Chương 69: COS và Sweet
Chương 69: COS và SweetChương 69: COS và Sweet
Trân Trứ ở lỳ trong phòng ký túc xá cho đến khi chạng vạng tối. Nếu bình thường, bây giờ Lưu Kỳ Minh đáng ra phải mời phòng 520 đi ăn một bữa chứ?
Dù sao, mọi người vừa mới gặp nhau, nếu có thể ăn cùng với nhau một bữa, thì khẳng định mọi khoảng cách dưới tình huống quây quần sẽ bị kéo lại. Đây mới là đại ca phòng ký túc, và ứng cử viên vị trí lớp trưởng nên làm chứ?
Còn việc đi ăn ở ngoài, vào cửa hàng lề đường cũng phải tốn mấy chục tệ.
Có điều, Trần Trứ cảm thấy số tiền này nhất định phải bỏ ra. Kể cả trong tay có túng quân đến như mình, nếu trong ngày đầu tiên cũng năm bạn cùng phòng ăn cơm, thì số tiền kia tính toán làm gì?
Nhưng chuyện tiếp theo khiến Trần Trứ thất vọng, Lưu Kỳ Minh nhận được điện thoại của một học trưởng đồng hương, sau đó chào mọi người rồi chạy ra khỏi phòng ký túc. Có lẽ, trong lòng cậu ta vị học trưởng kia quan trọng hơn.
Trân Trứ đang muốn âm thầm quan sát, cũng không muốn cướp đoạt danh tiếng, nên giữ lại cơ hội mời mọi người cho Lưu Kỳ Minh, còn bản thân trở về nhà ăn cơm.
Hắn ngồi xe bus về nhà, bên trong đã thấy Mao Hiểu Cầm bầy sẵn mấy món đồ Trần Trứ thích ăn ra bàn.
Mặc dù Trần Trứ rất hài lòng, nhưng sao hắn cứ có cảm giác, ý của mẹ mình giống như đây là bữa ăn duy nhất đãi hắn, sau khi hắn lên đại học vậy?
Mẹ không nghĩ tới ngày mai và sau này mình đều về nhà ăn cơm sao?
Bữa cơm này khó nuốt trôi rồi đây.
"Mẹ...'
Trân Trứ ở bên cố gắng nhai từng hạt cơm cho thật nhỏ, đồng thời dùng lời nói đảo ngược tình thế: "Mẹ, tay nghề nấu nướng của mẹ thật sự tốt hơn nhà ăn ở trường quá nhiều..."
Mao Hiểu Cầm hớn hở nói: "Đầu bếp ở trường phải nấu cho nhiều người ăn, còn mẹ con chỉ nấu cho mình con."
"Vậy tối mai con tiếp tục vê nhà ăn cơm nhá."
Trân Trứ cố gắng bày ra dáng vẻ không thể rời xa mẹ ruột của mình.
Mao Hiểu Cầm nghe được câu này, đã không còn vui vẻ giống như lần đầu tiên nữa, mà ngạc nhiên hỏi: "Con về ăn nữa sao?"
"Vâng."
Trân Trứ vội vàng gật đầu, đồng thời quan sát thái độ của mẹ mình.
Mao Thái Hậu đang muốn nói rồi thôi, giống như đang cố gắng tìm kiếm lý do từ chối vậy.
Trân Trứ sợ mẹ từ chối, bèn vội vàng nói: "Mẹ, sáng nay mẹ còn nói chỉ cần con về nhà, mẹ sẽ thoải mái nấu cho con ăn mà?”
"Được..."
Mao Thái Hậu không còn cách nào khác, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
Trân Trứ ăn no uống say, rồi vào phòng nghịch máy tính, sau đó câm theo mấy quả táo về lại trường.
Nói chung, trong ký túc xá có người bản địa sẽ có nhiều chỗ tốt, bởi vì người đó thường xuyên cầm theo đồ ăn vặt từ nhà đến chia cho mọi người.
Đám bạn cũng phòng cầm lấy táo khách sáo nói cảm ơn, sau đó đứa nào đọc sách thì đọc tiếp, đứa nào nằm trên giường nghịch điện thoại thì tiếp tục nằm trên giường, ai làm việc nấy, không quan tâm đến người khác.
Bầu không khí lập tức trở nên ảm đạm, giống như tình huống bỗng chốc trở lại giống khi mọi người mới gặp nhau.
Lưu Kỳ Minh tận 8 giờ khuya mới trở về. Có lẽ, bản thân cậu ta cũng nhận ra hôm nay phải tổ chức buổi tập trung của cả phòng ký túc, nhưng do bản thân không nắm chắc, nên đã bỏ lỡ mất thời gian kiếm về ấn tượng tốt của mọi người.
