Chương 55: Trân Trứ tặng quà thế nào?
Chương 55: Trân Trứ tặng quà thế nào?Chương 55: Trân Trứ tặng quà thế nào?
Ngày 28 tháng 6 năm 2007. đối với hơn 550 nghìn thí sinh tốt nghiệp cấp ba và gia đình của họ, đây là bước chuyển hướng quan trọng trong cuộc đời.
Còn với Trần Trứ, điểm thi của hắn rất cao, cộng với điểm đại học so với các lần thi trước không chênh lệch nhiều, cũng có khả năng rất cao là những học sinh đầu tiên được tuyển chọn.
Tất nhiên cha mẹ vui mừng rồi.
Từ chuyện này, trong gia đình đã không còn gánh nặng thí sinh chưa tốt nghiệp cấp ba.
Từ nay về sau, Mao Hiểu Cầm hết giờ làm có thể cùng bạn bè ăn cơm, chơi vài ván mạt chược, không cần phải suốt ngày lo lắng 'con trai mình sắp vê, mình phải về nhà.
Cũng có một loại thí sinh, thời điểm học tập rất bay bổng, thậm chí qua các kỳ thi thử đều đạt số điểm vô cùng ổn định, nhưng trong kì thi quan trọng nhất là đại học thì ngược lại.
Chỗ huyền bí của thi đại học chính là:
Chỗ cho người ta một kích trí mạng, lại chính là những thứ mình thường ngày hiểu biết nhất.
Giống như đề thi vật lý năm nay, tự nhiên độ khó tăng lên thành cấp S cộng cộng, nhất định sẽ có người thậm chí là học sinh khá giỏi đều bất ngờ.
Nhưng, những thí sinh này có thể vì bướng bỉnh, hoặc cảm thấy không phục nên lựa chọn thi đại học lại.
Còn có người cảm thấy không cần khổ sở thêm một năm nữa, nên lựa chọn chờ đợi.
Mà nếu nguyện vọng thứ 2, nguyện vọng thứ 3 vẫn tiếp tục trượt, hoặc đậu vào một trường đại học nào đó mà ngay cả tên trường bản thân cũng chưa nghe thấy lần nào.
Trong đó cũng có một số rất ít thấy, bọn họ bình thường trình độ vô cùng nổi bật, cảm thấy thi đại học quá bình thường, nên đã chuẩn bị du học từ rất sớm...
Thi đại học, vĩnh viễn không phải chuyện chỉ liên quan đến học sinh tốt nghiệp, mà nó giống như kết hôn, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ gia đình.
Dân dần, mấy người bạn trong vòng tròn nhỏ của Trần Trứ cũng dần dần tra được kết quả.
Mỹ nhân ngốc Cá Lúc Lắc được 366 điểm, điểm số này của cô đã vượt qua điểm sàn, việc học tập tại Học viện mỹ thuật Quang Châu coi như đã xong.
Với lại, các trường học viện nghệ thuật đã sớm tuyển sinh, nên cô nhận được giấy báo trúng tuyển còn trước cả Trần Trứ. Đại Hoàng được 606 điểm, chắc hẳn cũng vào được khoa Bưu Chính trường Hoa Công.
Viên Viên được 633 điểm, nguyện vọng một của cô là Học Viện Văn Học khoa Hán Ngữ của Trung Đại.
Vương Trường Hoa được 555 điểm, đăng ký khoa kế toán đại học Quảng Châu.
Vì sao thằng này lại chọn khoa kế toán nhỉ?
Dựa vào tính cách của thằng này, chắc nghĩ khoa kế toán sẽ có nhiều học sinh nữ hơn, bản thân vào đó chẳng khác nào cá tiến ra biển lớn, không chỉ được vui thỏa ngao du, còn có thể thoải mái thay đổi mọi lúc mọi nơi.
Còn có những người bạn và bạn cùng lớp khác, nhưng Trân Trứ đều không có cách liên lạc.
Chỉ tiếc rằng bây giờ đã không còn thông dụng viết lưu bút' nữa. Lưu bút là gì, là tất cả các bạn học trong lớp ghi vào một quyển số, tập hợp tất cả cách liên lạc của bạn học cùng lớp, sau này nhìn lại có thể nhớ nhung vô vàn kỷ niệm.
Không thông dụng bởi vì thời đại này thiết bị thông tin hay liên lạc dân phổ cập, khiến mọi người có thể liên lạc với nhau mọi lúc mọi nơi.
Nếu không có gì bất ngờ, ngày Trần Trứ cầm thư thông báo trúng tuyển đến trường, thì ngay lập tức sẽ được người thành lập nhóm chát trên QQ mời vào nhóm của lớp.
Thực tế, nếu có người muốn làm xong lưu bút, tập hợp đủ các bạn trong lớp thì cũng tốn rất nhiều thời gian. Nếu như lùi lại mấy năm, thời đại dùng lưu bút để ghi chép các sự kiện trọng đại của lớp, thường là một bạn nữ tóc đuôi ngựa, yêu thích sự lạng mạn tới làm việc đó.
