Chương 153: Sự thật
Chương 153: Sự thậtChương 153: Sự thật
Đáng tiếc Trân Trứ không nghe được câu trả lời này, nếu không hắn sẽ rất cảm động, không ngờ hoa khôi Tống lại hiểu mình đến vậy.
Tất nhiên hắn đang trong thời kỳ ngủ đông, nhưng các công tác chuẩn bị của hắn không hề thiếu, nếu không sao Tống Thì Vi có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn khắp ở Trung Đại được.
Rất nhanh đã đến tối thứ 6, Trần Trứ gọi điện cho Hoàng Bách Hàm.
Bởi vì lần trước bản thân vừa bị từ chối, nên lần này Trần Trứ hỏi thẳng vào vấn đề: "Chiều ngày mai mày có rảnh hay không? Tao đến Hoa Công tìm mày chơi."
"Chiều mai tao có việc rồi."
Hoàng Bách Hàm không nghĩ ngợi nhiều, từ chối luôn.
Thời gian gần đây, Hoàng Bách Hàm luôn trong trạng thái suy nghĩ quá độ, cậu luôn cảm thấy mình không nghe lời khuyên của thằng bạn thân. Khi cảm xúc dâng trào đã thổ lộ, cho nên bản thân luôn kháng cự việc gặp Trần Trứ.
Có rất ít người gặp phải vấn đề, bọn họ sẽ cố gắng phân tích nguyên nhân, tìm ra điểm nhấn trong đó, đồng thời nhanh chóng giải quyết.
Nhưng, sẽ có càng nhiều người gặp được thất bại hay khó khăn, khả năng bởi vì bản thân còn quá trẻ, hoặc gặp phải đả kích quá lớn.
Bọn họ sẽ tìm cách trốn tránh, không muốn đối mặt.
Hình dung nó như thế nào đây?
Họ biết rõ cứ để mặc nó trong đầu sẽ khiến đầu óc rối bời, nhưng thà đi chơi game, đi ngủ, hoặc làm một số chuyện chẳng có ý nghĩa gì, nhưng có tác dụng giảm đi sự chú ý, mà không lựa chọn giải quyết vấn đề đang rối bời kia.
Mặc kế nó đắp đống ở đó, rồi dần hư thối, sau đó trở thành một vết sẹo không bao giờ xóa nhòa.
"Con mẹ nó, sao mỗi lầm tìm mày, mày đều có việc thế?"
Trân Trứ tức giận chửi ngay trong điện thoại.
Đương nhiên hắn giả vờ, nhưng Hoàng Bách Hoàng sao hiểu được, bèn tỏ ra lo lắng không thôi: "Buổi chiều tao có việc thật, hay mày đến buổi sáng đi, lúc đó tao rỗi."
"Được lắm, vậy hẹn mày lần sau."
Trân Trứ lập tức ngắt điện thoại.
Đột nhiên điện thoại của Hoàng Bách Hàm mất đi tiếng nói, khiến bản thân hơi luống cuống. Cậu ta suy nghĩ một chút sau đó vẫn nhắn tin cho Trần Trứ:
"Xin lỗi mày, nhưng chiều mai tao không có thời gian. Để chuyện này xong đi, tao mời mày với Du Huyền đi ăn lẩu."
Trân Trứ đọc tin nhắn này, chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó hẹn Tống Thì Vi sáng mai tới Hoa Công.
Không phải mày bảo buổi sáng rỗi sao? Vậy buổi chưa tao đến xem chiều mày bận gì?
9 giờ sáng thứ 7, Trần Trứ và Tống Thì Vi đến bến xe bus trước cổng trường học.
Hôm nay, Tống Thì Vi mặc một chiếc áo kiểu pháp màu trắng, không lộ vai không lộ ngực, nhưng lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết. Còn nửa dưới là chiếc quần jean màu xanh, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp.
Ven đường, từng hàng cây Long Não xanh tươi tốt. Từng cơn gió mát thổi qua, va phải những chiếc lá dường như mới tỉnh ngủ, vang lên tiếng xào xạc nhẹ nhàng, thỉnh thoảng có vài chiếc lá đung đưa rơi xuống.
Trân Trứ nhìn thấy Tống Thì Vi đúng giữa khung cảnh này. Không có ánh mặt trời chói chang chiếu lên ngời cô, còn ánh mắt của cô chăm chú nhìn thẳng, phía sau là từng chiếc lá Long Não đung đưa rơi xuống, tạo ra một cảnh tượng khó dùng từ nào để miêu tả được.
