Chương 222: Trân Trứ và Tống Thì Vi 'hôn
Chương 222: Trân Trứ và Tống Thì Vi 'hônChương 222: Trân Trứ và Tống Thì Vi 'hôn
Phải công nhận, Trần Trứ phán đoán sự việc vô cùng chuẩn.
Hắn gọi lại cho Du Huyền, thì đúng là sau khi Du Huyền ngủ dậy mà không thấy bạn trai nhắn một tin nào, nên lập tức gọi điện thoại hỏi xem hắn làm gì.
"Chiều nay mình tới trường lái thi lý thuyết."
Trân Trứ nói: "Vừa mới thi xong, nên đang ở trong nhà vệ sinh."
"Hả? Cậu đi thi sao không gọi mình tới cổ vũ?"
Các Lúc Lắc không vui nói.
"Thi lý thuyết là phần thi dễ nhất."
Trân Trứ mỉm cười nói: "Mình làm có mấy chục phút là xong bài thi rồi. Đợi đến lần thi thực hành với đường trường sẽ gọi cậu đến cổ vũ."
Trân Trứ nghiêm túc giải thích với Du Huyền một lần, đồng thời nói ban đêm ở nhà có việc, nếu không sẽ phi nhanh đến khu đại học của cô để ăn một bữa.
Thật ra, lời này của hắn là nói dối, nhưng bây giờ đâu còn cách nào đâu?
Thử nghĩ mà xem, một sinh viên sau một giấc ngủ say đã đời, tất nhiên tinh thần thoải mái, thêm vào đó là dịp cuối tuần nên rõ ràng muốn đi hẹn hò với bạn trai rồi. Cho nên, Trần Trứ chỉ còn cách tìm một lý do để trốn tránh việc này.
"Ừ, được rồi... Vậy mình đến phòng vẽ tranh. Cuối năm nay giáo sư Quan sẽ về trường học, nếu lúc đó mình chẳng có chút tiền bộ nào, thì ngài ấy sẽ nhăn mặt nói móc mỉa cho mà xem."
Du Huyền ngoan ngoãn cúp điện thoại, mà không hề nghi ngờ chút nào.
Trân Trứ thở dài, cảm giác tội lỗi ngày càng nặng nề, thế là gọi điện lại cho Hoàng Bách Hàm.
Bên phía Đại Hoàng cũng giống như Trần Trứ đã phân tích, thằng này ở trường chán quá rồi nên muốn Trần Trứ tổ chức một vài hoạt động.
"Tao vừa thi lý thuyết bằng lái xe, nên tuần này không rảnh."
Trần Trứ tốt tính nói cho thằng bạn thân rõ ràng nguyên nhân.
"Vậy à..."
Hoàng Bách Hàm chỉ đành buồn rầu ngắt điện thoại, rồi mở QQ ra lướt tin nhắn ở trong nhóm, nhưng được một lúc thì không muốn đọc nữa.
Cuối cùng, cậu mở khung chát riêng với Hứa Duyệt ra, trong đó vẫn là tin nhắn mà cậu đã gửi.
"Sao cuối tuần rồi mà không nhắn tin lại chứ?"
Hoàng Bách Hàm nghĩ thâm trong đầu.
Sau khi Trân Trứ gọi điện thoại xong, thì quay trở lại chỗ cổng ra vào.
Tống Thì Vi bình tĩnh nhìn Trần Trứ, nhưng trong lòng cảm thấy kỳ lạ, vì sao đi nhà vệ sinh lâu vậy chứ? Có điều, cô không tiện hỏi thẳng vấn đề này.
Trần Trứ không muốn giải thích, vì mấy chuyện này mà giải thích rất dễ lộ đuôi chuột ra.
Thật vật vả lắm hai người mới bắt được một chiếc taxi. Trên đường đi đến Bạch Vân Sơn, Trân Trứ mới làm ra vẻ như lẩm bẩm nói: "Cuối tuần, người đến trường lại đêu muốn đi Bạch Vân Sơn hay sao ấy, đến ngay cả đi vệ sinh còn phải xếp hàng."
