Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 217 - Chương 223: Tìm Mình Nạp Thêm

Chương 223: Tìm mình nạp thêm Chương 223: Tìm mình nạp thêmChương 223: Tìm mình nạp thêm

Trân Trứ âm thầm tính toán, nhưng hắn sẽ không nhận cuộc gọi này.

Bởi vì hắn đoán, kể cả có nghe điện thoại thì tiếp theo là những lời chửi bới lăng mạ, sẽ chẳng có nội dung gì mới mẻ đầu. Dù sao trong lòng giáo sư Lục, Trân Trứ chính là tên cầm đầu bắt cóc con gái bà.

Mặc kệ câu nói hôm nay không muốn về sớm là do chính Tống Thì Vi nói.

Thì Lục Mạn cũng không nghĩ như vậy, bà sẽ nghĩ con gái bị Trân Trứ cho ăn bùa mê thuốc lú gì đó, mới sinh ra tính cách phản nghịch như vậy.

Trong thực tế, những phụ huynh như vậy rất nhiều - Ví dụ như, Tử Hàm nhà chúng tôi bởi vì đứa con xxx nhà các người, nên mới biến thành như vậy.

"Sao cậu lại mở máy rồi?"

Lúc này, Tống Thì Vi để ý đến động tác lén lút của Trân Trứ, thì nghiêng đầu qua nhìn.

"Mình xem mấy giờ rồi."

Trân Trứ thản nhiên cất điện thoại di động vào túi, sau đó nói tiếp: "Gần 9 giờ 30 rồi, chúng ta chuẩn bị xuống núi thôi."

Thời điểm, Tống Thì Vi đang chống hai tay xuống hàng rào ngắm nhìn cảnh vật từ trên cao, nét mặt thoải mái, đến ngay cả hai hàng lông mày cũng giãn ra tự nhiên.

Đột nhiên, cô nghe Trần Trứ nói phải xuống thì, thì nét mắt Tống Thì Vi bỗng nhăn lại, không muốn trả lời.

Trần Trứ biết suy nghĩ của cô, nhưng hắn nghiêm túc nói: "Tóm lại, chúng ta phải xuống núi. Nếu sau này chỉ cần cậu có thời gian, lúc nào gọi mình đi leo núi cũng được."

Tống Thì Vi quay qua, nhìn thẳng vào Trần Trứ.

Tiếng gió trên đỉnh núi thổi vù vù, làm mái tóc Tống Thì Vi tung bay. Trên khuôn mặt là đôi mắt trong veo, giống như chứa đựng muôn vì sao trong đó, lại giống như ánh lửa động lòng người.

"Mình nói được làm được."

Giọng nói của Trần Trứ vô cùng bình tĩnh, trong đó là sự tự tin rất cao.

"ừỪ"

Tống Thì Vi nhẹ nhàng gật đầu. Đây là lần hứa hẹn đầu tiên từ khi hai người yêu nhau, cô cũng tin Trần Trứ có thể làm được.

Phía dưới, thành phố Quảng Châu vẫn lấp lánh ánh đèn, giống như nó không hề biết mệt mỏi là gì, mọi lúc đều tỏa ra sự nhiệt tình nồng cháy.

Đến ngay cả mặt trăng vốn dĩ là lạnh lùng, cũng vô tình hòa vào khung cảnh của thành phố này.

Tống Thì Vi đứng đó, lưu luyến cảnh tượng một lúc, rồi nhỏ giọng nói với Trần Trứ: "Chúng ta xuống thôi."

Quá trình xuống núi nhanh hơn lên núi rất nhiều. Vì lúc Trần Trứ leo núi, hắn cảm giác phải dùng hết sức lực của mình, nhưng khi xuống núi chỉ đi một lúc đã nhìn thấy lối vào Bạch Vân Sơn.

"Chúng ta không đi cửa chính."

Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, Trần Trứ đột nhiên nói.

Tống Thì Vi không trả lời, mà chờ Trân Trứ giải thích.

Trần Trứ nghĩ thế này, nếu giáo sư Lục đã gọi nhiều cuộc gọi như thế, hắn không tin bà có thể ở nhà chờ đợi mà không làm gì. Khả năng lớn nhất là bà đang chờ ở cổng, chuẩn bị sẵn sàng bắt ba ba trong rọ.

