Chương 159: Tôi không ngốc như vậy
Chương 159: Tôi không ngốc như vậyChương 159: Tôi không ngốc như vậy
Sáng hôm sau, cuối cùng cuộc thi triển lãm 'Đá Chén Trắng' cũng công bố kết quả.
Du Huyền không đạt giải.
Sau khi cô biết thông tin này, chỉ có chút buồn vì không có tiền thưởng, còn vấn đề vinh dự có buồn nhưng không đáng kể.
Cô đồng ý tham gia cuộc thi lần này, một phần vì muốn nâng cao kỹ thuật, đột phá giới hạn, tiếp theo là hi vọng nhận được tiên thưởng.
Có lẽ, do bản thân Du Huyền không phải là cô gái có tham vọng quá lớn trong sự nghiệp. Khả năng, ước mơ của cô trong cuộc sống, giống như một bức tranh kiểu:
Bản thân mặc một chiếc váy đáng yêu, nắm tay Trân Trứ dạo bước trên đường mua thức ăn. Về nhà, Trần Trứ có thể ngồi chơi game, còn mình sẽ vào bếp nấu nướng, trên bàn ăn có cả món cay lẫn món không cay, bởi vì chủ nhiệm Trần không phải người có thể ăn món rất cay.
Ăn xong, hai người ngồi ôm nhau trên ghế salon xem TV. Sau đó, Trần Trứ nghỉ ngơi, còn mình sẽ tắm, thay một bộ quần áo ngủ thơm tho, bước ra ban công tưới mấy chậu hoa hồng mà chủ nhiệm Trần mua tặng mình.
Đây chính là vườn hoa hồng.
Mặc dù cô rất muốn có một vườn hoa hồng thật sự, nhưng Du Huyền không nỡ nhìn thấy Trần Trứ khổ cực, nên trên ban công trồng vài chậu hoa hồng cũng được rồi.
"Lần trước giải nhì, lân này ngay cả giải ba cũng không được là sao?"
Chỉ có cô bạn thân Ngô Dư không hài lòng, kể cả lần này tất cả sinh viên tham gia cuộc thi đều bung hết sức, nhưng đáng lẽ phải đạt giải ba chứ nhỉ?
Ngày hôm đó, Du Huyền vẽ xong mà đôi mắt vẫn còn đỏ, rõ ràng bản thân đã đắm chìm trong cảm xúc, nhất định bức tranh vẽ ra tốt hơn lần trước mới đúng chứ?
"Cũng không biết trường học chấm thi kiểu gì?"
Ngô Dư tức giận nói: "Chúng ta có nên đi tìm giáo sư Quan và hiệu trưởng Đồng hỏi một chút không? Nhất định có người nào đó ngáng chân của cậu rồi."
"Không đi."
Du Huyền lắc đầu, có thời gian chẳng bằng cô đến trung tâm dạy vẽ dạy thêm mấy tiết nữa còn hơn.
Nhưng có một vấn đề khó khăn lại xuất hiện, nếu không có tiền thưởng, thì dự định mua điện thoại trong ngày sinh nhật lại thiếu tiền.
"Haiz."
Du Huyền âm thầm thở dài một hơi. Xem ra, chủ nhiệm Trần phải dùng chiếc điện thoại trong nước kia thêm một thời gian nữa rồi.
Lúc này, đột nhiên phó hiệu trưởng Đồng Lan gọi điện tới, nói Du Huyền tới phòng bà một chút.
Du Huyền đến văn phòng, Đồng Lan cũng không vòng vo mà đi thẳng vào câu chuyện: "Với trình độ độ tác phẩm của em, trong cuộc thi lần này đủ sức dành giải nhì. Nhưng lần này không trao giải thưởng cho em bởi vì một nguyên nhân, trong quá trình vẽ tư duy của em có một chút vấn đề."
Đồng Lan ôm nguyên nhân hủy bỏ giải thưởng vào người mình, tránh cho việc tiểu sư muội oán trách bà cụ nhà mình.
