Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 198 - Chương 203: Không Thể Vì Một Cái Cây Mà Bỏ Cả Khu Rừng Được

Chương 203: Không thể vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng được Chương 203: Không thể vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng đượcChương 203: Không thể vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng được

"Đánh gãy chân?”

Trịnh Hạo nghe được câu này thì bỗng tim đập nhanh hơn, sau đó cười ha ha cho qua chuyện.

Bản thân cậu ta không phải sợ đánh nhau, mà chỉ hơi ớn thái độ có phần quá nghiêm túc vừa rồi của Vương Trường Hoa thôi.

Trở lại phòng ký túc, Trịnh Hạo lao vào phòng tắm rửa, thay quần áo. Bởi vì mỗi lân ăn lẩu thì trên người ám rất nhiều mùi, đã thế sau khi ra khỏi phòng tắm cậu ta bắt đầu xịt nước hoa khắp người.

Bạn cùng phòng đã quá quen với hành động này của Trịnh Hạo rồi, nên mỉm cười hỏi: "Lại đi quán bar tán gái sao?"

Mặc dù Trịnh Hạo rất muốn ngủ với Ngô Dư, nhưng không thể nào vì một cái cây bả bỏ qua cả khu rừng rậm được. Đây không phải thứ mà một tên cặn bã hướng tới.

Cho nên việc lên quán bar nhất định phải làm. Với lại, phần lớn những người thường xuyên ra vào chỗ này, khả năng cao sẽ nghiện đến đây.

Nên lâu lâu không đi sẽ rất nhớ, bọn họ nhớ cảm giác say rượu. Trong cơn say còn làm mấy động tác kích thích với người xung quanh, cuối cùng ôm nhau đi thuê phòng, trải nghiệm cảm giác sung sướng.

Kể cả không rủ nhau đi thuê phòng chăng nữa, thì hơi lạnh điều hòa, thoảng thoảng mùi khói thuốc, lại là thứ vô cùng kích thích với đám người như Trịnh Hạo.

"Không tán gái, chỉ đi uống rượu thôi.

Trịnh Hạo lo lắng Vương Trường Hoa sẽ kể chuyện của mình cho Ngô Dư, nên còn cố tình giải thích chút: "Trước kia, do tâm trạng của tao hơi bất ổn, cho nên mới tới quán bar, bọn mày đi không? Thứ sáu mà không đi chơi à? Đúng là uổng phí cuộc đời."

Đám bạn đều đồng loạt từ chối. Hiện tại, bọn họ chỉ mới là sinh viên năm nhất, phần lớn còn chưa thoát khỏi kỷ luật thời còn học cấp ba.

Trịnh Hạo không nói thêm gì. Bản thân chỉ mời xã giao, chứ ai lại muốn dẫn theo đám đần độn trong phòng đi làm gì, ảnh hưởng đến việc mình tán tỉnh mấy em xinh tươi.

Thời điểm cậu ta chờ xe bus đến quán bar, bản thân còn không quên nhắn tin lại cho Ngô Dư.

"Cậu về phòng ký túc chưa?"

Trịnh Hạo hỏi thăm trên QQ.

Một lúc sau, Ngô Dư mới trả lời tin nhắn lại: "Về lâu rồi."

Trịnh Hạo tính toàn thời gian Ngô Dư trả lời tin nhắn, khoảng 20 phút.

Nói như vậy, trừ một vài trường hợp bận rộn việc bên ngoài, thì thời gian trả lời tin nhắn đại biểu trong địa vị của mình trong lòng đối phương.

Trịnh Hạo phân tích. Khoảng cách 20 phút chưa hẳn Trịnh Hạo có địa vị thấp trong lòng Ngô Dư. Mà khả năng, cô không ngờ rằng mình sẽ nhắn tin đến, nên không nhìn điện thoại thôi.

Để chứng minh dự đoán của mình, Trịnh Hạo nhắn thêm một tin nhắn thăm dò khác: "Cậu đang làm gì đấy?"

Lần này, Ngô Dư trả lời rất nhanh. Nhưng câu trả lời vẫn như cũ, vừa lịch sự và có cảm giác khoảng cách.

"Mình vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ."

Ngô Dư trả lời.

Trịnh Hạo nhìn đồng hồ, lân này chỉ cách 3 phút, không những thể cô ấy còn trả lời câu hỏi có tính chất riêng tư như 'cậu đang làm gì đấy'. Chứng tỏ, mối quan hệ giữa hai người đã vượt qua cấp bậc người xa lại.

Lúc này, ngày càng gần quán bar, nên Trịnh Hạo suy nghĩ một chút. Bởi vì người ta đã trả lời chuẩn bị đi ngủ rồi, tất nhiên không thể dây dưa nói chuyện tiếp được.

Cho nên, cậu ta đổi một cách trả lời khác.