Tống Thì Vi không nói gì, chỉ ngó ra ngoài nhìn hình ảnh Bạch Vân Sơn ngày càng gần, rồi dân dần ánh mắt tỏ ra chút hưng phấn.
Có lẽ, cô chẳng thèm suy nghĩ vì sao Trần Trứ lại đi vệ sinh lâu như vậy, mà mọi sự chú ý đều dành cho sự kiện 'leo núi đêm Bạch Vân Sơn.
Còn Trần Trứ cũng không cảm thấy việc này giống như vẽ chuyện, dù sao việc này giống như tặng quà, làm sẽ tốt hơn là không. Xe taxi đi một vòng quanh khu đông dân cư, vội vàng rời khỏi trước khi cơn sóng tắc đường giờ tan tâm ập tới, để băng băng chạy tới chân núi Bạch Vân.
Hiện tại, thời gian đã là 5 giờ 40 phút, dưới ánh sáng hoàng hôn chiếu rọi, khiến những đám mây trên đỉnh núi tựa như gương mặt thiếu nữ, trong đó là đôi má đỏ hây hây thẹn thùng, giống như lưu luyến không muốn rời khỏi nhân gian đáng yêu này.
Trân Trứ nói không sai, dưới chân núi đều là dân chúng Quảng Châu đến leo núi đêm. Trong đó có già có trẻ, có độc thân, có cặp đôi yêu nhau, bọn họ ai nấy đều mặc quần áo leo núi hoặc quần đùi áo cộc, mặc kệ thời tiết tháng 12 đã ngăm ngăm rét.
Một trận gió thổi tới, bên trong vẫn còn chút ấm áp của trời chiêu, kèm theo đó là mùi bùn đất và cây cối tươi mát. Giống như bản thân đang ngủ gà ngủ gật, được bôi lên huyệt thái dương một chút tinh dầu, khiến cả người trở nên hưng phấn.
Tống Thì Vi phấn khởi nhìn trái nhìn phải, bởi vì mọi thứ ở đây đều cực kỳ thú vị. Cô giống như một thiếu nữ bị đè nèn nhốt bên trong chỗ sâu nhất trong cung cấm, đột nhiên nhận được niềm vui giống như khi còn bé.
"Đầu tiên cậu khởi động một chút, hoạt động cho cơ bắp giãn ra."
Trân Trứ nói: "Trước tiên mình gọi cho chú Tống giải thích cái đã, rồi hai ta cùng leo núi..."
"Chúng ta cùng tắt máy đi."
Đột nhiên, Tống Thì Vi ngắt lời nói.
"Cái gì?
Trần Trứ còn tưởng mình nghe lầm, không ngờ một hoa khôi Tống luôn lạnh lùng và nghe lời mẹ, lại nói ra một câu phản nghịch như thế?
"Mình nói... Tắt máy đi."
Tống Thì Vi lấy chiếc điện thoại Nokia có giá lên tới 20 nghìn ra, tắt máy ngay trước mặt Trần Trư, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Trứ bằng ánh mắt trong trẻo rực ráng.
Giống như cô muốn nói, chẳng lẽ cậu là con trai mà không dám chơi lớn một lần?
"Tắt thì tắt."
Trần Trứ không ngờ bị một cô bé khinh thường, nên lập tức lấy chiếc điện thoại di động hàng nội địa ra, làm ra vẻ nhấn tắt máy, nhưng thật ra là âm thầm chuyển qua chế độ im lặng.
Nhưng ngoài mặt Trần Trứ lại tỏ ra tức giận bất bình nói: 'Chuyện gì bọn họ cũng muốn quản, vậy cũng nên cho bọn họ biết cảm giác con cái biến mất chứ?"
