Chương 177: Phó phòng và trưởng phòng
Chương 177: Phó phòng và trưởng phòngChương 177: Phó phòng và trưởng phòng
"Lần liên hoan này có ba mục đích, đầu tiền là chúc mừng 'Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Công Nghệ Thông Tin SuiHui' chính thức thành lập. Từ nay về sau chúng ta sẽ không phải tập thể nghiệp dư nữa, mà chính thức trở thành đội ngũ chuyên nghiệp.
"Tiếp theo, tôi đại biểu cho SuiHui cám ơn chị Chi Chi đến từ Báo Chiều Dương Thành. Bởi chị nhìn thấy đám sinh viên lập nghiệp bọn em khó khăn, cho nên tạo điều kiện cho bọn em cơ hội thể hiện khả năng của mình."
"Cuối cùng, em cám ơn giáo sư Tằng đã gia nhập, đồng thời cám ơn thầy Trịnh Cự đã luôn ủng hộ SuiHui. Trong thời gian vừa qua không thể không cám ơn các vị học tỷ học trưởng, đã luôn vất vả làm việc..."
"Chúng ta, cạn ly..."
Trân Trứ giơ cao cốc nước ngọt lên, mời mọi người cùng nhau nâng cốc.
Trong phòng ăn độc lập, mọi người cùng nhau đứng lên, những vị trí khách chủ xen kẽ còn khách sáo cụng ly chúc mừng.
Đặng Chi đối với những trường hợp này đã quá quen rồi, bởi vì công việc của mình nên cô thường xuyên tham gia xã giao. Nhưng đây là lần đầu tiên cô tham gia bữa tiệc mà người tổ chức là sinh viên.
Có điều, Trần Trứ thể hiện ra tính cách phóng khoáng, ăn nói bình tĩnh rõ ràng. Còn các sinh viên ở bên cạnh lại có sự chênh lệch rất rõ ràng.
Bọn họ ngồi đây lúng túng ăn uống, hoặc ngơ ngác chẳng biết mình nên làm gì, có khi rụt rè không dám nhìn thẳng vào người nào... Vừa rồi, cô nghe được giới thiệu, đây đều là những sinh viên năm ba trong trường.
"Có lẽ vì như vậy nên Trần Trứ mới là người quyết định lập nghiệp."
Đặng Chi nghĩ thâm.
Bởi vì nghề nghiệp đặc biệt của mình, nên cô đã gặp qua không ít những thanh niên thành công từ sớm. Bọn họ mỗi người đều sở hữu năng lực chuyên nghiệp riêng, nhưng có một điểm giống nhau, đó chính là bản thân có rất nhiều ưu điểm mà tất cả người bình thường không tài nào hiểu nổi.
Trần Trứ mới 18 tuổi, nhưng hắn chẳng khác nào một vị đại tướng, bình tĩnh sắp xếp chỉ đạo khắp các nơi, từ việc đón tiếp đến ăn nói, không hề có kẽ hở nào.
"Trần Trứ..."
Đặng Chi nghĩ đến đấy thì đột nhiên hỏi: "Vì nguyên nhân nào mà em mới lên đại học đã nghĩ đến việc khởi nghiệp?"
Trần Trứ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng bỏ đũa xuống. Tình huống này nhìn có vẻ giống như vô tình hỏi, nhưng lại giống như cuộc phỏng vấn chính thức bắt đầu.
Hắn suy nghĩ một chút, thật ra vấn đề này có một vài cách trả lời theo kiểu sách vở, ví dụ như:
Bây giờ xã hội đã ổn định, quốc gia phồn vinh hưng thịnh, môi trường phát triển kinh tế tốt đẹp. Quan trọng hơn, chính sách giúp đỡ cho sinh viên lập nghiệp rất nhiều, với những lý do đó tại sao không khởi nghiệp chứ?
Nhưng hắn suy nghĩ lại, nếu mình muốn trở thành 'người sáng lập có sức hút, vậy câu trả lời cũng đừng nên trả lời theo kiểu máy móc quá, mà câu trả lời phải khiến mình dần dần nổi bật lên.
Cho nên, Trần Trứ trả lời: "Thời gian trong đại học khá thoải mái, nếu dùng nó cố gắng học tập cũng là một cách. Nhưng em muốn trải nghiệm một cách khác thú vị hơn, mặc dù phải khiêu chiến với vô vàn khó khăn trong cuộc sống đại học."
