Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 203 - Chương 208: Vì Sao Tay Của Cậu Lại Đặt Trên Đùi Mình?

Chương 208: Vì sao tay của cậu lại đặt trên đùi mình? Chương 208: Vì sao tay của cậu lại đặt trên đùi mình?Chương 208: Vì sao tay của cậu lại đặt trên đùi mình?

Sinh viên thường thích thức đêm, dù ở bất kỳ thời đại nào cũng thế.

Chỉ có điều, sau này sẽ sử dụng Wechat và chỉ kết bạn mới nhìn thấy bình luận, còn bây giờ chỉ có thể sử dụng QQ nên rất nhanh phía dưới nhật ký của Hứa Duyệt đã có rất nhiều người nhắn lại.

Tằng Nghệ Lâm 06 Sinh Vật: Oa, học tỷ Hứa có bạn trai chưa?

Hứa Duyệt không trả lời là có cũng không nói không chỉ nhắn lại bằng một khuôn mặt cười.

Hướng Dũng 07 Cơ Giới: Dịp nào thuận tiện nhờ dẫn cho bọn em nhìn với nha?

Hứa Duyệt vẫn như vậy không trả lời câu nào, chỉ nhắn lại bằng một khuôn mặt cười.

Thương Đông Linh 05 Tiếng Đức: Bạn trai? Dư Vĩ, Đinh Sấm, hay là Nhạc Chính Quyền? Hay bạn trai mới nào đó?

Hứa Duyệt lập tức xóa đi bình luận này.

Cho nên, Hoàng Bách Hàm không thấy được, mà bây giờ cu cậu vẫn đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.

Cu cậu nghĩ chán nghĩ chê, nhưng khi thấy Hứa Duyệt luôn trả lời bằng hình mặt cười, thế là Hoàng Bách hàm cũng gửi bình luận hình mặt cười.

Không có gì bất ngờ, Hứa Duyệt cũng trả lời cậu ta giống như mọi người.

"Thật ra, chị ấy đối với mình không giống bình thường chứ?"

Hoàng Bách Hàm nghĩ thầm, dù sao những dòng trạng thái này là chị Hứa Duyệt cố tình đăng cho mình nhìn mà.

Nhưng sau khi phòng ký túc tắt đèn, trên màn hình điện thoại vẫn chưa có gì thay đổi. Trong không gian tối om như mực, nếu không đến sát màn hình nhìn, thì hai khuôn mặt tươi cươi giống như hai điểm đỏ trên mặt thằng hề.

"Đù... Mình đang nghĩ gì vậy, thật xúi quẩy."

Hoàng Bách Hàm vừa nghĩ đến đoạn này, thì ngay lập tức xóa bỏ. Sau đó, dưới trạng thái vô cùng tự tin, cu cậu nhắn cho Hứa Duyệt một tin nhắn "Em nói mà, bộ lễ phục màu đỏ rất hợp với chị”.

Hứa Duyệt lại không trả lời.

20 phút trôi qua, Hứa Duyệt vẫn không trả lời.

"Khả năng chị ấy vẫn còn thử lễ phục."

Hoàng Bách Hàm tự ai ủi mình.

Trước khi cậu ta ngủ, còn nhắn cho Hứa Duyệt một tin: "Học tỷ, chúc chị ngủ ngon. Em ngủ đây."

"Tại sao lại bắt đầu lạnh lùng rồi, chẳng lẽ vừa rồi mình làm gì sai sao?"

Mới vừa rồi, tâm trạng Hoàng Bách Hàm còn vô cùng hưng phấn, thì trong nháy mắt cảm giác lo lắng ùa về.

Mãi cho tới khi Hứa Duyệt nhắn tin lại 'ngủ ngon, mơ đẹp, thì lo lắng trong lòng Hoàng Bách Hàm mới dịu đi.

Tối hôm đó, tâm trạng Hoàng Bách Hàm cứ như người đi cáp treo, nhưng người nắm tay lái điều khiển lại là Hứa Duyệt.

Có lẽ, bản thân cô còn chẳng tốn chút công sức nào, cùng lắm là một suy nghĩ chợt lóe lên, đã có thể bóp chết một cậu thanh niên chưa trải sự đời.

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, cảnh tượng nhân gian lại là ngày nắng chói chang.

