Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 202 - Chương 207: Phụ Nữ Từng Trải Khống Chế Tâm Lý Trai Tân Thế Nào?

Chương 207: Phụ nữ từng trải khống chế tâm lý trai tân thế nào? Chương 207: Phụ nữ từng trải khống chế tâm lý trai tân thế nào?Chương 207: Phụ nữ từng trải khống chế tâm lý trai tân thế nào?

Du Huyền gọi điện tới cũng không có việc gì. Cô ấy chỉ muốn nhắc nhở Trần Trứ nhớ ăn cơm tối.

"Làm xong bọn mình sẽ đi ăn, Đại Hoàng cũng đang ở đây nữa."

Trân Trứ vừa lắp ráp máy tính vừa đặt điện thoại trên tai để nói chuyện. Đồng thời hắn hỏi thăm một chút, giờ giấc và địa điểm ngày mai đi dạy kèm ở đâu.

Cá Lúc Lắc cũng đăng ký thông tin để trở thành gia sư trên trang web Học Tập. Có điều, cô cũng giống như Tống Thì Vi, là đơn đầu tiên cũng là đơn cuối cùng, sau khi hoàn thành đơn này, hắn sẽ xóa thông tin của cô trên web.

Trần Trứ không nỡ cũng không dám để cô đi dạy kèm.

Hai người nói chuyện một lúc, thì Cá Lúc Lắc mới vui vẻ đi luyện vẽ.

Nửa tiếng sau, ba dàn máy tính đã lắp ráp hoàn thành. Ngày mai, đám người Hạ Tuệ Lan, Tống Tình, Trương Quảng Phong có thể dùng nó để làm việc được rồi.

"Đêm nay ăn gì?"

Trân Trứ hỏi thằng bạn thân cùng mình bận rộn nãy giờ.

"Ăn gì cũng được."

Hoàng Bách Hàm không không quan tâm nói: "Bát mì, đĩa hủ tiếu cuộn, hay cái gì mà ăn no bụng là được. Mày biết tao không kén ăn mà."

"Ừ nhỉ, thời cấp ba, ở căng tin, mày cũng ăn mấy món đồ đó là đủ no bụng rồi."

Trần Trứ mỉm cười.

"Mịa, nói cứ như mày không phải vậy ấy?"

Đại Hoàng tức giận nói.

Bây giờ đã là 9 giờ 30 phút, nhưng bên trong Thung Lũng Công Nghệ không hề yên tĩnh. Bởi vì, trong này còn rất nhiều văn phòng của công ty vẫn sáng đèn, thỉnh thoảng sẽ có một vài người trẻ tuổi đã về nhà rồi còn phải quay trở lại tăng ca.

Bọn họ đeo thẻ nhân viên của công ty mình, mặt ai nấy đều lo lắng, bước đi vội vã. Có thể công việc mà mình đang làm xảy ra vấn đề gì đấy.

"Cả đời người Trung Quốc đều vội vã như vậy."

Trân Trứ nghĩ thầm trong lòng.

Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm tùy tiện chọn một cửa hàng gần trường. Hai người gọi một bát mì và một đĩa há cảo cuốn, rồi thêm hai chai nước Cô ca mát lạnh, cộng vào còn chưa tới 20 tệ.

Đúng là tổ hợp hoàn hảo, đêm cuối thu mát lạnh, ăn ở cửa hàng ngoài trời, cầm cốc cô ca lên tu ừng ực, sau đó thoải mái ợ một cái thật to, đúng là không còn gì sung sướng bằng.

"Phù..."

Trân Trứ thở ra một cái, rồi mới hỏi: "Đại Hoàng, sao mày lại họi tao vấn đề kia?"

"Cái gì?"

Hoàng Bách Hàm đang ăn bát mì nóng hổi, thì ngẩng đầu lên, lộ ra hai mắt kinh giống nhưng phủ một lớp sương trắng.

"Mày chẳng vừa rồi, yêu cùng lúc hai người có mệt hay không còn gì?"

Trần Trứ nói.