Nên dù Lưu Kỳ Minh có cố gắng khắc phục, cùng người này trò chuyện, cùng người kia đùa giỡn, nhưng chỉ nhận được câu trả lời khá khách sáo, có khi còn là cảm giác giữ khoảng cách.
Chỉ có Trân Trứ nói thêm với cậu ta hai ba câu, sau đó theo thứ tự tắm rửa, rồi lên giường.
Đèn vừa tắt, Trần Trứ cảm nhận được cả sáu người trong phòng ký túc xá không một ai ngủ. Dù sao, đây là ngày đầu tiên bọn họ trải qua cuộc sống đại học mà.
Có lẽ, một trong số bọn họ sẽ nghĩ, cuộc sống này hình như quá buôn tẻ rồi thì phải?
Mình còn chưa gặp cô gái xinh đẹp đến mức không có từ nào để miêu tả. Đáng lẽ mình phải sống với những người chẳng chuyện gì phải giấu giếm lẫn nhau chứ? Tại sao cuộc sống đại học lại khác xa thứ mà mình từng tưởng tượng vậy?
Nhưng, cuộc sống vốn dĩ là từ từ, không xô bồ hay vội vã như hội nghị.
Hỏi: Vậy lúc nào có thể đẩy nó chạy?
Đáp: Thời điểm huấn luyện quân sự, sẽ chạy đến buồn nôn luôn.
Huấn luyện quân sự của sinh viên không chỉ tăng cường tố chất thân thể, hiểu hơn về quốc phòng, mà còn một thứ rất quan trọng nữa là giúp các bạn mới trong lớp nhận biết về nhau.
Người trẻ tuổi thường thích sôi động, nên nơi nào có nhiều hoạt động sẽ phát sinh nhiêu chủ đề khiến mọi người tò mò.
Cho nên, Trần Trứ cảm thấy, huấn luyện quân sự sẽ giúp mọi người trò chuyện nhiều hơn bây giờ.
Ngày hôm sau, ngày mùng 1 tháng 9, phần lớn các trường đại học sẽ khai giảng vào hôm nay.
Mà Cá Lúc Lắc ở Quảng Mỹ, Hoàng Bách Hàm ở Hoa Công, Vương Trường Hoa ở Quảng Đại... nếu hỏi lần lượt từng người một sẽ rất mất thời gian, thế là hắn trực tiếp kéo cả đám vào một nhóm, đặt tên nhóm là 'COS'.
Tám... Giọng nói trong im lặng: Trần Trứ, mày làm gì thế?
Trâm Trứ: Hôm nay là ngày mọi người khai giảng, mà tao ngại nhắn tin cho từng người, với lại dung lượng pin điện thoại rất nhanh không chịu nổi, cho nên tạo một nhóm để mọi người hỏi han nhau.
Vương Trường Hoa: Tao tới trường rồi. Trân Trứ tao thấy thương cho bọn mày quá, mày không biết khoa kế toán của Quảng Đại nhiều bạn nữ sinh đẹp, ... Có bạn còn muốn xin số điện thoại của tao đấy?
Du Huyền: Mình và tiểu Dư cũng đến trường rồi, để mình thêm bạn ấy vào nhóm chát Q9.
Hệ thống: Cuộc sống yên bình thật tốt' tham gia vào nhóm.
Ngô Dư: Chào mọi người.
Vương Trường Hoa: Ngu ngốc.
Ngô Dư hỏi chấm?
Vương Trường Hoa: Xin lỗi cậu, không phải nói cậu đâu. Vừa rồi, có một bạn nữ xin số điện thoại của mình, có lẽ bị vẻ đẹp trai của mình thu hút, không ngờ câu đầu tiên cô ấy nói là tìm hiểu một chút câu lạc bộ bơi lội'.
Du Huyền: Thật tốt hình mặt cười.
Trần Trứ: Thật tốt 'hình mặt cười.
Ngô Dư: Ngốc thật.
Hoàng Bách hàm: Người anh em thật ngốc mặt cười.
Trong một nhóm, mà mọi người đã quá hiểu nhau, thì cách trò chuyện cũng thật dễ dàng.
Trân Trứ ở trong phòng cho đến tận 10 giờ sáng, sau đó mới đi tới Tây Uyển gặp mặt Triệu Viên Viên nữ ngây thơ.
