Chương 160: 'Người nhà”
Chương 160: 'Người nhà”Chương 160: 'Người nhà”
Rốt cuộc buổi triển lãm cuộc thi Đá Chén Trắng' đã được triển khai vào ngày cuối cùng của tháng 10.
Trước đó, mọi đồn đoán, mọi suy luận theo thời gian cũng dần nhạt nhòa. Cứ như vậy, tháng 11 đã tới.
Nhưng thời tiết vào mùa này cũng thật kỳ lạ, rõ ràng cuối tháng 10 và tháng 11 chỉ cách nhau có vài ngày thời gian, nhưng khiến con người cảm giác mát mẻ hơn tháng trước rất nhiều.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua cũng khiến cánh tay trần lộ ra ngoài cảm giác nổi da gà.
Thứ hai, ngày 5 tháng 11.
Ban ngày, Trần Trứ vẫn chăm chỉ lên lớp. Chỉ là buổi tối, mẹ ruột Mao Hiểu Cầm vẫn giống như đời trước, đột nhiên gọi điện thoại tới.
"Con trai, con biết ngày mai là ngày gì không?”
Mao Hiểu Cầm hỏi kiểu thần bí.
"Ngày gì thế mẹ?"
Trân Trứ biết rõ trong lòng, nhưng vẫn phối hợp diễn trò với mẹ của mình.
"Là ngày sinh nhật mười tám tuổi của con đấy. Từ ngày mai trở đi, con đã là người trưởng thành rồi."
Đầu tiên, giọng điệu của Mao Hiểu Cầm còn rất vui vẻ, nhưng sau đó giống như tự than thở với chính mình: "18 năm trôi qua nhanh thật đấy, mới hôm nào con còn nhỏ xíu nằm trong lòng mẹ, chớp mắt một cái đã thành người trưởng thành."
"... Thôi bà đừng có xuân tới lại nhớ mùa thu, bảo con nó tối mai về nhà ăn cơm."
Ở bên cạnh, tiếng Trần Bồi Tùng vang lên.
Khả năng, ông cảm thấy vợ mình tự nhiên buồn vui vô cớ, chuyện con cái trưởng thành chẳng phải chuyện tốt sao? Cứ than thở, khóc lóc như có chuyện gì xảy ra không bằng, đúng là không hiểu nổi tâm lý của phụ nữ trung niên.
“Tôi xúc động một chút thì sao?"
Mao Hiểu Cầm xịt xịt mũi: "Tôi nuôi đứa con trai này khó khăn thế nào ông biết không? Ông suốt ngày bận rộn công việc bên ngoài, chuyện lớn chuyện nhỏ nào trong nhà cũng đến tay tôi..."
Mọi người đều nói, ngày sinh nhật của con cái, là ngày người mẹ chịu đau đớn, cũng chính là ngày người mẹ được khen nhiều nhất. Cuộc sống của một người bình thường không có nhiều khó khăn trắc trở mấy, nhưng chỉ là chuyện củi gạo dầu muối hay ăn ngủ nghỉ cũng là những chuyện tốn rất nhiều sức lực.
Trong điện thoại, cha mẹ đang tranh luận với nhau, Trân Trứ nhẹ nhàng ra ngoài ban công, khóe miệng lộ ra nụ Cười.
Mãi cho đến khi hai người không tranh luận nữa, thì Trân Trứ mới nói: 'Mẹ, đêm mai con có hẹn với người khác ăn cơm rồi, có thể đổi thành buổi trưa có được không?"
Ngày mai là thứ ba, ngày làm việc trong tuần, nên cả Trần Bồi Tùng và Mai Hiểu Cầm đều phải đi làm. Đương nhiên, vì tổ chức sinh nhật cho thằng con trai mà chạy về nhà một chuyến cũng không khó khăn gì.
Nhưng theo bản năng của một người mẹ, Mao Hiểu Cầm rất muốn biết người đã 'cướp' con trai của bà là ai?
Theo suy đoán có lẽ là một cô bé.
Thế là Mao Hiểu Cầm bắt đầu tung hỏa mù: "Trưa về nhà ăn cũng được, nhưng thời điểm quan trọng thế này, cha con cảm thấy cả nhà quây quần ăn tối cùng nhau sẽ hợp lý hơn. Dù sao, chúng ta là người một nhà mà."
"Tôi nói vậy khi nào...
Lão Trần bất bình lên tiếng.
"Ông im đi."
Mao Thái Hậu lập tức sử dụng công phu quát chồng, miễn cho lão Trần phá đám kế hoạch của mình. Sau đó, bà lại dùng giọng nhỏ nhẹ hỏi: "Con trai, con ăn cơm tối với ai vậy."
Hiện tại, Trần Trứ đâu phải người dễ bị dụ dỗ như vậy, nên mỉm cười nói: 'Một người con gái mà cha mẹ đều đã gặp. Tối mai cô ấy sẽ ăn sinh nhật cùng với con, có khả năng sau này cũng thành người một nhà."
Mao Hiểu Cầm nghe được câu trả lời này, khiến hô hấp có phần khó khăn hơn.
