Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 197 - Chương 202: Nếu Ai Bắt Nạt Cậu Ấy, Tao Sẽ Cắt Chân Đứa Đó

Chương 202: Nếu ai bắt nạt cậu ấy, tao sẽ cắt chân đứa đó Chương 202: Nếu ai bắt nạt cậu ấy, tao sẽ cắt chân đứa đóChương 202: Nếu ai bắt nạt cậu ấy, tao sẽ cắt chân đứa đó

"Lần đầu tiên gặp mặt, sao trông cậu có vẻ hiểu rõ mình như vậy?"

Suýt chút nữa Ngô Dư còn tưởng rằng người con trai này có quen mình từ trước cơ, rõ ràng cô không biết được bản thân đã rơi vào bẫy mà cậu ta đã dăng sẵn.

Bởi vì, ở lứa tuổi nào đó thường có quan điểm giống nhau, đã thế Trịnh Hạo là tên cặn bã có kinh nghiệm, nên chỉ cần quan sát chút là đã đưa ra được tổng kết đại khái.

"Chuyện này bình thường mà."

Trịnh Hạo mỉm cười: "Có một số người ở với nhau cả đời cũng không thể nào hiểu rõ, nhưng có một số người chỉ cần ở với nhau một ngày, nhìn vào trong mắt sẽ cảm nhận được ý đối phương là gì."

"Thật sao?"

Ngô Dư trợn tròn mắt nhìn. Mặc dù cô vẫn không tin tưởng, nhưng sự việc lại bày ra trước mặt.

Thực tế, một đôi có thể yêu đương lâu dài, rõ ràng không có gì tên là một chút thích thích. Mà phần lớn, bước đầu là quen thân với nhau, rồi từ đó dần dần yêu thích đối phương.

Chỉ ít, cũng phải bỏ ra năm ba tháng.

Nếu như gặp lần đầu tiên đã cảm thấy đối phương phù hợp với mình, nói chung một số rất nhỏ sẽ rơi vào tiếng sét ái tình, còn lại phần lớn đều đã bước vào kịch bản được sắp xếp cẩn thận.

"Đương nhiên rồi."

Anh mắt Trịnh Hảo buồn buồn, lời nói ra có vẻ thêu thào: "Thật ra, tính cách của mình khá mãn cảm, thích suy nghĩ nhiều. Cho nên, bản thân đủ sức đặt mình vào hoàn cảnh người khác để đưa ra phán đoán, khả năng tính cách này bởi vì mối tình trước đó của mình."

Đây là ba búa cơ bản mà một tên cặn bã sử dụng trong lần gặp đầu tiên.

Búa thứ nhất là tạo cho đối phương cảm giác hứng thú.

Búa thứ hai tỏ ra bản thân mình hiểu rõ nữ sinh đó.

Búa thứ ba là thiết lập cho mình một hoàn cảnh.

Làm thế nào để cho đối phương sinh ra cảm giác thân thiết đối với mình?

Đó chính là kể một mối tình đã trải qua, biến mình thành kẻ bị cả thế giới làm tổn thương.

Trịnh Hạo uống một hớp cô ca, rôi chép miệng nói.

"Thời điểm mình học cấp ba đã trải qua một mối tình ăn sâu vào tận xương tủy bản thân. Lúc đó, thành tích học tập của mình rất tốt, còn thành tích của bạn gái trái ngược hoàn toàn với mình. Thế là, mình thường xuyên từ bỏ giấc ngủ, để có thể dành thời gian bên cạnh cô ấy, giúp đỡ cô ấy học hành..."

"Kết quả lúc thi tốt nghiệp cấp ba, bởi vì cơ thể trong khoảng thời gian dài không được nghỉ ngơi đủ mà bị ốm nặng, nên không thể phát huy đúng với khả năng bình thường. Cuối cùng mình phải vào Quảng Đại..."

"Còn cô ấy thì sao, thi đậu Ky Đại, một trường 211. Vì vậy, cô ấy cảm thấy mình không xứng với cô ấy nữa, nên mấy lần mình tới trường tìm mà không gặp được..."

"Về sau, mình thường xuyên ra ngoài uống rượu, bởi vì chỉ có say mới giúp bản thân quên đi sự đâu khổ đang dẫn vặt bản thân..."

Có thể khẳng định, một tên cặn bã không chỉ cần có tài ăn nói, mà tâm tư cũng vô cùng tinh tế.

Cậu ta vẽ cho mình một trải nghiệm, không chỉ kể bản thân vì vun vén cho tình yêu, làm cho thành tích học tập đi xuống, còn nâng cao hình ảnh si tình.

Cùng với đó, cậu đã giải thích rõ lý do vì sao thường xuyên đến quán bar uống rượu.