Trước khi ngủ, hắn nói chuyện với Du Huyền một chút trên QQ. Sau đó, cả hai chúc ngủ ngon, hắn định nằm nghĩ một vài chuyện, thì tiếng điện thoại vang lên.
Trân Trứ đoán người gọi là Du Huyền, bởi số điện thoại của hắn còn chưa nói cho ai biết.
Hắn mở điện thoại ra, quả nhiên là cô gửi tới một tin nhắn.
Du Huyền: Trần Trứ, cậu có cảm thấy mình chỉ thi được hơn 300 điểm, là một người ngu ngốc không?
Trân Trứ mỉm cười, ngày đầu tiên hắn nắm tay cô, khả năng trong đầu cô có suy nghĩ, điểm thi đại học có thể sánh vai nhau còn quan trọng hơn cái nắm tay.
Hắn trả lời:
Trân Trứ: Cậu thấy mình không biết vẽ tranh, có phải cảm thấy mình không hiểu nghệ thuật, là loại người thô bỉ không?
Du Huyền: Chắc chắn là không rồi. Trân Trứ: Vậy có gì khác nhau đâu, mỗi người đều có năng khiếu của mình.
Du Huyền: Hì hì.
Một lát sau, Trần Trứ tưởng là Du Huyền đã ngủ, không ngờ cô lại gửi tin nhắn tới.
Trân Trứ cười khổ một cái, ngày đầu tiên sử dụng điện thoại, ngủ muộn hơn bình thường.
Hắn mở điện thoại ra, đột nhiên dòng chữ đập vào mắt khiến hắn ngạc nhiên, không ngờ đó là câu hỏi bít cửa.
Du Huyền: Trần Trứ, cậu thích mình không?
Mặc kệ cô ấy là cô gái tự tin đến nhường nào, thì trong đầu đều sẽ hiện ra một câu hỏi: Cậu ấy thích mình không?
Đã thế cô là kiểu yêu đương mù quáng thì không cần phải nói thêm nữa.
Có lẽ giờ này cô đang nằm vắt tay lên trán suy nghĩ lại tất cả kỷ niệm hai người từng trải qua, cố gắng tìm ra một cái chỉ tiết lộ ra người ấy cũng thích mình.
Dưới ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại, Trân Trứ nhìn chằm chằm vào màn hình, rồi nhắn tin trả lời.
Trân Trứ: Thích.
Du Huyền: Vậy cậu thích mình vì cái gì?
Trần Trứ ngây người ra, đây chẳng phải là câu hỏi cùng đường.
Nhưng đây mới là câu hỏi mà mấy cô gái tò mò nhất.
Vì sao cậu thích mình?
Nếu mình trả lời thích vì khuôn mặt, chẳng phải câu này có nghĩa là không thích dáng người của cô ấy?
Nếu mình nói thích dáng người, chẳng phải mình không thích tính tình của cô ấy?
Giống như mình trả lời bất kỳ câu nào cũng đều dính bẫy.
Trân Trứ nghĩ chút rôi nhấn bàn phím cạch cạch.
Trân Trứ: Nếu như thích có lý do, vậy thích này là thích có mục đích rồi. Mình nói mình thích mái tóc dài có vài sợi đo đỏ của cậu, nếu ngày nào đó cậu cắt tóc ngắn, thì mình sẽ không thích nữa sao? Nếu mình nói thích dáng người của cậu, vậy ngày nào đó cậu ăn nhiều người mập lên, chẳng lẽ mình không thích nữa? Cho nên thích là thích, không có lý do, cũng chẳng cần lý do.
Hắn gửi xong tin nhăn này, trong lòng cảm thấy hài lòng. Sau đây, Du Huyền sẽ nhắn tin lại rằng, nào là 'cậu trả lời cho cớ hay 'cậu là người rất thông minh.
10 phút sau, điện thoại lại lần nữa vang lên.
Trân Trứ mở điện thoại ra, chỉ có một câu, nhưng câu này không nằm trong dự đoán của mình, mà là:
Du Huyền: Mình thích cậu trước.
Trong phòng ngủ đen như mực, câu nói này giống như ánh sáng mờ mờ của điện thoại, chọc ra một lổ thủng trong màn đêm, bay ra hình bong bóng giống như khung chát.
Trân Trứ mỉm cười.
Lãng mạn là thứ chết cũng không thay đổi được, nó sẽ không biến mất. Đơn giản qua các thời kỳ khác nhau, nó sẽ có cách thổ lộ khác nhau mà thôi.
Sáng hôm sau, Trần Trứ vừa rời giường đã thấy cha mẹ đang chuẩn bị đồ đi làm.
Hắn nhìn ra được cha mẹ mình đang nôn nóng lắm rồi. Hai người chỉ muốn đến phòng làm việc thật nhanh để nói ra kết quả thi của mình. Kiểu như chỉ sợ người khác không biết, mà nhất định phải làm ra vẻ mình không muốn nhắc tới vậy.
"Con dậy sớm thế?"
Hôm nay, tâm trạng Mao Hiểu Cầm rất tốt, nên nói vài câu khuyên nhủ: "Ngủ đến trưa dậy cũng được, dù sao cũng không có việc gì làm.