Chủ nhật này, Trần Trứ có khá nhiều việc phải làm. Lúc đầu, hắn định đi tới Quảng Mỹ, sau đó đi cùng Cá Lúc Lắc tới nhà dạy kèm.

Nhưng Du Huyền xót bạn trai, nên không muốn để Trần Trứ mất công đi đến đây, nên hẹn gặp hắn lúc 10 giờ tại trước nhà dạy kèm.

Vì vậy, Trần Trứ quyết định đến văn phòng ở Thung Lũng Công Nghệ, xem ở đó còn thiếu thứ gì không.

Hắn đang dần biến một văn phòng trống trải trở nên đầy đủ. Cảm giác này giống như cày rank từ hạng đồng lên tới bạch kim, kim cương, mặc dù mất rất nhiều công sức, nhưng lại có cảm giác thành tựu.

Nhất là thời tiết hai ngày gần đây khá đẹp. Lúc hắn đi qua hồ nhân tạo ở Thung Lũng Công Nghệ, nhìn thấy ánh sáng của mặt trời mới mọc nhẹ nhàng chiếu lên mặt hồ, gió nhẹ thổi qua, khiến từng làn sóng nhẹ xuất hiện, giống như vẩy lên mặt đất từng mảnh vàng vụn.

Hắn bước tới văn phòng 311, thì bất ngờ phát hiện Tống Tình còn đến sớm hơn cả mình.

Nhưng bây giờ cô không có chìa khóa, nên chỉ đành đứng một mình bên ngoài hành lang. Dáng người nho nhỏ, với thân thể gầy gò, khiến người nhìn có cảm giác chỉ cần một cơn gió hơi to có thể cuốn cô bay thật xa.

"Chào buổi sáng Trần tổng."

Có điều tinh thần của cô vẫn sáng lạn, từ xa nhìn thấy Trần Trứ đã lớn tiếng chào hỏi.

Có lẽ chỉ cô gái 22 tuổi này mới sở hữu tinh thần như thế. Một người vui vẻ, âm thầm kiếm tiền nuôi hai đứa em ăn học, nuôi mẹ bệnh nặng, rồi chịu đau khổ xử lý mọi việc hậu sự.

"Chị tới rồi sao không gọi cho Phương Tỉnh."

Trần Trứ mỉm cười nói: "Chị ấy ở ngay trường học bên cạnh, đến rất nhanh thôi."

"Mấy em ấy khó khăn lắm mới có một ngày cuối tuần để ngủ, nên tôi không muốn quấy rầy. Trước đó, lúc tôi còn học tiểu học, cuối tuần chỉ muốn nằm ì từ sáng tới khuya thôi."

Tống Tình tìm một lý do hợp lý trả lời.

Bên ngoài, Trần Trứ vẫn duy trì nụ cười, nhưng trong lòng đã không ngừng thở dài.

Ký ức đẹp nhất của con người sao chỉ dừng lại thời điểm học tiểu học đây? Qua đó có thể dễ dàng nhận ra, cuộc sống của chị ấy thực sự quá khổ rồi.

Sau khi cửa văn phòng được mở, Tống Tình không ngờ chỉ sau một đêm đã có mấy dàn máy tính mới được lắp ráp. Cô tiến lại gần hết sờ màn hình rồi sờ đến bàn phím, trong ánh mắt lóe lên sự vui sướng, cùng sự kiên định.

Nó giống như một vị võ tướng nhìn thấy thần binh vừa tay với mình.

"Trần tổng..."

Tống Tình ngẩng đầu lên định nói gì đó, đột nhiên phát hiện chẳng thấy Trần Trứ ở đâu.

10 phút sau, Trần Trứ trở về, trên tay cầm theo hai túi đồ ăn sáng.

"Chắc chị cũng chưa ăn sáng đâu nhỉ?"

Trân Trứ đặt một túi đồ ăn sáng gồm sữa đậu này và bánh bao xuống bàn của Tống Tình.

Theo bản năng, Tống Tình định từ chối, nhưng Trần Trứ thở dài nói: 'Ăn đi, đừng khách sao. Tôi đoán, vì chị muốn tiết kiệm tiền gửi về cho hai đứa em học tập, nên đã lâu lắm rồi chưa ăn bữa sáng."

"Tôi..."