Lão Trần đã nhắc rồi, Viên Viên ở nhà được chăm sóc chu đáo, nên lân đầu đến nội trú ở trường học có lẽ không quen. Với lại, so với các bạn cùng khóa, con bé quả thực còn nhỏ, mới vừa qua tuổi 17 một ngày đã vào trường đại học, nên Trần Trứ có chút không yên lòng với cô em gái này.
Hắn đi ngang qua tòa nhà trung tâm MBA, bỗng phát hiện người giúp đỡ chủ nhiệm lớp không chỉ một người Lưu Kỳ Minh nữa rồi.
Chẳng biết từ lúc nào, Khang Lương Tùng đã tham gia đội ngũ này. Thằng này đang cố gắng nhận được mọi người ủng hộ, nên không ngừng thể hiện trước mặt thầy chủ nhiệm Hứa Thanh Thành.
Trân Trứ nghĩ thế này cũng tốt, vốn dĩ giáo sư Hứa có thể trực tiếp chỉ định lớp trưởng, nhưng bây giờ bỗng xuất hiện một Khang Lương Tùng, để lão Hứa không thể tự quyết được nữa.
Hắn đến ký túc xá Tây Uyển, rồi gọi điện cho Viên Viên. Sau đó, Trần Trứ phải chờ một lúc thì Triệu Viên Viên mới xuất hiện ở cửa.
Tay trái cô cầm theo hai ấm nước, tay phải cầm theo hai ống nước. Với thân thể dáng người không cao, lại câm theo bốn cái ấm nước, còn đi cầu thang, thảo nào xuống muộn như vậy.
Vì lý do an toàn, sinh viên sống trong ký túc xá không được phép nấu nước. Lúc báo danh, nhà trước cấp cho mỗi sinh viên một thẻ nước, nếu cần uống nước xôi có thể xuống phòng tắm lấy về.
Thật ra, loại quy định này chỉ dọa được mấy sinh viên năm nhất, còn bắt đầu từ năm hai trở đi, trong phòng nào chả dấu mấy cái 'ấấm siêu tốc.
"Anh Trần Trứ."
Triệu Viên Viên vẫn lễ phép như trước đây.
Trân Trứ nhanh chóng cầm hộ mấy bình nước, ngạc nhiên hỏi: "Đây đều là của em?”
Triệu Viên Viên lắc đầu: "Không phải, của cả ba bạn cùng phòng với em đấy."
"Các cô ấy nói em đi lấy nước?"
Trân Trứ nhíu mày.
"Không phải."
Viên Viên giải thích: "Các chị ấy đều lớn tuổi hơn em, cho nên lúc em đi lấy nước sẽ thuận tiện lấy cùng mấy chị ấy. Mẹ em dặn rồi, sống cùng một phòng ký túc, đừng so đo quá nhiều, làm vậy mới có bạn được."
Trân Trứ gật đầu. Trước tiên hắn sẽ không nói về vấn đề này, mà giúp đỡ Viên Viên đổ đầy mấy bình nước sôi, sau đó đứng dưới chờ đợi, còn Viên Viên câm theo từng bình về phòng.
Mùa hè, ăn mặc đều khá mỏng, đã thế leo đi leo lại câu thang nhiều lần, nên thỉnh thoảng quần áo như dính vào người của mình vậy.
Trân Trứ đợi Viên Viên câm hết trở về, mới mỉm cười nói: "Đi nào, chúng ta đi ăn trưa." "Vâng."
Viên Viên vui vẻ, nhưng có lẽ cô đã thấm mệt rồi, nên gọi đồ ăn còn nhiều hơn Trần Trứ một cái đùi gà.
Buổi ăn này, tất nhiên Trần Trứ là người mời, đương nhiên với em gái hắn chẳng bao giờ tiếc vài đồng tiên cơm. Sau đó, hắn yên lặng chờ Triệu Viên Viên ăn xong, mới từ tốn nói: "Viên Viên, anh thấy hôm nay em không cần phải giúp người ta lấy nước."
Triệu Viên Viên ngẩng đầu lên: "Em không mệt, chỉ là chuyện thuận tiện làm hộ thôi."
"Đây không phải là vấn đê mệt hay không."
Trân Trứ nhẹ nhàng nói: "Anh hiểu em muốn thể hiện thiện chí, muốn giữ mỗi quan hệ tốt với các bạn cùng phòng. Nhưng làm việc gì cũng có giới hạn, nếu vượt qua giới hạn đó chúng ta sẽ không làm. Bởi vì những việc đó, ngay cả với bạn bè thân thiết cũng ít làm.”
