Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 152 - Chương 157: Tính Toán Của Trần Trứ

Chương 157: Tính toán của Trần Trứ Chương 157: Tính toán của Trần TrứChương 157: Tính toán của Trần Trứ

"Chuyện này coi như xong, mày còn muốn đánh nhau cái khỉ gì nữa?"

Trân Trứ khuyên nhủ: "Ném bông hoa hồng, cố mà quên chuyện này đi. Nhớ kỹ, lân sau có hẹn hò trên mạng thì phải hỏi giới tính trước cái đã."

"Con mẹ nó, tao sẽ không bao giờ hẹn hò trên mạng nữa."

Vương Trường Hoa ném bông hoa hồng xuống thùng rác của cửa hàng đồ ngọt, giống như đang cầm một quả trứng thối, sợ cầm càng lâu sẽ dính vào tay vậy.

Nhưng cu cậu càng tỏ ra tức giận thì đám người Ngô Dư cười càng đã.

"Mịa."

Vương Trường Hoa có cảm giác chuyện này sẽ gắn với mình cả đời, không chừng sau khi chết còn bị đám người này khắc cả câu chuyện lên bia mộ ấy chứ.

"Nhớ xóa QQ đi đấy."

Hoàng Bách Hàm mỉm cười nhắc nhỏ.

"À đúng."

Vương Trường Hoa lập tức mở điện thoại ra, nhưng trước khi xóa cậu ta khựng lại một chút.

"Chẳng lẽ cậu không nỡ xóa sao?"

Ngô Dư nhìn ánh mắt Vương Trường Hoa có gì đấy không đúng.

"Điên à”"

Vương Trường Hoa tức giận nói: "Mình chỉ muốn nhắn tin số điện thoại vào QQ. Bởi ở cửa nhà vệ sinh, có thấy một dòng quảng cáo nếu là gay xin hãy gọi vào số này'."

Như vậy tình huống sẽ là, một tên trai thẳng bỗng nhiên nhận ra 'cô bạn gái' mà mình thường hay nhắn tin, lại ra một tên con trai không bình thường. Khi đó cảm giá buồn nôn, khó chịu, tức giận sẽ tràn ra cùng lúc.

Nhưng khi muốn tìm lại tin nhắn đã trò chuyện trong vòng một tháng trời.

Bỗng nhiên thấy đoạn tin nhắn đó biến mất.

Loại suy nghĩ này, nếu không phải người có lòng dạ mềm yếu, nếu không sẽ muốn xem kỹ lại những đoạn tin nhắn đã gửi. Nhưng một tên trai thẳng sẽ càng xem càng tức giận, càng xem càng có cảm giác nôn mửa.

Còn Vương Trường Hoa bây giờ đã không muốn ngồi ở cửa hàng đồ ngọt này thêm một chút nào nữa, nếu không có gì bất ngờ thì đây sẽ là vùng cấm trong cuộc sống của cu cậu.

Mọi người đều hiểu tâm trạng hiện tại của Vương Trường Hoa, nên muốn đổi qua một địa điểm khác để trò chuyện.

Khi đi ra cửa, mọi người còn trông thấy tên mặc quần đen áo đỏ vẫn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu ngó nghiên để tìm kiếm hình bóng 'Trường Hoa, tựa cẩm.

Vương Trường Hoa đeo chiếc túi đựng đàn ghita không còn hào nhoáng như trước đó nữa.

Mà hai tên trai thẳng lướt qua nhau, cứ nhẹ nhàng im lặng như vậy.

Đêm đến, khi Vương Trường Hoa đã trở về phòng ký túc. Cu cậu nằm trên giường, lấy chăn che lấy đầu, đồng thời nằm nhắn tin với đám bạn thân của mình.

Mặc dù, chiều nay cả đám vừa ở cùng với nhau, đã thế cả bọn còn cười đùa, lấy chuyện của mình làm chủ đề trêu chọc suốt cả buổi.

Nhưng khi ai về nhà này, mỗi đứa đều nhắn tin riêng an ủi.

