Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 204 - Chương 209: Tiết Thanh Minh, Cậu Cùng Mình Đi Gặp Mẹ Nhá?

Chương 209: Tiết thanh minh, cậu cùng mình đi gặp mẹ nhá? Chương 209: Tiết thanh minh, cậu cùng mình đi gặp mẹ nhá?Chương 209: Tiết thanh minh, cậu cùng mình đi gặp mẹ nhá?

"Mình đặt tay trên đùi cậu bao giờ, là đặt trên quần tất của cậu."

Trân Trứ hùng hồn giải thích.

Hôm nay, Du Huyền lại mặc quần tất đen. Dù sao, thời tiết Quảng Châu vào tháng 12 đã se se lạnh, nhưng lại chưa đến mức độ rét căm căm, nên món đồ yêu thích nhất của con gái là quần tất.

Bên trong Trung Đại, có không ít nữ sinh mặc quần tất. Món đồ này có thể giúp các cô gái phô diễn đường cong cơ thể, lộ ra nét nữ tính và gợi cảm, đồng thời giúp các cô ấy tự tin lên rất nhiều.

Nếu một cô gái được đánh giá ở mức điểm 3,4, nhưng khi mặc chiếc quần tất vào, thì bỗng nhiên trong mắt đám con trai tăng lên tới 5 điểm.

Nhưng cho dù các cô mặc thế nào cũng không hiệu quả bằng Du Huyền. Hôm nay, cô mặc một chiếc áo khoác gió dài màu đen cộng với quần tất cũng màu đen nốt.

Thật ra, đồ trên người Du Huyền cũng không phải loại cao cấp, tất nhiên là không thể nào sánh bằng chiếc áo hàng hiệu mà Du Huyền mua tặng cho Trần Trứ rồi. Nhưng chẳng hiểu tại sao, đồ bình thường khoác lên người Du Huyền bỗng trở nên cao cấp.

Ví dụ như chiếc áo khoác gió dài màu đen kia đi, các cô gái bình thường mặc vào cứ thấy rườm rà giống như tạp đề, nhưng khoác lên người Du Huyền lại khác. Từ chiếc đai lưng bằng kim loại phía trước, một dáng người thon gầy lập tức hiện ra trước mắt.

"Cậu giỏi bao biện, đặt vào quần tất khác gì đặt lên đùi?"

Du Huyền xoắn nhẹ lỗ tai Trân Trứ, mắng yêu một câu.

Mặc dù Du Huyền đang xách tai Trần Trứ, nhưng hắn không hề tỏ ra hoang mang lo sợ. Bởi vì hôm nay là chủ nhật, nên chuyến xe bus từ ngoại thành về nội thành chẳng có mấy hành khác.

Trân Trứ không chỉ to gan kéo lớp áo khoác dài ra, đặt bàn tay lên đùi Du Huyên. Hắn còn nghịch ngợm kéo lớp quần tất mỏng kia lên, rồi nhẹ nhàng buông tay ra. 'Tạch' một tiếng, quần tất bắn vào lớp da mềm mại trên đùi.

Du Huyền cũng không quan tâm, cô chỉ khẽ cắn nhẹ bờ môi ướt át phớt đỏ, khóe mắt lộ ra ý cười. Mỗi lần, Trần Trứ nghịch ngợm, cô đều dùng đầu ngón tay xoắn vành tai Trân Trứ một cái.

Tất nhiên, Du Huyền đau lòng không dám xoắn mạnh, cho nên Trần Trứ chẳng cảm thấy đau chút nào, chỉ thấy chỗ tai ngưa ngứa, rồi từ lỗ tai kích thích dây thần kinh cảm giác.

Thật ra, Trân Trứ cảm thấy mạnh thêm chút nữa cũng được, tốt nhất là giống như cảm giác bị kiến cắn, nó sẽ tê tê vô cùng kích thích.

Nhưng hiện tại, quả thật Trân Trứ có chút động tình.

"Muốn hôn chút không?"

Trân Trứ nhỏ giọng hỏi.

Du Huyền giật mình nhìn xung quanh, cô phát hiện ra phía trước lác đác có vài khách ngồi.

Cô ngẩng đầu lên, lộ ra bờ môi quyến rũ, và khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, giống như chờ đợi Trần Trứ cúi xuống hôn mình.

"Tạch."

Trần Trứ búng vào gương mặt trơn bóng của Du Huyền, còn tạo ra cả tiếng động.

Hắn trêu Du Huyền khiến cô bật cười. Sau đó, cô thỏa mãn rúc vào bờ vai Trần Trứ, hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc của riêng hai người.

