Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 173 - Chương 178: Vấn Đề Tiền

Chương 178: Vấn đề tiền Chương 178: Vấn đề tiềnChương 178: Vấn đề tiền

Làm cách nào nhanh nhất có thể thay thế đây?

Muốn nhanh chóng, trong môi trường quan trường thật ra rất khó khăn, trừ khi làm một chút thủ đoạn thấp hèn.

Loại thứ nhất là báo cáo, loại thứ hai là tung tin đồn nhảm.

Nhưng mấy công ty này có giáo sư Trịnh Duy Địch, phó viện trưởng học viện Công nghệ thông tin đứng sau. Nó chẳng khác gì, một phó phòng muốn lấy vị trí trưởng phòng kia, còn phải suy nghĩ một chút lãnh đạo 'phó tỉnh đứng sau người ta nữa.

Vốn dĩ, trong suy nghĩ của Trần Trứ, hắn đợi bài phỏng vấn của mình lên mặt báo, tạo thành một làn sóng cùng với chút âm thanh, qua đó khiến giáo sư Trịnh giơ cao đánh khẽ, không làm khó mình nữa.

Chuyện này hắn biết không thể vội vàng, với lại Trân Trứ chỉ muốn mềm mại xử lý, không muốn làm lớn chuyện. Không ngờ, cơ hội giúp mình có lượng khách đầu tiên đến quá bất ngờ.

Ai mà biết được, Đặng Chi vì một đứa em không gặp lâu ngày, một đứa em còn là sinh viên muốn khởi nghiệp, dùng một lý do nhẹ nhàng 'chuyện này đáng để tuyên truyền, giúp mình nhận được vị trí cực tốt trên trang bìa.

Hiện tại, cô không chỉ muốn giúp có được vị trí tốt ấy, mà còn giới thiệu trang web của mình trong bài phỏng vấn. Có thể nói, chỉ cần bài báo được đăng lên, nhất định được người dân chú ý.

Trần Trứ muốn đón lượt người dùng đầu tiên nay, nên quyết định chỉ tiền ra ngoài thuê máy chủ, đồng thời nghĩ cách muốn một vị trí trong phòng máy chủ của trường.

Hiện tại, hắn chỉ có trong tay một văn bản mà giáo sư Trịnh Duy Địch từ chối cho sinh viên lập nghiệp mượn phòng máy, có lời phê và chữ ký rõ ràng.

Đáng tiếc, món đồ này có tác dụng chưa đủ lớn, phải nghĩ cách thêm chút gia vị mới được...

"Trần Trứ."

Trân Trứ còn đang suy nghĩ nên dùng cách nào, thì Đặng Chi lại hỏi một câu tiếp theo: "Trong quá trình lập nghiệp, bản thân em nhất định nhảy cảm phát hiện ra hoặc có cách độc nhất vô nhị nào đó, vậy em có thể chia sẻ chuyện này cho mọi người được không?”

Câu hỏi này, tương đương với việc phóng vấn đã sắp kết thúc.

Thật ra, hắn nhìn đống đồ ăn trên bàn là biết, chỉ còn sót lại một chút xíu.

"Đám sinh viên vô dụng này... Nhưng con mẹ nó khả năng ăn tốt thật."

Trân Trứ nhìn đám người Hạ Dụ và Phương Tỉnh, trong lòng mắng thầm một câu, sau đó nghiêm túc trả lời Đặng Chỉ.

"Lập nghiệp quá khó. Khi bản thân rơi vào tình trạng tài chính bước đầu không đủ, nhân tài thiếu, thậm chí giấc ngủ đêm còn chẳng trọn vẹn, nhưng những vấn đề đó thì sao chứ? Chỉ cần yêu thích có thể bước qua năm tháng dài dằng dặc, sự dịu dàng có thể ngăn được thời gian khó khăn, vậy bản thân cứ chọn việc mình thích, và hãy thích việc mình chọn."

"Tốt."

