Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 69 - Chương 71: Trân Trứ Hài Hước

Chương 71: Trân Trứ hài hước Chương 71: Trân Trứ hài hướcChương 71: Trân Trứ hài hước

Năm 2007. lớp kinh tế của Lĩnh Viện có 20 nam sinh, được sắp xếp tại các phòng 520,521,522,523, phòng ký túc xá.

Trâm Trứ cầm theo một quyển vở, đến phòng ký túc xá 521 bên cạnh gõ cửa.

Không bao lâu, một nam sinh viên đeo kính ra mở cửa, người này nhìn thấy Trần Trứ thì ngạc nhiên hỏi: "Cậu tìm ai?"

Đây là ngày khai giảng thứ hai, nên có một vài bạn học tận chiều nay mới tới, cho nên chuyện không biết nhau quá là điều bình thường.

Trân Trứ mở điện thoại, vào nhóm chat của lớp, mỉm cười nói: "Mình là Trân Trứ phòng 520, mình tới nhắc các cậu 7 giờ tối nay đến tham gia buổi họp mặt."

Lúc này, nam sinh đeo kính mới biết Trần Trứ là bạn cùng lớp, bèn vội vàng mời Trần Trứ vào trong.

Trân Trứ thản nhiên bước vào, sau đó nói lại lần nữa về buổi gặp mặt tối nay. Lúc này, có bạn đang đọc tin nhắn trong nhóm, thì bừng tỉnh nói: "Mình thấy rồi, thì ra cậu là Trân Trứ.'

Trân Trứ mỉm cười gật đầu, sau đó nói dăm ba câu chuyện với mọi người, tìm hiểu xem các bạn đến từ đâu, tên là gì.

Có điều, trong phòng 521 có vài bạn không ở trong phòng, khả năng đang ra bên ngoài mua vật dụng hàng ngày.

Mặc dù mọi người trong phòng đều nói sau khi mấy bạn kia về sẽ chuyển lời, nhưng Trân Trứ vẫn đứng trước mặt mọi người, ghi tên mấy bạn đang ra ngoài mua sắm kia vào vở, sau đó nói rõ: "6 giờ 30 phút, mình sẽ gọi điện thông báo một lân nữa."

Trân Trứ làm xong mọi việc mới chào mọi người, tiếp tục đến phòng 522.

Người bạn đeo kính vừa mở kia tên là Lâm Lâm, chờ Trân Trứ vừa rời khỏi, cậu ta mỉm cười nói với mấy bạn trong phòng: "Trân Trứ làm việc cẩn thận thật đấy, mà không hê có cảm giác dài dòng, rất giống lớp trưởng thời cấp ba của mình."

"Cẩn thận là tốt mà."

Bạn cùng phòng nói: "Cậu ấy cẩn thận, nên làm lớp trưởng sẽ giúp chúng ta đỡ quên rất nhiều việc, à mà... Lớp trưởng hẳn là cậu gì tên Lưu Kỳ Minh, người giúp chúng ta lúc báo danh... Hay là cậu bạn người Quảng Châu hôm qua cho chúng ta kem, tên Khang Lương Tùng thì phải..."

Lâm Lâm đột nhiên có chút mơ hồ, nhưng so sánh với Khang Lương Tùng, cậu ta thích Lưu Kỳ Minh và Trần Trứ hơn một chút.

Cứ như vậy, Trân Trứ cầm theo quyển vở đi tới các phòng ký túc xá khác, cũng sẽ ghi tên các bạn ra ngoài mua sắm vào sổ. Sau khi hoàn thành, hắn định bắt xe về nhà. Hôm qua, mình mời Viên Viên một bữa, nên trên người chỉ còn lại 154 tệ.

Cũng may, thẻ xe bus của hắn còn tận mấy trăm, cũng may mắn mẹ ruột vẫn nấu cơm cho mình ăn.

Về đến nhà, Mao Thái Hậu đã chuẩn bị đầy thủ thức ăn, Trân Trứ ăn được mấy miếng lại khiêm tốn nịnh nọt: "Mẹ, con cảm thấy tay nghề nấu nướng của mẹ là đệ nhất."