Như vậy, sau này mặc kệ ai nói với Ngô Dư, Trịnh Hạo là tên thích đi quán bar. Thì bởi vì một câu nói hôm nay, Ngô Dư cũng chỉ tặc lưỡi nói mình đã hiểu.

Cho dù tình huống xấu nhất xảy ra, bởi vì đã có câu nói làm nền hôm nay, thì Trịnh Hảo cũng kiếm về cho mình một cơ hội giải thích. Ngô Dư cứ như vậy nghe Trịnh Hạo kể về giai đoạn tình yêu cay đắng mà nhiều lưu luyến kia. Khi cô đang thổn thức, thì buổi tiệc liên hoan đã đến hồi kết thúc.

"Nhanh vậy đã tan rồi sao?"

Trong giọng nói của Trịnh Hạo tỏ ra vẻ không nỡ chút nào, nhưng rõ ràng bản thân vẫn đang âm thầm quan sát diễn biến trên bàn tiệc.

Trân Trứ và Du Huyền đứng lên trước, đưa đám người Phương Tinh và Trang Mộng Thi ra ngoài cửa. Chuyện này chẳng khác vì đôi vợ chồng người ta, tiễn khách rời đi.

Năm người đứng tại cổng của cửa hàng, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười khách sáo.

Thỉnh thoảng, Trần Trứ sẽ thốt ra một câu như muốn ăn đòn, khiến đám người Phương Tinh che miệng cười trộm, còn Du Huyền sẽ oán trách bạn trai một câu.

Mọi thứ đều diễn ra vui vẻ hòa thuận. Sau khi tiễn khách về, Du Huyền sẽ khoác tay bạn trai trở lại bàn.

Lúc này, Du Huyền nhìn thấy đĩa hoa quả trên bàn còn lại mấy miếng dưa hấu, cô lập tức lấy hai que tăm cắm vào. Sau đó, cô cầm lấy một miếng, còn miếng còn lại đưa tới gân miệng cho Trần Trứ.

"Chủ nhiệm Trần, đừng lãng phí."

Du Huyền nói.

Trần Trứ cũng không khó chịu, mà cũng không thể khó chịu, mặc kệ Du Huyền đút cho mình ăn.

Thật ra, Trịnh Hạo thấy cảnh này thì vô cùng hâm mộ. Trần Trứ và Du Huyền giống như một đôi vợ chồng thực thụ. Trên vấn đề sự nghiệp thì phu sướng phụ tùy, còn trên vấn đề sinh hoạt thì thân mật thoải mái.

Nhưng cảm giác hâm mộ này chỉ lóe lên trong đầu, sau đó biến mất không thấy tăm hơi đâu.

Cậu ta cho rằng chỉ cần thoải mái vấn đề giường chiếu, sau đó phủi đít đi là thoải mái nhất. Đã thế con gái phải trả tiền phòng, nhưng với trường hợp đặc biệt tốt như Ngô Dư, thỉnh thoảng cậu ta bỏ tiền ra một hai lần cũng được.

"Cậu có muốn thêm số điện thoại hay không?"

Nhân dịp các bạn khác đang thu dọn đồ đạc, Trịnh Hạo nhỏ tiếng hỏi Ngô Dư.

Nhưng ngay lập tức Trịnh Hạo thấy Ngô Dư ngạc nhiên, thì đổi qua một cách khác: "QQ cũng được, chỉ là thỉnh thoảng tâm sự thôi."

"ừỪ"

Lần này, Ngô Dư không do dự nữa. Cô mở mã qr trên QQ ra cho Trịnh Hạo thêm bạn.

"Cuộc Sống Bình Yên Thật Tốt là cậu sao?"

Trịnh Hạo mỉm cười. Cậu có cảm giác tính tình của Ngô Dư cũng có phần đáng yêu, đây là thứ mà mấy phụ nữ ở quán bar không thể nào có được.

"Đúng vậy."

Ngô Dư ngó xuống túi xách của mình, kiểm tra xem có để quên thứ gì hay không, sau đó bước nhanh đuổi theo Du Huyền.

Lần liên loan này, dường như mọi người đều thực hiện được ý đồ của mình.

Trần Trứ và mấy vị cấp dưới càng trở nên thân cận.

Du Huyền cảm thấy mình đã bước vào vòng tròn khởi nghiệp của bạn trai.

Vương Trường Hoa, Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên thoải mái hưởng thụ bữa tiệc ngon lành.

Còn Trịnh Hạo nghĩ rằng bản thân đã khiến Ngô Dư nhớ kỹ mình.

Một nhóm người thoải mái đi tới bến xe bus. Người trẻ tuổi, nhiệt huyết trong người mạnh sẽ không cảm thấy lạnh. Hoặc bởi vì nhóm bạn bè vừa thoải mái ăn uống, nên tâm trạng ai cũng tốt, làm cho cuộc nói chuyện trở nên xuồng xã hơn.

