Chương 215: Em và mẹ anh rơi xuống nước anh cứu ai trước
Chương 215: Em và mẹ anh rơi xuống nước anh cứu ai trướcChương 215: Em và mẹ anh rơi xuống nước anh cứu ai trước
"AI Chuyện lớn nghe cậu, chuyện nhỏ nghe mình. Buồn nôn quá!"
Ngô Dư ở bên cạnh nói kháy: "Sao cứ cảm thấy như hai đứa bọn cậu đã đăng ký kết hôn rồi ấy nhỉ."
Đây cũng là thói quen bình thường giữa Ngô Dư và Du Huyền, kỳ thật mặc dù cô trêu ghẹo vậy nhưng trong lòng lại cực kỳ hâm mộ.
Cái kiểu hiểu nhau, yêu đương, suy nghĩ cho đối phương như này có ai không muốn thử một lần?
Trần Trứ thấy Du Huyền kiên quyết như vậy cũng không nói gì nữa, dù sao bến xe buýt cũng ở ngay cổng vào của Thung Lũng Công Nghệ, hắn chỉ dặn dò cô đến ký túc xá thì gọi điện hoặc nhắn tin lại cho mình.
"Biết rồi. Chị Phương, chị Trang, chị Ninh hẹn gặp lại!"
Du Huyền chào hỏi nhóm Phương Tinh, sau đó nắm tay Ngô Dư xuống lầu.
"... Buổi tối ở Thung Lũng Công Nghệ có nhiều người tăng ca thật đấy."
"Trần Trứ nói khi đi làm thì đây là chuyện rất bình thường."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đến trạm xe buýt, Du Huyền đột nhiên nhíu mày: "Tiểu Dư, mình cảm giác có một chuyện cứ vướng mắc ở trong lòng."
"Chuyện gì?"
Ngô Dư hỏi: "Để mình suy nghĩ giúp cậu."
Du Huyền nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đột nhiên vỗ tay nói: "Cái cốc giữ nhiệt của chủ nhiệm Trần ấy! Chiều nay, mình bị cái cốc ấy làm bỏng đấy, vậy khả năng cao cậu ấy cũng hay bị bỏng nhỉ?"
"Đi đi đi, bên này có một siêu thị, hai chúng ta vào chọn một cái đi...'
Du Huyền theo trường phái nói là làm, cô lôi kéo Ngô Dư đi về phía siêu thị.
"Cái gì đấy? Con bé chết tiệt này, cậu kéo nữa là rách áo mình đấy!"
Ngô Dư chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu đi theo.
Hai người chọn xong bình giữ nhiệt, vì tiết kiệm thời gian nên Du Huyền dứt khoát tự mình chạy về văn phòng trong Thung Lũng Công Nghệ, còn Ngô Dư đứng ở bến xe buýt chờ.
Gió thu cuốn qua, cảm nhận được mát lạnh xuyên qua lớp áo len mỏng manh, xe tới xe đi nhưng đều không phải chiếc xe mình muốn chờ, Ngô Dư đột nhiên cảm thấy thật cô đơn.
Cô biết cảm giác cô đơn này xuất hiện có thể là bởi vì nhìn thấy Du Huyền và Trần Trứ ở cạnh nhau đầy ngọt ngào.
Ngô Dư thầm hít một hơi, kết quả vừa mở điện thoại ra đã thấy tin tức của Trịnh Hạo.
Trịnh Hạo: Kỳ quái, có phải điện thoại của mình hỏng rồi không? Cả một buổi chiều đều không nhận được tin nhắn trả lời của cậu. Bạn học Ngô à, cậu có thể giúp mình sửa nó được không?
Hài hước lại rất chú ý chừng mực, Ngô Dư hiểu ý cười một tiếng, đồng thời trả lời: "Buổi chiều mình và Du Huyền đi chơi trong thành phố nên không để ý điện thoại, bây giờ chuẩn bị trở về ký túc xá."
Không bao lâu sau Du Huyền đã trở về, cô không cảm thấy điều gì khác thường cả, chỉ là thỉnh thoảng lại xuất hiện một suy nghĩ như vậy:
Gần đây tần suất nhắn tin điện thoại di động của Tiểu Dư có vẻ hơi nhiều nhỉ?