"Chào buổi sáng."
Trân Trứ lại gân chào hỏi. "Chào buổi sáng."
Tống Thì Vi chào lại.
Sau đó, hai người không nói thêm câu nào. Hai người ở cùng với nhau, không phải kiểu xuồng xã trò chuyện kiểu 'sáng nay cậu ăn gì, mà phong cách xa lạ giống như hai người dưng.
Rất nhanh xe bus đã tới. Buổi sáng thứ bảy, phần lớn sinh viên đều nghỉ ngơi, nên phía sau xe bus vẫn còn nhiều chỗ trống.
Tống Thì Vi bước vào trong, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, còn cơ thể ép sát vào trong, giống như chừa ra khoảng trống nhiều nhất có thể.
Tràn Trứ đặt mông ngồi xuống bên cạnh. Hai người vẫn tiếp tục không nói gì.
Trần Trứ ở bên cạnh Tống Thì Vi, sẽ không nô đùa như cùng Du Huyền.
Nếu bây giờ là Cá Lúc Lắc, cô sẽ ríu rít nói chuyện với Trần Trứ, từ cảnh tượng trên đường, đến đủ các loại chủ đề trời ơi đất hỡi. Hắn có cảm giác, hai người có thể nói chuyện mấy tiếng đồng hồ cũng không chán.
Khi xe bus đến Ngũ Sơn Quảng Đông, cách Hoa Công chỉ còn mấy phút, Trần Trứ mới nói với Tống Thì Vi: 'Chút nữa cậu đi tìm tiểu Mưu, mình đi tìm Hoàng Bách Hàm, hẹn trưa nay đi ăn cùng nhau."
"Được."
Tống Thì Vi gật đầu, sau đó im lặng quay ra nhìn phong cảnh bên ngoài.
Trần Trứ nhịn không được mỉm cười. Mặc dù hắn và hoa khôi Tống không nói chuyện, nhưng lạ kỳ thay không khí giữa hai người không hề có chút xấu hổ nào.
Tống Thì Vi cảm giá được tự nhiên Trần Trứ mỉm cười, cô quay đầu nhìn lại, thấy Trần Trứ không có ý định giải thích, nên cũng không hỏi rõ ràng.
Tại cổng Hoa Công, hai người tách ra hai đường, Trần Trứ đi thẳng tới ký túc xá nam.
Hắn cực kỳ quen thuộc Hoa Công, nên biết giờ này dì quản lý ký túc không thể nào kiểm tra từng người ra vào được, cho nên đi thẳng vào đường nhỏ, lên phòng ký túc của Hoàng Bách Hàm.
Hắn vặn mở tay nắm cửa nhìn vào trong đã thấy thằng chó kia đang nằm buồn thỉu buồn thiu trên giường.
Hoàng Bách Hàm tuyệt đối không ngờ, khoảng 10 giờ trưa Trần Trứ đột ngột mở cửa phòng ký túc xá tìm mình.
Cu cậu ngạc nhiên ngồi thẳng dậy, luống ca luống cuống như một tên vừa trộm đồ xong, đang ngồi ở quán net thì cảnh sát ập đến đứng bên cạnh.
Hay giống như đang chơi game ở nhà thì đột nhiên hôn mê. Sau khi cậu ta tỉnh dậy mới phát hiện cái dưới quần đang ngoi lên, còn xung quanh là họ hàng thân thích đang vây quanh.
"Mày, mày vào đây thế quái nào thế?"
Hoàng Bách Hàm luống cuống lắm rồi.
"Hoa Công chứ đầu phải tường đồng vách sắt, vì sao tao không vào được?"
Đầu tiên, Trần Trứ chào hỏi mấy người bạn trong phòng ký túc, sau đó hoải mái ngồi xuống bàn của Hoàng Bách Hàm.
Mấy bạn cùng phòng cũng không nói gì, nam sinh đến tìm nam sinh quá là điều bình thường, chỉ có nữ sinh đến †ìm nam sinh mới đáng ngạc nhiên.
Hoàng Bách Hàm bước xuống giường, do trong lòng cậu ta đang chột dạ, nên luôn cảm thấy ánh mắt Trần Trứ nhìn mình có chút gì đó khác lạ.