Trân Trứ thì không cần phải nói rồi, trừ việc hắn phân tích khuyên nhủ thằng bạn, còn mời Vương Trường Hoa rỗi thì đến Trung Đại chơi.

Đến ngay cả Hoàng Bách Hàm thường ngày hay xỉa xói tính nói phét của Vương Trường Hoa, thì trở vê cũng nhắn tin riêng mời Vương Trường Hoa đến Hoa Công nếm thử đồ trong nhà ăn trường. Còn Du Huyền và Triệu Viên Viên vì Trân Trứ mà trở thành bạn bè với Vương Trường Hoa, cho nên thái độ của hai cô gái này cũng giống như Trần Trứ.

Chỉ có một chuyện khiến Vương Trường Hoa cảm thấy rất ngạc nhiên. Cô gái Ngô Dư thường ngày vẫn hay đấu võ mồm với mình cũng nhắn tin an ủi.

Ngô Dư hỏi: Có phải trái tim cậu đã khô héo sắp chết rồi không? Nếu còn sống thì mình có thể giới thiệu cho cậu một nữ sinh Quảng Mỹ.

Vương Trường Hoa trả lời: Nếu như nữ sinh kia là cậu thì không cần. Cám ơn.

Một lúc sau, Ngô Dư mới nhắn tin lại: Nếu cậu là một tên gay thì tốt biết bao, như thế trên đời sẽ bớt đi một cô gái phải chịu khổ.

Vương Trường Hoa bật cười ha ha. Bạn cùng phòng Trịnh Hạo nhìn thấy vừa rồi Vương Trường Hoa còn đau khổ thì nay lại trở nên vui vẻ, nhịn không được hỏi: "Anh Hoa, hôm nay gặp phải chuyện gì kích thích sao?"

"Kích thích quá đi ấy chứ."

Tất nhiên Vương Trường Hoa sẽ không nói sự thật cho đám người này nghe rồi, nên bắt đầu ba hoa khoác lác: "Anh mày đến Quảng Mỹ chơi nửa ngày, được hoa khôi Quảng Mỹ giới thiệu cho biết rất nhiều nữ sinh viên nghệ thuật. Tao hận là vì sao trường của chúng mình không có những cô gái xinh đẹp như vậy?"

Khi Vương Trường Hoa nhắc đến cụm từ 'nữ sinh nghệ thuật Quảng Mỹ, thì người Trịnh Hạo trở nên ngứa ngáy, nên lại tiếp tục năn nỉ: "Anh Hoa, chẳng phải lần trước anh hứa dẫn em đến Quảng Mỹ trải sự đời sao? Với một người có thân phận như anh, cũng không thể nói mà không giữ lời chứ?"

"Tất nhiên là không rồi."

Vương Trường Hoa trợn mắt nói: "Rảnh mới đi được, không rảnh thì đi kiểu gì?"

Trải qua những ngày cuối tuần đầy biến động, thì ngày hôm sau mọi người lại phải lên lớp như bình thường.

Rất nhanh đã tới cuối tháng, cuộc thi thiết kế trang web nói lên ước mơ cuộc sống đã gần đến ngày phải công bố kết quả. Ngoại trừ trang web 'An Cư, thì cũng chỉ trang web Gia Sư của hai cô gái kia là có khả thi.

Cuối cùng, theo một cách cực kỳ tự nhiên thì hai nhóm này sẽ nhận phần thưởng. Phần thưởng là một bằng khen và một cái cúp.

Đồng thời, bọn họ còn nhận được cơ hội ăn cơm chung cùng với Trần Trứ.

Đương nhiên, hiện tại Trần Trứ không có tiền để mời Ninh Luyến Luyến và Phương Tinh ra ngoài ăn chơi, chỉ còn cách mới hai cô đến Khang Nhạc Viên, ăn một bữa trong phòng ăn riêng. Nhưng trong bữa tiệc còn có mặt của Trịnh Cự, nên hai cô cảm thấy vô cùng hài lòng.

