Chương 216: Gặp mặt
Chương 216: Gặp mặtChương 216: Gặp mặt
Trân Trứ nhìn hành động hơi khoa trương của mẹ ruột, thì không biết phải đánh giá thế nào.
Cuối cùng, Mao Hiểu Cầm chọn một chiếc váy len dài màu đen. Nói chung bộ váy rất hợp với mùa này, nhưng lại toát ra vẻ quá mức sang trọng giống gia đình đông gia đến tham gia hôn lễ của con trai vậy.
Mà loại tình huống khoa trương thế này vẫn tiếp tục diễn ra, nên sáng ngày hôm sau khi Trần Trứ còn đang định ngủ nướng, thì 9 giờ đã bị mẹ gọi dậy.
"Con không cần ăn sáng đâu."
Trần Trứ dụi mắt nói.
"Không phải gọi con dậy ăn cơm."
Mao Hiểu Cầm bĩu môi nói: "Gọi con dậy để mà đi rắm, chút nữa đi gặp người ta cho thoải mái."
"Còn phải tắm nữa sao?"
Trần Trứ lắc đầu, chẳng lẽ trong suy nghĩ của mẹ mình, đây là buổi gặp mặt nói chuyện người lớn?
Nhưng Trần Trứ là đứa con ngoan, hắn không muốn ở nhà bởi vì mấy việc nhỏ mà làm trái ý mẹ mình, nên đánh răng rửa mặt xong thì ra ngoài ăn bánh mì và sữa bò trong lò vi sóng, rồi thật sự câm quần áo vào phòng tắm.
Khi hắn tắm xong, thì nghe được cha mẹ đang ngồi phòng khách bàn bạc xem đem quà gì theo.
"Cứ thoải mái thôi."
So với hành động có phần tích cực quá của Mao Hiểu Cầm, thì Trần Bồi Tùng tỏ ra khá bình tĩnh, mặc dù ông cũng bị vợ thúc dục đi cạo sạch râu ria trên mặt.
"Sao ông chẳng để ý chút nào thế, đây là chuyện lớn của Trần Trứ đấy."
Mao Hiểu Cầm vừa tìm kiếm nên tặng quà gì, vừa lẩm bẩm trách mắng chồng mình.
Trần Bồi Tùng thở dài: "Chuyện lớn gì của Trần Trứ? Chẳng lẽ bà muốn con vừa tốt nghiệp đã kết hôn?"
"Vậy là đẹp nhất."
Mao Hiểu Cầm thản nhiên nói: "Hiện tại, gia đình có điều kiện tốt, con cái đều kết hôn sớm, sau này cuộc sống cũng rất hạnh phúc. Người trẻ tuổi va vấp quá nhiều bên ngoài xã hội, suy nghĩ sinh ra một chút thô ráp, sẽ khiến tâm mắt nhìn cái gì cũng không hài lòng."
"Tài thật."
Trần Trứ nghĩ thầm, không ngờ Mao Thái Hậu nghiên cứu kỹ tình yêu của người trẻ và tâm lý hôn nhân đến vậy.
Thực tế, loại địa phương như bệnh viên, lại là bệnh viện có cả nghìn y bác sĩ, thì phát sinh các vấn đề còn tạp nham hơn cả các công ty. Gần như mỗi ngày nào cũng nghe vào tai nào chuyện kết hôn, ly hôn, bạo lực ra đình, đủ các loại tin tức.
Còn trong suy nghĩ của Trần Bồi Tùng, ông cảm thấy việc này khá nhẹ nhàng, không phải vì bản thân không quan tâm đến con trai, mà trong lòng đã lựa chọn được cô 'con dâu' tốt hơn.
Cuối cùng, Mao Hiểm cầm xách từ trong nhà kho ra một túi gạo Hà Nguyên, và một túi cá khô hồ Vạn Lục, đây đều là đồ ông bà, và đám người cậu mợ gửi lên.
Trân Trứ chỉ cần nhìn lướt qua đã nhận ra mẹ mình ghê thật.
Tặng quà là môn học vấn dựa theo kinh nghiệm. Lấy ví dụ cụ thể là ngày hôm nay đi, với địa vịa của Tống Tác Dân, những món đồ như trà, thuốc lá, cái loại đồ bồ, ông nhận đã phát chán rồi.
