt cảm xúc, còn đám người ấy sẽ trả tiền.

Trong ví của Trần Trứ không còn tiền, đã thế còn mặt dày chỉ vào máy tính của Tống Thì Vi nói: "Cho mình mượn máy tính cậu đêm nay."

Cái máy tính cũ nát của Trần Trứ đã đưa cho Triệu Viên Viên tập viết công văn rồi. Vì tiền mua máy tính của Viên Viên đã đưa cho Trần Trứ chơi cổ phiếu rồi. Nói chung cả đám đang lạc vào một vòng tuần hoàn vô hạn.

Cũng may, Tống Thì Vi có khả năng dừng lại vòng tuần hoàn đó.

Cô nghĩ một chút rồi nói: "Bên trong máy tính có quá nhiều tài liệu học tập, coppy mất thời gian lắm."

Trân Trứ nghĩ thâm, coppy làm gì chứ? Mình mượn dùng một đêm thôi, để xem cụ thể, Buffett bán bữa tối vào lúc nào mà còn tính toán.

Hàng năm, cổ phiếu thần Buffett sẽ đấu giá người được ăn tối/ăn trưa cùng với mình, mỗi lần tổ chức đều khiến giới tài chính thế giới chú ý.

Năm 2006. Đoạn Vĩnh Bình, một doanh nhân đi lên từ hai bàn tay trắng đã đạt được cơ hội này.

"Không cần coppy."

Tràn Trứ bĩu môi nói: "Mình sẽ không xem tài liệu của cậu đâu. Ngày mai dùng xong mình sẽ trả, chẳng lẽ cậu không tin vào nhân phẩm của mình sao?"

"Không phải ý này."

Gió đêm thổi qua, nên Tống Thì Vi vén mái tóc của mình về phía sau tay, nhẹ nhàng nói: "Ở nhà mình còn có một chiếc máy tính không dùng đến, cuối tuần này sẽ đưa cho cậu sử dụng."

"Giống máy tính cậu đang dùng?”

Trần Trứ giật mình, Tống Thì Vi đang sử dụng chiếc laptop ThinkPad T60, có giá bán vào khoảng 20 nghìn.

Trần Trứ cũng không rõ cấu hình của nó lắm, bởi vì giá tiền này vượt quá mức chỉ tiêu của hắn hiện tại.

Tống Thì Vi gật đầu, còn ra hiệu đó là máy mới.

"Haiz, cậu khách sáo quá rồi đấy..."

Trân Trứ vui ra mặt. Có một cô bạn khác phái, xinh đẹp, cao trên 1 mét 7, lại còn hào phóng nữa chứ.

Tống Thì Vi trả tiền xong, bởi vì có bạn cùng phòng đi cùng, nên Trần Trứ không nói sẽ đưa cô trở về.

Trên đường vê, Tòng Ny nói cho Tống Thì Vi nghe mấy chuyện trong lớp. Sau đó, cô giống như vô tình, mỉm cười kéo câu chuyện lên người Trần Trứ.

"Vừa rồi nghe các cậu nói chuyện, hình như Trần Trứ đang lập nghiệp đúng không? Hiện tại chắc cậu ấy đang khá khó khăn, nên mỗi lần ăn cơm đều là do cậu chủ động trả tiền."

Tống Thì Vi nghe thấy, bèn quay đầu nhìn Tòng Ny.

Trong ánh mắt sáng ngời như ánh trắng, lại giống như đọng lại một chút sương sớm lạnh lẽo.

Ngay lập tức, tim Tòng Ny giật thót một cái, sau đó hối hận vì đã thăm dò.

Cũng may, Tống Thì Vi không để ý, chỉ lạnh lùng trả lời: "Cậu ấy đang ngủ đông."
Bình Luận (0)
Comment