Khuôn mặt mập của Viên Viên tỏ ra nghi ngờ. Có lẽ bởi tuổi cô bé hơi nhỏ, cũng có thể cuộc sống gia đình quá thuận lợi, chưa hề gặp phải trắc trở nào, nên suy nghĩ giống như học sinh cấp hai.
Trân Trứ không vội vàng, vẫn kiên nhẫn giải thích: "Nếu em liên tục giúp các bạn cùng phòng lấy nước, một ngày nào đó nó sẽ trở thành thói quen. Rồi khi, có một lần em đột nhiên không đi lấy nước nữa, khiến mấy cô bạn kia không có nước nóng để uống, vậy mấy bạn kia có thể phàn nàn không?”
"Các bạn ấy sao có thể nghĩ vậy được, chúng ta là sinh viên mà?"
Viên Viên vẫn chưa tin tưởng.
"Chuyện này không liên quan đến trình độ, nó liên quan đến tính người."
Trân Trứ mỉm cười nói: "Kể cả anh gặp phải một người bạn cùng phòng biết lấy lòng như em. Chẳng may một ngày nào đó, người bạn kia gặp phải chuyện không may, biết đâu đó chỉ trong chớp mắt anh đã quên người đó từng cố gắng thế nào."
"Anh Trân Trứ."
Triệu Viên Viên im lặng một chút, sau đó tủi thân nói: "Nếu em không làm những chuyện này, các bạn ấy sẽ ghét em thì sao? Em mập như vậy..."
Trân Trứ lắc đầu: "Muốn sống trong tập thể không phải cố gắng từ một phía là được. Nếu trong thời gian dài, các cô ấy cảm thấy em rất dễ sai bảo, vậy một ngày nào đó em phản kháng, thì các bạn cùng phòng lập tức thấy khó chịu, đồng thời cô lập em."
"Vâng, em sẽ cố thay đổi."
Triệu Viên Viên nhỏ giọng nói.
Hiển nhiên, cô bé vẫn nghe không lọt tai, khiến Trần Trứ chẳng biết làm thế nào.
Sau khi Viên Viên lên đại học, bỗng tự ti vê dáng người mập mạp của mình. Hơn nữa, cách cha mẹ dạy dỗ quá nâng niu, nên cô không biết làm cách nào để khiến các bạn trong phòng ký túc trở thành bạn bè, hay tìm một đối tượng để cô có thể dựa vào giống như cha mẹ.
Có nhiều bạn bè thì có thể an ủi cô, còn có đối tượng để cô dựa vào có thể động viên cô.
"Có chuyện gì em có thể gọi cho anh."
Trước khi đi, Trân Trứ cố dặn dò: "Không cho phép em cầm một lúc bốn bình nước nóng, làm thế vô cùng nguy hiểm."
Trân Trứ đưa Triệu Viên Viên về Tây Uyển, rồi một mình trở vê Đông Uyển.
Trong phòng 520 chỉ còn ba người, Từ Mộc và Chử Nguyên Vĩ đang đọc sách, Vu Dự đang ngủ. Trong phòng yên tĩnh giống như trong thư viện, lúc này Trần Trứ cảm thấy hoàn cảnh này cũng không tệ.
Hắn rửa mặt sơ qua rồi nằm lên giường, sau đó lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn trong nhóm COS.
Đột nhiên hắn phát hiện có người kết bạn với mình, nickname QQ là Văn Văn.
Trân Trứ đồng ý kết bạn, sau đó 'Văn Văn bắt đầu tiên cuồng gửi tin nhắn tới.
Văn Văn: Mình là Mưu Giai Văn.
Văn Văn: Sao đến bây giờ cậu mới đồng ý kết bạn?
Văn Văn: Cậu và Vi Vi sao rồi?
Văn Văn: Mình vừa hỏi Vi Vi nửa ngày, cậu ấy không thèm trả lời lại? Tình cảm hai người phát triển thế nào? Sao Vi Vi không nói gì, các người không phải cãi nhau đấy chứ?
Văn Văn: Trần Trứ?
Trân Trứ không còn cách nào khác, chỉ đành trả lời lại:
Trâm Trứ: Không có chuyện gì, ngủ dậy thì đi ăn trưa."
Văn Văn...
Văn Văn: Không có chuyện gì nghĩa là hai người không cãi nhau chứ gì?
Văn Văn: Đâu rồi.
Văn Văn: Tốt, tốt lắm, hai người giống hệt nhau.
Trân Trứ đang đọc tin nhắn trong nhóm 'COS, đột nhiên hệ thống gửi tới tin nhắn nhắc nhở: Văn Văn mời bạn tham gia nhóm chát.