Trong văn phòng của tại Thung Lũng Công Nghệ, xử lý lỗi nhỏ trên website cũng không khó, thậm chí cũng không cần giáo sư Tằng Khôn đích thân ra tay, ba nữ sinh đã có thể xử lý ổn thỏa rồi.
Mặc dù Trần Trứ không hiểu kỹ thuật, nhưng lại biết phương hướng hoàn thiện và cải tiến.
Hắn nhìn thấy vấn đề đã được giải quyết thì xé mở lớp vỏ hộp đựng cốc giữ nhiệt mà Cá Lúc Lắc vừa mới mua.
Trên thực tế, tân suất uống nước của hắn cũng không nhiều, có đôi khi hắn cảm thấy nước khoáng đóng chai sẽ tiện hơn một chút, lúc trước hắn thấy mọi người đều để cốc ở trong phòng làm việc nên cũng tùy tiện mang một chiếc tới. Phía trên còn in dòng chữ 'Kỷ niệm Ngày Điều dưỡng Quốc tế Bệnh viện Nhân dân 1 Thành phố.
"Khó trách dễ bỏng miệng, thì ra chỉ là vật kỷ niệm."
Trân Trứ rốt cuộc hiểu, nhưng lúc về trường học cũng không mang theo cốc mới mà vẫn đặt ở văn phòng để sử dụng.
Ngày hôm sau chính là thứ sáu, buổi sáng vẫn đi học như bình thường, nhưng buổi chiều lại xin nghỉ.
Hắn và Tằng Khôn cầm theo dấu công ty đến đài truyền hình Quảng Châu nằm ở cạnh vòng xuyến thành phố để quảng cáo.
Nơi này là trụ sở của đài truyền hình vệ tinh Quảng Châu và Đài phát thanh Quảng Châu (F10M2. 7MHZ), Đài phát thanh giao thông Quảng Châu (F105MHH), đài phát thanh Thanh thiếu niên Quảng Châu (MMM88. MHZ)
Với số tài sản hiện tại, Trần Trứ không có tư cách quảng cáo trên đài truyên hình Quảng Châu, nhưng hợp tác với đài phát thanh thì vẫn có thể.
Có lẽ cũng là do chức danh 'phó giáo sư đại học Trung Đại' trên danh thiếp của Tằng Khôn khá nổi bật, nên bên phía đài phát thanh đã cử phó chủ nhiệm bộ phận kinh doanh tới trao đổi.
Phó chủ nhiệm tên là Diệp Vĩnh Bằng, ban đầu ông cho rằng Tằng Khôn là người phụ trách, không ngờ lại là một nam sinh viên trẻ tuổi.
Đặc biệt khi nghe nhắc đến chuyện trang web Học Tập Trung Đại, Diệp Vĩnh Bằng đột nhiên hỏi: "Cậu chính là Trần Trứ à?"
"Diệp chủ nhiệm biết tôi sao?"
Trân Trứ cũng khá ngạc nhiên.
"Ôi, bài phỏng vấn khởi nghiệp của cậu đã lên cả Báo Chiều Dương Thành, sao tôi không biết được, giới quảng cáo ở Quảng Đông lại không lớn lắm."
Diệp Vĩnh Bằng cười cười, thịt mỡ trên mặt xếp đống lại.
Ông thường xuyên phải bàn chuyện kinh doanh, một năm lên tới 365 ngày, nên rất ít khi ăn cơm ở nhà, khó trách dáng người lại to như thùng nước.
Sau đó mới biết được, nhà Diệp Vĩnh Bằng có một đứa bé đang học trung học, gần đây cũng đang cân nhắc đến chuyện tìm một gia sư trên mạng để học thử xem.
"Nghe đồng nghiệp nói dịch vụ của trang web các cậu rất tốt."
Diệp Vĩnh Bằng cũng không biết là khách khí hay là nói lời thật lòng, tóm lại chính là khen ngợi trang web Học Tập, nhưng mà nói tới vấn đề giá cả cụ thể, ông lại không muốn đưa ra quá nhiều chiết khấu.