Đặng Chi nghe được thì rất ngạc nhiên, nhưng cô không hề nói gì.
Vốn dĩ, cô nhìn thấy biểu hiện của Trần Trứ vừa rồi, thì cậu em này sẽ trả lời một cách máy móc chuẩn chỉ. Nhưng không ngờ, hắn vẫn thể hiện ra nhiệt huyết của tuổi trẻ, và đam mê tìm kiếm kích thích.
"Đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Đang còn trẻ muốn thành già làm gì?"
Đăng Chi nghĩ thâm, sau đó tiếp tục hỏi vấn đề thứ hai: "Tên công ty có nghĩa là ngược dòng, phải chăng em lấy cảm hứng từ tập thơ 'Quan Sư”? Và bài thơ đó viết về tình yêu? Bây giờ Trần Trứ vẫn đang độc thân sao?"
Có lẽ, ai đã từng thi đại học, một khi nhìn thấy cái tên 'SuiHuï, thì trong đầu sẽ hiện ra tập thơ 'Quan Sư. "Đúng là cái tên này lấy cảm hứng từ 'Quan Sư, em cũng có người thích rồi." Trân Trứ suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Đặng Chi nhíu mày, không phải vì Trần Trứ có nữ sinh yêu mến mà cô ghen...
Con trai mà, rõ ràng mười mấy năm trước còn nói cưới mình.
Đây chẳng phải giống nội dung của các bộ phim ngôn tình sao? Còn trong thực tế, cô chỉ xem Trần Trứ là cậu em nhỏ năm đó lẽo đão theo mình thôi.
Có điều, trong câu trả lời của Trân Trứ, Đặng Chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Rõ ràng, mình hỏi thằng bé có phải đang độc thân hay không? Hắn lại trả lời có người mình thích rồi? Nghe thì giống như một câu trả lời, nhưng thực tế lại chưa đưa ra câu trả lời chính xác.
Nhưng đây không phải là chuyên mục kể chuyện tình cảm, với lại xung quanh còn nhiều người, nên Đặng Chi không hỏi sâu vào chuyện này nữa.
Lúc này, Trịnh Cự cũng nâng chén lên mời. Đăng Chi đang suy nghĩ bị cắt ngang, nên cô không tiếp tục suy nghĩ đến vấn đề này nữa.
Sau khi ăn được vài miếng, Đặng Chi hỏi tiếp vấn đề thứ ba: "Hiện tại công ty SuiHui đang có hạng mục nào?"
Trần Trứ nhìn Tằng Khôn, mỉm cười nói: "Vấn đề này để giáo sư Tằng trả lời thay em đi. Ngài ấy là giám đốc, tất nhiên hiểu rõ ràng hơn em."
Trần Trứ không muốn độc chiếm toàn bộ danh tiếng, hơn nữa hắn cũng muốn đề cao thanh danh của Tằng Khôn lên.
Mặc dù giáo sư Tằng không phải người giỏi giao tiếp, nhưng trên vấn đề kỹ thuật ông lại vô cùng hiểu biết, nên lập tức lau miệng trả lời: "Trước mắt, công ty chúng tôi có hai nghiệp vụ. Một cái là trang web để phụ huynh có thể dễ dàng chọn lựa gia sư, một trang web khác là giúp đỡ khách hàng tìm kiếm nhà trọ, và mua bán nhà."
Tằng Khôn vừa giới thiệu, thì Vương Băng Băng lập tức lấy ra một cái laptop, vừa nghe vừa đánh chữ.
Rất nhanh giới thiệu đã xong, Tằng Khôn còn cố tình bật máy tính của mình lên, giới thiệu trang web Gia Sư mà tối qua mình mới hoàn thiện.
"Chỗ này có một liên kết, bên trong có thông tin của gia sư, chỉ cần phụ huynh click vào là có thể thấy sơ yếu lý lịch của người này."
"Trang web này tạo ra để phục vụ cha mẹ có ý định muốn tìm người dạy thêm cho con cái, nên tất cả đều dựa vào nhu cầu của bọn họ mà thiết kế. Các số liệu của gia sư đều rất rõ ràng tỉ mỉ, chỉ cần gõ vào thanh tìm kiếm là được."
"Tiếp theo còn tiến thêm một bước sàng lọc, ví dụ như muốn một sinh viên có bằng tiếng anh cấp 6, hoặc người đã từng đạt giải quốc gia."