Mặc dù Tống Thì Vi không hiểu vì sao Trần Trứ hành động thái quá như vậy, nhưng chuyện này chẳng quan trọng, cô chỉ muốn lên đỉnh núi ngắm cảnh, nên kích động nói: "Vậy bây giờ chúng ta leo núi chứ?"
"Không vội...'
Suýt chút nữa Trần Trứ lại dùng lý do đi vệ sinh, nhưng chợt nhớ ra mình vừa đi chưa tới một tiếng. Nếu bây giờ hắn đi nữa, thì chứng tỏ tuyến tiền liệt bản thân có vấn đề.
"Cậu tiếp tục khởi động đi, mình mua chút nước với thức ăn."
Trần Trứ chỉ quầy bán đồ ăn vặt cách đó không xa.
Tống Thì Vi gật đầu, sau đó làm vài động tác khởi động.
Chân của cô rất dài, dáng người lại đẹp, kèm với đó là khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, mái tóc đuôi ngựa tung bay trong gió, khiến đám con trai leo núi đều quay đầu qua nhìn. Vô tình, sự có mặt của cô ở đó lại trở thành một cảnh đẹp.
Trân Trứ đến quầy ăn vặt. Hắn vừa mua đồ vừa chú ý đến Tống Thì Vi bên kia, rôi âm thâm gọi cho Tống Tác Dân.
Tống Thì Vi có thể mặc kệ, muốn làm bừa một lần. Nhưng đó là vì bản thân là một cô gái chưa tới 20 tuổi, nên có thể vin vào việc cảm xúc chưa trưởng thành để giải thích.
Nhưng Trần Trứ không được, nếu hắn thật sự tắt máy leo lên Bạch Vân Sơn, thì hắn sợ chuyện ra trở thành lớn. Cho nên, hắn cần phải nói cho Tống Tác Dân biết. "Aloo, chú Tống, bọn cháu chuẩn bị leo lên Bạch Vân Sơn."
Trân Trứ nói ngắn gọn.
"Cái gì? Không phải nói hai đứa về nhà ăn cơm sao?"
Tống Tác Dân ngạc nhiên hỏi.
"Bọn cháu thấy trời trong mây trắng, là thời điểm leo núi tốt nhất, nên lâm thời đưa ra quyết định."
Trần Trứ không có ý giải thích quá nhiều với Tống Tác Dân, nên nhanh chóng giao nhiệm vụ gian nan nhất cho ông: "Vi Vi nói, nhờ chú giải thích với giáo sư Lục một chút."
"Tôi giải thích thế nào?"
Tống Tác Dân muốn lên tiếng ngăn chuyện này lại, không ngờ Trần Trứ đã cúp điện thoại.
Tống Tác Dân vội vàng gọi điện cho con gái, đã tắt máy.
Sau đó ông lại gọi cho Trần Trứ, tuy thằng nhóc này không tắt máy nhưng cũng không nghe máy.
Ông ngẩng đầu lên, suy nghĩ xem nên giải thích thế nào. Nhưng khi ông nhìn thấy vợ mình đang nghiêm túc ngồi thẳng người trên ghế salon, bản thân đang muốn giải thích với bà 'con gái và bạn trai leo núi đêm ở Bạch Vân Sơn, thì miệng cảm thấy đắng ngoét, còn đắng hơn cả ăn hoàng liên.
Còn ở bên kia, Trân Trứ và Tống Thì Vi bắt đầu leo núi.
Lúc này, bóng đêm dần xuất hiện, khiến màu chanh hồng ở phía chân trời dân chuyển qua màu tím, cuối cùng bóng đêm từ từ nuốt hết những tia sáng còn sót lại, đồng thời thay vào đó là bầu trời đầy sao.
Leo núi là môn vận động tiêu hao rất nhiều thể lực. Mới bắt đầu, Trần Trứ cũng không thấy mệt cho lắm, nên thỉnh thoảng còn kể được mấy câu chuyện cười, còn Tống Thì Vi trả lời bằng nụ cười cho có.