Nếu Mao Hiểu Cầm còn cầm những vật đó tới, sợ rằng Tống Tác Dân sẽ nói 'anh chị không cần phải khách sáo như vậy, cùng với đó là hành động nhiệt tình, nhưng trong lòng lại hoàn toàn không quan tâm chuyện này.
Nhưng Mao Hiểu Cầm mang đến những món đồ bên ngoài gần như không mua được - bởi vì đây là những món đồ ông bà ngoại Trân Trứ làm bằng chính đôi tay mình, riêng tâm ý này có thể khiến Tống Tác Dân ghi nhớ.
Đương nhiên hành động này còn một tầng ý nghĩa nữa. Đây là quà quê gửi lên cho người nhà, nên tặng gia đình ông bà món quà này cũng hi vọng chúng ta có thể trở thành 'người nhà' của nhau.
Nếu Trần Trứ không trùng sinh trở về, thì bản thân khẳng định không biết ý thật sự của mẹ mình là thế nào. Thật ra, hắn cũng phiền muộn trong lòng, rõ ràng cha mẹ chẳng khác gì cáo thành tinh, mà mình hơn 30 tuổi vẫn chưa kết hôn là thế nào nhỉ?
Sau đó, nhiều lần trước khi đi ngủ, Trần Trứ đặt tay lên trán từ từ suy nghĩ lại. Mỗi lần lão Trân và Mao Thái Hậu giới thiệu đối tượng cho mình, hai người đã suy nghĩ đến nát óc ra rồi, chỉ là thời điểm đó mình không biết phối hợp mà thôi.
"Để con cầm cho."
Trần Trứ nghĩ tới đây, bản thân có chút áy náy, nên vội đi qua giúp mẹ xách túi gạo xuống nhà.
"Vậy con cẩn thận một chút."
Mao Hiểu Cầm vênh mặt nhìn về phía chồng mình, giống như đang nói ông mở to mắt ra mà nhìn, ngay cả con trai cũng chủ động giúp tôi đấy?.
Trần Bồi Tùng ngơ ngác không biết nói gì. Rõ ràng theo thông tin ông nắm được, chẳng phải thằng con trai của ông thích cô bé Xuyên Du kia sao?
Buổi trưa hôm nay được đặt tại nhà hàng 'Bình Thắng Công Quán, là một nhà đạt tiêu chuẩn Michelin, với phương châm phục vụ những món ăn nhẹ của Quảng Đông.
Đây là nhà hàng Tống Tác Dân đã đặt trước, nhưng sau khi ba người nhà Trần Trứ vào phòng ăn thì thấy mấy người trong nhà Tống Tác Dân còn chưa tới.
Đây chẳng phải do Mao Thái Hậu dục đi quá vội vàng sao, bà sợ đến muộn sẽ mất mặt.
Có lẽ, Mao Hiểu Cầm đã nghĩ đến, nhà mình là nhà trai, cho nên giai đoạn này phải chịu tình huống cửa dưới.
Với lại, con gái nhà người ta tốt như thế, bà dùng cả con mắt 'xăm xoi' từng tý một, cũng không thấy chút xíu nhược điểm nào.
Ba người ngồi uồng trà được một lúc thì có tiếng kẽo kẹt mở cửa. Thì Tống Tác Dân với thân hình cao lớn, vẻ bề ngoài đẹp trai, sự nghiệp thành đạt, thoải mái bước vào.
Người đi đầu là nhân viên quản lý của nhà hàng, một phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi, nhưng ánh mắt cô liên tục quay lại nhìn Tống Tác Dân mỉm cươi.
"Đây là hình tượng đàn ông mà mấy phụ nữ trung niên rất thích đây."
Trần Trứ nghĩ thầm, nhưng ngoài mặt lại lễ phép đứng dậy chào hỏi.
Tống Thì Vi theo sau cha mình, cô mặc một chiếc áo hoodie màu trắng có mũ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được trên ngực áo có in nổi dòng chữ 'Dior'. Còn phía dưới là chiếc quần bò màu xanh, tôn lên đôi chân dài thẳng tắp. Mái tóc dài được cột theo kiểu tóc đuôi ngựa, phía cổ tay vẫn đeo chiếc đồng hồ Cartier kia.
Hôm nay, phong cách mặc của cô lộ ra nét thanh xuân đậm nét hơn so với lúc ở trường học.