Mao Hiểu Cầm nghe thấy con trai khích lệ thì vui vẻ nói: "Ngon thì con ăn nhiều chút, lân tiếp theo phải một tuân nữa mới có cơ hội đấy."

'bBịch.

Đầu Trần Trứ như có người gõ đến bịch một cái, suýt chút nữa làm rơi cả đũa, ngơ ngác hỏi: "Sao thế mẹ?”

"Bệnh viện cử mẹ đi công tác, học tập kỹ thuật mới."

Mao Hiểu Cầm nhìn thấy phản ứng của Trần Trứ, không biết nên khóc hay cười: "Năm nào mẹ chả đi công tác, làm gì thấy con tỏ thái độ không nỡ vậy?”

Trân Trứ nghĩ thâm, bởi vì trước đó con làm gì thiếu tiền. Hắn do dự một chút, sau đó mặt dày hỏi: "Mẹ, năm nay mẹ không đi có được không? Con sợ bản thân quá nhớ mẹ."

“Theo con có được không?”

Mao Hiểu Cầm xới cho con trai một bát cơm: "Đơn vị cử đi công tác sao có thể từ chối được? Với lại, mẹ cảm thấy không phải con nhớ mẹ, chỉ muốn mẹ nấu cơm cho con ăn thôi. Nhà ăn ở Trung Đại, mẹ và cha con đều đã ăn thử, cũng không khó nuốt đến như vậy?"

"Chỉ là con ăn không quen."

Sống chết Trân Trứ cũng trả lời câu này.

"Vậy thỉnh thoảng con ra ngoài đổi khẩu vị đi."

Mao Thái Hậu đề nghị: "Mỗi tháng cha mẹ cho con 1000 tệ tiên sinh hoạt, lúc đó con lấy một lúc ba tháng, cũng đủ cho con ra quán ngoài trường mời bạn bè rồi."

"Vậy thôi."

Trân Trứ nghĩ thâm, mình chỉ còn hơn 100 tệ, mời ăn một bữa KFC là mất hơn một nửa số còn lại rồi.

Khi thằng con quý tử ăn xong rồi ra khỏi nhà, Mao Hiểu Cầm vừa dọn rửa bát, vừa lẩm bẩm: "May mà phải đi công tác, không nuôi một đứa đại học, còn mệt hơn cả nuôi nó học cấp ba."

Trân Trứ còn không biết mẹ ruột đang tìm cách trốn hắn.

Hắn trở lại trường học đã gần 6 giờ 30 phút, thế là ăn tìm Lưu Kỳ Minh xin cách liên lạc của các bạn trong lớp.

Bản thân Lưu Kỳ Minh phụ trách hỗ trợ các bạn báo danh từ đầu, nên khẳng định có ghi lại cách liên lạc.

Lưu Kỳ Minh hỏi Trân Trứ xin cái này làm gì, Trân Trừ đành ôm bả vai thằng bạn cùng phòng nói: "Khang Lương Tùng nhờ mình hỗ trợ thông báo cho các bạn nam, mà đến phòng có mấy bạn còn đi mua sắm, nên bây giờ muốn gọi điện xác nhận một chút."

"Mịa.'

Lưu Kỳ Minh nghe thấy chuyện này thì tức giận, rõ ràng chuyện này do mình gửi đi mới là đúng.

Kết quả, không ngờ Khang Lương Tùng tranh của mình gửi đi trước.

Tức thật, cậu ta nghĩ nát óc cũng không ngờ mình thua do gõ chữ chậm.

Có điều, Lưu Kỳ Minh không tức giận với Trân Trứ, bởi trong lòng cậu ta, Trân Trứ đơn giản là người tốt chỉ muốn giúp bạn cũ, chứ không hề muốn gióng trống khua chiêng đoạt danh tiếng.

Trân Trứ lấy được cách liên lạc của các bạn trong lớp, thì ra ngoài ban công gọi điện thoại: "Chào cậu, mình là Trân Trứ. 7 giờ tối nay, tại khu nhà dạy học, phòng 302, lớp mình sẽ tổ chức buổi họp mặt, vừa rồi mình đến phòng ký túc mà..."

Các bạn học đều khách sáo trả lời: "Xin lỗi, vừa rồi mình ra ngoài mua đồ, các bạn trong phòng có nói lại rồi, cám ơn cậu."

