Chương 56: Chuyện làm ăn của Trân Trứ
Chương 56: Chuyện làm ăn của Trân TrứChương 56: Chuyện làm ăn của Trân Trứ
Cách thức liên lạc của Tào Kinh Quân là công khai. Bởi gì, thời gian gân đây hoạt động dạy thêm đang gây ồn ào. Nên phòng giáo dục tỉnh chỉ đạo, tất cả lãnh đạo của trường cấp ba phải tuân thủ quy định công khai cách liên lạc của mình.
Như vậy, chỉ cần có giáo viên dạy thêm bên ngoài trường, thì học sinh hoặc cha mẹ có thể trực tiếp báo cáo vấn đề cho lãnh đạo trường để xử lý.
Thời điểm Trần Trứ gọi điện cho Tào Kinh Quân, thì thây còn chưa phản ứng kịp.
Bởi vì, một khi học sinh tốt nghiệp cấp ba, trừ việc trở về lấy giấy thông báo trúng tuyền, còn rất ít em học sinh trở lại.
Kể cả những em học sinh số ít kia, thì phần lớn sẽ liên lạc với thây cô giáo chủ nhiệm của mình, ai còn nhớ đến một vị chủ nhiệm khóa nữa chứ?
Dù sao, trong ấn tượng của mọi người, chủ nhiệm khóa đều là người nghiêm túc lại có phần cổ hủ.
Có điều, ấn tượng của Tào Kinh Quân với Trần Trứ rất được, chỉ vừa nghe thấy đề nghị của Trần Trứ, đã bảo hắn trực tiếp đến trường.
Đám người Trân Trứ chỉ cần thi đại học xong sẽ được nghỉ ngơi, còn trường học thì không.
Học sinh lớp 12 tốt nghiệp, sẽ là lúc học sinh lớp 11 lên lớp 12 chuẩn bị tốt nghiệp, còn lớp 10 năm vừa rồi sẽ trở thành học sinh lớp 11.
Cuối tháng 8, khi cổng trường cấp ba mở lại lần nữa, sẽ có học sinh lớp 10 tràn vào,
Khi đó, bên trong trung học Chấp Tín lại chào đón một mùi vị thanh xuân mới.
Tào Kinh Quân là chủ nhiệm khóa, nên ông có phòng làm việc riêng, căn phòng khoảng chừng 20 mét vuông.
Dù sao, bây giờ vẫn chưa có bộ luật chính thức về phòng làm việc của công chức nhà nước, nên việc này vẫn khá thoải mái.
Lúc đầu, lão Tào còn tưởng rằng Trần Trứ đến đây nhờ mình phân tích một chút vấn đề tuyển sinh, nên đã chuẩn bị rất nhiều tài liệu.
Thế nhưng, khi ông thấy hộp Đại Hồng Bào kia ra, trong lòng Tào Kinh Quân dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Ông là người yêu trà, chỉ cần nhìn cách đóng hộp là hiểu đây là trà quý, nên ánh mắt không khỏi nhìn kỹ lại một chút, tiện thể nhìn lại Trân Trứ đang đứng trước mặt mình.
Trân Trứ giả vờ không thấy gì, chỉ là tiện tay đặt hộp trà xuống vị trí tương đối khó nhìn, ở vị trí này người ngoài đi ngang qua cửa sổ cũng khó mà nhìn thấy được.
Tào Kinh Quân không biết ý đồ của Trần Trứ, nên suy nghĩ một chút vẫn lấy tài liệu ra, nghiêm túc phân tích cho Trần Trứ nghe:
"Những năm trở lại đây, Trung Đại so với các trường đại học hạng nhất trong nước đều lấy cao hơn khoảng 60 điểm. Còn nếu là Lĩnh Viện, sẽ cao hơn tâm 80 điểm... Năm nay, trường đại học hạng nhất sẽ lấy điểm sàn khoảng 550 điểm, đầu vào Trung Đại khoảng 610 điểm, còn Lĩnh Viện sẽ từ 630 điểm trở lên..."