Trên mặt cũng bỏ được một phần lạnh lùng, bới đi rất nhiều cảm giác xa cách với người đối diện. Mặc dù, cô vẫn nói rất ít, nhưng nét đẹp bề ngoài đã xóa đi tất cả, từ khuôn mặt nhẹ nhàng, làn da trắng nõn, đôi lông mi cong dài, cùng với đó là đôi mắt trong suốt pha lẫn một chút dịu dàng hiếm có.
"Vi Vi tới đây."
Thật sự Mao Hiểu Cầm rất thích Tống Thì Vi, nên bà lập tức bước qua, muốn nắm tay con gái người ta.
Mắt Tống Thì Vi đảo đảo một chút, sau đó nhìn về phía Trần Trứ, thấy hắn đang mỉm cười thì không nói thêm câu nào. Mặc dù, cô chưa thích ứng kịp, nhưng có điều vẫn mặc kệ Mao Hiểu Cầm nắm tay kéo mình ngồi xuống.
Mặt Tống Tác Dân lộ ra chút ngạc nhiên, bởi ông là người hiểu rất rõ tính cách của con gái mình.
"Vì yêu Trần Trứ, cho nên có thể dễ dàng đón nhận mẹ thằng bé sao?"
Sau khi Tống Tác Dân về Quảng Châu, ông đã trò chuyện với con gái rất nhiều.
Thông qua lời kể của vợ mình, Lục Mạn nói con gái yêu đương với Trần Trứ, còn nói thằng nhóc thối đó là nguyên nhân chính khiến Tống Thì Vi không học ở Thanh Bắc. Cuối cùng, Lục Mạn còn suy đoán, bởi vì điêu kiện gia đình nhà mình, mà Trần Trứ mới tiếp cận Tống Thì Vi...
Tống Tác Dân đã từng gặp qua Trần Trứ, nên cảm thấy mấy lời này của vợ mình là do đang trong trạng thái tức giận mới nói như vậy.
Quả nhiên, sau khi hai cha con trò chuyện cẩn thận, Tống Thì Vi phủ nhận mình không đến học Thanh Bắc vì Trần Trứ. Đồng thời, đối với dự đoán Trần Trứ nhìn thấy điều kiện nhà mình với tiếp xúc cô, Tống Thì Vi cũng lắc đầu.
Còn chuyện, cô với Trần Trứ yêu đương.
Tống Thì Vi im lặng thật lâu, cũng không trả lời.
Tống Tác Dân nhìn thái độ của con gái, thì biết được quả nhiên Tống Thì Vi thích Trần Trứ.
Đương nhiên Tống Tác Dân đâu phải biến thái, ông sẽ không hỏi thăm sự việc quá chỉ tiết, đơn giản chỉ xác nhận có chuyện này là được.
Bây giờ, ông nhìn thấy con gái với Mao Hiểu Cầm nắm tay có vẻ thân mật, thì bản thân vẫn luôn cảm thấy tự tin với tâm lý, cũng cảm thấy có chút ghen ghét.
Giống như một đứa bé bình vất vả cưng chiều nuôi lớn, từ nay về sau lại vào tay của người khác.
Nhưng Tống Tác Dân là người từng trải, bản thân vượt qua rất nhiều sóng gió, nên tâm lý vẫn rất mạnh. Ông mỉm cười đưa hộp qua trong tay ra: "Lúc trước, tôi đi họp ở thủ đô, có một người bạn tặng chút sâm tuyết ở núi Trường Bạch, còn có một cái bình giữ nhiệt."
"Bình giữ nhiệt?"
Đột nhiên Trần Trứ ngẩng đầu lên hỏi.
"Đúng."
Tống Tác Dân nhìn Trần Trứ, mỉm cười nói: "Sáng nay, Vi Vi nói. Trong trường học, cậu không có cái bình giữ nhiệt nào để dùng, cho nên cố tình tìm cho cậu một cái."
"Dạ?"
Lúc này, Trần Trứ đúng là không biết nói gì. Hắn bỗng nhớ tới thời điểm ở trong thư viện, bản thân muốn dùng bình giữ nhiệt của Tống Thì Vĩ.
Nhưng mình chỉ nói đùa thôi mà, không ngờ Tống Thì Vi lại nghĩ là thật.
Với lại, bây giờ mình làm gì thiếu?