Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 201 - Chương 206: Yêu Cùng Lúc Hơi Người Có Mệt Không?

Chương 206: Yêu cùng lúc hơi người có mệt không? Chương 206: Yêu cùng lúc hơi người có mệt không?Chương 206: Yêu cùng lúc hơi người có mệt không?

Sau khi cơm nước buổi trưa xong xuôi, Trân Trứ cũng không vội trở về văn phòng, bởi vì hắn đã đưa laptop cho Hạ Tuệ Lan sử dụng, nên trở về cũng không làm việc được.

Nên hắn quyết định sử dụng máy tính nát ở nhà, viết ra vài câu trả lời tự động.

Vấn đề này khác với mấy nữ idol livetream, bọn họ dựa vào trêu chọc, lợi thế, hay khả năng khích tướng để mấy anh trai tặng quà.

Trần Trứ viết mấy câu trả lời, chủ yếu là nêu ra thế mạnh của trang web Học Tập.

Ví dụ như, chắc chắn có phụ huynh hỏi vì sao trang web phải thu tiền hội viên là 399 tệ? Bởi vì các trang web trong nước đều không thu số tiền này.

Lúc này, nhân viên chăm sóc khách hàng sẽ phải giải thích phí phục vụ là 399 tệ cho khách hàng nghe. Bởi vì đảm bảo thông tin gia sư là chính xác, trong một năm có thể thoải mái thay đổi gia sư, cùng với người chăm sóc trực tiếp cho khách hàng trong vòng một năm.

Cũng chắc chắn có phụ huynh hỏi, vì sao trang web dạy kèm mà không có một địa điểm dạy trực tiếp?

Lúc này, nhân viên chăm sóc khách hàng sẽ phải trả lời: Đến tận nơi dạy kèm sẽ thuận tiện hơn, bởi vì dựa vào lịch trình của phụ huynh và học sinh để tiến hành điều chỉnh.

Hoặc có một vài phụ huynh sẽ nghe ngóng vấn đề lấy lại tiền hội viên, hoặc vấn đề cần thay đổi gia sư. Nếu con cái của họ không tiến bộ trong học tập, thì phải phân chia ra từng loại trách nhiệm, đồng thời trả lời một cách hợp lý.

Đám người Phương Tinh và Ninh Luyến Luyến đều chưa có nhiều kinh nghiệm xã hội, nên mấy cô ấy chưa hiểu nghệ thuật ngôn ngữ.

Bên trong hệ thống chăm sóc khách hàng sẽ có những câu trả lời sẵn để tham khảo, làm như vậy sẽ giúp công việc dễ dàng hơn nhiều.

Hắn ở nhà gõ chữ đến khoảng 3 giờ chiều, lúc Trang Mộng Thi gọi điện báo có người tới phỏng vấn, thì Trần Trứ mới ra bến xe trở về văn phòng.

Thật ra, Trân Trứ có hẹn bọn họ 4 giờ chiều, không ngờ mới 3 giờ mà đối phương đã đến.

Cô gái hiếu thuận kia tên là Tống Tình, dáng người gây gò nhỏ con, mái tóc hơi khô, khuôn mặt nhợt nhạt, chiều cao chưa tới 1 mét 6.

Thật ra, tuổi tác Tống Tình không lớn, năm nay mới chỉ 23 tuổi, nhưng đã ra ngoài làm được 6 năm rồi.

Trong nhà còn có một đứa em trai và một đứa em gái còn đang tuổi đi học. Cha bị tàn tật nên không có khả năng lao động, nói cách khác cả nhà dựa hết vào cô gái yếu đuối gày gò trước mặt này.

Mặc dù Tống Tình có vẻ như dinh dưỡng không đầy đủ, lại vừa nếm trải nỗi đau mẹ qua đời, nhưng tinh thần của cô không vì thế mà suy sụp, vì giọng nói rõ ràng đúng mực. Trần Trứ có thể cam đoan, cô gái này sẽ quý trọng cơ hội lần này, sẽ không khiến bác sĩ Mao mất mặt.