Nhưng thời gian leo núi càng dài, Trân Trứ cảm thấy thân thể trở nên nóng bức, mồ hôi bắt đầu túa ra, khiến quần áo dính hết lên người.
Hắn nhìn qua Tống Thì Vi, cô cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Khuôn mặt đỏ ửng lại thêm một lớp mồ hôi, nên dưới ánh đèn đường trở nên lấp lánh long lanh. Giống như trên làn da trơn bóng có một lớp nước mỏng, thỉnh thoảng cô sẽ đưa tay lên xoa một cái, để mồ hôi tạo thành một vệt dài, tựa như mặt trăng nhẹ nhàng hôn lướt qua.
Đẹp đến mức nhìn thôi cũng giật mình.
Trần Trứ ngây người nhìn, nhưng lập tức di chuyển chú ý đến việc leo núi.
Còn Tống Thì Vi thấy hô hấp của Trần Trứ dần trở nên dồn dập, nên nhỏ giọng hỏi: "Cậu mệt rồi à?"
"Cậu không mệt à?”
Trân Trứ hỏi ngược lại.
"Có chút."
Tống Thì Vi thở ra một hơi, rôi nhẹ nhàng nói: "Nhưng mình thích cảm giác này."
Một người trong thời gian dài sống trong áp lực, nếu tham gia một môn thể thao nào có thể chảy nhiều mô hôi, đây đúng là một cách giải tỏa stress cực kỳ hiệu quả.
"Chúng ta nghỉ một lát."
Tống Thì Vi chủ động đi vào đình nghỉ mát ven đường nghỉ ngơi.
Chẳng biết đây là di tích lịch sử thế nào, mà bên ngoài đình nghỉ mát có một văn bia giới thiệu. Nhưng Trần Trứ chỉ muốn nghỉ ngơi, nên bước nhanh vào trong đình.
Bên trong này có một cặp đôi yêu nhau, cả hai đang ghé sát đầu vào xem điện thoại, thỉnh thoảng cả hai sẽ lẩm bẩm nói chuyện gì đó, nhưng dưới ánh sáng yêu ớt của điện thoại là hai gương mặt vô cùng hạnh phúc.
Trân Trứ và Tống Thì Vi ngồi ở bên khác, nhưng giữa hai người là một khoảng cách, chiều dài cỡ một khủy tay.
Thỉnh thoảng, cùi chỏ của hai người sẽ đụng vào nhau, còn Tống Thì Vi sẽ không cố gắng né tránh. Có lẽ trong lòng cô, Trân Trứu đã sớm vượt qua được vấn đề khoảng cách rồi.
Hai người, mỗi người mở ra chai nước khoáng của mình. Trần Trứ uống từng ngụm lớn, còn Tống Thì Vi uống từng ngụm nhỏ một. Đương nhiên, cả hai chẳng nói chuyện gì, chỉ yên tĩnh ngồi trong đình nghỉ ngơi.
"Có mèo."
Đột nhiên, Tống Thì Vi chỉ vào một chỗ cách đó không xa.
Trần Trứ cũng nhìn qua. Chỗ đó đúng là có một con mèo hoa, nhìn nó chẳng giống sợ người chút nào. Nó dùng con ngưu lưu ly, nhìn thẳng vào mấy người đang nghỉ trong đình.
Tống Thì Vi nghiêng đầu qua nhìn, thỉnh thoảng trong miệng còn vang lên tiếng mèo kêu.
Trần Trứ thấy cô thích, thì mỉm cười nói: "Cậu có thể đến gần chơi với nó cũng được."
"Được không?”
Mặt Tống Thì Vi hiện rõ nét vui mừng, giống như mấy đứa trẻ nhìn thấy kẹo hồ lô bên đường, đã thế nó còn được phát miễn phí.
"Đương nhiên, cậu phải chú ý không để bị cào đấy."