Đặng Chi khen ngợi một câu. Đây đúng là vấn đề cuối cùng cô muốn hỏi, không ngờ Trần Trứ có thể tạo ra một tiêu đề văn hoa đến vậy.

Yêu thích có thể bước qua năm tháng dài dằng dặc - bài phỏng vấn Trần Trứ một sinh viên Trung Đại đang khởi nghiệp.

"Đã ghi rõ nội dung rồi chứ?.

Đặng Chi nhìn đồng hồ, sau đó nghiêng đầu qua hỏi Vương Băng Băng.

"Chị Chi, xong rồi."

Vương Băng Băng gấp laptop lại. Những phóng viên chuyên nghiệp đều đã học qua tốc kí, sau đó trở về còn một công đoạn chỉnh sửa nữa.

"ừỪ" Bây giờ là 1 giờ 30 phút, Đặng Chi thấy một bữa ăn tới tận 1 tiếng rưỡi.

Nhưng cô cảm thấy kết quả nhận được khá hài lòng. Bọn họ không chỉ hoàn thành nội dung phỏng vấn, mà Trần Trứ thể hiện xuất sắc vượt ngoài dự đoán của cô, hơn thế nữa trước mặt đồng nghiệp cũng cho mình đủ thể diện.

"Giáo sư Tằng, thây Trịnh, và các bạn học sinh."

Đặng Chi nâng chén lên, đôi mắt đẹp đảo quanh một vòng: "Thời gian cũng đã muộn, chiều nay bọn tôi còn phải về phòng làm việc. Qua đây, tôi chúc mọi người khởi nghiệp thuận buồm xuôi gió, sự nghiệp phát triển, học hành tiến bộ, nhanh chóng tới thời điểm nhấm nháp thành công."

Không hổ là phóng viên một tờ báo lớn, ngay cả lời chúc cũng hoa mỹ dễ nghe đến vậy.

Đám người Trần Trứ cũng nâng chén lên, uống một ngụm cuối cùng, sau đó ba người Đặng Chi lập tức rời khỏi.

Bởi vì cách hành xử của Trần Trứ, nên Đặng Chi không mấy bất ngờ với quà mà Trần Trứ đã chuẩn bị. Thời điểm cô ra ngoài phỏng vấn, mấy xí nghiệp tâm lý đều sẽ chuẩn bị những vật này.

Nhưng, những công ty kia thường bỏ qua lái xe. Cho nên thời điểm Trần Trứ đưa hộp quà qua cho tiểu Lưu, cậu †a giật mình từ chối: "Tôi không cần đâu."

"Anh Lưu, món đồ này không đắt."

Trân Trứ mỉm cười: "Chỉ là một cái USB mà thôi, anh dùng có khi còn giúp đỡ công ty bọn em quảng cáo ấy chứ."

Nhưng đám người vừa mới xuất ngũ này vẫn khá coi trong quy định. Dù Trần Trứ có nói thế nào anh ta vẫn không cầm, cho tới cuối cùng Đặng Chi nói một câu: "Đây có phải phong bì đâu, không vi phạm."

Lãnh đạo đã nói, lúc này tiểu Lưu mới cầm lấy hộp quà."

Đặng Chi nhìn ra được. Tuy món quà này không đắt tiền, nhưng từ vật phẩm đến quy cách đóng gói đều in dòng chữ 'Công nghệ thông tin SuiHui' và logo công ty, nên cô biết Trần Trứ rất để tâm chuyện này.

Mà USB rất phù hợp với tính chất của một công ty Công nghệ thông tin, nếu là tặng trà mới cảm thấy kỳ lạ.

Trân Trứ đang còn trẻ tuổi như vậy, nhưng phong cách làm việc của Trân Trứ đúng là không thể nào tìm ra chỗ nào có thể chê trách được.

"Trần Trứ..."

