Chương 54: Điểm thi đại học 652 điểm
Chương 54: Điểm thi đại học 652 điểmChương 54: Điểm thi đại học 652 điểm
"Ăn... Bún thập cẩm cay thôi sao?"
Trân Trứ nhìn Du Huyền, có phải cô ấy vẫn chưa hiểu, ý mình hỏi câu này là ước mơ lớn nhất ấy?
Trân Trứ suýt chút nữa không nhịn được mà muốn nói với cô ấy:
Mình là người trùng sinh.
Trước khi trùng sinh mình bước vào con đường quan trường, còn lân này một lòng muốn kiếm tiên, trừ chuyện kiểu muốn trường sinh bất tử không hợp thói thường ra, có rất nhiều chuyện trên đời này hắn có thể làm.
Kết quả, người ta chỉ muốn một bát bún thập cẩm loại siêu cay, hình như không tôn trọng người trùng sinh thì phải?
"Đúng thế."
Du Huyền ngược lại không hiểu tại sao Trân Trứ ngạc nhiên đến vậy? Mình từ trưa đến giờ còn chưa ăn gì, bây giờ chỉ muốn ăn một bát bún bỏ đầy ớt trên mặt bát, khi quấy đều mùi ớt và mùi bún thập cẩm bốc lên sẽ hấp dẫn đến nhường nào cơ chứ?
Còn nói ước nguyện sau này của mình là gì, thì mình chỉ mong sức khỏe bà ngoại luôn khỏe mạnh.
Mọi thứ, hiện tại mình đã hạnh phúc lắm rồi, đúng là mỹ nhân ngốc Du Huyền.
“Cậu đi mua điện thoại, đi nhanh lên."
Du Huyền bên cạnh thúc giục Trân Trứ đi mua điện thoại di động. Còn cô ở ngoài nhìn một vòng, xem xung quanh có quán vỉa hè nào như trong tưởng tượng của mình không.
Quá trình mua điện thoại trong cửa hàng diễn ra rất nhanh, sau đó vấn đề sim điện thoại. Cuối cùng, Trân Trứ cầm hai chiếc điện thoại Haier ra, Du Huyền ngạc nhiên nói: "Chẳng phải cậu nói điện thoại Coolpad tốt hơn à?"
Trân Trứ đưa chiếc điện thoại màu xanh qua, mỉm cười nói: "Mình nghĩ chỉ dùng nửa năm, cho nên nhãn hiệu nào không quan trọng. Quan trọng hơn, Haier rẻ hơn, Coolpad tận 800, mà Haier chỉ có 600."
Đi nào.
Du Huyền vui mừng cầm điện thoại, thật ra với cô mà nói mấy món đồ này sao cũng được không quan trọng, nên chỉ vào con đường nhỏ đối diện nói: "Mình thấy bên đó có rất nhiều cửa hàng, sắp đèn đỏ rồi, chúng ta chạy tới đó ăn đi. “
Có điều, cô vừa bước được hai bước, đột nhiên nhớ ra điêu gì, bèn quay lại nắm lấy cổ tay Trần Trứ. Giờ phút này, giữa biển người, thời tiết nắng nóng, chiếc váy xếp nếp tung bay, còn có khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đang tỏa ra niềm vui vô bờ vì bản thân chìm đắm trong tình yêu.
Lúc chờ đồ ăn, Trần Trứ dùng chiếc điện thoại mới nhắn tin cho mẹ mình.
Kết quả, chưa tới 10 giây sau, Mao Thái Hậu đã gọi điện trở lại: "Chuẩn bị 5 giờ rồi, chỉ còn một tiếng nữa là có kết quả, giờ này mà con có tâm trạng ra ngoài đi chơi à? Mẹ và cha con đều xin nghỉ ở nhà..."
Lúc này, bên đầu dây bên kia, lão Trân nghe được mấy câu càm ràm của vợ, bèn nói: "Bà cứ để con ở ngoài chơi cho thoải mái, dù sao điểm số cũng có thay đổi được đâu..."
"Ông đừng xen vào."
Mao Thái Hậu trừng mắt nhìn chồng: "Người ta nói tự thí sinh tra điểm, thì điểm số có thể cao hơn chút...
Trân Trứ nhịn không được mỉm cười nói: "Mẹ, con và Du Huyền đang ăn ở ngoài."
Đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng một chút.
Một lúc sau Mao Hiểu Cầm mới nói: "Ăn cơm thôi mà, cha con nói đúng. Tóm lại kết quả đã định sẵn, vậy ăn cơm xong con có về nhà không?"
"Gó.
Trân Trứ nói: "Không quá 5 giờ 30 phút con sẽ có mặt ở nhà."