Cả ngày, Trần Trứ đều đi cùng Cá Lúc Lắc. Hai người ăn trưa xong thì đi dạo phố, mặc dù cả hai không hề mua gì, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Chiều đến, Du Huyền theo Trần Trứ đến trường lái An Thuận.

Trần Trứ đã qua tuổi trường thành. Nhưng trước đó, khi hắn chẳng có việc gì làm, cảm thấy rảnh rỗi quá, nên tranh thủ thời gian thi bằng lái xe. Năm 2007. người muốn thi bằng lái xe còn tốt chán, bởi vì sau này chờ đợi được thi có khi phải mấy tháng trời. Nào giống như Trần Trứ bây giờ, cuối tuân có môn thi thứ nhất, thi xong hôm sau đã có đến môn thi thứ hai, rồi thứ ba, thứ tư.

Buổi tối, Du Huyên kéo Trần Trứ cùng nhau bước đi trên con đường Thủ Đô. Đầu năm nay, con đường này mới được sửa thành đường dành riêng cho người đi bộ.

Nơi này có chỗ ăn cơm, cũng có cửa hàng thịt dê nước, cửa hàng trà sữa, cửa hàng xiên bẩn, đủ các loại ăn vặt ven đường.

Hai người vừa đi vừa nếm thử, nhìn thấy cái gì thích đều xà vào. Cuối cùng, Trần Trứ cảm thấy ăn mệt đi cũng mệt, nên ngồi xuống ghế đá ven đường nghỉ ngơi. Trong tay hắn vẫn còn sót lại một que kẹo hồ lô.

"Bỏ thôi."

Trân Trứ không ăn nổi nên nói: "Không cần thiết phải cố quá làm gì."

"Không được."

Du Huyền không vui nói: 'Hai tệ đấy."

"Vậy cậu ăn đi."

Trân Trứ vắt chéo chân, nhàn nhà nhìn từng dòng người đi lại rộn ràng trên phố đi bộ.

"Vậy mình ăn."

Du Huyền cũng ương bướng không chịu thua. Nhưng cô vừa cắn một miếng đã cảm thấy bụng mình không thể chứa nổi nữa rồi.

Thế là cô nhẹ nhàng kéo ống tay áo Trần Trứ, làm nũng nói: "Chủ nhiệm Trần..."

Trần Trứ quay lại ngắm cô một chút, đã thấy miệng nhỏ của Cá Lúc Lắc chu lên, hai mắt chớp chớp ra vẻ cầu xin, nét mặt dịu dàng, vừa hấp dẫn lại vừa đáng yêu.

"Được rồi."

Mặc dù hắn biết Cá Lúc Lắc đang diễn, nhưng nói thật Trần Trứ không từ chối được, nên chỉ đành nói: "Vậy cậu đút cho mình ăn đi."

"Không thành vấn đề."

Du Huyền nghe xong, lập tức đưa que kẹo hồ lô tới miệng Trần Trứ. Một tay khác cô đặt phía dưới, sợ lớp mật trên kẹo rớt xuống áo.

"Không phải vậy."

Trần Trứ nở nụ cười dâm đãng: "Không phải vậy, mớm cơ."

"Nhiều người thế này..."

Mặt Du Huyền lập tức đỏ ứng, xinh đẹp giống như áng mây ráng chiều.

"Vậy cậu bỏ đi."

Trân Trứ khoanh tay trước ngực, không hề cảm thấy đau lòng.

Lần này, hắn thành công triệu hồi mỹ nữ Xuyên Du 'chơi liều' gọi ra. Du Huyền hừ một tiếng, sau đó cắn một viên kẹo hồ lô vào trong miệng, rồi đưa tay đến ôm lấy mặt Trần Trứ, cưỡng ép điều chỉnh mặt hắn về phía mình.

Sau đó cô nhổm người lên, sau đó đẩy viên kẹo hồ lô đang ngậm trong miệng, mớm vào trong miệng Trần Trứ.

Toàn bộ quá trình xảy ra, Trần Trứ không phản ứng kịp, mãi cho đến khi lưỡi hắn cảm nhận được vị ngọt ngào của kẹo hồ lô, thì lúc này mới nhớ ra hành động vừa nhanh vừa quyết đoán của Cá Lúc Lắc.

Trần Trứ thoải mái thưởng thức hương vị vừa chua vừa ngọt của kẹo hồ lô, vừa nhìn bờ môi Du Huyền. Nó giống như viên kẹo hồ lô vậy, bên ngoài là lớp đường bóng loáng, bên trong là quả Sơn Tra mạnh mẽ, lại toát ra khi chất ngọt ngào gợi cảm.