Hạ Tuệ Lan nghe thấy hoàn cảnh của Tống Tình, thì không khỏi nắm chặt tay cô gái này, suýt chút nữa không kiềm được nước mắt.

Tuổi Tằng Dục Mãn và Tống Tình không lệch nhau là mấy, nhưng số mệnh hai người, tính cách, cùng với khả năng chịu thương chịu khó, bền bỉ với cuộc sống này thì chênh lệch nhau quá nhiều. Vì vậy, Hạ Tuệ Lan càng kiên định suy nghĩ muốn kéo Tằng Dục Mẫn về đây làm thêm.

Tiếp theo, Trần Trứ phỏng vấn vị cộng tác viên bị sa thải. Anh ta tên là Trương Quảng Phong, trước đó làm việc tại phòng quản lý đô thị, nhưng chưa được vào biên chế.

Đây đúng là căn bệnh chung của những năm 2007. khi trong phòng gặp phải vấn đề sẽ đẩy cộng tác viên ra chịu tội thay. Năm nay, anh ta 27 tuổi, trong nhà vừa có trẻ nhỏ mới sinh.

Trương Quảng Phong làm việc trong thể chế một thời gian, nên mọi hành động đều chuẩn mực. Anh ta luôn miệng cảm ơn chủ nhiệm Trần đã cho mình cơ hội, còn nói nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo.

Chủ nhiệm Trân đây đúng là chủ nhiệm thật, ông là phó chủ nhiệm Trần Bồi Tùng của quận Lộc Hồ.

"Mọi người không cần phải khách sáo thế. Đây là một công ty nhỏ mới thành lập, tôi tin chắc rằng mọi người cũng có vài công việc khác để lựa chọn.

Trần Trứ ngồi đối diện với Tống Tình và Trương Quảng Phong, thẳng thắn nói: "Nhưng nếu hai người được giới thiệu tới đây, tôi có một đề nghị, hai người cứ làm thứ trước hai tuần. Nếu hai tuần sau cảm thấy phù hợp với công việc, chúng ta sẽ bàn bạc ký hợp đồng, còn nếu không thấy phù hợp, tôi vẫn sẽ trả đủ tiền trích phần trăm cho hai người...

Cứ như vậy, Trương Quảng Phong và Tống Tình cũng tạm thời gia nhập vào đoàn đội này.

Từ lúc có thêm người, công việc phục vụ khách hàng bỗng nhộn nhịp hẳn lên, nhưng vấn đề là thiếu máy tính, dù sao bọn họ cũng không có máy tính cá nhân.

Thế là, Trần Trứ để hai người về nhà chuẩn bị, ngày mai tới đây làm. Còn mình gọi theo Hoàng Bách Hàm, tới siêu thị Cương Đỉnh chọn máy tính.

Bây giờ không nhất thiết phải mua laptop, ráp một máy tính bàn là được rồi.

Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm đều hiểu máy tính, với lại công việc chăm sóc khách hàng cũng không cần cấu hình máy quá cao, nên lựa chọn một bộ máy tính giá hợp lý là được.

Hiện tại, Trân Trứ không thiếu tiền, bởi vì trang web đã có 50 người đăng ký hội viện, mà số lượng sẽ ngày càng tăng thêm.

Nhưng đối với ông chủ cửa hàng máy tính, Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm là đối tượng khách hàng mà ông ghét nhất, bởi vì loại người này rất hiểu biết vê máy tính.

Sinh viên trẻ tuổi, con trai, học trường kỹ thuận. Đám người này biết các thành phần cấu tạo nên một cây máy tính, biết các thương hiệu, cho nên muốn kiếm tiên chênh lệch từ đám người này rất khó.

Cuối cùng, Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm thống nhất chọn ba dàn máy tính, bình quân có giá 2600 tệ.

Ông chủ thời dài, vì ngay cả phí vận chuyển cũng không kiếm lại được, mà nhìn Trần Trứ còn tỏ ra không hài lòng.