"Ngô Dư, dáng người như cậu mặc quần tất đen mà không ngại à? Làm vậy chắc khác nào lộ hết khuyết điểm ra ngoài rồi còn gì?"

Vương Trường Hoa và Ngô Dư vẫn giống trong nhóm, vừa nói được hai câu tử tế đã bắt đầu đấu khẩu. Thật ra, hôm nay Ngô Dư cũng mặc quần tất đen, có điều cô đi cùng Du Huyền, nên ánh mắt của mọi người sẽ nhìn Du Huyền đầu tiên, rồi mới đảo mắt qua nhìn những cô gái bên cạnh.

"Vậy cậu đừng nhìn."

Thời điểm Ngô Dư đấu võ mồm với Vương Trường Hoa, rõ ràng cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Miệng nhỏ bỗng hóa thành súng liên thanh:

"Vương Trường Hoa à, cậu không biết xấu hổ sao? Rõ ràng mồm thì nói xấu, nhưng ánh mắt nhìn mình chằm chằm? Đúng là đồ nói một đằng nghĩ một nẻo."

"Chết cười, ai không có mắt mới nhìn cậu chằm chằm."

Vương Trường Hoa bĩu môi nói.

"Cậu không nhìn mình, sao biết mình mặc quần tất đen?"

Khả năng cãi nhau của Ngô Dư cũng không kém, lập tức tìm ra lỗ hổng trong câu nói của Vương Trường Hoa.

"Mình chỉ vô tình nhìn lướt qua. Mà cô gái như cậu đừng tưởng, người có đường lướt nhìn qua thì cho rằng người đó thích mình..."

Lập tức, Vương Trường Hoa lớn tiếng cãi lại, sau đó hai người lại tiếp tục đấu võ mồm.

Trịnh Hạo đảo mắt nhìn quanh. Giống như mọi người đã quá quen với cảnh này rồi, nên Du Huyền và Trần Trứ bàn bạc xem cuối tuần này thế nào, còn Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên đang chỉ trỏ tin tức bên trong điện thoại.

Thế là chẳng có ai khuyên can, cứ như vậy đi đến bến xe bus.

Tràn Trứ đưa Du Huyền và Ngô Dư về Quảng Mỹ. Viên Viên ở gần nên tự đi về trường, Hoàng Bách hàm chờ xe về Hoa Công.

Trịnh Hảo và Vương Trường Hoa đi xe bus về Quảng Đại. Trên đường đi, theo từng đợt lắc có nhẹ có mạnh của xe bus, đột nhiên Trịnh Hạo tò mò hỏi: "Lúc ăn cơm, Trần Trứ nói, cậu ta còn tiếp tục làm quảng cáo. Người này giỏi thật đấy."

"Chuyện này còn không phải sao?"

Vương Trường Hoa vừa đọc tin nhắn trong nhóm, vừa thản nhiên trả lời: "Người được tao coi là bạn, sao kém được chứ?

Trịnh Hạo bĩu môi nói, thật ra cậu ta không thích nói chuyện của Trần Trứ, nhưng không dám hỏi thẳng về Ngô Dư, bởi vì sẽ lộ ra mục đích quá rõ ràng.

Trước tiên, cậu ta hỏi chuyện về Trần Trứ, sau đó giả vờ như vô tình hỏi: "Đêm nay, cô gái ngồi bên cạnh tao ấy? Hai người thường xuyên cãi nhau lắm sao?"

Vì lý do cẩn thận, Trịnh Hạo không dám gọi trực tiếp tên người ta, mà dùng hai từ cô gái' đề hỏi han.

"Ai?"

Trong lúc ăn cơm, Vương Trường Hoa chỉ tập trung nói phét, rõ ràng không nhớ ai ngồi ở vị trí nào. Nhưng sau đó, cậu ta bừng tỉnh nhớ ra: "Mày nói Ngô Dư à? Nữ khủng long bạo chúa ấy nói chuyện ngang như cua, nên cãi nhau là chuyện quá bình thường."

"Tao còn nghĩ đám người bọn may rất thân thiết chứ?"

Mắt Trịnh Hạo đảo một vòng, sau đó định thăm dò: "Nếu như sau này cô gái ấy bị bắt nạt, có phải mày sẽ vui mừng lắm không?"

Vương Trường Hoa đang nghịch điện thoại, bỗng nghe được câu hỏi này thì giật mình. Sau đó, cậu đặt điện thoại xuống, nhíu mày nhìn Trịnh Hạo.

"Ai nói tao sẽ vui mừng? Trần Trứ là bạn tạo, mặc dù Ngô Dư là khủng long bạo chúa, thì cô ấy cũng là bạn của tao."

"Nếu ai bắt nạt cậu ấy, tao sẽ cắt chân đứa đó."
Bình Luận (0)
Comment