Trân Trứ nghĩ thâm, cái đồ ngốc Mưu Giai Văn này mời mình tham gia nhóm chát làm gì vậy? Hay đây là link web đen? Sau đó Trân Trứ không khống chế nổi tò mò mà nhấn vào. Kết quả, tên nhóm là 'Sweet, trong nhóm chỉ có QQ của ba người.
Trâm Trứ, Vi Vi và Văn Văn.
Trâm Trứ: Nhóm gì thế này?
Văn Văn: Mình kéo cậu và Vi Vi vào trong nhóm, vì hai người đều không nhắn tin trả lời. Mình chỉ còn cách này.
Trâm Trứ: Vậy sao đặt là Sweet?
Văn Văn: Vi Vi nghĩa là Sweet mà, cậu không hiểu à?
Trâm Trứ trâm mặc.
Trâm Trứ: Hiểu con khỉ.
Văn Văn: Ai cho cậu mắng người.
Trâm Trứ: Không phải, mình khen cậu thông minh.
Văn Văn: Cám ơn, chỉ vì mình tò mò chuyện của hai người, mà sau khi nhập học thực quá buồn chán quá mức.
Trâm Trứ lại không nói gì, sau đó mời "Tám... Giọng nói trong im lặng' tham gia nhóm chát.
Tám... Giọng nói im lặng: Gì đấy? Sao lại có thêm nhóm nữa thế này?
Trâm Trứ: Mưu Giai Văn, đây là người anh em Hoàng Bách Hàm của mình. Hai cậu đều học ở Hoa Công, mong cậu có thể chăm sóc người bạn này của mình.
Văn Văn: Chăm sóc kiểu gì?
Trâm Trứ: Để nó làm bạn gái cậu, thằng này thích cậu từ lâu rồi.
Văn Văn: Cái đồ ngốc Trân Trứ này.
Trân Trứ cười nhạt, mình phải để cho cô ả này cũng phải nếm qua cảm giác đó chứ. Sau đó, hắn trực tiếp tắt điện thoại đi ngủ.
Buổi chiều, sau khi hắn tỉnh dậy, mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại, không ngờ bên trong điện thoại tràn đầy tin nhắn QQ.
COS và Sweet cứ lân lượt một trước một sau, tân suất tin nhắn hiện lên nhanh như chớp.
Trân Trứ lập tức tỉnh cả ngủ, đầu có chút ong ong. Chương 70: Từ 0% đến ích phân trăm
Cảm giác bây giờ của Trần Trứ miêu tả một cách đơn giản là thế này, sau khi hắn vừa ngủ dậy, bỗng nhiên phát hiện trong điện thoại có hai cuộc điện thoại của lãnh đạo tỉnh mà mình không nghe.
Mặc dù hắn biết hai vị lãnh đạo đó tìm mình, nhưng chưa hẳn biết họ tìm mình vì vấn đề gì, khiến ngay lập tức cảm giác bối rối hoàn toàn xâm chiếm não bộ, để hắn vội vàng gọi điện thoại lại cho hai vị lãnh đạo đó.
Hắn mở nhóm '€ O S' ra, mấy đứa bạn bên trong chỉ đang trò chuyện vê hoàn cảnh trường của mình, thỉnh thoảng còn nói xấu về ký túc xá và đồ ăn trong căng tin.
Còn trong nhóm 'Sweet, chủ yếu là Mưu Giai Văn và Hoàng Bách Hàm nói chuyện với nhau. Hai người này đều học ở Hoa Công, một đứa học học viện Bưu Chính Viễn Thông, còn một người học học viện Sinh Học và Công Nghệ.
Hai học viện đều nằm trong một khu vực, kèm với đó đây là trò chuyện trên QQ, không xấu hổ giống như trò chuyện trực tiếp, dù sao nói sai câu nào có thể thu hồi câu đó.
Nhưng, nói chuyện kiểu từ nhóm này qua nhóm khác đồng cấp nhau, rất dễ khiến nhắn tin nhầm. Trần Trứ kiểm tra tin nhắn, không ngờ thằng nhóc Hoàng Bách Hàm này giỏi thật, nhắn đồng thời hai nhóm mà chưa hề có tin nhắn nào nhắn nhầm.
Giống như kiểu:
Đại Hoàng nhắn tin trong nhóm COS: Tống Thì Vi, cậu và Trân Trứ cùng nhau ăn trưa sao?
Trân Trứ đoán, nếu tin nhắn này được gửi, trong nhóm lập tức dừng nhắn tin ít nhất 10 phút, ngay cả đến một đứa hay lải nhải như Vương Trường Hoa cũng không dám gửi một tin nhắn nào.