"Đi cửa hông thôi."

Trần Trứ nói: "Bên đó dễ bắt xe hơn."

Tống Thì Vi không nghỉ ngờ gì cả.

Bản thân cô bây giờ rất tín nhiệm Trân Trứ. Trước kia, hai người 'yêu đương' giống như chỉ ở bên ngoài, qua lời nói của mọi người xung quanh. Nhưng nếu chính thức yêu đương, tất nhiên mọi chuyện không thể giống như mấy lời đồn từ các bạn học được, mà trong đó phải có chuyện gì đó đúng là xảy ra trong thực tế.

Tống Thì Vi cảm thấy, sau khi bố mẹ cãi nhau lần này, cô được trải nghiệm một lần leo núi. Cảm giác leo núi ấy quả thật sung sướng, thậm chí cả hai còn có lời hứa chung với nhau, nên lúc này Tống Thì Vi mới cảm giác hai người đúng thật đang yêu nhau.

Trong đầu Tống Thì Vi lúc này tràn đây cảm giác hạnh phúc và vui vẻ.

Không lâu lắm, cả hai đã đi đến cửa hông. Trần Trứ gọi một chiếc xe taxi, sau đó nói với tài xế: "Đến Châu Giang Đế Cảnh, cảm ơn."

Xe taxi như một làn khói giời đi. Khi nó vòng qua cổng chính, Trần Trứ cố tình ngó ra tìm kiếm, đúng là thấy hai thân ảnh mờ mờ khá quen, nhưng cách hơi xa nên không còn chưa xác định rõ.

Trần Trứ thấy không sai, hai hình bóng kia chính là Tống Tác Dân và Lục Mạn.

Lục Mạn nghe nói con gái không được sự cho phép của mình mà dám cùng một người con trai khác leo lên Bạch Vân Sơn. Khi đó, Tống Thì Vi tắt máy, còn điện thoại Trần Trứ gọi không bốc máy lần nào, đúng là trong lúc tức giận bà đã báo cảnh sát.

Nhưng cảnh sát nói phải đến nhà kiểm tra tình hình thì giáo sư Lục lại từ chối.

Nói chung, hàng xóm xung quanh nhà bà đều là người có tiếng. Bản thân gia đình bà cũng không thể chịu nổi điều tiếng. Với lại, chẳng may có hàng xóm không hiểu chuyện nhìn thấy cảnh sát đến, còn tưởng là người của Ủy Ban Kỷ Luật tới, thì chuyện này sẽ náo động vô cùng lớn.

Nhưng Lục Mạn không thể ngồi nhà nhịn được. Bà chẳng thèm quan tâm chồng đang ra sức ngăn cản, mà lái xe đến thẳng cổng chính Bạch Vân Sơn, chuẩn bị bắt Trần Trứ tại trận.

Đáng tiếng, Trần Trứ cũng thuộc loại cáo thành tinh rồi. Hắn dự đoán được phong cách làm việc của giáo sư Lục, nên âm thầm đi ra từ cửa hông.

"Đã 10 điểm rồi, sao hai đứa còn chưa xuống núi?"

Lục Mạn nhìn chằm chằm vào cổng chỉnh hỏi. Giọng nói của bà lạnh còn hơn cả băng ở Bắc Cực.

Bà đúng là không lo lắng chuyện nguy hiểm xảy ra, bởi vì ban đêm có rất nhiều người dân leo lên Bạch Vân Sơn.

Hiện tại, vẫn còn tốp năm tốp ba cùng nhau leo núi. Đã thế, hành trang bọn họ mang theo rất nhiều, có lẽ dự định ở trên đỉnh núi mấy hôm mới về nhà.

Mà khắp nơi xung quanh núi là camera giám sát. Nên trên núi, có mấy cặp đôi tưởng rằng mình đang ở nơi vắng vẻ, định làm trò người lớn, nhưng đâu biết rằng ở một gốc cây nào đó đang có camera hồng ngoại, chiếu thẳng lên người bọn họ.