Nhưng tư duy sáng tác của Du Huyền có liên quan một chút đến tư duy của Phí Duyệt Minh, cho nên Đồng Lan không muốn nói quá rõ ràng. Cô lấy ra một quyền sổ bìa bằng da trâu đưa cho Du Huyền:
"Đây là đồ của cô Quan, người nhờ tôi đưa nó cho em. Em cẩn thận nhìn xem, có lẽ đến một ngày nào đó sẽ hiểu bức tranh của mình thiếu sót chỗ nào."
"Giáo sư Quan?”
Du Huyền vội đứng lên cầm lấy. Đột nhiên cánh tay của cô bị níu xuống, không ngờ quyển sổ này lại nặng như vậy, chẳng trách hiệu trưởng Đồng phải cầm bằng hai tay. Du Huyền tò mò mở ra, trang đầu tiên của quyển sổ ghi dòng chứ - Chăm học khổ luyện.
Xem ra, đây không chỉ là hàng chữ Quan Vịnh Nghi yêu cầu bản thân, mà còn thể hiện thái độ nghiên cứu của bà với môn nghệ thuật vẽ này. Có tài là một chuyện, nhưng bản thân cần phải bỏ công bỏ sức thì mới đi xa được.
Bên trong quyển sổ dán rất nhiều tấm hình, có cả trong nước lẫn ngoài nước, có khung cảnh tự nhiên, cũng có nhiều bức tranh đang được lưu trữ ở các bảo tàng lớn.
Những bức tranh này bình thường không được phép chụp ảnh, nhưng đây là giáo sư Quan, bà có cách riêng của mình.
Bên cạnh những bức ảnh này đều có những hàng chữ nhỏ thật đẹp. Những dòng ghi chép này đều là lời bình của Quan Vịnh Nghi với những bức tranh quý hay phong cảnh nước non hữu tình.
Thậm chí, bên trong còn có những bức tranh của các danh họa kinh điển. Bà dùng cách hiểu của mình phân tích đến tận mấy trang giấy, trong đó còn ghi rõ các mốc thời gian qua từng độ tuổi. Qua mỗi mốc thời gian ấy, quan điểm và cách nhìn của bà sẽ thay đổi.
Du Huyền không phải người ngu, cô lập tức hiểu rõ giá trị của quyển số này, đây là kinh nghiệm đúc kết được của một chuyên gia cấp hai được nhà nước trợ cấp đấy.
Đây là giá trị không thể dùng kinh tế để cân đo đong đếm được, nó là loại có tiên cũng không mua được.
"Bà cụ thật sự thích em, bình thường đồ vật cấp bậc bút ký này, bọn tôi muốn nhìn chút cụ cũng không cho."
Đồng Lan mỉm cười: "Em cũng đừng nên từ chối, nếu thông qua những ghi chép này giúp em hiểu ra thứ gì đó, cũng xem như không lãng phí nỗi khổ tâm của cụ."
Du Huyền gật đầu. Tuy bây giờ cô còn chưa hiểu, vì sao bà cụ cứ nói câu nào là móc câu đó, lại tự dưng đối xử tốt với mình như vậy.
"Học phải đi đôi với hành, em cần phối hợp với luyện tập nữa."
Đồng Lan nhắc nhở: "Năm nay, bà cụ vẫn còn bận rộn với công việc chuẩn bị thế vận hội Olympic, phải đến 6 tháng cuối năm sau mới có thời gian rãnh rỗi. Nhưng em cũng đừng nghĩ bà cụ hoàn toàn bỏ mặc em, cứ cách một tháng bà sẽ kiểm tra một lần, nếu em không có tiến bộ nào, cẩn thận bị bà mắng đấy."
Khi Đồng Lan nhắc đến từ mắng thì trong lòng không khỏi run lên một chút. Hiển nhiên, trong lòng cô vẫn con bóng ma tâm lý, trên phương diện này của cuộc sống.
"Nếu mắng mình, mình sẽ cải chả lại."