Tào Kinh Quân đưa ra một kết luận cuối cùng. Năm nay tất cả các khoa của Lĩnh Viện rất có thể lấy dựa vào xếp hạng trúng tuyển lấy từ cao xuống, thấp nhất hẳn là 630 điểm trở lên.
Nhưng với điểm số của Trần Trứ, tiến vào khoa kinh tế của Lĩnh Viện hoàn toàn không thành vấn đề, cho dù đó là khoa số 1 số 2 Lĩnh Viện chăng nữa.
Nghiệp vụ và năng lực phân tích của lão Tào khá chuẩn. Năm 2007. Lĩnh Viện Trung Đại lấy điểm sàn là 631 điểm.
Sao Trân Trứ có thể không nhớ chuyện này, chỉ vì đây là lý do chính đáng nhất để biếu trà mà thôi.
Nhưng Trần Trứ vẫn kiên nhẫn lắc nghe, sau đó tự đáy lòng nói: "Lúc đầu, trong lòng em vẫn còn rất lo lắng, có điêu nghe thầy Tào phân tích xong, thì rốt cuộc lòng em thả lỏng hơn rất nhiều..." nói ra vài câu khách sáo kiểu này.
Thật ra, từ cách nói chuyện của hắn có thể nhìn ra vài thao tác nhỏ, hắn gọi là 'thầy' mà không gọi là chủ nhiệm.
Nếu ở bên ngoài, ví dụ tham ra hoạt động Có Hẹn Với Đại Học, hắn sẽ gọi là chủ nhiệm vì nó phù hợp. Nhưng trong tình huống này, hắn sẽ gọi là thầy”, vì cách gọi này gần gũi hơn.
Dù sao, người Trung Quốc vấn luôn ưa chuộng các loại quan hệ lần lượt là thiên địa quân thân sư... Trời, đất, vua, người nhà, thầy cô.
Còn có một câu đúc kết ra nữa: Thời điểm công tác xưng chức vụ!
Trân Trứ nói lời cám ơn xong sẽ không ở lại lâu, mà trưa càng không nhất thiết phải mời cơm. Đây là nơi làm việc, không nên ngồi lâu, xong việc ổn thỏa sẽ lập tức đi về.
"Trần Trứ."
Lúc này, lão Tào gọi lại: "Vừa rồi những vấn đề em hỏi, đều là việc thây có trách nhiệm trả lời, em cầm hộp trà về đi."
Những người được tặng quà thường nói nhớ trong lòng, xin câm đồ về đĩï, nhưng làm sao người tặng có thể cầm về?
Tất nhiên không thể cầm về rồi, làm vậy khác gì đắc tội tới dòng họ nhà người ta.
Thân phận khác nhau sẽ có cách trả lời khác nhau. Ví dụ là Trân Trứ, một tên học sinh chuẩn bị là sinh viên năm nhất, nói trắng ra là một thiếu niên, vậy cứ đẩy hết lên người bố mẹ là được rồi. "Thây Tào."
Trân Trứ mỉm cười: "Đây là thứ cha mẹ dặn em cầm theo, nếu em cầm về cha mẹ sẽ mắng em bảo không hiểu chuyện. Em xin phép, thầy làm việc tiếp đi."
Trân Trứ nói xong, lập tức bước nhanh ra về.
Tào Kinh Quân định cầm lấy hộp trà đuổi theo, nhưng vị trí đặt hộp trà của Trần Trứ khá hiểm, khi ông cầm ra cửa đã chẳng thấy Trần Trứ đâu nữa rồi.
Lân này hắn tới chỉ muốn tạo dựng quan hệ, bản thân sẽ không nói ra bất kỳ chuyện gì liên quan tới Kỳ Chính. Nếu làm vậy, tác dụng của hộp trà sẽ chẳng còn, mà còn bộc lộ ra mình là người ham mua danh chuộc tiếng.
Chuyện này giống như theo đuổi con gái, không thể nóng vội, đồng thời không thể cắm mặt cố gắng là được.