Trịnh Hạo: Đột nhiên trong đầu nghĩ đến một chuyện, một tấm gương đi trên đường không may ngã xuống, cậu đoán nó sẽ nói gì? l 1¬

Ngô Dư: Đầu gối đau quá?

Trịnh Hạo: Không phải, nó sẽ nói: Tôi vỡ rồi, tôi vỡ rồi... Ngủ nha, chúc ngủ ngon.'(Một cậu chúc ngủ ngon nổi tiếng trên mạng, kiểu chơi chữ. )

Ngô Dư: hhh, ngủ ngon...

Trịnh Hạo không nhắn tin trả lời nữa, cậu ta thấy hôm nay đủ rồi. Nếu nhiệt tình quá sẽ hóa dở, quá trình theo đuổi con gái thứ quan trọng nhất là kiên trì.

Có một số ông con trai chưa có kinh nghiệm yêu đương, sau khi quen được bạn nữ mà mình thích, chỉ hận thời gian không có nhiều để nói đủ loại trên trời dưới đất, mong mối quan hệ giữa hai người kéo gần lại.

Nhưng bọn họ đâu hiểu, núi Thái Sơn cũng không phải một ngày đã cao lên được như vậy, hơn nữa hành vi này có chút quá đáng, khiến cảm giác mới mẻ khi vừa quen nhau lập tức không còn.

Mà một khi hứng thú không còn, hoặc thời gian trước bản thân đã kể quá nhiều, khiến đối phương mất đi cảm giác thăm dò. Lúc đó, sợ rằng bản thân nói năm câu, đối phương trả lời một câu là may rồi.

Đây là tình huống cả hai bên đều rất khó chịu. Một bên cảm thấy mình giống như liếm chó, còn bên khác lại không muốn trò chuyện, thậm chí mong rằng đối phương đừng có nhắn tin cho mình nữa.

Cho nên, thời điểm vừa mới quen nhau, biết chừng mực là thứ phải khống chế thật tốt, giông như cách mà Trịnh Hạo đang làm lúc này.

Trước tiên, cậu ta bắt chuyện, gây ấn tượng tốt cho đối phương, sau đó không dây dưa quá nhiều, chỉ thỉnh thoảng lộ ra tính cách hài hước của mình, đã thể còn không tốn nhiều thời gian để cậu ta còn đi quán bar tán gái.

Đi đến cửa quán bar, cậu nghe tiếng nhác ầm ầm vang vọng khắp nơi. Ngay từ phía ngoài, một đám con gái mặc quần áo lộ hết cả đùi ra, khiến thân thể dâng lên cảm giác phấn khích.

Trịnh Hạo vỗ vỗ gói Durex trong túi, sau đó vượt qua địa điểm canh gác, rồi bước vào thiên đường của những ánh đèn nê ông lấp lánh.

Đúng như dự đoán của Trịnh Hạo, vì bản thân mình không làm phiền, khiến Ngô Dư cảm thấy bất ngờ.

Thực tế, Ngô Dư có thể nhìn ra được, Trịnh Hạo có ý với mình. Và bản thân cũng không cảm thấy ghét cậu con trai hình như rất hiểu rõ mình kia.

Đương nhiên không ghét và thích là hai khái niệm khác nhau, khoảng cách lại vô cùng xa.

Tất nhiên Ngô Dư muốn yêu đương. Bản thân cô là bạn thân của Du Huyên, suốt ngày nhìn hai người chàng chàng thiếp thiếp, lại còn Hinh Hinh như chập mạch, suốt ngày cãi nhau ầm ï, khiến cô rất hâm mộ.

Mặc kệ cô thường xuyên nói 'người khôn không yêu đường, quân sư không ra chiến trường, chỉ đơn giản là cô chưa gặp qua người con trai chân thành nào.

Hoặc có một số đứa con trai vô cùng hãm. Mẹ nó, bọn họ tiếp cận mình bởi vì muốn gần với Du Huyền hơn.

Có điều, Ngô Dư không cảm thấy chuyện này khó chịu, bản thân sẵn sàng trở thành 'máy kiểm tra cho nhan sắc của cô bạn thân.

Nếu có một người con trai nào bỏ qua Du Huyền, mà ngắm nhìn cô, thì chắc hẳn đó là người con trai chân thành?

"Có cơ hội tâm sự với Cos tỷ mới được. Dù sao, thời gian qua mình làm quân sư cho cậu ấy lâu như vậy, giờ cậu ấy cũng nên bỏ chút sức ra chứ nhỉ?"

Ngô Dư nghe thấy âm thanh hạnh phúc phát ra từ giường của Du Huyền, rất nhanh cô cũng tiến vào giấc mộng ngọt ngào.

7 giờ 30 phút sáng thứ 7, trời vẫn còn rất sớm.