Lục Mạn vì tức giận, bà tức giận đứa con gái vốn dĩ nghe lời nay đã xuất hiện dấu hiệu phản nghịch, muốn rời khỏi vòng tay mình.

Còn cái thằng nhóc Trần Trứ kia nữa, năm lần bảy lượt rủ con gái mình trốn ra khỏi nhà. Để rồi xem, chút nữa sẽ khiến cậu ta đẹp mặt.

"Leo lên hay đi xuống đều phải dừng lại đình nghỉ chân một thời gian, muốn hoàn thành hai chặng phải mất tận 3 tiếng đồng hồ."

Tống Tác Dân vừa an ủi vợ, vừa lo lắng cho Trần Trứ.

Ông cũng không dám nghĩ tới cảnh vợ mình gặp Trần Trứ, sẽ có những hành động như thế nào. Cho nên, Tống Tác Dân rất muốn liên lạc với Trần Trứ để cảnh báo việc này. Nhưng không ngờ, thằng bé này không nhận điện thoại, cũng không biết nó có đọc tin nhắn của mình không nữa.

Mãi cho đến 10 giờ 30, cả hai vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Trần Trứ và Tống Thì Vị đâu, thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Trần Trứ.

"Aloo, hai đứa xuống núi rồi à?"

Tống Tác Dân vội vàng hỏi.

Lục Mạn vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại, đã đảo mắt nhìn quanh bốn phía, sau đó lạnh lùng nói: "Trần Trứ, hai đứa đang ở đâu?" "Giáo sư Lục? Chào ngài."

Trước tiên, Trân Trứ vẫn rất lễ phép chào hỏi, sau đó mới trả lời: "Bọn cháu về nhà rồi, cháu vừa đưa Tống Thì Vi vào nhà."

"Vê... Về nhà?"

Lục Mạn giật mình. Lúc này, bà có cảm giác như bản thân đã đeo găng quyền anh vào chuẩn bị chiến đấu rồi, thì đối thủ đột nhiên giơ bảng trắng đầu hàng, nên chẳng khác gì bản thân đấm vào bịch bông.

Ngay lập tức, Lục Mạn nhớ đến lần trước mình tới tìm Trân Trứ. Lúc đó, thằng nhóc kia cũng làm như vậy, giống như cái xẻng được bôi dầu, chẳng dính một chút bùn nào. Tên nhóc ấy luôn có cách để né xung đột chính diện, không ngờ tuổi còn nhõ mà đã am hiểu cách vận dụng Thái Cực 'lấy nhu thắng cương.

Tống Tác Dân ở bên nghe thấy, thì lập tức thở ra một hơi. Đâu tiên ông cảm thấy nhẹ nhõm vì con gái an toàn, sau đó là vợ mình không bắt được Trần Trứ.

"Thằng nhóc này thông minh thật đấy."

Tống Tác Dân nghĩ thầm trong lòng. Không ngờ Lục Mạn ở bên trừng mắt nói: "Ông cảm thấy buồn cười lắm sao? Chuyện như thế này rồi, mà ông không có một chút lo lắng cho con gái à?"

"Tôi không cười, vốn dĩ tôi không đồng ý bà đi tìm Trân Trứ nói chuyện rồi."

Tống Tác Dân bình tĩnh nói: "Bảo tôi không lo lắng là chuyện không thể nào. Nhưng tôi không lo lắng Vi Vị và Trần Trứ cùng nhau leo núi, bởi chuyện này quá nhỏ, chẳng có gì đáng ngạc nhiên."

"Vậy ông lo lắng cái gì?"

Lục Mạn không hề che dấu cảm xúc đang rất tức giận của mình. Nếu ban đêm, con gái cùng một người con trai leo lên đỉnh Bạch Vân Sơn mà là vấn đề nhỏ, vậy tôi muốn nghe xem chuyện ông lo lắng lớn thế nào?

"Tôi lo lắng chính là... Hành động của Vi Vị hôm nay, bên trong bộc lộ ra một tai họa ngầm."

Tống Tác Dân lo lắng nói: "Một khi con bé buông bỏ được gánh nặng của bản thân. Khả năng sau này con bé sẽ bất chấp tất cả làm một chuyện nào đó, mặc dù biết đó là việc sai lâm."