"Vậy rời khỏi nhóm Sweet là giải quyết được rồi."
Trần Trứ nghĩ thầm, bởi thật sự hai người chẳng có quan hệ gì.
Có điều, hôm nay hắn mới vào nhóm, nếu thoát ra chắc chắn Tống Thì Vi hoặc Mưu Giai Văn sẽ nghĩ mình có ý kiến gì với một trong hai cô. Cho nên, Trân Trứ dự định chờ thêm hai ngày nữa, chờ tất cả mọi người đang chìm trong giấc ngủ say sẽ âm thầm rời khỏi nhóm chat.
Trước kia, nếu bản thân hắn tham gia nhóm Wechat nào, giống như tham gia một cuộc họp chẳng hạn, thì sau khi cuộc họp kết thúc, bình thường ăn sẽ chờ đến đêm khuya mới thoát ra khỏi nhóm.
Trân Trứ quyết định như vậy, sau đó nhấn vào avatar QQ của Mưu Giai Văn, định giải thích với bà cô này một chút. Trâm Trứ: Cậu có đây không, mình nói với cậu một chuyện.
Văn Văn: Đây, vừa rồi cậu đi đâu đấy?
Trầm Trứ: Mình ngủ quên mất. À... Nếu mình nói, thật ra quan hệ giữa mình vào Tống Thì Vi không giống như mọi người nghĩ, thật ra hai đứa mình chẳng có quan hệ gì, thì cậu sẽ nghĩ thế nào?
Văn Văn: Cậu tưởng mình là gà đúng không?
Trâm Trứ: 2
Văn Văn: Sao vậy? Cậu thấy một cô gái khác ở Trung Đại đẹp hơn Vi Vi đúng không? Trước đó mình rất kính nể cậu, bởi vì cậu có can đảm ra mặt cho Vi Vi, không những thế còn cố gắng phấn đấu nâng cao thành tích hóc tập, lại vì tình yêu mà điền nguyện vọng vào một học viện. Bây giờ các cậu đã trở thành giai thoại được khen ngợi ở Chấp Tin rồi, không ngờ vừa mới lên đại học đã định quất ngựa truy phong?
Trâm Trứ: ...
Văn Văn: Nói thật đi, có phải cậu và Vi Vi cãi nhau rồi không? Mình có thể giúp hai cậu hòa giải. Hè này, mình đọc nhiều tiểu thuyết lắm, cảm giác trong chuyện tình yêu không có gì mình không biết cả...
Trâm Trứ: Không cần. Mưu Giai Văn, có phải trong đợt hè vừa rồi, cậu còn chơi một trò chơi hai chữ?
Văn Văn: Trò gì hai chữ? € S à?”
Trân Trứ có cảm giác không muốn trả lời tin nhắn nữa. Trước đó, không phải hắn chưa từng thử qua việc giải thích, nhưng rõ ràng không có người nào tin tưởng hắn cả.
Còn có Tống Thì Vi?
Cô vẫn ở trong nhóm 'Sweet, không thoát nhóm cũng không nói chuyện, thật sự không biết cô gái này nghĩ gì?
Thờ ơ bởi vì lời đồn này quá nhàm chán? Nên bản thân chẳng thèm giải thích?
Trần Trứ không biết Tống Thì Vi nghĩ gì, nhưng hắn vẫn quyết định hai ngày nữa, vào ban đêm sẽ âm thâm thoát nhóm.
Sau đó hắn nói vài câu với bạn cùng phòng, rồi nhìn người giàu nhất phòng là Đường Tuấn Tài đang ngồi làm power point trên lap top. Hắn nhìn thấy cánh tay đang lộ ra của thằng này chảy lấm tấm mồ hôi.
Cậu ta nhìn thấy Trân Trứ đã tỉnh, bèn quay lại hỏi: "Trân Trứ, cậu có thể đổi chỗ cho mình được không?”
Trong căn phòng ký túc xá này, giường và bàn học của Trần Trứ được sắp xếp ở giữa.
Nơi này không bị ánh nắng mặt trời chiếu đến, khi mở cửa cũng không bị quấy rây. Trên đầu là quạt trần, có thể nói là vị trí đắc địa trong toàn bộ căn phòng. Chỗ của Đường Tuấn Tài nằm ở sát ban công, nên buổi chiều dù kéo hết cả rèm cửa vẫn bị ánh nắng xuyên qua vải lụa phả hơi nóng lên người.