Tắt điện thoại, Mao Hiểu Cầm vẫn ngây người cầm điện thoại, sau đó mới hỏi lão Trân: "Nếu ông biết con trai mình đang hẹn hò, ăn cơm với cô gái khác, trong lòng ông thấy thế nào?"
Trân Bồi Tùng đang nửa nằm trên ghế salon, nhẹ nhàng di chuyển cơ thể cho thoải mái chút, rồi thản nhiên nói: "Vậy phải xem nó hẹn hò với ai?"
"Du Huyền thì sao?"
Trân Bồi Tùng nhớ lại trưa nay mình vừa ăn bánh nếp, tuân thủ nguyên tắc 'ăn của người phải biết cám ơn, chỉnh chỉnh lại tờ báo nói: "Coi như nó giỏi."
Mao Hiểu Cầm lập tức phản bác: "Con tôi cũng không kém. Ông đừng có nằm nữa, nhanh mở máy tính lên, vào trang web tra điểm xem nào."
Bà nói một lúc vẫn thấy lão Trân nằm lì trên ghế, thì từ trong phòng ngủ vang lên giọng nói: Ba, hai,...'
"Đến đây, đến đây."
Lập tức, tiếng lão Trần vội vàng vào phòng đọc sách mở máy tính.
Khoảng 5 giờ 40 phút, Trân Trứ từ bên ngoài trở về. Lão Trân và Mao Thái Hậu ai làm việc nấy, không hề hỏi buổi hẹn hò chiều nay thế nào.
Đây giống như loại ăn ý giữa con cái và cha mẹ. Giống như việc cha mẹ nhìn thấy món đồ là lạ bên trong quần của con trai mình, cả cha lẫn mẹ đều làm bộ không thấy gì cả.
Gần 6 giờ, cả nhà ba người ngồi trước màn hình máy tính, trên bàn có thẻ căn cước và giấy dự thi của Trân Trứ.
Vừa mới bắt đầu, cả ba còn nói chuyện với nhau, thế nhưng từ 5 giờ 55 phút trở đi, thì cảm giác lo lắng hồi hộp ập đến, nên cả nhà chẳng biết từ lúc nào mọi người không trò chuyện nữa.
Trong phòng chỉ vang lên tiếng nhấp chuột tích tích, một lần nữa Trần Bồi Tùng mở trang web tra điểm đại học.
Nhưng hiện tại, có quá nhiều người cùng đăng nhập vào một lúc, cho nên có thể dùng mắt thường thấy nội dung trang web từ từ hiện ra.
Thời gian vừa trôi qua 6 giờ, Trân Bồi Tùng f5 lại lân nữa, không ngoài dự đoán trang web đã bị sập.
Mao Hiểm Cầm vội vàng cầm lấy điện thoại, gọi vào số tổng đài tra cứu.
Cũng không có gì bất ngờ, số điện thoại bận.
6 giờ 10 phút, trang web sập, số điện thoại bận.
6 giờ 20 phút, trang web sập, số điện thoại bận.
6 giờ 30 phút, trang web sập, số điện thoại bận.
Thời gian chờ đợi càng dài, khiến lòng người càng trở nên lo lắng.
Nhất là trong khoảng thời gian đó, bạn bè của bà gọi điện đến hỏi thăm, còn nói con họ làm bài khá được, tổng điểm là 623, hẳn là đậu vào một học viện rất tốt ở Hoa Công.
Lúc này, Mao Thái Hậu càng thêm lo lắng.
Bà ngồi xuống vừa liên tục nhấn F5, vừa chỉ đạo lão Trần gọi điện thoại, đã thế còn phải nghe điện thoại từ người bận hoặc bạn bè gọi đến. Miệng bà lúc nào cũng lẩm bẩm oán trách ngành giáo dục, tại sao bọn họ có thể nuôi một đám người vô ích, có mỗi trang web cũng làm không xong...
Rốt cuộc, thời điểm bên ngoài, ánh chiều ta chuyển dần về đêm, trang web vẫn không vào được, nhưng rốt cuộc điện thoại đã có chuông báo.
Trong ống nghe vang lên giọng nói phụ nữ đọc thông báo:
Trân Trứ, số báo danh 110256820284...
Mao Hiểu Cầm lập tức lấy giấy bút, ghi chép theo lời nói trong điện thoại.
Ngữ Văn: 138.
Mao Hiểu Cầm nghe xong, vừa vui mừng vừa sợ. Trước đó, ngữ văn là môn Trần Trứ yếu nhất, không ngờ thi đại học có thể đạt được điểm số này. Trân Trứ đoán rằng, có thể do ngày đó trạng thái tinh thân mình rất tốt, nên viết khá trôi chảy.
Toán: 141.