Lục Mạn nghe được câu này của chồng thì giật mình một cái. Bà lập tức quên đi Trần Trứ, mà vội vàng hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Phát sinh chuyện gì sao tôi biết được. Bà cũng biết rồi đấy, với công việc của tôi, bản thân sẽ luôn suy nghĩ rất nhiều."

Tống Tác Dân bỏ qua chủ đề này, mỉm cười một cái rồi nói: "Có thể là buồn lo vô cơ, khó mà giải thích rõ được."

"Ông bị hâm à."

Lục Mạn trợn mắt nói, sau đó ngồi vào ghế lại phụ, rồi tiếp tục mắng tiếp: "Không có việc gì, nói mấy câu dọa nạt."

Tống Tác Dân không trả lời. Ông cứ vậy lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn vầng trăng trên cao, nó vẫn trong sáng như Vậy.

Hôm nay, vì con gái muốn leo núi, nên sẵn sàng tắt điện thoại tránh cha mẹ. Chuyện này có nghĩa, tương lai, cô vì một chuyện nào đó hoặc một người khác mà lựa chọn chống đối với cha mẹ.

Chỉ là Tống Tác Dân không muốn nói chuyện này khiến vợ mình phải lo lắng, nên giấu ở trong lòng.

Nhưng ông thấy Lục Mạn ngồi bên ghế phụ đang tức giận chửi mắng Trần Trứ, thì bản thân có cảm giác lo lắng của mình không phải không có cơ sở.

Hiện tại, Vi Vi đã thừa nhận Trần Trứ là bạn trai của mình. Như vậy, dù sau này tương lai có xảy ra chuyện gì, thì đấng làm cha làm mẹ chỉ nên là người góp ý dẫn dắt con cái mình, để nó biết cái gì nên làm cái gì không nên làm.

Đừng vì thế mà chèn ép, làm thế chỉ làm gia tăng tính cách phản nghịch trong suy nghĩ của bọn trẻ.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, cũng không phát sinh chuyện gì.

Ngày thứ hai, Trân Trứ từ nhà trở lại trường học. Lên lớp học, hắn vẫn ngồi cùng một chỗ với đám bạn cùng phòng 520.

Hai tiết đầu tiên là hai tiết triết học, nhưng một lúc sau Tống Thì Vi với bạn cùng phòng mới từ từ bước vào lớp học, có lẽ trên đường đi bị kẹt xe. Hôm nay, cô mặc một bộ quần áo len màu trắng sữa, phía sau vẫn là mái tóc đuôi ngựa vắt ngang bờ vai. Sắc mặt cô vẫn giống như ngày thường vừa xa cách vừa lạnh lùng, giống như có lớp sương sớm mùa đông xuất hiện trên mặt.

Tống Thì Vi vừa xuất hiện, vốn dĩ lớp học đang ồn ào náo nhiệt, bỗng nhiên im lặng hơn rất nhiều.

Có lẽ, mọi người vô tình dừng cuộc nói chuyện lại, ánh mắt tập trung lên người cô. Tuy nhiên, tình huống này chỉ diễn ra trong hai ba giây, sau đó không khí lại quay về giống như vừa rồi.

Nhưng trước khi Tống Thì Vi ngồi xuông, cô xe quay người tìm kiếm chỗ Trần Trứ hay ngồi với các bạn cùng phòng, ánh mắt cô sẽ dừng lại trên người Trân Trứ một chút.

"Chẹp chẹp."

Lưu Kỳ Minh nhịn không được thở dài nói: "Hoa khôi Tống đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng cậu ấy quá lạnh lùng. Rất nhanh đã sắp hết nửa học kỳ, mà tao có cảm giác cả trường chỉ có mình lão Lục nói chuyện được với cậu ấy mấy câu."

"Làm gì có."

Trân Trứ khoát tay khiêm tốn nói: "Đơn giản là bọn tao học cùng cấp ba, nên thỉnh thoảng nói vài ba câu. Mà cậu ấy trả lời với tao cũng hờ hững lạnh lùng lắm."

Đột nhiên, Đường Tuấn Tài nói: "Trong trường học có một lời đồn, nói mày với hoa khôi Tống là một đôi. Còn mày lại bảo có bạn gái bên ngoài trường, rốt cuộc đâu mới là sự thật."