Mặt Hoàng Bách Hàm đột nhiên nghệt ra, sau đó giả vờ như không thèm quan tâm: "Chỉ tùy tiện hỏi thôi. Tao thấy mày lập nghiệp, rôi còn học hành, đã thế còn muốn suy nghĩ cho bạn gái, nghĩ thôi cũng đã thấy mệt rồi."

"Mày đúng là nhàm chán."

Đầu tiên Trân Trứ mỉm cười, sau đó thấy thằng bạn mình giống như mấy vị cảnh sát Thái Bình Dương, quản lý thật là rộng. Sau đó, không biết tại Sao, cảm xúc trùng xuống, cuối cùng than thở một tiếng: "Mày thích bao nhiêu cô gái cũng chẳng thấy mệt mỏi chút nào, mệt mỏi là các cô ấy cùng thích mày thôi."

"Vậy à?"

Hoàng Bách Hàm đang ăn miếng lớn, bỗng nhiên động tác dừng lại một chút.

Vừa rồi, do Hoàng Bách Hàm cảm xúc dâng trào nên mới hỏi một câu. Bây giờ cậu ta không dám đối mặt với Mưu Giai Văn, nhưng lại cảm thấy thích bên cạnh Hứa Duyệt, một cô gái khéo léo hiểu lòng người. Bản thân đang đứng ở ngã ba nên tỏ ra do dự, thế là hỏi một người đầy kinh nghiệm như Trần Trứ.

Kết quả, thằng bạn thân trả lời một câu khác xa tình huống Đại Hoàng gặp phải.

Du Huyền là bạn gái Trần Trứ, mà hoa khôi Tống cũng không ghét Trần Trứ. Nhưng tình huống của mình với Mưu Giai Văn hoặc Hứa Duyệt, cứ như chỉ có bản thân mình tương tư thôi.

Đại Hoàng nghĩ đến đây bỗng nhiên cảm thấy cả người uể oải, nên văn qua loa vài miếng là chào tạm biệt để về trường học, khiến Trần Trứ chẳng hiểu mô tê gì.

Đại Hoàng trở lại trường học thì đã là 11 giờ. Các bạn trong phòng không đọc sách thì chơi game, hoặc xem phim.

Hoàng Bách Hàm chào hỏi mọi người, sau đó tắm rửa rồi nằm lên giường.

Giống như thói quen ngồi vào bàn ăn là cầm đũa, sinh viên một khi năm lên giường thì chuyện đầu tiên làm là câm điện thoại nghịch.

Cũng may năm 2007 có rất ít app giải trí. Nếu là sau này đủ các loại app video hay livetream mọc ra, bọn chúng chiếm gần hết thời gian của mọi người.

Hoàng Bách Hoàng mở QQ ra, rồi kiểm tra một vài lịch sử trong các nhóm chát, thỉnh thoảng trả lời một hai câu là đã cảm thấy rất chán rồi.

Đương nhiên, cậu ta sẽ cố gắng không vào nhóm chát Sweet, bởi vì bên trong có Mưu Giai Văn.

Đột nhiên, nhóm lớn của hội học sinh trường tên là 'Mái nhà yêu thương Hoa Công, có một nick name là Hứa Duyệt 05 Tiếng Nhật (phó bộ trưởng bộ sáng tạo).

Đây là một nhóm lớn nên cần phải làm rõ thân phận, phần lớn đều ghi chú thêm thân phận của từng người.

"Hứa Duyệt 05 Tiếng Nhật" (phó bộ trưởng bộ sáng tạo) là: Hứa Duyệt học khóa 5 khoa tiếng nhật, là phó bộ trưởng bộ sáng tạo hội học sinh.

Hứa Duyệt: Hai bạn học nào đăng ký tham gia cuộc thi đo hướng vô tuyến điện tổ chức vào ngày kia vậy?

Rất nhanh có hai sinh viên khóa 07 đứng ra trả lời.

Sau đó, Hứa Duyệt giải thích một chút về cuộc thi, rồi nhắc nhở một vài vấn đề tính điểm trong cuộc thi.

Hoa Công là trường chủ yếu về kỹ thuật, nên tổ chức cuộc thi cũng thiên về các vấn đề kỹ thuật, chế tạo máy tính hoặc tự động hóa.