Trân Trứ dặn dò, sau đó nhìn cô với ánh mắt cổ vũ.
Lần leo núi này, mục đích chính là giải tỏa áp lực, tất nhiên có chuyện nào thích thì làm thôi.
"ừỪ,"
Tống Thì Vi đứng dậy khỏi ghế đá, rồi bước nhanh tới. Cô dừng lại cách con mèo khoảng chừng nửa mét, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng nhìn mèo hoa.
Đáng tiếc, dù Tống Thì Vi vô cùng xinh đẹp, nhưng mèo làm sao phân biệt được đâu là đẹp đâu là xấu chứ, nên rõ ràng chẳng thèm quan tâm.
Tống Thì Vi quay đầu lại nhìn Trần Trứ, giống như muốn phàn nàn với hắn, mèo không thèm đến ý mình kìa?
Lần leo núi này, Tống Thì Vi thể hiện ra rất nhiều tính cách mà Trần Trứ chưa từng thấy qua.
Hắn đi tới, làm ra hành động giống như ảo thuật, móc một cây lạp xưởng hun khói từ trong túi, đưa cho Tống Thì Vi: "Cậu dùng thử cái này xem sao?”
"Hả?"
Tống Thì Vi mở to mắt: "Sao cậu có?"
Trần Trứ nhún vai nói: "Lúc mua nước thuận tiện mua thêm chút đồ ăn. Vốn dĩ mình nghĩ khi leo núi đói bụng sẽ lấy ra ăn, còn bây giờ cậu cho mèo ăn đi."
"Nếu cậu đói bụng thì sao?"
Tống Thì Vi ngẩng đầu lên hỏi. Mặc dù mèo đáng yêu thật đấy, nhưng tất nhiên cô sẽ quan tâm bạn trai của mình hơn rồi.
"Trên đỉnh núi cũng có cửa hàng tiện lợi."
Trân Trứ thản nhiên nói.
"ừỪ,"
Lúc này, Tống Thì Vi mới không khách sáo 'giật món đồ kia. Có điều, một tay cô đang cầm nước chai nước khoáng, nên có vẻ bóc vỏ lạp xưởng hơi khó.
Cuối cùng vẫn là Trần Trứ quan tâm cầm lấy chai nước, lúc này Tống Thì Vi mới thoải mái cho mèo ăn.
Mèo hoa đúng là loại thấy thức ăn thì tỏ ra vui mừng. Nó ngửi thấy mùi thơm của lạp xưởng, lập tức thái đội tỏ ra thân cận với Tống Thì Vi hơn. Sau một lúc thăm dò, nó cũng từ từ bước đến hưởng thụ miếng lạp xưởng hun khói ở trên mặt đất.
Tống Thì Vi nhìn thấy cảnh này, đột nhiên quay lại nhìn Trần Trứ mỉm cười thật tươi.
Ngay lập tức, Trần Trứ cảm nhận được cảm giác tình cảm nhẹ nhàng, nên quyết định ngồi xuống bên cạnh Tống Thì Vi. Cứ như vậy, hai người ngồi đối diện với mèo. Bọn họ ngồi đó vừa tâm sự chuyển vớ vẩn, thỉnh thoảng khát nước thì uống nước.
Cho đến khi, mèo hoa ăn nó rồi chạy trốn, thì hai người mới thỏa mãn đứng lên. Lúc này, Trân Trứ mới phát hiện ra, chẳng biết chai nước mình vừa uống là của ai nữa. Nói cách khác, khi hai người ngồi xuống đối diện với mèo hoa, thì trai nước đã lẫn lộn ngay thời điểm đó rồi.
Bây giờ, Trần Trứ chẳng biết làm thế nào.
Nhưng Sweet tỷ rất thông minh, cô nhanh chóng phát hiện ra vấn đề này, nên tùy tiện chỉ vào một chai nước: "Cái này của mình."