Giáo sư Tằng nêu rõ ràng từng chỉ tiết. Thật ra, tất cả mọi thứ này phần lớn là yêu cầu của Trần Trứ, bởi vì hắn hiểu mục đích của việc tạo ra trang web này là gì, đơn giả là phục vụ tốt các bậc phụ huynh.
Bọn họ là người trả tiền, bọn họ chính là Thượng Đế, nên cứ dựa vào yêu cầu của bọn họ, đưa cho bọn họ lựa chọn khiến họ hài lòng nhất.
Có thể nói, yêu cầu của trang web đối với sinh viên còn học hoặc đã tốt nghiệp muốn làm gia sư sẽ nghiêm khắc hơn so với mặt bằng chung.
Đã thế, nếu là một người kinh doanh sẽ thường 'chèn ép cái đại lý, lấy lòng người tiêu dùng), cái này rất phù hợp với trang web Gia Sư. Nhưng Trần Trứ sẽ không quá đáng như vậy, hoặc ít nhất trên phương diện giá cả sẽ không để cho bên nào phải thiệt thòi.
Mặt khác, Trần Trứ đột nhiên xen vào: "Từ nay về sau sẽ không gọi là Gia Sư Trung Đại nữa, mà đổi thành Học Tập Trung Đại."
"Học Tập?"
Tằng Khôn ngẩn người ra, ông không hiểu vì sao phải đổi một cái tên đã dùng quen rồi.
Nhưng Đặng Chi lập tức hiểu ý đồ của Trần Trứ. Phạm vi hai từ 'học tập' này nó rất rộng, trong đó bao gồm cả việc dạy kèm, đồng thời trong tương lai có thể mở rộng ra rất nhiều nghiệp vụ. "Dùng hình ảnh trang chủ của trang web này cho vào trong bài phỏng vấn."
Đặng Chi nói với cấp dưới: "Hợp lý, có thể đăng báo."
"Đăng báo?"
Trần Trứ giật mình. Nếu như đăng báo, chẳng phải trong bài phỏng vấn khéo léo chèn thêm quảng cáo sao?
Mặc dù chuyện này cũng thường thấy, nhưng Trần Trứ phải cám ơn Đặng Chi rất nhiều, chỉ có điêu vấn đề Máy chủ còn chưa xử lý xong.
Nếu 'báo chiều Dương Thành' giúp trang web của mình được nhiều người chú ý, các phụ huynh dần chú ý mà mình còn chưa online thì chẳng phải thiệt thòi lắm sao?
"Không được."
Trần Trứ quyết định phải ra ngoài thuê máy chủ, nhất định phải đón làn sóng người dùng mới này.
Đây chính là khởi nghiệp, nó giống như cuộc sống này. Nhất định phải dựa vào những thay đổi không ngừng, đưa ra điều chỉnh và quyết định tốt nhất.
Nếu phản ứng chậm một chút thì nhất định sẽ bỏ qua một cơ hội tốt.
Đương nhiên, nếu thuê được máy chủ của trường học vẫn là tốt nhất. Trân Trứ nghĩ đến đây thì lập tức cảm thấy vị phó viện trưởng kia thật đáng ghét, bởi vì ông ta cho đám công ty ở bên ngoài dùng miễn phí.
"Chó thật."
Trong lòng Trần Trứ mắng thầm, nhưng ngoài miệng hắn vẫn trả lời những câu hỏi của Đặng Chỉ.
Ví dụ như, cha mẹ đối với việc em lập nghiệp thế nào? Làm cách nào để cân bằng việc lập nghiệp với học tập? Trong quá trình lập nghiệp gặp phải khó khăn gì...
Trân Trứ đều trả lời rất cẩn thận, khi trả lời còn mỉm cười nhẹ nhàng. Nhưng trong đầu hắn không ngừng tính toán, làm thế nào có thể sử dụng máy chủ trong thời gian ngắn nhất.
Chỉ là, nơi đó đang bị các công ty ở bên ngoài sử dụng, nếu dùng tư duy trong thể chế để tính toán, thì vấn đề này sẽ là:
Hiện tại hắn là phó phòng, mà đột nhiên mình muốn trở thành trường phòng. Còn vị trí trưởng phòng đã có người, vậy làm thế nào mình chen vào vị trí này được?