Ngay lập tức, Lưu Kỳ Minh và mấy người Từ Mộc khó chịu nhìn Đường Tuấn Tài.

Tất cả mọi người trong phòng đã thống nhất với nhau, không được hỏi chuyện tình cảm của lão Lục, sao mày còn hỏi làm mịa gì?

Từ đầu đến cuối, Đường Tuấn Tài vẫn luôn nghi ngờ, vì sao Trần Trứ lại là người khởi nghiệp đầu tiên, lại có thể vào được Thung Lũng Công Nghệ? Nói trắng ra là cậu đố ky nên muốn quấy phá.

Nhưng, con người Trần Trứ chẳng có nhược điểm nào, chỉ duy nhất ở phương diện tình cảm là có chút gì đó mơ hồ. Cho nên dưới trạng thái kích động, cậu ta không nhịn được mà hỏi.

Trân Trứ mỉm cười, thản nhiên nói: "Cả hai đều là bạn gái của tao, một người là đại phòng, người còn lại là nhị phòng. Lão Đường, mày tin không?”

Đối với loại vấn đề này, nếu Trần Trứ ấp úng tìm lý do để che giấu, sẽ càng khiến người khác nghi ngờ mà tiếp tục suy đoán.

Nhưng hắn lại dùng câu trả lời khiến mọi người giật mình sẽ khiến Đường Tuấn Tài ngây người ra.

"Mày tin không?”

Trân Trứ hỏi lại.

Đường Tuấn Tài ngây ra một lúc lâu, sau đó ngại ngùng nói: "Chỉ có ngu mới tin."

Đừng nói từ thế kỷ 21, chế độ đa thê đã bị loại bỏ. Mà bây giờ có còn đi chăng nữa, Đường Tuấn Tài cũng không tin Tống Thì Vi là loại người đó, cô không thể chấp nhận hưởng chung người bạn trai với một cô gái khác được.

Bây giờ, đến bản thân cậu cũng bắt đầu nghi ngờ tính chính xác câu hỏi của mình.

"Reng reng reng”, tiếng chuông báo giờ học bắt đầu vang lên. Giáo sư Trương bắt đầu giảng bài, nên tất cả mọi người đều ngồi thẳng dậy lắng nghe, bởi vì đây là thời điểm cuối kỳ, rất có thể lời giảng của giáo sư sẽ có trong đề thi.

40 phút sau, tiết học đầu tiên kết thúc. Trân Trứ lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tống Thì Vi.

Trần Trứ: Tối qua, sao mới nhắn tin được một lúc, lại không thấy cậu nhắn lại.

Tống Thì Vi: Leo núi mệt quá, khi mình tắm rửa xong thì mắt đã không mở nổi rồi, nên lên giường đi ngủ.

Trân Trứ: Ha ha. Mình cũng đoán là như vậy. Không có việc gì lớn chứ? Sau khi chú Tống và dì Lục về nhà, hai người không lôi cậu dậy hỏi han mọi chuyện chứ?

Tống Thì Vi: Không có, mình ngủ một mạch tới sáng. Buổi sáng, trên đường đưa mình tới trường, mẹ có nói mấy câu.

Trần Trứ: Không ảnh hưởng đến tâm trạng chứ? Tống Thì Vi: Không có, ngày hôm qua thoải mái có thể chống đỡ rất nhiều lần tâm trạng xấu đi.

Trần Trứ: OK. Vậy khi nào cảm giác thoải mái hết đi, nhớ tìm mình nạp thêm vào nhá?

Tống Thì Vi: Ừ.

Nếu là trước kia, khi cả hai chưa cùng nhau leo lên Bạch Vân Sơn. Thì câu chuyện đến đây sẽ kết thúc, bởi vì Sweet không phải người thích nói mấy lời vô nghĩa.

Nhưng hôm nay, khi Trần Trứ đang định khóa màn hình, thì trong điện thoại lại có tin nhắn đến.

Tống Thì Vi: Trưa nay ăn cơm cùng nhau chứ?

Trần Trứ: Ừ.
Bình Luận (0)
Comment