Hẹn được con gái nhà người ta ăn cơm mấy lần, thì cứ nói chuyện bình thường thôi, đừng nóng vội tỏ tình. Chờ đến khi cả hai đã quen, lúc đó sẽ dùng vài hành động nhẹ nhàng đưa ra ám hiệu.
Đương nhiên, nếu bản thân đã ám chỉ đến vậy, mà đối phương chẳng hề có phản ứng gì, thì có nghĩa họ chẳng có cảm giác với mình, chỉ muốn đôi bên là bạn bè. Khi đó, bản thân phải hiểu chứ đừng cắm mặt vào liếm chó.
Lần này, mục đích chính của Trần Trứ là muốn lão Tào nhớ đến mình.
Đợi khi nào khải giảng, mình sẽ tới một lần nữa. Bởi vì bản thân đã vào Trung Đại, có thể dùng mấy chuyện trong trường, khéo léo đẩy tới người Kỳ Chính.
Khi đó dù lão Tào có hiểu mục đích của Trần Trứ là gì, cũng không hề phản cảm.
Xã hội hiện đại là vậy, không có vô duyên cô cớ được yêu, đây không phải tiểu thuyết Tiên Hiệp. Như có một ông cụ râu trắng' đột nhiên nhìn ra thiên phú dị bẩm của mình bèn thấy hứng thú, cho nên nguyện ý vô điều kiện truyền dạy cho mình.
Còn bây giờ, ấn tượng của Tào Kinh Quân với Trần Trứ khá được, nhưng còn chưa đến mức phải giới thiệu mối quan hệ của mình cho Trần Trứ.
Sau khi Trần Trứ ra khỏi trường học, bỗng nhớ ra mình còn chưa ăn cơm, hắn suy nghĩ chút rồi gọi mấy bạn thân ra ăn cùng.
Nếu như nói, tặng trà cho lão Tào là 'chính, tức là Quan trường, vậy việc làm tiếp theo là thương, tức là thương trường.
Đã qua một buổi sáng để học sinh ổn định tinh thần, thì bây giờ bọn họ gần như đã chấp nhận kết quả mình đạt được.
Lúc này, người chờ thư báo trúng tuyển sẽ chờ thư báo trúng tuyển, người muốn học lại sẽ học lại, còn người chẳng thèm quan tâm kết quả thì bây giờ cũng đếch quan tâm.
Trân Trứ tìm một quán bán đồ ăn ngọt, không ngờ bên trong mở điều hòa không khí mát rượi. Hắn vừa mới bước chân vào cửa, giống như bản thân bước vào hầm băng mát lạnh.
Bên trong quán, có một chút người trẻ tuổi khoảng tâm 20 gì đó.
Nhìn qua, bọn họ hẳn là sinh viên. Bàn nào cũng đang ngồi trò chuyện rôm rả về chuyện trên trời dưới đất trong trường của mình. Có người thở dài, chê phụ đạo viên lớp mình thật ngu ngốc, có người kể ký túc xá của mình thế này thế kia...
Đủ loại âm thanh, thỉnh thoảng còn cười sằng sặc, như trốn không người.
Còn có một chút là học sinh vừa mới tốt nghiệp cấp ba.
Giọng nói mấy người này rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, trên khuôn mặt vẫn còn nét ngây ngô, còn trong câu chuyện kể toàn là hi vọng với cuộc sống đại học, cũng có một chút người đang an ủi bạn thân của mình.
Trân Trứ gọi mấy cốc đồ uống, mấy cái bán kem loại nhỏ, bởi vì mình Triệu Viên Viên đã ăn hai cái rồi.
Hoàng Bách Hàm là người đầu tiên đến. Có lẽ, cu cậu đã chán cảnh ở nhà lắm rồi, kể cả Trân Trứ không gọi cậu thì cậu cũng sẽ liên lạc với Trân Trứ.