Quảng cáo của đài phát thanh không giống với quảng cáo trên tỉ vi lắm. Thứ nhất là giá cả rẻ hơn rất nhiều, thứ hai là rất dễ chèn vào, để người phụ trách chuyên mục rút ngắn thời gian nói chuyện một chút là được.
Thứ Trần Trứ muốn là Đài phát thanh giao thông Quảng Châu (FM10. 5HZ ), có khung giờ từ 8 giờ sáng đến 9 giờ sáng và khung giờ từ 6 giờ chiêu đến 7 giờ tối mỗi ngày, có chèn quảng cáo dài 20 giây.
Bởi vì hai khung giờ này vừa vặn là giờ cao điểm đi làm, những cha mẹ trung niên lái xe trên đường thỉnh thoảng sẽ mở radio nghe ngóng xem con đường nào đông đúc nhất, như vậy có thể nghe thấy quảng cáo của trang web Học Tập.
Nhưng Trần Trứ nghĩ đến thì những công ty khác cũng nghĩ đến, chắc chắn bọn họ đều hi vọng quảng cáo ở cả hai khung giờ này, đây cũng là hai khung giờ đắt nhất.
Diệp Vĩnh Bằng lấy ra bảng giá, quảng cáo 20 giây buổi sáng từ 8 giờ đến 9 giờ có giá 80 đồng/ ngày; quảng cáo 20 giây buổi tối từ 6 giờ đến 7 giờ có giá 100 đồng/ ngày.
Hơn nữa đều là cọc một năm mới được phát sóng, Tằng Khôn tính toán một chút, một ngày 180 tệ, một năm cũng chính là 65. 700 tệ.
Hiện tại, trang web Học Tập đủ khả năng chỉ trả số tiền này. Sau khi đám người Tống Tình tới, với trình độ nghiệp vụ dần trở nên quen thuộc, có rất nhiều ngày bọn họ đã kiếm được 39 khách hàng đăng ký hội viên.
Hơn nữa, ngoài việc sắp xếp gia sư đến nhà hàng ngày, bên phía trang web Học Tập cũng sẽ rút 15% đến 20% từ tiền phí môi giới, có ngày năng suất cao nhất còn suýt vượt quá 20. 000. Đây chỉ là giới hạn trong phạm vi Quảng Châu, nhưng cũng chứng tỏ Quảng Châu có nhiều cha mẹ giàu có, bọn họ quả thật cũng mong con cái thành rồng.
Trân Trứ và Tằng Khôn trả giá một hồi lâu, cuối cùng quyết định với giá một năm 63. 500, đồng thời ký kết hợp đồng ngay tại chỗ.
Diệp Vĩnh Bằng ký được một hợp đồng, tâm trạng cũng khá tốt, ông trêu chọc: "Nếu cậu đặt tên là Học Tập Hoa Công, tôi còn có thể làm chủ giảm cho cậu 5000 tệ đấy."
Trần Trứ ngẩng đầu lên: "Chủ nhiệm Diệp tốt nghiệp Hoa Công à?"
"Là cựu học sinh Hoa Công khóa 79."
Diệp Vĩnh Bằng ngẩng đầu lên, có chút tự hào nói.
Trong rất nhiêu ngành nghề ở Quảng Đông, tỉ lệ lãnh đạo cấp cao đến từ hai trường trung học 985 này thật sự không thấp, cho dù bằng cấp đầu tiên không phải là Trung Đại Hoa Công thì khi học lên cao hơn cơ bản cũng đều lựa chọn từ hai trường này.
Thật ra Trần Trứ rất muốn nói cho Diệp Vĩnh Bằng biết, kỳ thật mình thuộc thành phần 'da Trung Đại, tim Hoa Công, nhưng chắc hẳn có nói thì ông cũng sẽ không tin. Ngay cả tên trang web cũng có thêm tiền tố của trường học, mình không phải fan cứng Trung Đại thì là gì?
Trước tiên thanh toán 10 nghìn tiền đặt cọc, số tiền còn lại đợi đến khi phát quảng cáo sẽ trả hết toàn bộ, đây là điều kiện Trần Trứ đưa ra trong lúc mặc cả giá tiên vừa rồi.