Bà và chồng đang ghé tai nghe lén, liếc mắt nhìn nhau. Mao Thái Hậu vội vàng dặn Trần Trứ trưa mai về nhà ăn cơm, rồi lập tức ngắt điện thoại, sau đó quay qua hỏi Trần Bồi Tùng: "Chúng ta làm sao bây giờ?"
"Cái gì mà làm sao?”
Lão Trần giả vờ không hiểu.
"Con của ông, 100% đã có bạn gái."
Mao Hiểu Cầm đánh chồng một cái: "Mà cô bé đó đã gặp chúng ta, ông nói xem là họ Tống hay họ Du?"
"Sao mà tôi biết được."
Trần Bồi Tùng biết, trong vấn đề này, suy nghĩ của ông và vợ không giống nhau.
Nói chung, lão Trần có tâm nhìn xa trông rộng, nên ông dự định thuyết phục vợ mình cứ từ từ quan sát, vợ chông bọn họ phải tin tưởng Trần Trứ có thể xử lý tốt vấn đề tình càm.
Thế nên, ông thoải mái nói: "Có lẽ cả hai đều không đúng, chúng ta cũng đều nhìn thấy con bé Triệu Viên Viên..."
"Ông im đi."
Mao Hiểu Cầm rất thích Viên Viên, cảm thấy cô bé này vừa ngây thơ vừa lãng mạn.
Nhưng thích là một chuyện, còn vấn đề chọn con dâu lại là chuyện khác.
Trần Trứ nhận của điện thoại từ cha mẹ xong, thật ra trong lòng cũng ngổn ngang cảm xúc.
Đời trước, cũng đúng vào lúc hắn chuẩn bị tròn 18 tuổi, cha mẹ cũng gọi điện cho hắn bảo về nhà ăn cơm. Trên bàn ăn, mẹ không chỉ chuẩn bị toàn đồ ăn ngon, hơn nữa còn đặt trước một cái bánh sinh nhật.
Kiếp trước hay kiếp này, tình cảm của cha mẹ đối với mình chưa hề thay đổi, dù chỉ là một chút.
Chỉ có một thứ thay đổi, chính là mối quan hệ của hắn và bạn bè xung quanh.
Đời trước, Hoàng Bách Hàm tặng hắn một món quà nhỏ, còn có Vương Trường Hoa nhắn cho mình một cái tin chúc mừng sinh nhật qua QQ.
Mọi thứ chỉ có vậy.
Lúc đó, hắn là người hướng nội, bạn bè chơi với hắn còn ít, chứ đừng nói gì đến bạn gái.
Đời này đã khác rất nhiều, khiến Trần Trứ có cảm giác, giống như cả thế giới này đều biết ngày sinh nhật của mình là ngày 6 tháng 11 vậy.
Trong ký túc xá, Lưu Kỳ Minh chủ động đưa ra ý kiến, ngày mai cả phòng tổ chức đánh nhắm một bữa. Vừa hay, bổ sung một buổi tụ tập, mà cả phòng ký túc còn chưa ăn cùng nhau bữa nào.
Còn phía hội học sinh, bộ trưởng Đỗ Tu gửi cho hắn một tin nhắn, hỏi thăm xem hắn có muốn trong bộ tổ chức một bữa liên hoan, một là để tổng kết công việc gần đây, hai là chúc mừng sinh nhật hắn.
Còn quan hệ cá nhân thì càng nhiều người chúc mừng, cho dù trước đó 'có oán có thù' chăng nữa. Ví dụ như Dương Cẩm Tường, Biện Tiểu Liễu, hay cả Khang Lương Tùng cũng gửi tới lời chúc mừng sinh nhật.
Thậm chí, Biện Tiểu Liễu còn mới Trân Trứ đến một quán rượu nổi tiếng ăn mừng, có điều Trần Trứ từ chối tất cả.
Sáng hôm sau khi đi học, trong lớp có bạn học đến chào hỏi mình, đồng thời gửi tới lời chúc 'chúc lớp trưởng sinh nhật vui vẻ, càng ngày càng đẹp traï'.
Mặc dù lên đại học, nhưng đủ các loại thông tin phải đăng ký, nên biết sinh nhật của nhau cũng dễ hiểu. Nhưng để một người nhớ kỹ ngày sinh của mình lại không phải việc đơn giản.
Trân Trứ cảm thấy, có lẽ nguyên nhân chủ yếu không phải dạo này mình có chút tiếng tăm, cho nên nhiều người muốn lấy lòng của mình.
Đương nhiên, không thể loại trừ nguyên nhân này.
Nhưng hắn cảm thấy, nguyên nhân chủ yếu nhất là từ khi hắn trùng sinh, bản thân không còn ít nói tự ti mà thay vào đó là tự tin giao tiếp với tất cả mọi người. Hắn nói chuyện với các bạn nữ tự tin, bình tính, hài hước, ...
Cho nên, khi bản thân Trần Trứ thể hiện ra thiện ý của mình, thì ngày càng nhiều người dần dần tiến vào vòng tròn của hắn. Lần sinh nhật này đã đủ để chứng minh rồi.