Thế là, tim Đại Hoàng bỗng đập thình thịch, nên ấp úng nói: "Mày, chẳng phải mày nói hẹn lần sau sao?"
Trần Trứ mỉm cười: "Đột nhiên tao thay đổi, không được sao?"
Hoàng Bách Hàm bị chèn họng, không biết trả lời thế nào. Thật ra, hắn cũng đoán được thằng bạn thân tìm mình là có mục đích, chỉ là cậu ta xấu hổ không dám gặp thôi.
Trong các trường hợp Trần Trứ phải xử lý chuyện gì đó, hắn thường rất chú ý. Cho nên, hắn cảm thấy nói chuyện trong phòng ký túc xấ có thết khiến Đại Hoàng mất mặt với đám bạn cùng phòng, nên bĩu môi nói: "Trong phòng ký túc xá hơi buồn, mày có muốn ra ngoài hành lang hóng gió không?" Trần Trứ nói xong đứng dậy định ra ngoài.
Nhưng hắn phát hiện Đại Hoàng vẫn ngồi yên tại chỗ, nên Trần Trứ nhíu mày nhìn thẳng vào Hoàng Bách Hàm, ánh mắt đột nhiên sâu sắc, nghiêm nghị.
Cả người Hoàng Bách Hàm giống như bị người nhìn xuyên qua, nên vội vàng đứng dậy theo phía sau.
Thật ra, bên ngoài hành lang cũng chẳng khác gì trong phòng, đã thế ánh mặt trời nóng bức còn từ bên ngoài phả vào. Vậy mà dưới sân thể dục vẫn có một đám nam sinh không ngại nóng, đứng đó chơi bóng rổ.
Trần Trứ nghĩ thầm, loại trường học mà nam nhiều nữ ít này khổ thật đấy. Đám con trai không tìm thấy bạn gái chỉ đành chơi bóng rổ, chơi game giết thời gian?
"Nói xem nào."
Trần Trứ hỏi: "Gần đây mày có chuyện gì?"
"Có chuyện gì đâu...'
Hoàng Bách Hàm muốn giấu diếm đến cùng, nên quạc mồm nói dối: "Gần đây tao bận học, kiến thức tương đối nhiều. Đã thế, tao còn phải hoàn thành nhiệm vụ của hội học sinh nữa."
Trân Trứ nghe thằng bạn thân cãi chày cãi cối, thì không nói gì nữa, mà xoay người tỳ vào lan can, yên lặng nhìn đám người đang chơi dưới sân bóng rổ.
Giống như hắn thà xem đám người chơi bóng rổ còn hơn nghe thằng bạn thân chơi trò nói dối.
Tâm lý Hoàng Bách Hàm kém Trần Trứ quá xa. Nếu Trần Trứ lớn tiếng tra khảo, thì Hoàng Bách Hàm sẽ chống cự đến cùng, nói không chừng Đại Hoàng có thể vượt qua được một lần.
Nhưng loại tra hỏi trong im lặng này, giống như có thể ép không khi đến mức đặc lại, khiến người xung quanh cảm thấy ngột ngạt. Thêm vào đó, Hoàng Bách Hàm còn không biết Trần Trứ đã biết những gì, cái gì không biết, cho nên phòng tuyến trong lòng rất nhanh bị đánh hạ.
"Mày muốn hỏi gì? Hỏi đi?"
Hoàng Bách Hàm hít một hơi thật sâu, rồi nói.
Lúc này, Trần Trứ mới đứng thẳng người dậy, nhìn chằm chằm thằng bạn thân hỏi: "Rốt cuộc, mày và Mưu Giai Văn như thế nào?"
"Tao..."
Mặc dù cu cậu đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ, nhưng ngay lúc này Hoàng Bách Hàm vẫn cảm thấy mở miệng nói rất khó.
Cậu ta mấy lần định lùi bước, nhưng chào đón cậu là ánh mắt nghiêm nghị của Trần Trứ, cuối cùng Đại Hoàng vẫn thở dài, buồn bã nói:
"Tao... Tao tỏ tình với Mưu Giai Văn."
Cùng lúc đó, ở dưới sân ký túc xá nữ.
Mưu Giai Văn nói với Tống Thì Vi: 'Hôm đó, chẳng hiểu tại sao Hoàng Bách Hàm lại tỏ tình với mình. Lúc đó, đầu óc mình quay cuồng, nên từ chối cậu ta."