Hoàng Bách Hàm ngây người nhìn Hứa Duyệt nói chuyện trong nhóm, thật ra cậu cũng rất muốn nói vài câu thêm vào.

Có đôi khi tình huống là vậy, ví dụ như trong nhóm (nhóm QQ hoặc nhóm Wechat) có đối tượng khác giới mà mình thích, mặc kệ đối phương nói chủ để gì, thì bản thân cũng muốn tham dự vào câu chuyện đó.

Thậm chí muốn dùng hết công suất não bộ, hi vọng trong chủ đề mà đối phương đang nói, mình đưa ra một ý kiến mới lạ nào đó.

Nếu như đối phương trả lời lại, thì bản thân giống như vừa uống một ngụm mật ong ngọt ngào, cảm giác đối phương hình như chú ý đến mình.

Còn nếu đối phương không trả lời, thì bản thân giống như người mất hồn, sau đó lên Baidu bắt đầu tìm kiếm một chút nội dung, rồi coi như ý kiến là của mình.

Tóm lại, mình rất muốn thể hiện một chút trước mặt đối phương, cho dù chủ đề kia mình cũng chẳng có chút hứng thú nào.

Nhưng sự thật luôn khiến con người đau lòng. Đối phương nhìn thấy câu trả lời mà mình nghĩ nát óc ra để nhắn tin, thật ra cũng chẳng khác gì tin nhắn của các bạn còn lại. Trả lời lại cũng vì phép lịch sự, chứ chẳng có ý nghĩ đặc biệt nào.

Chí ít không giống như mình kỳ vọng, là cảm thấy đối phương có vẻ chú ý đến mình.

Nhưng Hoàng Bách Hàm đâu nghĩ được điều này. Cậu chỉ rất muốn nhanh chóng tham gia vào chủ đề này, nhưng hết lần này đến lần khác đều đang thảo luận chuyện công việc, mình chẳng có tư cách gì để xen vào.

Cũng may, thời gian không phụ người có tâm. Hứa Duyệt đột nhiên gõ nhầm tên một người, khiến Hoàng Bách Hàm như gấu nhỏ tìm được mật ong, đang chuẩn bị nói ra sai lâm. Nhưng cu cậu bỗng nhớ ra đây là nhóm lớn của hội học sinh.

"Nếu trực tiếp nói ra sai lâm, thì chị Hứa Duyệt có xấu hổ không?"

Hoàng Bách Hàm vui vẻ vì sự thông minh của mình, thế là lựa chọn nhắn tin riêng.

Hoàng Bách Hàm 07 Thông Tin: Bộ trưởng Hứa, bạn học phụ trách ghi tỉ số là Phong Diên, ngài lại đánh thành Phong Đình.

Hứa Duyệt 05 Tiếng Nhật: Thật sao? Để tôi kiểm tra lại.

Thế là Hứa Duyệt kiểm tra lại, rồi âm thầm đổi lại tên. Sau đó, cô vừa nói chuyện trong nhóm, vừa cố tình nhắn tin riêng với Hoàng Bách Hàm.

Hứa Duyệt 07 Tiếng Nhật: Cám ơn cậu nha Bách hàm, may nhờ có cậu.

Hoàng Bách Hàm 07 Thông Tin: Không có gì, không có gì.

Sau khi trả lời hai câu không có gì: xong, đột nhiên Hoàng Bách Hàm không biết làm thế nào để tiếp tục trò truyện nữa.

Hứa Duyệt cũng không trả lời lại, giống như cuộc nói chuyện đã kết thúc vậy.

Hoàng Bách Hàm thấy không cam lòng, bởi vì lần cuối cùng hai người nói chuyện đã cách đây 10 ngày rồi, thời gian có ghi rõ ràng trên QQ.

Cho nên, Hoàng Bách Hàm do dự một chút, cảm thấy hôm nay là cơ hội để kéo gần quan hệ hai người, nên mạnh dạn hỏi:

"Học tỷ, chị đang bận sao?"