Ninh Luyến Luyên và Phương Tỉnh đúng chuẩn nữ sinh học Công Nghệ Thông Tin, dáng người không phải là đẹp, nhưng khí chất vô cùng trí thức.

Hai người đều đeo gọng kính màu đen, mái tóc ngắn cắt đến ngang vai.

Mới đầu khi tiếp xúc, hai cô gái này không nói quá nhiều, thậm chí cũng không biết cảm ơn Trịnh Cự, người đứng ra tổ chức cuộc thi này thế nào, chỉ biết xấu hổ, hoặc gật đầu, hoặc lắc đầu.

Sau đó, khi hai người nghe thấy, có người muốn dùng trang web của mình tiến vào thị trường, đã thế người đứng đầu lại là một học sinh khóa dưới.

Thì hai học tỷ năm ba học công nghệ phần mềm mới trợn mắt nhìn nhau. Nếu không phải Trịnh Cự ngồi đây, thì hai cô còn nghĩ đây là hành vi lừa gạt nữa cơ.

"Tôi là sinh viên Tài Chính Lĩnh Viện, nên có độ nhạy cảm khá cao vê nhu cầu kinh tế thị trường."

Trần Trứ bắt đầu công việc thuyết phục, trước tiên là nhấn mạnh chuyên ngành của mình, sau đó dùng lời lẽ êm tai để thuyết phục:

"Cho dù thời đại có thay đổi thế nào, thì cũng không thay đổi được tình thương của cha mẹ đối với con cái. Ai cũng muốn con cái của mình giỏi giang, nên bọn họ sẵn sàng bỏ tiền ra giúp con cái đạt được bước đi vững chắc trong học tập.

"Đồng thời, chúng ta cũng nên đứng trên phương diện những vị phụ huynh ấy. Bọn họ sẵn sàng bỏ tiền, nhưng tiền bỏ ra phải chuẩn. Nên bọn họ hi vọng có thể mời được gia sư thích hợp và tốt nhất, trong các trường nổi tiếng cho con của mình." "Đừng nên coi thường công việc làm ăn này, nếu chúng ta có thể cung cấp cho các phụ huynh chất lượng phục vụ và đa dạng hoa lựa chọn, thì tương lai sẽ vô cùng tươi sáng."

Người đàn em khóa dưới này nói toàn điều đao to búa lớn.

Nhưng giọng nói của cậu ta quá bình tĩnh, phân tích từng câu từng chữ cực kỳ logic, khiến cho Ninh Luyến Luyến và Phương Tinh đều có suy nghĩ có thể tiếp tục nghe thêm.

"Vậy chúng tôi phải làm gì.

Phương Tỉnh hỏi, xét một cách tương đối cô biết cách giao tiếp hơn loại người sợ giao tiếp như Ninh Luyến Luyến.

"Các chị chỉ cần tiếp tục xây dựng trang web này là được. Mặc dù bây giờ đã thành hình rồi, nhưng để đưa nó ra thị trường thì cần phải sửa lại một chút mới thu hút được người dùng."

Trần Trứ nói: "Về phần server, phòng máy, kể cả việc tuyên truyền và vận hành, đều giao cho tôi giải quyết."

"Như vậy, chúng tôi chỉ cần lập trình trang web là được?"

Phương Tỉnh và Ninh Luyến Luyên nghe được câu trả lời, thì hoài nghỉ trong lòng đã giảm thêm một chút nữa.

Các cô sợ nhất chính là kiểu 'đặt cọc tiền, bởi vì hiện tại trên mạng luôn nói về những công ty lừa đảo kiểu này.

"Đúng."

Trần Trứ khẳng định: "Các chị chỉ cần làm hai chuyện, là tập trung vào thiết kế trang web, hai là đưa tay nhận lương."

Bây giờ, Trần Trứ bắt đầu công việc vẽ bánh. Nhưng bây giờ hắn lại tò mò, không biết vì sao hai cô gái này có ý tưởng thiết kế trang web cho Gia Sư.

"Bởi vì..."