Tống Tỉnh ngẩng đầu lên, bởi vì cô không biết tại sao cậu sinh viên trẻ tuổi này có thể đoán ra được."

"Sau này, chị vẫn nên ăn gì đó rồi mới đi làm."

Trân Trứ nhẹ nhàng nói: "Người mà mẹ tôi giới thiệu, nếu tôi không sắp xếp tốt, thì vê nhà bị càm ràm suốt ngày."

"Bác sĩ Mao là..."

Tống Tình ngạc nhiên nhìn Trần Trứ. Bởi vì, hôm qua khi Mao Hiểu Cầm giới thiệu cho cô công việc, cũng không giới thiệu vê Trần Trứ.

"Mẹ ruột tôi."

Trần Trứ gật đầu trả lời, sau đó chỉ vào túi đồ ăn sáng: "Ăn nhanh đi, không nguội. Nhà ăn ở Thung Lũng Công Nghệ bán đồ hơi đắt, nên hai ngày nữa sẽ làm cho chị một phiếu ăn ở Trung Đại. Ăn sáng ở trường chúng tôi thoải mái, chỉ cần 2 tệ là giúp chị ăn no rồi."

Trần Trứ dùng giọng điệu đùa giỡn nói chuyện, bởi vì chuyện làm một phiếu ăn với hắn là chuyện vô cùng đơn giản.

Tống Tình cầm lấy bánh bao, căn một miếng. Hương vị thịt heo cùng các loại gia vị tư từ thấm vào khoang miệng, cảm giác này đã từ rất lâu rồi chưa được nếm trải qua.

Mũi Tống Tình cay cay. Thật ra, cô là một người kiên cường, kể cả việc mẹ qua đời, cô cũng cắn răng xử lý xong xuôi hậu sự, rôi mời một mình chạy đến nơi trống trải lớn tiếng khóc thật to.

Nhưng ngày hôm nay, rất hiếm khi Tống Tình cảm nhận được nhân tình ấm áp. Giống như ông trời cũng nhìn ra được cô quá khổ rồi, nên mới giúp mình gặp gỡ Mao Hiểu Cầm và Trần Trứ.

"Nhà bác sĩ Mao đều là người tốt."

Tống Tình vừa ăn bánh bao vừa nói, nước mắt đã chực chờ chảy xuống.

Thật ra, Trần Trứ cảm thấy khái niệm 'người tốt' này có hơi xa lạ.

Nhưng hắn cũng vui vẻ khi có người khen cha mẹ của mình, nên hùa theo nói: "Mẹ tôi đúng là người tốt, cha tôi cũng được. Còn tôi, dù sao cũng sống trong môi trường giáo dục như vậy nhiêu năm."

Lúc này, Trương Quảng Phong cũng tới. Anh ta nhìn thấy ông chủ và Tống Tính đã đến, nên ngoài mặt tỏ ra chút áy náy.

Anh ta tưởng rằng mình đến chậm, nên vừa đến đã bỏ ba lô xuống, bật máy tính lên định làm việc.

"Xem ra phải đưa ra chế đồ giờ giấc làm việc nghỉ ngơi của công ty rồi."

Trân Trứ nghĩ thầm. Dù sao, bọn hắn đã thành lập công thi chính thức, mặc cho mới đưa ra thị trường mới được một tuần.

Một lát sau, Tằng Khôn và Hạ Tuệ Lan, hai vợ chồng cùng tới.

Mà hình như trước đó cô Hạ vừa mới cãi nhau với ai hay sao, nên ngoài mặt vẫn còn bực bội.

"Chẳng lẽ hai vợ chồng đến tuổi này rồi còn cãi nhau?"

Trân Trứ nghĩ thâm. Nhưng hắn sẽ không hóng hớt chuyện gia đình người ta, nên chỉ căn dặn lão Tằng làm ra mấy khu vực chăm sóc khách hàng Vịt Vịt khác nhau.

Giống như một máy điện thoại chủ, và các máy nội bộ ở các phòng ngủ khác. Nên mỗi nhân viên đăng nhập tài khoản của mình, sẽ có một khu vực phục vụ khách hàng riêng biệt.

Việc này không khó, nên Tằng Khôn lập tức đồng ý. Trần Trứ nhìn đồng hồ, thấy thời gian không lệch mấy, nên đi tới địa điểm Du Huyền tiến hành dạy kèm.