Nét mặt Mao Hiểu Cầm không thay đổi, bởi vì số điểm này đã quá quen thuộc với bà rồi.
Vật lý: 135.
Mao Hiểu Cầm hơi ngạc nhiên.
Lão Trần ở bên cạnh nhắc nhở. Ông nghe bạn bè đồng nghiệp nói, năm nay rất nhiều con cháu bọn họ kêu la môn vật lý quá khó, đạt 135 điểm đã là điểm số rất cao rồi.
Tiếng Anh: 98.
Mao Hiểu Cầm lại lo lắng. Thời gian chờ đợi điểm số cuối cùng, có lẽ là thời gian vô cùng dài đối với bà, trong lúc vô thức bà bẻ gãy nắp bút bi lúc nào không hay.
Hóa học: 140.
Mao Hiểu Cầm nghe đến 14 thì rốt cuộc cũng thở ra một hơi.
Vẫn trên 600 điểm.
Sau đó, bà nghe được thông báo tổng điểm là 652 điểm.
Mao Hiểu Cầm 'A' một tiếng, sau đó ném giấy bút đi, rôi ôm chặt lấy lão Trân mà khóc.
Một năm này, Mao Thái Hậu nhận lấy áp lực không hề ít hơn so với lúc Trần Trứ còn nhỏ.
Mỗi ngày, sau khi Trần Trứ trở về từ giờ tự học buổi tối, ở nhà đã sẵn sữa nóng và bánh mì. Nghe thì thấy đây là việc đơn giản trong sinh hoạt thường ngày, nhưng người làm phải cực kỳ kiên trì mới chu đáo vậy được.
Khi điểm số '652' này vang lên, chỉ trong nháy mắt, Mao Hiểu Cầm đã thấy mát mày mát mắt cả đời.
Một lúc sau, Mao Thái Hậu lau sạch nước mắt, vỗ vỗ vai con trai của mình, sau đó cầm lấy điện thoại, bắt đầu gọi lại cho bạn bè thân thích vừa rôi mới gọi cho mình.
"Mẹ con sao vậy? Tầm này tuổi rồi còn khoe khoang cái gì..."
Lão Trần mỉm cười, đột nhiên điện thoại của mình có người gọi điện đến. Ông vội vàng nghe máy:
"Lão Triệu à, Viên Viên nhà ông thi thế nào... Tôi à, tôi vừa an ủi Trần Trứ... Thằng bé thi Vật Lý được có 135 điểm, tổng điểm là 652. Thằng bé bảo kỳ thi này phát huy không được như ý...
Cũng không lâu lắm, Hoàng Bách Hàm cũng gọi điện tới, vì chiều nay thằng bạn mới biết Trần Trứ vừa mua điện thoại. Cu cậu thi được 606 điểm, coi như phát huy bình thường, có lẽ đủ vào học viện Bưu Chính Viễn Thông Hoa Công được.
Mao Hiểu Cầm vừa nói chuyện ở bên ngoài trở vào, bà đang khoe với chồng: "Mọi người đều nói thành tích con chúng ta tốt, nhất định sẽ có tương lai, đã thế tính tình lại thực thà biết nghe lời..."
Thì Mao Thái Hậu nhìn thấy điện thoại mới của Trần Trứ: "Chẳng phải con nói mua Nokia N95 sao?"
"Vốn dĩ con muốn mua, nhưng thấy Haier dùng cũng được."
Trân Trứ mỉm cười nói: "Vì muốn ủng hộ hàng trong nước, nên con mua luôn."
Mao Hiểu Cầm nhìn đi nhìn lại vài lần: "Điện thoại này bao nhiêu tiên?"
"6000."
Trần Trứ nói dối không biết đỏ mặt, nói tăng gấp 10 lần giá trị, bởi làm vậy mới có tiền mà đầu tư cổ phiếu chứ?
"Haier cũng đắt như vậy sao?"
Mao Hiểu Cầm ngạc nhiên.
"Công ty nằm trong top 500 doanh nghiệp mà mẹ."
Trân Trứ giải thích: "Nó không hê kém so với Nokia và Motorola đâu..."
Lúc này, lại có điện thoại gọi tới, Mao Hiểu Cầm cũng không hỏi tiếp nữa.
Việc cấp bách của bà bây giờ là gọi điện với mọi người, chia sẻ niềm vui trong lòng.
Trân Trứ nhìn cha mẹ đang bận rộn, rồi câm lấy tờ giấy ghi điểm số, mà không khỏi nở nụ cười.
Cấp ba thực sự vất vả, nhưng hiện tại những ngày vất vả đó, tâm lý luôn sống trong bóng đêm, thì cuối cùng đã nhìn thấy ánh sáng.
Đại học, mình tới đây.