Trước khi lên xe, Đặng Chi còn cố ý kéo Trần Trứ đến chỗ hơi xa chút, rồi mới nói: "Vấn đề bài phỏng vấn này em không cần quá lo lắng, tuy không thể trả lời cụ thể thời gian, bởi nó nằm ở vị trí tiêu điểm đô thị' là bộ mặt của tờ báo, nhưng thời gian sẽ không quá một tuần."

Trần Trứ cúi đầu, ánh mắt chăm chú quan sát chiếc giày cao gót nhỏ nhắn sáng bóng của Đặng Chi, sau đó khẽ gật đầu tỏ ra mình đã hiểu.

"Chị đi đây, em còn xuất sắc hơn những gì chị tưởng tượng đấy."

Đặng Chi khen ngợi đứa em trai một câu, sau đó cạch cạch nhẹ nhàng bước đi. Giữa thời tiết đầu giờ chiều không nóng lắm của mùa thu, cô bình tĩnh bước lên xe.

Dưới ánh mặt trời, mái tóc ngắn gọn gàng học thức, toát ra một sức hút của người trưởng thành.

Trân Trứ nhìn theo chiếc xe dần rời xa, sau đó mới quay trở lại phòng ăn nhà hàng.

Bên trong, Tằng Khôn và Trịnh Cự đang trò chuyện vui vẻ với nhau. Mặc dù hai người chẳng có mấy chủ đề chung, nhưng có công ty tồn tại ở giữa, cũng đủ khiến bọn họ cởi mở hơn.

Nhưng đối với đám người Hạ Dụ hay Phương Tinh mà nói, vừa rồi bởi vì cấp bậc xã giao hay món ăn quá cao cấp, khiến bọn họ bị ngợp không suy nghĩ được nhiều.

Hiện tại, mọi người đã tỉnh táo lại, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, người phía đối diện chính là đối thủ cạnh tranh của mình.

Một công ty, đồng thời đưa ra hai hạng mục. Mặc dù lãnh đạo công ty có công bằng thế nào, thì tài nguyên phân phối nhất định có bên nhiều bên ít. Nhất là vừa rồi, khi Tằng Khôn trả lời phóng viên, trước mặt mọi người nói rất kỹ trang web Học Tập Trung Đại, mà quả quá trình không hề nhắc đến trang web An Cư một chút nào.

"Có ý gì đây?"

Hạ Dụ và đám người Diệp Hiểu Phong tự nhủ trong lòng. Thật ra, cả đám đều cảm nhận được có gì đó không ổn, nhưng ai nấy đều tự tin cho rằng với tình cảm của bọn họ với Trần Trứ, hắn sẽ ưu tiên lựa chọn trang web An Cư. Dù sao, Trần Trứ mới là ông chủ thật sự.

Không ngờ, sau khi Trần Trứ vừa bước vào, câu đầu tiên hắn nói là: "Học tỷ Hạ, bây giờ không còn chuyện của các chị nữa rồi. Các anh chị có muốn về trường học trước không?.

Giọng nói của hắn vẫn khách sáo như bình thường, nhưng lúc này cả đám đều đã hiểu hành động này chứng tỏ hắn đã có sự lựa chọn.

"Hả? Ừ..."

Bốn người đứng lên, ngơ ngác nhìn nhau. Hạ Dụ giống như muốn nói cái gì, thế nhưng cũng không biết nguyên nhân thế nào, bản thân lại không thể hỏi thẳng:

"Vì sao lựa chọn bọn họ mà không phải chúng tôi? Chẳng lẽ kỹ thuật của các cô ấy còn tốt hơn bọn tôi sao?"

Đương nhiên hỏi như vậy cũng chẳng sao cả, việc code trang web không đơn giản chỉ là xem ai gõ máy tính nhanh hơn.

Nhưng, đây là lần đầu tiên bị chèn ép của những sinh viên ưu tú của một trường top đầu trong nhóm trường 985, bọn họ có lòng tự trọng, cho nên bọn họ không mở miệng ra hỏi cách giải quyết, chỉ có thể ngơ ngác bước ra khỏi phòng cửa hàng ăn.