Trân Trứ lắc đầu: "Mẹ, khi nào chúng ta đến công ty chứng khoán mở tài khoản đây? Với lại nhanh chóng tổ chức tiệc mừng thi đậu đại học đi đấy."
Vốn dĩ, Mao Hiểu Câm không đồng ý việc mua cổ phiếu này, cho nên giả vờ như không nhớ rõ, không ngờ vừa mới công bố điểm thi, Trân Trứ đã bắt đầu nhắc chuyện này.
"Biết rồi."
Mao Hiểu Cầm không ngờ rõ ràng đã thi đậu đại học rồi, còn có nhiều chuyện như vậy nữa chứ?
Đối với loại chuyện này, Trân Bồi Tùng mặc kệ, một là vì ông quá bận, hai là ông không quản lý tiền trong nhà. Có khi trong người còn chẳng nhiều tiền bằng Trần Trứ, thì làm gì có quyền lên tiếng?
Nhưng lúc ông định xuống lầu, thì Trần Trứ gọi với theo: "Cha, trong nhà mình có hồng tra không?”
Lão Trần ngạc nhiên: "Con muốn uống?”
"Con đi biếu."
Trần Trứ nói: "Con biếu chủ nhiệm khóa Tào Kinh Quân."
Ánh mắt Trần Bồi Tùng dừng trên người con trai mình một chút, nhưng không muốn hỏi lý do tại sao Trần Trứ làm vậy, mà chỉ hỏi:
"Con muốn cấp bậc thế nào?"
Trân Trứ thản nhiên nói: "Tốt một chút." "Được."
Trân Bồi Tùng gật đầu nói: "Trong tủ áo trong phòng cha mẹ, ngăn thứ ba, có một hộp Đại Hồng Bào màu đỏ hơn 30 năm, có thể dùng làm thuốc đông y.'
Trân Trứ nghe qua đã biết giá trị không nhỏ.
Loại đồ vật như trà này, có loại uống càng sớm càng tốt, nhưng cũng có loại để càng lâu giá tiền càng tăng, cuối cùng còn lên men thậm chí biến hóa thành dược liệu.
'Cám ơn cha.'
Trân Trứ thật lòng cảm ơn một tiếng.
Lão Trân nhếch miệng cười, vừa xuống lầu, vừa xoa xoa cái bụng tròn, giống như nghĩ ra chuyện gì đó.
Trân Trứ tặng quà cho Tào Kinh Quân, tất nhiên không phải cảm ơn ân dạy bảo, bởi thây ấy đâu có dạy mình.
Mục tiêu của Trân Trứ là bạn thầy ấy, đang làm việc tại Trung Đại, khoa trưởng khoa quản lý ngân sách Kỳ Chính.
Hôm qua công bố điểm số, hắn biết mình sẽ trải qua bốn năm đại học ở Trung Đại. Cho nên, mặc kệ hắn bước trên con đường Điều Động Sinh, hay ra ngoài lập nghiệp, thì Kỳ Chính là nhân vật có thực quyền cần kết bạn.
Có điều, thầy Kỳ và mình không có quan hệ quen biết, nên cần một người làm trung gian nối hai người lại với nhau kiểu: "Trần Trứ sẽ học tại Trung Đại, thằng bé là học sinh của tôi, phiền ông quan tâm tới thằng bé một chút."
Cho nên, lão Tào chính là lựa chọn phù hợp nhất.
Lần trước, mình tham gia hoạt động Có Hẹn Với Đại Học, ấn tượng của chủ nhiệm Tào với mình không tệ lắm. Hắn cũng biết thây ấy thích nói chuyện và uống hồng trà.
Mặt khác, bây giờ mới đến chào hỏi, thời cơ chuẩn xác vô cùng, bởi vì hôm qua báo điểm, hôm nay đến chia tay.
Đương nhiên Trân Trứ không thể nói, em sẽ học tập tại Trung Đại nên cần Kỳ Chính giúp đỡ, mời chủ nhiệm Tào nói giúp em một tiếng.
Mà mình phải tìm một lý do, đường đường chính chính nói:
Thầy Tào, hôm qua em tra điểm được 652 điểm, bản thân em không biết với điểm số này có thể vào được Lĩnh Viện của Trung Đại không? Nên trong lòng bồi hồi lo lắng.
Trước đó, em có nghe cô chủ nhiệm nói rất nhiều, chủ nhiệm Tào nghiên cứu tình hình đại học trong tỉnh vô cùng chuẩn xác, mong thầy có thể giúp em phân tích một chút.
Cha mẹ em dạy bảo em rất kỹ, dặn em tới nhà không thể đi tay không được, mà em nghe nói thầy tào thích uống hồng trà. Với lại, em cũng không biết trà này uống có ngon không nữa, chỉ tùy tiện mang tới. Mấy câu nói này, có rất nhiều ý nghĩa là người gia giáo, hiểu lễ phép, khiêm tốn, hơn nữa còn nhớ kỹ người khác thích gì, đúng chuẩn lời mở đầu của một sinh viên.