Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 149 - Chương 154: Đóng Giả Bạn Trai

Chương 154: Đóng giả bạn trai Chương 154: Đóng giả bạn traiChương 154: Đóng giả bạn trai

"Tỏ tình?"

Trân Trứ ngây người ra: "Tiểu Mưu không đồng ý thật sao?"

"Cô ấy nói cho mày rồi à?"

Hoàng Bách Hàm giật nảy mình, cơ thể ngứa ngáy giống như có hàng nghìn con kiến bò khắp thân thể, mất tự nhiên vô cùng.

"Không có."

Trần Trứ nghĩ thâm, chuyện này cần gì ai nói, nếu cậu ấy đồng ý thì làm gì có tình huống như bây giờ?? Không chừng hai đứa mày còn xưng chông gọi vợ trong nhóm rồi ấy chứ.

Hoàng Bách Hàm nhìn thấy Trần Trứ không nói gì, thì ấp úng nói lời xin lỗi: "Xin lỗi mày Trần Trứ, tại tao không nghe lời mày..."

Trân Trứ lắc đầu, xin lỗi tao thì giải quyết được gì chứ? Cũng đâu phải tao thất tình.

Hắn chỉ thấy hơi đáng tiếng, nếu hai người đi chơi cùng nhau kiểu hẹn hò thêm mấy lần. Lúc đó, Mưu Giai Văn sẽ dần thích ứng với nhịp điệu ở chung này, hắn có thể chắc 8,9 phần tỏ tình sẽ thành công.

Nhưng hiện tại mọi thứ đã quá muộn.

"Lần đầu tiên tỏ tình thất bại cũng không sao."

Trần Trứ động viên: "Chỉ cần Mưu Giai Văn vẫn còn nấn ná với mày, thì tất cả những lần thất bại, sẽ là chất liệu khiến cô ấy thương mày nhiều hơn."

Câu nói này chẳng khác gì có một que diêm bật sáng trong phòng tối, nó lóe lên trong đầu Hoàng Bách Hàm, khiến cậu ta không nhịn được hỏi: "Thật sao?"

"Tính tính con người đều là như vậy."

Trần Trứ tự tin nói.

Mặc dù Trần Trứ không phải người quá giỏi hoặc trải qua tình sử dài dằng dặc, nhưng hắn là người am hiểu về lòng người, nên suy đoán của hắn phải chuẩn đến 90%.

Chỉ cần người ta có chút xíu tình cảm với đối tượng, vậy tất cả những cố gắng sẽ hiện ra trước mắt đối phương.

Trừ khi người ta chẳng thèm quan tâm đến mày, như vậy tất cả mọi việc mày làm đều khiến đối phương khó chịu, hoặc chẳng thèm quan tâm.

"Nhưng, Mưu Giai Văn chẳng có tý suy nghĩ gì đối với tao."

Hoàng Bách Hàm thật sự không muốn nhớ lại cái đêm mưa cậu ta tỏ tình chút nào. Đây là lân đầu tiên trong cuộc sống, cậu thấy chán nản nhất từ khi sinh ra.

Nhưng nếu đã nói ra sự thật thì Hoàng Bách Hàm bèn kể lại cái ngày hai đứa rủ nhau đến khu trò chơi. Sau đó cả hai vui vẻ đi về, lúc đó Đại Hoàng cảm thấy Mưu Giai Văn cực kỳ đáng yêu, nên nhịn không được nói ra ba chứ 'mình thích cậu.

"Vậy lúc đó tiểu Mưu trả lời mày thế nào?"

Thật ra Trân Trứ nghe được câu chuyện này, cảm thấy nó vô cùng lãng mạn.

Thiếu niên chất phát vụng về, đơn giản mà ngốc nghếch. Trong đêm mưa, lần đầu tiên tỏ tình với thiếu nữ.

Mặc dù tỏ tình thất bại, nhưng phải công nhận đó là kỷ niệm lãng mạn.

"Cô ấy nói chỉ coi tao là bạn."

Chỉ tiếc rằng, Hoàng Bách Hàm là người trong cuộc không nghĩ như vậy. Cuộc sống của cu cậu từ trước đến nay quá đơn điệu, nên không thể nào từ trong thất bại, tìm kiếm hạt giống hạnh phúc đang nhen nhóm bên trong.

"Cũng được, trước tiên làm bàn thì sao chứ?”

Trần Trứ chẹp miệng, sau đó động viên thằng bạn: "Hiện tại là bạn, cũng không phải sau này không thể làm người yêu. Tao hiểu bây giờ mày đang rất thẹn thùng, nhưng nếu cứ tránh né như vậy cũng không phải cách giải quyết tốt." "Vừa hay, hôm nay tao và Tống Thì Vi đến đây, để hai đứa tao làm trung gian đi."

Trần Trứ khuyên nhủ: "Hai người cùng ăn một bữa cơm, coi như bỏ qua chuyện vừa rồi."

"Tình cảm có thể giải quyết bằng việc này sao? Chẳng lẽ chỉ cần gặp nhau có thể trở thành người yêu?"