Miệng Trần Trứ giật giật, rõ ràng chai nước này mình mới uống mà?
Trong tình huống này, chỉ mấy tên EQ thấp mới nói ra câu đó, cũng không phải Tống Thì Vi cố tình chọn chai nước mình vừa mới uống vừa rồi.
Mà Tống Thì Vi thoải mái chọn một chai, như vậy tương đương với:
"Cô... Không... Quan tâm vấn đề này."
"Ừ"
Trân Trứ đưa chai nước cho cô, sau đó cả hai tiếp tục leo núi.
Trải qua 5 phút đầu xấu hổ, chuyện này lập tức biến mất khỏi suy nghĩ hai người. Hơn nữa, sau một thời gian dài nghỉ ngơi, bây giờ thể lực hai người vô cùng đồi dào, thêm vào đó là Bạch Vân Sơn không cao, nên cả hai leo một hơi lên tận đỉnh núi.
Cảnh đêm Quảng Châu, nó giống như một bức tranh từ từ hiện ra trước mặt.
Đèn đuốc trong thành phố sáng lấp lánh, từng tòa nhà cao tầng san sát nhau. Trên những con đường lớn, từng làn xe nối duôi nhau tạo thành dải lụa sáng uốn lượn không ngừng. Phía trung tâm là tháp Quảng Châu, là kiến trúc có tính biểu tượng của thành phố. Nó giống như một cây Định Hải Thần Châm đủ loại màu sắc dựng đứng, đang vươn lên như muốn đâm thẳng bầu trời xa xăm phía trên.
"Đúng là thành phố cấp một, mới năm 2007 đã gân giống với thành phố tương lai."
Trân Trứ nghĩ thầm trong lòng.
Bởi vì quá trình leo núi mệt nhọc, nên mô hôi đã làm ướt đẫm quần áo. Nhưng lên đỉnh núi, đón nhận từng cơn gió mát lại khiến cơ thể trở nên thoải mái, nhất là bên cạnh thỉnh thoảng bay đến một mùi cơ thể thơm phức.
Đây là mùi cơ thể do Tống Thì Vi đổ nhiều mồ hôi mà có. Cô dùng hành động thực tế để chứng minh câu tục ngữ 'đổ mồ hơi thơm. Công nhận, cha ông ngày xưa không hề lừa con cháu của mình.
Trần Trứ ngồi đó hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này, rồi mở nắp chai nước ra uống hai ngụm lớn. Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, đột nhiên hắn thấy chai nước ngọt hơn bình thường.
Tống Thì Vi cũng khát.
Trần Trứ tưởng rằng cô sẽ chạy ra quầy bán đồ tiện lợi mua chai nước mới.
Nhưng cô không làm vậy.
Ánh mắt cô nhìn về phía xa xăm, khuôn mặt bình tĩnh. Cô vặn nắp chai ra, nhưng đột nhiên thấy ánh mắt tên bạn trai bên cạnh nhìn mình chằm chằm.
Tống Thì Vi nghiêng người né tránh, nhưng sau đó ngẩng cái cổ dài trắng giống như thiên nga của mình lên, uống từng hớp nước nhỏ.
Đột nhiên Trân Trứ mỉm cười, nụ cười này thỏa mãn từ trong ra ngoài.
Cũng may, hắn còn chưa vì sắc đẹp tuyệt trần kia làm cho váng đầu. Trần Trứ thừa dịp Tống Thì Vi không chú ý, thì lèn lút kiểm tra điện thoại của mình.
Tài thật.
Tống Tác Dân gọi 12 cuộc gọi nhỡ.
Nhưng có một số lạ gọi nhỡ tới 44 cuộc.
Thậm chí, lúc hắn nhìn xuống màn hình điện thoại, thì số lạ kia tiếp tục gọi đến.
"Đây là số của giáo sư Lục..."
Trân Trứ nghĩ thâm, mình phải giải quyết tình huống này thế nào đây?