Trân Trứ nghe được lời này, không ngờ người muốn khởi nghiệp lại nói trực tiếp vậy sao?'. Hắn lập tức trả lời: "Không đổi, cậu sợ nóng, chứ mình không sợ à?”
Trân Trứ trả lời vô cùng dứt khoát, không chút dài dòng hay khách sáo gì. Căn bản không hề cho người hỏi chút thể diện nào, ngay cả cách trả lời cũng có phần lạnh lùng.
Đường Tuấn Tài ngạc nhiên chút, sau đó yên lặng quay người tiếp tục dùng máy tính.
Còn ba người còn lại trong lòng là Từ Mộc, Chử Nguyên Vĩ và Vu Dự cũng có chút ngạc nhiên.
Bởi vì, ấn tượng đầu tiên của bọn họ với Trần Trứ là người nhẹ nhàng, tốt tính, thường chủ động giúp đỡ mọi người. Không ngờ, khi hắn nghiêm túc lại khiến người khác giật mình như vậy.
Trong phòng ký túc, vì câu trả lời của Trân Trứ, mà không khí có phần trì trệ rất nhiêu.
Trân Trứ không quan tâm vấn đề này, mà thản nhiên đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Trân Trứ khác Viên Viên, cũng không phải sinh viên mới chập chững vào trường, bởi vì da mặt có chút mỏng mà không dám từ chối, hoặc lúng túng không biết trả lời thế nào.
Suy nghĩ của hắn đơn giản thôi, càng là yêu câu không hợp lý, càng phải trả lời dứt khoát, không cân quan tâm lời từ chối của mình ảnh hưởng đến mối quan hệ của các bạn trong phòng.
Nếu hôm nay, Trần Trứ đổi chỗ cho Đường Tuấn Tài, có lẽ thời gian ngắn thằng này sẽ vô cùng cảm kích mình, nhưng nửa tháng trôi qua, cậu ta sẽ nhanh chóng quên đi nhân tình này.
Lúc đó, chỉ mình Trân Trứ phải chịu đựng cái nóng của mùa hè trong khó chịu.
Trong phòng ký túc xá ở đại học, 70% mâu thuẫn đều xuất phát từ việc từ chối không dứt khoát. Nên một số người cảm thấy mình giúp đỡ nhiều như vậy, kiểu giúp lấy hộ cơm về, trả lại đồ căn tin, hay cho mượn sửa rửa mặt...
Còn phía còn lại cảm thấy mấy việc này đâu phải mình ép cậu làm, với lại sau khi cậu làm xong mình còn cảm ơn mà?
Khả năng có một vài đứa ngu xuẩn cho rằng lời cảm ơn nghĩa là trả lại nhân tình.
Trân Trứ rửa mặt xong, lập tức đi ra kéo rèm chỗ ban công ra, rôi mở cửa ban công, bước ra ngoài hoạt động một chút thân thể.
Do không có rèm cửa che lại, nên chỗ ngồi của Đường Tuấn Tài ngay cạnh ban công, lập tức bị ánh nắng bóng rát của mặt trời chiếu thẳng vào.
Cậu ta nhịn không được ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa ban công vừa được mở ra, rồi nhìn về bóng lưng thẳng tắp của Trần Trứ bên ngoài ban công. Miệng cậu ta nhích nhích hai lần, cuối cùng cũng chẳng dám nói câu gì, mà tiếp tục cắm mặt vào máy tính làm Powerpoint.
Nhưng ánh mặt trời mùa hè thực sự quá sáng, khiến màn hình máy tính không tài nào thích nghi được, nên cậu ta không tài nào nhìn thấy gì trên màn hình cả.
Đường Tuấn Tài nhịn không được lại ngẩng đầu lên, ánh mắt do dự nhìn về phía Trần Trứ.
Tất nhiên, hành động này là Trần Trứ cố tình làm, để xem thằng nhóc Đường Tuấn Tài không biết trời cao đất rộng là gì phản ứng thế nào?
Có điều, Trần Trứ không phải kiểu người thích làm gì thì làm bên ngoài xã hội, mà xã hội hiện đại không phải giọng ai lớn hơn thì người đó đúng.
Hắn dựa vào bình tĩnh và im lặng, để thể hiện cho mọi người thấy rõ tính cách của mình.
Trong bầu không khí yên tĩnh, mấy ngươi Từ Mộc và Vu Dự nhìn lẫn nhau, mà không biết phải làm gì.
Cưới cùng, vẫn là Đường Tuấn Tài bước ra ngoài ban công, vừa giống như xin lỗi, vừa giống giải thích nói: "Vừa rồi, mình đang lên kế hoạch làm thêm, lại thêm bị ánh mặt trời chiếu vào khó chịu, nên cách nói chuyện không được tốt lắm. Mình xin lỗi."