Mặc dù vừa rồi Hoàng Bách Hàm sinh ra một chút hi vọng, nhưng vừa nghĩ tới cảnh gặp Mưu Giai Văn, thì trong lòng bỗng trở nên khó xử lúng túng, nên tính bướng bỉnh lại dâng lên một lần nữa.

Trân Trứ bất đắc dĩ lắc đầu, tại sao phải vội vậy chứ? Bây giờ gặp nhau nói rõ với nhau, sau đó kiếm cơ hội đi chung với nhau, rồi chờ nước chảy thành sông là được rồi.

Mặt khác, như vừa rồi mình đã nói, bây giờ mọi thư mày cố gắng, thì sau này Mưu Giai Văn sẽ càng yêu thường mày hơn thôi.

Nhưng bây giờ, lòng tự trọng của Hoàng Bách Hàm quá lớn, không muốn chấp nhận sự thật này, cũng không muốn gặp lại Mưu Giai Văn thêm lần nữa.

Sau đó, hai đứa im lặng không nói gì. Đại hoàng cúi đầu nhìn đám người đang đi vào ký túc xá.

Trân Trứ tính toán trong đầu, nếu bây giờ Hoàng Bách Hàm còn chưa chuẩn bị tốt, như vậy chờ thêm một thời gian nữa cũng được.

Trân Trứ cũng là con trai, nên đứng dưới góc độ một thằng đàn ông, hắn hiểu tại sao Đại Hoàng lại hành động như vậy.

Một người đang mơ mộng về một tình yêu lung linh, nhưng sau khi tỏ tình lại nhận được câu trả lời chỉ coi là bạn. Trái tim nhỏ bé chưa một lần được yêu bị tổn thương, nên cần thêm thời gian để điều chỉnh cũng khá bình thường.

Thế là, Trần Trứ không ép buộc Đại Hoàng nữa, chỉ vỗ vai thằng bạn hỏi: "Sao lúc mày thất tình, lại không nói cho tao?"

"Tao sợ mày mắng."

Đại Hoàng tủi thân nói.

Trân Trứ cười gượng. Nếu buổi tối hôm đó cu cậu nói cho mình, có lẽ mình sẽ trách mắng hai câu, vì sao không nghe lời mình.

Nhưng chuyện đã qua một thời gian rồi, nên Trân Trứ cũng không còn tâm trạng kia nữa.

"Vậy mày tự mình liếm láp vết thương trong lòng kia thế nào?"

Trần Trứ mỉm cười trêu đùa: "Đừng nói mày đã coi .Jav nhá?"

"Jav là cái gì?"

Hoàng Bách Hàm hỏi, suýt chút nữa cậu ta hiểu sai.

"Là từ viết tắt của an ủi thôi."

Trân Trứ giải thích.

"Không có, không có ai JAV tao cả."

Hoàng Bách Hàm cúi đầu xuống, giọng nói có vẻ mất tự nhiên.

Cậu ta nói đối, đêm đó rõ ràng có cô gái .Jav cậu ta.

Nếu Đại Hoàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì Trần Trứ bèn gửi tìn nhắn cho Tống Thì Vi.

Trần Trứ: Cậu biết Bách Hàm và tiểu Mưu xảy ra vấn đề gì không?

Vi Vi: Biết.

Trần Trứ: Vậy là tốt rồi, hiện tại Bách Hàm còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để gặp mặt. Nên cho cậu ta thêm một thời gian nữa.

Vi Vi: Thật ra, Giai Văn rất muốn gặp.

Trần Trứ nhận được câu trả lời ngoài ý muốn. Hắn không nghĩ tới bạn học tiểu Mưu có thể dũng cảm đối mặt với vấn đề như vậy, khí chất này lấn át Đại Hoàng rồi.

Bên phía ký túc xá nữ, Mưu Giai Văn biết được Hoàng Bách Hàm từ chối gặp mặt, thì trong lòng vừa uất ức vừa thất vọng. "¬

Cô là một cô gái hoạt bát sôi nổi, thích trò chuyện đủ thứ ở trong nhóm, chia sẽ những chuyện vui buồn. Nhưng nếu tình huống này vẫn không giải quyết được, thì mỗi lần nhớ tới khiến cô bứt dứt khó chịu.

"Cái gì đấy? Ấp a ấp úng, không biết có phải con trai nữa không?"

Mưu Giai Văn bắt đầu kể lể: "Đêm hôm đó, ai biết được cậu ta bất ngờ tỏ tình, chẳng có lấy một dấu hiệu nào. Mình bị dọa cho suýt chút nữa đạp cho cậu ta một cái, lúc đó trong đầu chẳng nghĩ ngợi được gì."

"Vi Vi."

Mưu Giai Văn giơ điện thoại di động lên, tức giận hỏi Tống Thì Vị: "Loại con trai tỏ tình xong không chịu trách thế này, cậu nói xem mình có nên xóa kết bạn với cậu ta không?”

"À... Mình cảm thấy..."

Có điều, tiểu Mưu sợ lời thoại này giống với trong tiểu thuyết, nên vội vàng ngắt lời: "Tha cho cậu ta một lần, vì Trân Trứ, chưa xóa cậu ta vội."