"Viên kẹo hồ lô này thêm một chút nước miếng của cậu, đúng là ăn ngon hơn."

Trân Trứ mặt dày bình luận.

"A... Chủ nhiệm Trần, cậu thật buồn nôn..." Vốn dĩ Du Huyền cảm thấy bình thường, nhưng cô liên tục bị trêu chọc, lại nhìn đám người đi đường đang nhìn về phía mình, thì vội vàng trốn vào trong ngực của Trần Trứ.

Du Huyền nghe từng nhịp tim 'bịch bịch' của Trần Trứ, lại cảm nhận được nhiệt độ ấm ấp, khiến bản thân không tự chủ được nói một câu: "Chủ nhiệm Trần, mình thật sự, thật sự rất yêu cậu."

Trân Trứ dang hai tay ra ôm lấy Du Huyền, đồng thời nhẹ nhàng vuốt ve từ mái tóc dài đến tận hông, rồi tình cảm nói: "Mình cũng thế."

Một ngày này đối với Cá Lúc Lắc đúng là vừa hành phúc vừa hoàn hảo nhất. Nên khi đến 9 giờ tối, cô vẫn không muốn lên xe bus rời đi.

"Nếu chậm hơn nữa xe hết xe bus đấy, lúc đó chỉ đành thuê một phòng khách sạn trọng nội thành."

Trân Trứ mỉm cười nói.

"Mình không ở."

Vốn dĩ Du Huyền còn chưa hiểu ý nghĩa câu này, nên lắc đầu nói: "Vì sao phải lãng phí tiền làm gì?"

"Không hề lãng phí."

Trân Trứ cúi xuống, ghé sát tai Du Huyền nói nhỏ: "Chúng ta ở cùng nhau, sao lãng phí được."

Rốt cuộc, lần này Du Huyền nghe hiểu rồi. Vẻ bề ngoài trông giống như cô chẳng làm gì, nhưng thực tế ngực Trân Trứ có cảm giác tê tê, thì ra Các Lúc Lắc cắn vào đó qua một lớp áo, cú cắn này không nặng cũng không nhẹ.

"Sao cậu giống như mèo vậy?

Trân Trứ hỏi.

Du Huyền không trả lời, chẳng biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng một lúc sau mới nói: "Chủ nhiệm Trần, tiết thanh minh năm sau, cậu với mình cùng đến thăm mẹ nhá."

"Ừ"

Trân Trứ không từ chối.

"Không phải cậu chờ ở trên, mà với mình cùng nhau đi xuống dưới."

"Được."

"Còn đi gặp bà ngoại nữa, lúc nào cậu rảnh chúng ta đi."

"Được."

"Mình rất yêu cậu."

"Được... Ừ."

Hai người cứ như vậy cho đến tận 10 giờ. Các loại hình buôn bán trên tuyến phố đi bộ cũng dần dần ít đi, nhưng cặp đôi yêu nhau này mãi không muốn tách rời.

Cuối cùng, vẫn là Ngô Dư gọi điện tới: "Cos tỷ, câu đi đâu mà giờ còn chưa về? Cả một ngày trời chẳng thấy mặt mũi cậu đâu?”

"Đang về rồi."

Lúc này, Du Huyền mới cúp điện thoại, kéo Trần Trứ đi đến bến xe bus.

"Sao mình có cảm giác giọng nói của Ngô Dư có gì đó u oán nhỉ?"

Trần Trứ nói đùa một câu.

Du Huyền làm gì cũng không hề giấu diếm Trần Trứ. Cho nên thời điểm cô nghe điện thoại, Trần Trứ cũng nghe được Ngô Dư nói chuyện.

"Cậu không biết à? Hai cô bạn thân sống với nhau, trong đó có một đứa yêu đương, thì đứa còn lại sẽ ghen đấy."

Du Huyền mỉm cười giải thích tại sao giọng cô bạn lại 'u oán như thế.

Có điều, Du Huyền cảm thấy kỳ lạ, lẩm bẩm nói: "Nhưng bình thường, tiểu Dư sẽ không gọi điện thế này. Mà cậu ấy chờ mình về rồi mới mắng là 'đồ có sắc quên bạn. Đột nhiên hôm nay lại gọi điện thúc giục mình..."

"Có lẽ cậu ấy thấy cô đơn."

Trần Trứ đưa ra suy đoán: "Cậu ấy thấy hai đứa mình hạnh phúc, nên cũng muốn yêu đương rồi."
Bình Luận (0)
Comment