Tính cách của Du Huyền thuộc kiểu ăn mềm không ăn cứng, đúng chuẩn con gái Xuyên Du. Nếu như người khác đứng trước mặt cô tác oai tác quái, cô cũng không nhãn nhịn chịu trận.
Nhưng nếu người đó nói lời nhẹ nhàng, hoặc xin lỗi, thì cô sẽ bỏ qua không quan tâm đến nữa.
Lúc đầu, Du Huyền cảm thấy giáo sư Quan với mình trời sinh bát tự không hợp, hễ gặp nhau là cãi cọ ỏm tỏi.
Thế nhưng, ngay cả vật quan trọng thế này mà ngài ấy đều đưa cho mình, nên Cá Lúc Lắc cảm thấy thôi thì ngài ấy đã có tuổi rồi, kể cả vô duyên vô cớ chửi mình, thì bản thân cũng nên bao dung một chút.
Đồng Lan nhìn thấy tiểu sư muội đang nhăn mặt bỗng thả lỏng ra, thì trong lòng cảm thấy vui mừng.
Lần trường, Du Huyền vì thanh danh mà xe toác bức tranh của mình, mặc kệ trường học xử lý thế nào. Qua chuyện này, Đồng Lan hiểu, bề ngoài Du Huyền là cô bé xinh đẹp tuyệt trần, nhưng bên trong là tính cách mạnh mẽ quật cường.
Thật ra, giáo sư Quan cũng có tính cách như vậy, có khả năng vì nguyên nhân này, nên lần đầu nhìn thấy Du Huyền bà cụ đã bắt đầu thích.
"Nếu có thể giúp một già một trẻ nói chuyện nhẹ nhàng với nhau, nói không chừng mình sẽ ít bị mắng đi rất nhiều."
Đồng Lan nghĩ tới đây lại càng vui vẻ hơn. Sau đó, cô lấy ra một chiếc hộp điện thoại Nokia mới tinh.
Đồng Lan thấy vẻ mặt nghi ngờ của Du Huyền, thì lên tiếng giải thích: "Trước đó, chẳng phải em nói dùng tiền thưởng mua điện thoại mới cho bạn trai sao? Hiện tại tiền thưởng không quá, nên cô Quan nói tôi đưa cho em chiếc điện thoại này."
Du Huyền không trả lời. Đồng Lan biết trong lòng cô bé này có chút khó xử, nên mỉm cười nói: "Em không cần phải lo lắng cho ngài ấy. Vì đến địa vị của ngài ấy, gân như tất cả mọi thứ đều không cần bỏ tiền ra mua. Đây là món đồ mà một chi nhánh của cửa hàng đặt tại Quảng Đông biếu tặng."
"Vậy em cũng không cần."
Du Huyền từ chối dõng dạc: "Nếu tặng qua cho bạn trai, phải dùng tiền của mình kiếm được mới có ý nghĩa, còn dùng đồ người khác đưa để tặng thì có ý nghĩa gì chứ?"
"Hiện tại không có tiền, vậy để cậu ấy chờ thêm một thời gian nữa."
Du Huyền đứng dậy, ôm theo quyển sổ to, rồi chào tạm biệt: "Sư tỷ, em về phòng đây."
Đồng Lan ngạc nhiên, ngây người nhìn Du Huyền bước ra khỏi phòng làm việc, sau đó nhắn tin cho cô giáo của mình.
Đồng Lan: Cô à, tiểu su muội không nhận điện thoại.
Quan Vịnh Nghi: Có cầm quyển bút ký không?
Đồng Lan: Cô bé cầm đi rồi.
Quan Vịnh Nghi: Vậy cũng được, điện thoại không cần theo cũng chẳng sao. Con bé này quá cổ hủ, nên đáng được dùng chiếc điện thoại không ra gì.
Đồng Lan: Thật ra... Cô bé giống ngài thật đấy.
Quan Vịnh Nghỉ: Tôi không có ngốc như vậy.