Miệng Tống Thì Vi hơi nhếch lên một chút, cô cũng định nói không đến mức phải xóa kết bạn với Hoàng Bách Hàm.

Nhưng tình huống này, có vẻ ấn tượng của Mưu Giai Văn với Hoàng Bách Hàm vẫn rất tốt.

"Vi Vi."

Đầu của Mưu Giai Văn thuộc dạng, lúc bình thường lúc thì không bình thường, chẳng khác gì một người đa nhân cách.

Bản thân cô còn một đống chuyện chưa giải quyết, vậy mà còn tâm trạng hóng hớt chuyện người khác: "Lúc đầu, Trần Trứ tỏ tình với cậu thế nào?"

"Cái gì?"

Tống Thì Vi ngây người ra.

Mình và Trần Trứ bị tung tin đồn nhảm, thì sao cậu ấy tỏ tình với mình được?

"Không thể nào."

Mưu Giai Văn nhìn thái độ của Tống Thì Vi, thì trợn tròn đôi mắt nói: "Chẳng lẽ cậu tỏ tình với Trần Trứ? Trời ạ, Vi Vi, sao cậu có thể làm như vậy, hình tượng nữ thần..."

"Đi ăn cơm thôi."

Tống Thì Vi vội vàng nói qua chuyện khác, để mình có cơ hội hồi phục tâm trạng đang rối bời kia.

Tống Thì Vi nghe được câu 'Trần Trứ tỏ tình với mình' thì trong lòng bỗng trở nên thấp thỏm. Giống như trong chớp mắt ấy, trong đầu cô hiện lên hình ảnh, nếu Trần Trứ tỏ tình với mình, thì mình phải làm thế nào?

Cũng may Mưu Giai Văn không phát hiện ra, đã thế còn giống như đang tự nhắc nhở bản thân: "Vi Vi, cậu yên tâm, miệng mình rất kín. Chuyện cậu chủ động tỏ tình này, mình sẽ không nói cho người khác biết..."

Buổi kia, hai đôi chia nhau ra dùng bữa. Hoàng Bách Hàm dẫn Trần Trứ tới nhà ăn, trong lúc ăn Trần Trứ định rủ Hoàng Bách Hàm đi dạo một chút.

"Hội học sinh có nhiệm vụ, không có thời gian đi với mày."

Hoàng Bách Hàm nói: "Mày có muốn về trường không?"

"Hội học sinh thì có việc gì?"

Trần Trứ nói chuyện với Hoàng Bách Hàm, muốn hỏi là hỏi thẳng không cần vòng vo.

Hoàng Bách Hàm đang gắp thức ăn, bỗng nhiên khựng ại, sau đó cúi đầu xuống giống như đang ăn cơm: "Tổ chức dạ tiệc chào đón tân sinh, trường bọn mày không tổ chức à?"

Trân Trứ nghe đến công việc tổ chức dạ tiệc thì mới không hỏi nữa.

Gần đây, các học viện của Trung Đại cũng đang bận rộn cho việc tổ chức dạ tiếc. Lưu Kỳ Minh thường xuyên về muộn, chỉ có mình Trần Trứ có thân phận đặc biệt bên trong hôi học sinh, nên không có người nào gọi hắn tới làm việc.

"Được rồi, tao về trường tăng ca." Trần Trứ không nghĩ nhiều, còn Tống Thì Vi bị Mưu Giai Văn kéo đi dạo phố, nên ăn cơm xong chỉ có mình hắn trở lại trường học.

Hoàng Bách Hàm cẩn thận đưa bạn thân ra bến xe bus, sau đó đợi xe bus lắc lư rời đi, thì lúc này mới âm thâm thở ra một hơi.

Có một thằng bạn thân thính như chó, nên khoảng thời gian này phải cẩn thận hơn mới được.

Thật ra, chiều này hội học sinh làm gì có việc. Chỉ là hôm trước khi đi mua sắm với Hứa Duyệt, Hoàng Bách hàm có hứa với chị ta sẽ làm một việc để trả ơn.

Nhưng Trần Trứ luôn tỏ ra không thích Hứa Duyệt, cho nên Hoàng Bách Hàm không dám để cậu ta biết chuyện này.

Hoàng Bách Hàm trở lại phòng ký túc, Hoàng Bách Hàm gửi tin nhắn cho Hứa Duyệt: "Bộ trưởng Hứa, chuyện gì gấp gáp vậy, em cần chuẩn bị những gì?"

Đại Hoàng lo lắng chuyện người ta nhờ vượt quá khả năng của mình. Cho nên, trước tiên cứ hỏi rõ, nếu không làm được thì báo trước cho người ta một câu.

"Không cần chuẩn bị gì."

Rất nhanh, Hứa Duyệt đã trả lời tin nhắn: "Chẳng quá, bạn trai cũ của tôi gần đây quấy rầy quá mức. Tôi lừa anh ta là mình có bạn trai mới rồi, nhưng anh ta không tin, nên tôi muốn cậu ra mặt đóng giả bạn trai tôi là được."
Bình Luận (0)
Comment