Trân Trứ gọi xong mấy cuộc điện thoại, cùng với chiều nay vừa kiếm được cơ hội đến thăm các phòng ký túc xá, nên bây giờ có khoảng 95% các bạn nam có ấn tượng với mình rồi.

Bây giờ, Khang Lương Tùng và Lưu Kỳ Minh đều không nhận ra, bởi vì trong mắt hai người này chỉ hăm he với nhau.

7 giờ tối, tất cả các bạn học lớp kinh tế đều đi tới phòng 302.

Mọi người theo các phòng ký túc mà ngôi lại với nhau, cả đám vừa trò chuyện vừa quan sát mọi người trong lớp mình.

Các bạn nữ trong lớp đều là những học sinh có thành tích tốt, dù sao muốn vào lớp này trung bình điểm cũng phải tới 640 điểm, ở trường cấp ba đều là những siêu cấp học bá.

Các cô nàng này còn chưa biết trang điểm, khí chất đúng chuẩn người có học thức. Mặc dù mọi người đều tỏa ra khí chất thanh xuân, nhưng chẳng có bạn nào quá nổi bật, nên Trần Trứ nhìn một lượt cũng chẳng có ai sánh bằng Ngô Dư.

Nhưng nếu dùng Ngô Dư là mốc so sánh thì đơn vị này có hơi cao thì phải. Dù sao con người ta cũng cao 1 mét 67, là học sinh lớp nghệ thuật, nên trong mắt người mình được đã được coi là người đẹp nổi bật rồi.

Vậy thì dùng bạn học cũ Biện Tiểu Liễu làm mốc so sánh cũng được, có vẻ cô bạn này thích hợp hơn. Không ngờ, trong lớp lại chẳng có ai bằng được Biện Tiểu Liễu.

"Vậy không ổn rồi, càng như vậy Tống Thì Vi ở lớp tài chính lại càng hiếm có."

Trần Trứ nghĩ thầm, chẳng lẽ huấn luyện quân sự xong, thì vị trí hoa khôi của Lĩnh Viện sẽ bị cô nàng này hái mất sao?

Không lâu lắm, chủ nhiệm lớp Hứa Thanh Thành đi tới. Ông hắng giọng một cái rồi bắt đầu nói chuyện, tổng kết lại có vài chủ đề như sau:

Thứ nhất, hoan nghênh các sinh viên tiến vào Lĩnh Viện Trung Đại.

Thứ hai, đây là buổi gặp đầu tiên của cả lớp, nên mọi người tiến hành giới thiệu qua về bản thân.

Thứ ba, ngày mai bắt đầu khóa huấn luyện quân sự, chút nữa sẽ phát cho mọi người đề cương huấn luyện, trong đó có các hạng mục huấn luyện đã sắp xếp sẵn.

Thứ tư, mặc dù ông là chủ nhiệm lớp, nhưng đồng thời phải huấn luyện thêm vài người nghiên cứu sinh, nên mọi người có vấn đề gì có thể tìm mấy học trưởng để hỏi. Còn về vấn đề sinh hoạt, trường học sẽ sắp xếp phụ đạo viên sau.

Hứa Thanh Thành nói xong, ra hiệu cho Lưu Kỳ Minh phát đề cương huấn luyện quân sự cho các bạn.

Thật ra, có một vài chuyện mọi người còn chưa hiểu. Ví dụ, cả lớp chưa hiểu chủ nhiệm lớp và phụ đạo viên khác nhau chỗ nào? Cũng không rõ lắm một vị phó giáo sư phải kèm cặp bao nhiêu nghiên cứu sinh?

Có điều, cả lớp đều nhìn ra Lưu Kỳ Minh đang tỏ ra rất vui vẻ, bởi vì làm việc dưới trướng chủ nhiệm lớp, chứng tỏ cậu ta giống một vị lớp trưởng hơn.

"Trần Trứ."

Lưu Kỳ Minh rõ ràng muốn va chạm với Khang Lương Tùng, nên đưa một nửa đề cương huấn luyện cho Trần Trứ: "Cậu giúp mình phát cho các bạn."