Bởi vì nguyên nhân thời đại, nên hiện tại giá máy tính vẫn quá cao, bản thân cũng không có nhiều sự lựa chọn về hàng dùng rồi. Nếu đây là năm 2024. cùng với hiểu biết vê máy tính của hắn, lọa card màn hình rời giá 200 tệ, có một đống thích chọn cái nào thì chọn.

Trân Trứ và Hoàng Bách Hàm đưa mấy bộ máy tính về văn phòng, sau đó cả hai cùng nhau lắp ráp, rồi tải phần mềm.

Dần dần, từng nhân viên rời đi, trong phòng chỉ còn lại Trân Trứ và Hoàng Bách Hàm.

Vốn dĩ hai đứa không nói chuyện với nhau, chỉ tập chung lắp ráp máy tinh. Rất nhanh màn đêm buông xuống, phía bên ngoài cửa sổ toàn là màu đen. Lúc này, cả hai đều có cảm giác như trong giờ tự học buổi tối.

"Phù..."

Thật vất vả Trân Trứ mới lắp xong một bộ máy tính. Hắn vừ lau mồ hôi trên trán, vừa nhìn về phía Hoàng Bách Hàm đột nhiên hỏi: "Dạo này mày ở Hoa Công thế nào?"

"Thế nào là thế nào?"

Hoàng Bách Hàm giật mình một cái. Cả tháng 11, Trân Trứ bận rộn rất nhiều công việc, nhưng lại khiến Đại Hoàng vô cùng thoải mái, bởi vì cậu ta có thể yên tâm theo sau học tỷ Hứa Duyệt tổ chức dạ tiệc chào đón tân sinh.

Cũng chẳng biết vì sao, Trần Trứ ghét Hứa Duyệt như vậy.

Đương nhiên, Hoàng Bách Hàm không chỉ nghi ngờ chuyện này. Mà từ lần mình đóng giả bạn trại cho Hứa Duyệt, thì từ đó vê sau thái độ của chị ấy bỗng trở nên lạnh lùng với mình.

Thật ra cũng không thể nói là lạnh lùng được, chỉ đơn giản quay về mối quan hệ bình thường giữa học tỷ và học đệ, hay một vị phó bộ trưởng với thành viên trong bộ của mình mà thôi.

Thế mà trước đó, hai người con vui vẻ đi dạo phố, xách đồ cho đối phương, khoác tay nhau như một cặp. Còn bây giờ, cả hai gặp nhau chỉ mỉm cười coi như chào hỏi.

Loại thái độ khác nhau quá lớn này khiến Hoàng Bách Hàm chẳng hiểu gì. Thậm chị, trong đầu cu cậu còn nghĩ đi nghĩ lại xem mình có làm sai chuyện gì rồi không. Sau đó, cậu ta còn cố hết sức làm việc trong bộ sáng tạo nhiều hơn, chỉ hi vọng Hứa Duyệt có thể động viên mình vài câu. "Sao mày phản ứng mạnh vậy?"

Trân Trứ nghi ngờ. Mình chỉ thuận miệng hỏi một chút, mà Đại Hoàng giống như chó bị giãm đuôi.

"Phản ứng mạnh cái gì?"

Hoàng Bách Hàm chối đây đẩy, sau đó chau chuốt câu trả lời nói: "Tại mày hỏi vớ vẩn chứ sao? Học đại học còn thế nào nữa, từ lớp học đến thư viện rồi về ký túc xá, tạo ra một đường thẳng trong cuộc sống chứ sao?"

"Còn với Mưu Giai Văn thì sao?”

Lần này, Trần Trứ hỏi tình huống rất cụ thể.

"Cậu ấy..."

Động tác của Hoàng Bách Hàm dừng lại, trong đầu lập tức xuất hiện bóng dáng của Mưu Giai Văn vào đêm mưa hôm đó.