Phương Tinh mỉm cười: "Trước đó tôi đã đi dạy thêm."

Thì ra, năm thứ hai, Phương Tỉnh thiếu tiên sinh hoạt, nên thông qua một bạn học trở thành gia sư trong một thời gian.

Vốn dĩ, cô rất giỏi toán và vật lý, nhưng phụ huynh của em học sinh kia lại muốn cô bổ túc tiếng Anh.

Kết quả, sau ba tháng dạy thêm, thành tích tiếng Anh của cậu học sinh kia chẳng có tiến bộ gì nhiều. Nên vị phụ huynh kia liên tục phàn nàn, và lúc trả lương còn cố tình trừ đi một chút.

Qua thời gian này, Phương Tỉnh cảm thấy mình vừa tốn thời gian, lại tốn nhiêu công sức. Bản thân luôn tự nhủ, muốn tìm được phụ huynh hiểu rõ đúng sai thật sự không dễ dàng.

Sau đó, cô bỗng nghĩ ra một ý tưởng, nếu đôi bên có một phương tiện thứ ba để lựa chọn thì tốt biết bao. Mình có thể phát huy sở trường toán và vật lý, còn phụ huynh cũng không phải tiếc rẻ vì dùng tiên không đúng chỗ.

Cho nên, khi cô nhìn thấy quảng cáo trong trưởng tổ chức cuộc thi thiết kế trang web nói lên mơ ước trong cuộc sống, thì Phương Tinh bỗng nhớ lại kinh nghiệm kia, nên lôi kéo bạn học cùng tham gia cuộc thi lần này.

"Thì ra là thế."

Trần Trứ gật đầu. Chuyện này rất giống với viết văn thời cấp ba, tả một câu chuyện từng trải qua sẽ dễ tác động đến lòng người. Nó giống như chuyện này, bắt nguồn từ kinh nghiệm trong cuộc sống, nên đưa ra thị trường thường nhận được ủng hộ tương đối cao.

"Hai vị học tỷ, hai chị có thể về nhà suy nghĩ cẩn thận lại."

Trần Trứ nói: "Nếu hai chị cảm thấy không còn vấn đề gì, vậy hôm đó chúng ta có thể nói chuyện sâu hơn về các tình huống của hạng mục này."

Phương Tinh và Ninh Luyến Luyến rời đi, Trân Trứ mới quay qua nói với Trịnh Cự: "Em cảm thấy hai chị ấy sẽ đồng ý. Dù sao, bản thân chỉ cần bỏ ra chút sức lực và đầu óc, không có lý do gì phải từ chối cả."

Trịnh Cự cũng nghĩ thế. Còn một nguyên nhân khác là Trần Trứ còn đang học ở Trung Đại, nó không giống như các công ty bên ngoài, khiến người làm phải tính toán quá nhiều mặt.

"Chẳng may hai em ấy từ chối thì sao?"

Trịnh Cự hỏi ngược lại, vì nuốn xem Trần Trứ có tính toán gì không. Trần Trứ nghĩ thầm, chuyện này chẳng ảnh hưởng gì. Nếu các cô ấy từ chối, thì mình sẽ tuyển thêm nhân sự làm việc này, dù sao đây là việc có lợi, bỏ qua sao được.

Nhưng ngoài miệng, Trần Trứ vẫn nhẹ nhàng trả lời: "Vậy nhất định phải mời ba lần mới được. Em tin mấy chị ấy sẽ hiểu sự thành tâm của em, cuối cùng hai chị ấy sẽ cảm động mà đồng ý."

"Cậu đấy."

Trịnh Cự nhịn không được thở dài: "Cách làm việc và hướng suy nghĩ của cậu, không hề có loại tàn nhẫn giống đám thương nhân bên ngoài."

"Em tuổi còn nhỏ, sau này còn nhờ thầy Trịnh giúp đỡ thêm."

Trần Trứ không cãi lại, chỉ nhếch miệng cười, tươi rói giống như đóa Hoa Sen Trắng.
Bình Luận (0)
Comment