Đổi thành người khác Diệp Vĩnh Bằng chưa chắc đã đồng ý, nhưng ông rất tin tưởng Trần Trứ là sinh viên đại học cùng với một phó giáo sư như Tằng Khôn, dù sao cũng có trường học làm bảo đảm.
Quảng cáo của đài phát thanh rất đơn giản, chính là một đoạn từ quảng cáo do xí nghiệp viết, sau đó bên đài phát thanh sắp xếp người đọc diễn cảm, cuối cùng hai bên nghe âm thanh tiến hành sửa đổi.
Trần Trứ dự định tự viết đoạn quảng cáo này, cố gắng làm như thể website này do CUHK sáng tạo, ôm chặt cây đại thụ này hấp thu chất dinh dưỡng.
"Quảng cáo trên đài phát thanh, khả năng lượng lượt xem của website hẳn sẽ tăng thêm một chút."
Sau khi ra khỏi tòa nhà, giáo sư Tằng Khôn rất tự tin nói.
Gần đây lượng khách vào trang web ngày càng giảm, số người cần tư vấn cũng giảm đi rất nhiều, dù sao cũng không lộ ra ngoài ánh sáng, sẽ khiến số lượng khách hàng dự trữ hết đi, khi đó chỉ có thể đóng cửa trang web.
Cho nên việc quảng cáo trên đài phát thanh, Tằng Khôn tán thành hai tay.
Nhưng mà ông từng cho rằng chỉ đến mức độ này mà thôi. Còn Trần Trứ yên lặng nhìn thoáng qua tòa nhà "Truyên hình Quảng Châu' ở bên cạnh, nghĩ thầm hiện tại tạm thời thế đã, nhiêu nhất tháng sau mình phải đến tòa bên cạnh bàn chuyện hợp tác.
Bây giờ thời gian cũng không còn sớm, Trần Trứ định đi văn phòng một chuyến, trong lúc đó hắn nhận được tin nhắn của Tống Thì Vi.
Cô nhắn: Mình về nhà đây.
Trần Trứ nghĩ thầm, đây hẳn là 'Báo cáo hoạt động.
Một nữ sinh, nhất là nữ sinh có tính cách như Tống Thì Vi mà chủ động báo cáo với một nam sinh, ý tứ đã vô cùng rõ ràng.
Trần Trứ cũng trả lời: Buổi chiều mình bàn chuyện hợp tác trên đài phát thanh, vừa mới bàn xong.
Tống Thời Vi: Ừ. Cha về rồi, trưa mai cùng ăn cơm.
Tin nhắn của Tống Thời Vi luôn ngắn gọn như vậy, trên cơ bản đều không nhìn thấy lời cô nói mấy từ vớ vẩn.
Trân Tự đi dạo một vòng trong văn phòng, sau đó về nhà mình. Cha mẹ đã làm xong đồ ăn bưng lên bàn, nhưng một người ở trên ghế sa lon đọc báo, một người giơ quần áo trước gương thử tới thử lui.
"Cha, sao không ăn cơm?”
Trân Trứ tò mò hỏi.
"Chờ con đó." Trần Bồi Tùng đặt tờ báo trong tay xuống, đi tới trước bàn ăn ngồi xuống.
"Mẹ, mẹ cũng dừng lại một chút đi."
Trân Trứ gọi mẹ Mao Hiểu Cầm.
"Đừng gọi nữa."
Trân Bồi Tùng vừa múc canh vừa nói: "Vì ngày mai gặp mặt gia đình Tống Thì Vi, mà mẹ con đã thử hơn nửa tiếng rồi."
"Mẹ, chúng ta chỉ đơn giản ăn một bữa cơm, không có ý gì khác."
Trần Trứ nhịn không được được nói.
"Cái này cũng chưa chắc, Vi Vi là một cô gái tốt."
Mao Hiểu Cầm lại khoa tay múa chân thử một bộ quần áo mới, miệng thì nói: "Nếu con thật sự có thể thành đôi với Vi Vi, buổi tối mẹ đi học bơi lội, sau này tuyệt đối không để con kẹp ở giữa khó xử."
"Phục rồi!"
Trân Trứ thầm nghĩ Tống Thì Vi cũng không phải loại người hỏi em và mẹ anh rơi xuống nước anh cứu ai trước'.