Ngay cả bạn bình thường còn hành động như vậy, thì mấy đứa bạn thân sẽ càng nhiệt tình hơn.
Bên trong nhóm Cos, Vương Trương Hoa điên cuồng đưa ra ý kiến tổ chức tiệc sinh nhật.
Sau đó, Trần Trứ giải thích, ngày sinh nhật thay cho lễ trưởng thành, hắn dự định sẽ cùng Du Huyền ở cùng với nhau. Mong mọi người có thể hiểu cho hắn.
Mọi người tất nhiên sẽ hiểu thôi, nhưng ai nấy đều trêu chọc: "Hai người các cậu tuổi con trẻ, khí còn thịnh, cẩn thận đừng làm ra chuyện gì đấy."
Ngô Dư biết rõ, Trần Trứ và Du Huyền chỉ đi ăn, rồi cùng nhau xem phim, nhưng cảm thấy thiên hạ còn chưa đủ loạn, nên cố tình bơm thêm vào: "Mình còn chưa chuẩn bị tâm lý làm cô đâu đấy? Chủ nhiệm Trần, cậu phải kiềm chế vào đấy nhá."
Du Huyền xấu hổ, lập tức bỏ điện thoại xuống, đi đến bóp miệng Ngô Dư lại.
Trong nhóm Sweet, nói chung tình hình vẫn không có gì khả quan. Nên Mưu Giai Văn đã nhắn tin riêng với Tống Thì Vi, hỏi xem Tống Thì Vi định tổ chức sinh nhật cho Trần Trứ thế nào?
Trong tính toán của Mưu Giai Văn, Hoàng Bách Hàm và Trần Trứ là bạn thân. Nếu tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, hoặc tổ chức bữa cơm tụ tập lại với nhau, kiểu gì mình cũng được mới tham gia.
Lúc đó, mình lợi dụng chuyện này, hóa giải mâu thuẫn giứa mình và Hoàng Bách Hàm, đúng là một công đôi việc.
Không ngờ Tống Thì Vi lại trả lời lại một câu: "Mình sao biết tổ chức thế nào?"
"Cậu không biết?"
Mưu Giai Văn nghĩ thầm, bạn trai sinh nhật, mà bạn gái không biết gì?
Ai chơi với cậu cũng biết tính cách cậu lạnh lùng, nhưng không nghĩ tới não bị hư đến tình trạng này chứ?
Nếu người không biết cậu, còn tưởng rằng hai người chẳng hề yêu đương gì đấy.
"Vậy cậu định tặng quà gì?"
May mà Mưu Giai Văn đọc nhiều tiểu thuyết, nên cố biết tổ chức sinh nhật cho bạn trai phải làm thế nào.
"Không có, mình cũng không biết tặng cậu ấy cái gì."
Tống Thì Vi trả lời.
"Haiz, cái nhà này, không có mình đúng là không đâu vào với đâu."
Mưu Giai Văn thở dài. Cô nhắc Tống Thì Vi nhớ lại xem, bây giờ Trần Trứ cần đồ vật nào.
Nếu không có, vậy mua máy cạo râu, dây lưng, hay ví tiền đều được.
Qua mấy câu nhắc nhở này, Tống Thì Vi đúng là nhớ hình như Trần Trứ không có ví thì phải. Cô thấy, Trân Trứ toàn bỏ thẻ sinh viên ra vào trường trong túi quần, nên lúc ngủ gật ở thư viện mấy lần muốn rơi xuống đất.
"Tặng ví tiền thì sao?"
Trong nhà Tống Thì Vị có không ít ví tiền, đều là lão Tống đi họp ở nước ngoài, tiện tay mua về cho con gái.
Có một vài ví viên kiểu unisex, trai hay gái dùng đều được.
"Cái này được."
Mưu Giai Văn tiếp tục dạy Tống Thì Vi làm thế nào để tặng quà cho bạn trai, sau đó bắt đầu mưu mô nói Tống Thì Vi kêu gọi bạn bè thân thiết đến cùng nhau tổ chức sinh nhật cho Trần Trứ.
"Mình có nên hỏi cậu ấy một chút, hỏi xem đêm nay cậu ấy có sắp xếp nào khác hay không cái đã?"
"Sao phải hỏi?"
Mưu Giai Văn lập tức can ngăn. Cô cũng nói cho Tống Thì Vị biết, nếu là ngày sinh nhật bạn trai, đêm thất tịch, lễ tình nhân... những ngày lễ đặc biệt này, mà đám con trai tự nhiên biến mất, tuyệt đối có vấn đề.
Tống Thì Vi không nói gì, chỉ nhắn tin hỏi thăm Trần Trứ, xem đêm nay hắn tổ chức sinh nhật thế nào? Một lát sau Trần Trứ nhắn tin trả lời.
Tống Thì Vi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, sau đó gửi lại cho Mưu Giai Văn. Tiểu Mưu liếc nhìn, lập tức cảm thấy thất vọng, nhưng lại không thể nào trách mắng Trần Trứ được. Trân Trứ: Đêm nay mình và người nhà ở cùng nhau.