Chẳng có gì bất ngờ cả, sợ rằng hình ảnh này sẽ theo Đại Hoàng suốt cả đời. Dù cuộc sống sau này cậu ta không nhớ hình dáng Mưu Giai Văn thế nào, cũng không nhớ giọng nói Mưu Giai Văn ra làm sao, nhưng hình ảnh đó sẽ giống như bức tranh, được khắc sâu trong não bộ của cậu.

"Lâu rồi tao chưa gặp cậu ấy."

Hoàng Bách Hàm cúi đầu vặn ốc vít, mặc kệ mồ hôi tụ lại chỗ cằm, rồi rớt xuống dưới đất.

Hoa Công lớn như vậy, nên không hẹn trước, đúng là rất khó gặp mặt nhau.

"Lâu vậy rồi còn chưa quên được?"

Trần Trứ xúc động nói: "Thời gian vừa đủ, có thể gặp mặt được rồi."

Hoàng Bách Hàm biết lúc đó mình tỏ tình không thành công, trong lòng vô cùng khổ sở, nhưng bây giờ cảm thấy nhạt dần rồi.

Nhưng cậu thật sự không muốn gặp Mưu Giai Văn, cũng không phải cậu vẫn còn hận cô ấy, mà sợ thì đúng hơn.

Với lại, hình như trong tim của Hoàng Bách Hàm có thêm hình bóng khác, đó chính là Hứa Duyệt.

Mặc dù hình bóng đó rất mờ, nhưng đều là hình ảnh chị Hứa Duyệt vui vẻ. Bản thân chỉ cân nghe thấy Hứa Duyệt gọi mình là cảm thấy vui mừng, mà mình cũng rất mong chờ được nhắn tin, trò chuyện với chị ấy.

Thậm chí, trong nhóm lớn của hội học sinh, chỉ cần Hứa Duyệt nhắn tin, thì Hoàng Bách Hàm sẽ đọc tin nhắn ấy thật cẩn thận, thậm chí thỉnh thoảng còn kéo lên kiểm tra lịch sử trò chuyện, xem có bỏ sót tin nhắn vào của chị ấy không.

Trước đó, Hoàng Bách Hàm không muốn gặp Mưu Giai Văn vì lòng tự trọng và khó nói chuyện. Hiện tại, cậu ta không muốn gặp Mưu Giai Văn, bởi vì có cảm giác phản bội và áy náy với 'mối tình đầu trong sáng'.

Trân Trứ nhìn thằng bạn thân đột nhiên không nói gì. Hắn tưởng rằng cu cậu vẫn chưa thoát khỏi bóng ma của việc tỏ tình thất bại, nên chỉ thở dài tiếp tục cài phân mềm.

Một lúc sau, Hoàng Bách Hàm đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Trân Trứ, mày đồng thời thích hai cô gái, không biết có mệt mỏi hay không?"

"Cái gì?"

Trần Trứ nghe được câu này, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó mặt dày không ngờ đó lên nói: "Sao mày hỏi tao vấn đề này? Cả thế giới đều biết Du Huyền là bạn gái của tao mà? Sao mày hỏi tao có mệt hay không làm gì?"

"Tống Thì Vi biết không?"

Hoàng Bách Hàm kinh thường nói: "Vậy đêm nay, ngay trong nhóm Sweet, tao sẽ công bố Du Huyền là bạn gái của mày nhá?"

"Tống Thì Vi và Du Huyền không quen nhau, đây là việc quá bình thường trong cuộc sống."

Trân Trứ nghiêm túc giảng đạo lý của Đại Hoàng nghe: "Mày đừng nói linh tinh ở trong nhóm nhát, làm tốn dung lượng của QQ”"

Đúng lúc này, Du Huyền gọi điện tới. Hắn nhìn thấy trên màn hình hiện ra 'Cá Lúc Lắc' gọi điện, thì Trân Trứ nhìn Hoàng Bách Hàm ra hiệu suyt' một tiếng, ý bảo thằng chó này, mày đừng nói lung tung.

"Mịa." Đại Hoàng quay đầu đi chỗ khác. Mẹ nó, thằng chó này đúng là đồ lươn lẹo.
Bình Luận (0)
Comment