Ở Quảng Mỹ, khả năng Cá Lúc Lắc và Ngô Dư vẫn còn đang ngủ.

Trịnh Hạo ở Quảng Đại đang lết thân thể mệt mỏi ra khỏi quán bar, hôm qua cậu ta mới quen được một em gái, nên cả hai rủ nhau đi thuê phòng khách sạn.

Đám người trong phòng ký túc xá của Trần Trứ đã sớm thức dậy, thậm chí Chử Nguyên Vĩ còn chuẩn bị xong đồ dùng để đến thư viên rồi. Ngày cuối tuần khác hơn những ngày bình thường một điểm, cả đám không phải vội vội vàng vàng rửa mặt đánh răng, nên có đủ thời gian để hưởng thụ cuộc sống đại học.

Trân Trứ rót cho mình một cốc nước nóng, sau đó cầm ra ban công.

Lúc này, sương sớm quanh sân trường còn chưa tan hết. Bọn chúng giống như sợi tơ uốn lượn xung quanh các ngọn cây. Bầu trời trong xanh, giống như có người dùng cái tẩy, tẩy sạch dấu vết trên đó. Thỉnh thoảng có một hai đám mây trắng trôi qua, giống như trên mặt biển xanh xuất hiện hai cánh buồm màu trắng.

Một trận gió thổi qua, khiến cảm giác lạnh mơn trớn trên làn da. Nhưng rất nhanh mặt trời đã mọc lên cao, xoa tan màn xương như lớp lụa mỏng đang lởn vởn quanh sân trường, đồng thời chiếu lên khuôn mặt của Trần Trứ.

Lúc này, mặc kệ cái lạnh bên ngoài, Trân Trứ uống một hớp trà nóng, khiến dạ dày khoan khoán, còn thân thể dần dễ chịu sung sướng.

Khung cảnh mơ màng dần tan đi, để sự vật ngày thêm sáng sủa, đến cả đám mây trôi cũng dần biến mất.

"Lão Lục, hôm nay mày làm gì thế?"

Lưu Kỳ Minh bước ra ban công hỏi han.

"Trước tiên là bận rộn đống công việc, trưa về nhà ăn cơm, đã lâu rôi chưa vê nhà gặp cha mẹ."

Trân Trứ nhíu mày nhìn mặt trời đỏ, mỉm cười trả lời.

"Mày nhớ phải ôn kỹ tiếng anh đấy."

Lưu lão đại quan tâm nhắc nhở: "Cuối tháng là thi tiếng anh cấp bốn rồi."

Trong phòng ký túc ai cũng biết Trần Trứ học lệch. Nếu bước chân của hắn giống đời trước, thì bản thân sẽ có đủ thời gian bổ sung kiến thức môn tiếng anh. Nhưng hiện tại, đúng là hắn không có nhiều thời gian, lần này thi CET có lẽ chỉ tham gia cho đủ con số.

"Tao chỉ cần cầm được chứng chỉ tiếng anh cấp bốn trước khi tốt nghiệp là được rồi."

Trân Trứ hít một hơi thật sâu, sau đó uống hết nước nóng, rồi trở lại phòng ký túc.

9 giờ, hắn đến văn phòng ở Thung Lũng Công Nghệ. Thời điểm hắn chuẩn bị làm việc, đột nhiên giáo sư Tằng gọi điện tới.

"Trần Trứ."

Tằng Khôn nói vào trong điện thoại: "Tối hôm qua tôi nghĩ kỹ rồi, định xin cho bà ở nhà tới đây làm việc, để bà ấy thử xem thế nào. Vợ tôi biết đánh chữ, khả năng giao tiếp cũng được, mặc dù lương thấp nhưng còn tiền hoa hồng nữa, khả năng bà ấy chấp nhận được."

"Vâng, không sao ạ."

Trần Trứ không hề do dự mà thoải mái đồng ý. Hiện tại, công ty rất thiếu nhân sự về vấn đề chăm sóc khách hàng. Nên nam, nữ, lớn nhỏ gì đều được, chỉ cần thỏa mãn đủ ba điều kiện hắn đặt ra là có thể làm.

"Ừ, vậy tôi nói với bà ấy chút."

Giáo sư Tằng làm việc khá cẩn thận, một phần ông lo vợ mình vào làm sẽ ảnh hưởng không tốt, sợ Trần Trứ có ý kiến.

Nhưng nếu Trần Trứ đã thoải mái đồng ý, vậy ông đứng trên cương vị giải quyết vấn đề khó khăn của công ty, thì vợ mình đúng là ứng cử viên rất thích hợp.

Còn chuyện kiếm được bao nhiêu tiền, Tằng Khôn chưa bao giờ quan tâm. Chẳng lẽ, tiền lương một nhân viên chăm sóc khách hàng còn cao hơn cả mình sao?
Bình Luận (0)
Comment