Chuyện này chẳng khác gì nói, nếu Khang Lương Tùng nhớ Trần Trứ giúp đỡ được, thì Lưu Kỳ Minh cũng nhờ được.

Trân Trứ không từ chối. Hắn bình tĩnh cầm lấy, sau đó đến chỗ ngồi các bạn nữ, phát cho lần lượt từng người.

Hắn phát đến bạn nào, sẽ dặn dò thêm một câu: "Các cậu chú ý chút, giày huấn luyện quân sự có đế khá mỏng, mình khuyên các cậu nên thêm một tấm lót hoặc đồ dùng mềm một chút, để chân không bị đau."

Trân Trứ cắt tóc xong có thể coi là đẹp trai, chuyện này không chỉ mình Mưu Gia Văn nhận xét, mà ngay cả Ngô Dư cũng từng nói qua.

Mặt khác, từ khí chất đến giọng nói của Trần Trứ đều rất nhẹ nhàng. Cử chỉ nho nhã này khiến rất nhiều bạn nữ trong lớp ngẩng đầu nhìn hắn. "Bạn ấy có phải người đẹp trai nhất lớp mình không?”

Ngay lập tức, có mấy bạn nữ ghé đầu sát vào nhau, nhỏ giọng thảo luận.

“Hình như vậy.'

Có một bạn cùng phòng nhỏ tiếng trả lời: "Trong lớp cũng không có ai đẹp trai quá thể đáng."

"Cậu ấy tên là gì nhỉ?"

"... Quên rồi."

"Không sao, chút nữa còn phải giới thiệu mà."

Sau khi đề cương huấn luyện quân sự được phát xong, tiếp theo Hứa Thanh Thành để các bạn trong lớp tự giới thiệu bản thân.

Thật ra, đây là chủ đề mà những người cảm thấy hứng thú nhất. Nhưng một lớp toàn học sinh giỏi sẽ không thể hiện cảm xúc thái quá, hoặc mọi người còn đang rất lạ lãm, cũng có thể trong lớp không có bạn nữ nào có nhan sắc nổi bật...

Tóm lại, mọi người giới thiệu đều rất đơn giản.

Chỉ có Khang Lương Tùng muốn thể hiện một chút, nên giới thiệu thêm một câu trước đó đã từng làm lớp phó học tập.

Nhưng học sinh thi đậu Lĩnh Viện Trung Đại đâu có ai ngu, ai cũng hiểu ý đồ chính thức của Khang Lương Tùng là muốn trở thành lãnh đạo lớp.

Lưu Kỳ Minh chắc vì Khang Lương Tùng kích thích, nên lúc giới thiệu cũng thêm một câu 'cấp hai từng làm lớp trưởng.

Chuyện này tương đương với việc công khai cạnh tranh với nhau rồi, cả lớp đều nhìn ra được.

Đến lượt Trân Trứ, hắn mở đầu một câu: "Mình tên là Trân Trứ, Trứ trong bình tĩnh, tỉnh táo, là người Quảng Châu..."

Hắn nói xong câu này, cũng tăng thêm một câu nữa:

"Từ nhỏ đến lớn, mình chưa từng làm qua cán bộ lớp, vẫn luôn là dân chúng bình thường.'

-Ha ha ha."

Các bạn học phía dưới cười ồ lên. Đến cả Lưu Kỳ Minh và Khang Lương Tùng đều nghe ra Trân Trứ đang than thở.

Thật ra, câu nói này của hắn có hiệu quả hơn rất nhiều lời giới thiệu của hai người kia.

Từ nay về sau, mọi người sẽ nhớ đến cái tên Trần Trứ.

Còn, Khang Lương Tùng và Lưu Kỳ Minh, thì các bạn trong lớp nhìn sẽ biết là học cùng nhau, nhưng tên sẽ nhập nhùng không nhớ rõ lắm. Thậm chí, có ít người trong lớp cảm thấy Lưu Kỳ Minh và Khang Lương Tùng khoe khoang, chỉ vừa mới nhập học đã bày trò lộ ra mục đích.

Về phía Trần Trứ, mọi người sẽ cảm thấy hắn là người hài hước, thẳng thắn, thích nói sự thật.
Bình Luận (0)
Comment