Lúc này, Trân Trứ mới quay người lại, thể hiện ra dáng vẻ nhẹ nhàng giống bình thường, nhưng hắn không hề trả lời lý do 'bị ánh mặt trời chiếu vào khiến bản thân bực bội của Đường Tuấn Tái.
Thằng này có bị ngu không vậy? Bị ánh mặt trời chiếu vào thì muốn đổi chỗ cho người khác, thế sao mày không bảo đuổi học luôn đi?
"Kế hoạch làm thêm gì vậy?"
Trân Trứ mỉm cười hỏi, cũng tạo cho Đường Tuấn Tài bậc thang, nhưng không xoay người rời đi, mà vẫn đứng đó phơi nắng.
"Sáng hôm nay, mình đến khu lập nghiệp của trường, tìm tới trung tâm tiếng anh Nhã Tư kiếm về công việc làm thêm."
Đường Tuấn Tài nói: "Đơn giản là đi khắp nơi phát tờ rơi, kéo các bạn học đến học tiếng anh cấp sáu của trung tâm Nhã Tư trước khi thi đầu vào."
Trân Trứ đột nhiên nhớ nha, với trình độ tiếng anh của mình, thì con mẹ nó đúng là người duy nhất có trình độ tiếng anh cấp 4 ở Lĩnh Viện không chừng.
Nhưng ngoài mặt, Trân Trứ vẫn khen Đường Tuấn Tài: "Đúng là thương nhân Triều Sán. Bọn mình còn đang ăn ngủ với đọc sách, mà cậu đã âm thâm tìm được công việc làm thêm rồi."
“Đâu có, tìm lung tung thôi.'
Đường Tuấn Tài khiêm tốn nói. Dưới khả năng làm chủ câu chuyện, Trần Trứ khiến buổi trò chuyện của hai bỗng chốc thêm vui vẻ, khúc mắc mới tạo ra vừa rồi cũng từ từ biến mất.
Lúc trở lại phòng ký túc, Trần Trứ chủ động kéo rèm cửa lại, che kín không để ánh nắng chiếu thẳng vào chỗ Đường Tuấn Tài đang ngồi.
Không ngờ trên mặt Đường Tuấn Tài lộ ra nét thở dài' kết hợp với 'thụ sủng nhược kinh.
Đám bạn cùng phòng khác cũng nhìn về phía Trần Trứ, cũng hiểu ra một số thứ. Lúc này, Từ Mộc bỗng nhiên giơ tay nói: "Trần Trứ, có người trong nhóm tìm cậu."
Trân Trứ mở điện thoại ra, nhấn vào nhóm chát lớp kinh tế Lĩnh Viện 2007, Khang Lương Tùng đang nhắn tin trong đó.
Khang Lương Tùng: Qua hai ngày báo danh, 35 bạn lớp chúng ta đã đến đông đủ. Chủ nhiệm lớp, giáo sư Hứa nói chúng ta, 7 giờ tối nay tập trung tại phòng 302 khu nhà dạy học. Mời mọi người đến tham gia đúng giờ.
Khang Lương Tùng: Hiện tại mình sẽ đến phòng 302 khu nhà dạy học trước. Trần Trứ, phiên cậu thông báo cho các bạn nam hoặc bạn cùng phòng chưa biết. Mình sợ có người không thấy thông báo này.
Trân Trứ mỉm cười, đây rõ ràng là hành động Khang Lương Tùng đoạt danh tiếng của Lưu Kỳ Minh. Không ngờ cạnh tranh đã đến mức phô bày ra ánh sáng thế cơ à?
Có điều, chuyện này chẳng liên quan tới mình. Hắn định trả lời 'ừ, đột nhiên nhớ ra mình chưa đổi lại tên trong nhóm này.
Thế là hắn đổi nickname thành tên thật.
Trần Trứ: Ừ.
Đây là tên của Trần Trứ, cũng là lần đầu tiên xuất hiện trước mắt tất cả bạn học.
Trước mắt, biểu đồ tiến độ trong lớp kinh tế như sau:
Lưu Kỳ Minh: Cậu ta tiếp tục bận rộn một ngày, tăng từ 10% lên 12%.
Khang Lương Tùng: Cũng bận rộn cả ngày, nhưng trong nhóm của lớp phát huy vô cùng tích cực, nên từ 10 % tăng lên 13%.
Trân Trứ nói: ích %, ích là biến số.