Sau khi Hoàng Bách Hàm nhắn xong tin nhắn này, đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Trong đầu luôn tỏ ra phân vân, có phải tin nhắn này của mình quá đường đột, phải chăng trong lúc cảm xúc dâng trào lại đi nhắn tin câu này?

Nhưng cậu vẫn mong chờ đối phương trả lời, mà do chột dạ nên không dám nhìn nhiều. Thế là cậu ra ngoài chơi game, và cứ chơi được hai phút lại mở màn hình QQ ra kiểm tra một lần, để xem học tỷ Hứa Duyệt có nhắn lại không.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lân, Đại Hoàng đã không còn hứng chơi game nữa. Bản thân lại nằm suy nghĩ vớ vẩn, bởi vì tin nhắn của mình khác gì ném đá xuống biển, Hứa Duyệt chẳng hề có chút phản ứng nào.

"Xem ra không muốn trả lời mình rồi. Mình đúng là ngu mà, có mỗi việc hiểu thế nào là quen sơ và quen thân mà cũng không biết được."

Hoàng Bách Hàm xấu hổ muốn đánh vào tay mình một cái, tự nhủ bản thân sẽ không bao giờ nhắn lại tin nhứ thế lần thứ hai. Sau đó, cu cậu nằm nghiêng người, co quắp như con tôm, sau đó mở giao diện game ra tập trung chơi. Nói tóm lại, cậu muốn kiếm việc gì đó làm cho quên đi chuyện vừa rồi.

Hơn 10 phút sau, cậu ta vô tình mở ra QQ, bỗng ngạc nhiên phát hiện không ngờ Hứa Duyệt nhắn tin trả lời.

Hứa Duyệt: Tôi đang tìm bộ lễ phục cho người dẫn chương trình cuộc thi ngày kia, cậu thấy hai bộ quần áo này thì cái nào đẹp hơn?

Phía dưới là hai tấm ảnh, theo thứ tự là ảnh Hứa Duyệt lần lượt mặc lên người hai bộ quần áo, sau đó chụp ảnh gửi đi.

"Cái này, cái này... Chị Hứa Duyệt đang hỏi ý kiến mình sao?"

Đột nhiên tâm trạng hậm hực của Hoàng Bách Hàm biến mất sạch sành sanh. Cậu ta vội cầm điện thoại, cẩn thận nhìn thật kỹ rồi mới trả lời.

Hoàng Bách Hàm: Em thấy món màu đỏ kia mặc lên người chị sẽ hợp hơn.

Hứa Duyệt: Vậy sao? Hoàng Bách Hàm: Bởi vì màu đỏ hợp với khí chất của chị, mà cuộc thi tổ chức ở phòng nhỏ ánh sáng tốt, nếu mặc bộ màu đỏ sẽ nổi bật...

Hoàng Bách Hàm nêu ra một đống lý do, mặc dù Hứa Duyệt không trả lời, nhưng bản thân cậu không còn hụt hãng như trước nữa.

Dù sao người ta đang ướm thử lễ phục, người ta đang bận mà.

Rất nhanh đã đến giờ đi ngủ, Hoàng Bách Hàm lại vô tình mở ra QQ lần nữa. Đột nhiên, Đại Hoàng thấy trang cá nhân trên QQ của Hứa Duyệt thay đổi nhật ký.

"Cậu ấy nói, mình mặc màu đỏ đẹp."

Phía dưới đăng hình ảnh cô mặc bộ lễ phục màu đỏ, giống hệt bức ảnh đã gửi cho Hoàng Bách Hàm.

Tim Hoàng Bách Hàm đập nhanh một nhịp, sau đó như có thứ gì đó kích thích mà ngày càng đập nhanh hơn. Giống như có một cái dùi trống nhỏ, đang gõ từng gõ lên lồng ngực của cậu.

"Ý của học tỷ Hứa Duyệt là gì?"

Hoàng Bách Hàm có cảm giác tay chân run rẩy, chị ấy coi trọng ý kiến của mình vậy sao? Cho nên chị ấy không chỉ chọn lễ phục màu đỏ, mà còn muốn nói cho tất cả mọi người biết lựa chọn của mình?
Bình Luận (0)
Comment