Từng người từng người một nối đuôi nhau rời đi, chẳng khác gì nhân viên bị đuổi việc.

Trịnh Cự thở dài, anh ta biết Trân Trứ muốn nâng đỡ một đoàn đội khác, bởi vì tạo ra không khí cạnh tranh. Nhưng, anh ta biết đám người Hạ Dụ sớm hơn, nên khi chứng kiến cảnh tượng này thì hơi xúc động.

Nhưng Trịnh Cự cũng biết đám người Hạ Dụ có vấn đề, bọn họ tự tin mù quáng, nghe không lọt lời khuyên của người khác. Khả năng, lần này Trần Trứ chỉ cảnh cáo, nếu tiếp theo còn như vậy sẽ lập tức thay đổi kế hoạch.

Trịnh Cự nhớ tới trước đây bản thân từng đánh giá 'Trần Trứ không có mặt tàn nhẫn của người làm ăn, thì không khỏi cười trừ.

Người ta âm thầm leo lên mặt tờ báo lớn nhất Quảng Đông, vậy mà con mẹ nó mình còn dạy người ta cách làm ăn?

Tằng Khôn lại không có loại cảm xúc đàn bà kia. Hiện tại, ông dùng hết tâm trí cho công ty, nên lập trường tự nhiên cũng ở bên công ty.

Công ty vừa mới thành lập, nên dùng tất cả vốn liếng cho một hàng mục. Sau khi ông tổng kết lại vẫn thấy trang web Học Tập dễ thành công hơn An Cư, chỉ có điều không gian phát triển và thị trường của An Cư lớn hơn nhiều.

Hiện tại, vấn đề giá phòng ngày một khác, chỉ cần không phải người ngu đều nghĩ được ngành bất động sản muốn tăng tốc.

Sau khi đám người Hạ Du rời đi, Trần Trứ bèn quay qua bàn bạc với Tằng Khôn, dự định thuê một máy chủ ở bên ngoài. Quan trọng nhất là phải thuê nhanh, nhất định phải đưa trang web Học Tập hoạt động trước khi bài phỏng vấn được đăng báo.

"Hiện tại, trên thị trường tất nhiên có công ty cho thuê server, nhưng giá cả không hề rẻ."

Mặc dù trong trường Tằng Khôn bị chèn ép, nhưng ông là người nghiên cứu vấn đề Công nghệ thông tin này đã mấy chục năm, tất nhiên nắm rõ tin tức hơn người ngoài ngành.

"Một năm bao nhiêu tiền?"

Trần Trứ hỏi.

"Nếu server thỏa mãn điều kiện trước đó của chúng ta, giá rẻ nhất cũng phải 40 nghìn một năm."

Tằng Khôn suy nghĩ chút rồi trả lời.

Nét mặt Trần Trứ không hề thay đổi gì. Hiện tại, giá cổ phiếu đóng tàu mà hắn mua đã tăng lên tới 900 nghìn, nếu biến cố này chậm một tháng nữa thì tốt, lúc đó hắn có thể bán ra thị trường.

Hiện tại, nếu hắn bán đi đúng là quá đáng tiếc, nhưng nếu bây giờ mà đòi tiền cha mẹ, có phải hơi quá đáng rồi không?

Không mượn cha mẹ thì đào đâu ra tiên đây?

"Tiên sinh, hóa đơn hôm nay hết 1380 tệ."

Lúc này, phục vụ cầm hóa đơn đi đến, lịch sự nói: "Xin hỏi ngài quẹt thẻ hay trả bằng tiền mặt." "Quẹt thẻ."

Trần Trứ lấy thẻ ngân hàng ra, sau đó ngây người nhìn ví "Eo Vì" mới tinh. Hay là... Mượn tiên?

Ít ra cả hai đã ăn cùng nhau nhiều bữa như vậy rồi.
Bình Luận (0)
Comment