Chỉ là địa điểm tụ tập có phần kỳ lạ, vì sao không phải cửa hàng giá rẻ ở Thượng Hạ Cửu chứ?
"Sao thế?"
Đại Hoàng hỏi: "Mày với Du Huyền cãi nhau à?”
Trân Trứ nhịn không được mỉm cười: "Làm gì có, mày bớt đọc tiểu thuyết tình cảm lại đi."
Hắn không lựa chọn cửa hàng giả rẻ là có nguyên nhân, Trân Trứ không muốn Du Huyền biết, mình định dồn tất cả tiền có được vào thị trường cổ phiếu.
Hắn lo lắng cô gái yêu đương mù quáng này cũng sẽ dốc hết vốn liếng đưa cho mình, như thế Cá Lúc Lắc sẽ vô cùng mệt mỏi.
Cũng không lâu lắm, Triệu Viên Viên đã xuất hiện.
Thật ra "cô bé ngây thơ 170" này mới đúng chuẩn một cô gái tốt, gặp ai cũng lễ phép chào hỏi, nói ra những câu ngọt ngào.
Có đôi khi Vương Trường Hoa bon mồm lại lấy dáng người của cô bé ra làm cho đùa, mà Triệu Viên Viên cũng không tức giận.
Nhưng vào những tình huống đó, Du Huyền và Ngô Dư sẽ đứng về phía Triệu Viên Viên, dùng lời lẽ tấn công lại.
Vương Trường Hoa là đứa đến cuối cùng, có lẽ vì thằng này đeo một túi đựng đàn to tổ bố, nên trên đường đi lại cho chút vất vả.
Nhưng nói gì thì nói, phong cách ăn mặc giống idol âm nhạc, đúng là hấp dẫn ánh nhìn của mấy cô nữ sinh viên. Bốn người ngồi xuống, nói chuyện một chút về thành tích thi đại học. Trân Trứ câm cốc đồ uống lạnh lên làm một hơi, rôi đột nhiên nói:
"Trong nhà mấy đứa có chuẩn bị tổ chức tiệc mừng đỗ đại học không?”
Chuyện này rất bình thường, nên Vương Trường Hoa cướp lời nói trước: "Tất nhiên rồi, trước đây cha mẹ tao đi cũng nhiều, phải lấy lại chứ"
Có lẽ nguyên nhân lớn nhất của việc tổ chức tiệc là thu hồi tiền đi trước đó. Còn việc con cái thi được bao nhiêu, học trường gì không quan trọng cho lắm.
Triệu Viên Viên gật đầu, Hoàng Bách Hàm cũng nói là sẽ tổ chức.
Có điều, Đại Hoàng đã nghe qua ý định của Trân Trứ. Cậu ta không ngờ Trần Trứ thật sự mưu tính tới tiền lì xì, biến nó thành vốn ban đầu, chứ không phải chém gió?
Quả nhiên, Trân Trứ nói tiếp: "Tao đã thuyết phục cha mẹ đưa hết tiền lì xì cho tao rồi, dự định đầu tư một chút. Nhưng tiên vốn thực sự quá ít, nên muốn bọn mày tham gia cùng?”
Hắn vừa nói xong, Vương Trường Hoa và Viên Viên nhìn nhau, chỉ có Đại Hoàng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, nên cầm cốc nước uống chứ không lên tiếng.
Thời cấp ba vay tiền bạn học là chuyện quá bình thường, nhưng lý do thực sự quá nhỏ, chỉ là hôm nay không cầm theo tiên mua cơm, hoặc cho mượn ít tiền mua lon cô ca, cùng lắm mượn tiên mua mấy quyền Manga đang hot... Nói chung là một chút chuyện xung quanh đám học sinh.
Hiện tại, bạn mình nói mình định dùng tiền đầu tư mà vốn không đủ. Dù Vương Trường Hoa và Triệu Viên Viên sẽ không nghĩ là Trần Trứ lừa tiền của bọn họ, chẳng qua đề tài này hình như cách thế giới của hai người hơi xa thì phải.