Gia đình chọn chúng Du Huyền là một gia đình giáo sư. Cha mẹ đều là giáo viên của đại học Âm Nhạc Tinh Hải. Nhưng không ngờ con gái chẳng có chút hứng thú nào với âm nhạc, mà lại thích vẽ tranh.

Bây giờ đã là tháng 12, chuẩn bị đến thời gian các trường đại học nghệ thuật thi tuyển sinh. Nên gia đình có con cái hướng thi vào các trường nghệ thuật, đều tranh thủ thời gian thuê sinh viên vừa mới thi đâu trường nghệ thuật đến nhà, để hướng dẫn một chút kinh nghiệm cần chú ý, cùng với điều chỉnh trạng thái tốt nhất.

Du Huyền cũng không che dấu chút nào, rõ ràng người ta chỉ thuê có 2 tiếng, mà cô nghiêm túc giảng tận ba tiếng đồng hồ.

Cô học sinh lớp 12 tên là Lạc Thấm Phi kia đã coi Du Huyền là thần tượng của mình. Nhìn ánh mắt cô bé lấp lánh như vì sao là biết, đã thế cha mẹ cô bé còn muốn giữ Du Huyền ở lại ăn cơm trưa nữa.

"Dạ không cần đâu."

Du Huyển nở nụ cười xinh đẹp nói: "Bạn trai cháu còn chờ ở bên ngoài, cháu muốn đi ăn cùng cậu ấy."

"À "

Lạc Thấm Phi chợt hiểu ra: "Cô giáo Du, trong giờ dạy học, thỉnh thoảng cô trả lời tin nhắn, có phải sợ bạn trai ở ngoài lo lắng hay không?"

"Ừ"

Du Huyền thoải mái trả lời, ngay cả hàng lông mày đều giãn ra hạnh phúc.

“Dạ.”

Lạc Thấm Phi không năn nỉ Du Huyền ở lại nữa, mà còn hiểu chuyện nói: "Nếu em có bạn gái xinh đẹp như cô giáo Du, thì nhất định cũng không rời nửa bước."

"Đừng gọi chị là cô giáo Du nữa, chị hơn em có một tuổi thôi. Em gọi chị là chị Du được rồi."

Du Huyền rời đi, Lạc Thấm Phi còn cảm thấy tiếc nuối: "Đáng tiếc sau này chị Du sẽ không dạy kèm nữa, nếu không mình muốn mua tất cả các giờ của chị ấy. Chị ấy thật là giỏi, mình cảm thấy chị ấy còn giỏi hơn cả giáo viên ở trung tâm gấp trăm lần."

"Tiểu Du chỉ hơn con có một tuổi, thì giỏi đến mức độ nào chứ? Mẹ Lạc Thấm Phi thấy con gái nói hơi quá thì mỉm cười nói: "Nếu giỏi đến mức độ đó, thì sao trên mạng không nghe thấy tiếng tăm gì?"

"Mẹ, khác nghề như cách núi, mẹ không hiểu cũng không sao."

Lạc Thấm Phi khẳng định nói: "Chị Du hiểu biết về kiến thức và kỹ thuật, theo con còn cao cấp hơn cả trong sách giáo khoa. Với lại, chị ấy xinh đẹp như vậy, con nghĩ chỉ cần tham gia hai lần triển lãm tranh là đủ nổi tiếng cả nước rồi."

"Sau này, nếu con học Quảng Mỹ thì có đùi để bám rồi."

Mặc dù, Lạc Thấm Phi vừa học xong cả buổi vất cả nhưng cảm thấy vô cùng thoải mái. Có điều, ánh mắt của cô bé khá chuẩn xác, bởi vì kiến thức hay kỹ thuật của cô đều đến từ giáo sư Quan Vịnh Nghi. Mà những kiến thức ấy, cô chỉ mới học được một phần rất nhỏ trong cuốn bút ký bìa da trâu kia.

Nhưng lúc này, trên chuyến xe bus đang đi về hướng nội thành.

Du Huyền nhẹ nhàng ngồi sát lại người Trần Trứ. Cô đặt tay lên tai bạn trai rồi nhỏ giọng hỏi: "Chủ nhiệm Trần, vì sao tay của cậu luôn đặt trên đùi mình vậy?”
Bình Luận (0)
Comment