Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 75 - Chương 77: Đừng Hỏi Chuyện Xấu Đẹp Trước Mặt Trần Trứ

Chương 77: Đừng hỏi chuyện xấu đẹp trước mặt Trần Trứ Chương 77: Đừng hỏi chuyện xấu đẹp trước mặt Trần TrứChương 77: Đừng hỏi chuyện xấu đẹp trước mặt Trần Trứ

Tối hôm qua, hắn mời Viên Viên ăn khuya, sau đó còn mua một túi đồ ăn vặt, cho nên trên người Trân Trứ chỉ còn 32,5 tệ.

Nói rõ hơn: Là cả tiền trong thẻ ăn cơm và tiên mặt chỉ còn 32,5 tệ.

Cho nên, Trần Trứ dự định đi ăn chực vài bữa, chờ mẹ mình đi công tác trở về sẽ ổn thôi.

Đáng tiếc, trong vòng tròn bạn bè của hắn, trừ Viên Viên ra tất cả mọi người đều học bên ngoài Trung Đại.

Đương nhiên Viên Viên cũng thể nào trốn thoát được, nhưng thời gian này không nên bắt con bé trả tiên. Dù sao, Viên Viên vừa gặp phải cú sốc đầu đời, cũng không thể vừa dỗ dành con bé xong, lại quay ngoắt nói với con bé rằng: "Em tính tiền đi."

Còn các bạn cùng lớp học tại Trung Đại, dựa theo các mối quan hệ, mức độ thân cận, thì đúng chỉ còn mình Tống Thì Vi được tính là nhiều nút thắt nhất.

Đã thế, hôm qua mình còn làm phiên người ta. Nên hôm nay mình mời cô ấy ăn cơm là đúng, chỉ khác mỗi việc để bà chủ Tống trả tiền thôi.

Ngày hôm sau, Trần Trứ cố gắng dậy sớm hơn bình thường. Khi đám bạn còn đang nằm trên giường thì hắn đã đánh răng rửa mặt, sau đó mặc bộ đồng phục quân huấn xong xuôi rồi.

Lưu Kỳ Minh thò đầu ra khỏi màn, mơ mơ màng màng hỏi: "Trân Trứ, hôm nay cậu không đi cùng bọn mình tới phòng ăn à?”

Trân Trứ xiết chặt giây lưng nói: "Bạn học cấp ba mời ăn cơm, nên đi sớm chút."

"Bạn nữ?”

Từ Mộc cũng bị đánh thức. Nếu như đó là con trai sẽ ở tại Đông Uyển, nên không cần đi sớm như vậy.

Trân Trứ mỉm cười, không trả lời.

"Em dâu chắc chắn rất xinh đẹp đúng không?”

Đường Tuấn Tài nói theo. Hiện tại, cậu ta có phần e ngại Trần Trứ, cho nên lúc nói chuyện luôn có cảm giác muốn nịnh nọt.

"Không phải em dâu. Với lại, mình giống như loại mù giở, chẳng biết có xinh đẹp hay không."

Trân Trứ vội vàng trả lời bằng một câu kinh điển trên mạng.

Hắn nói xong, bèn đi ra cửa xuống lầu, nhưng Lưu Kỳ Minh đột nhiên chạy đến phía sau gọi hắn lại: "Hôm nay, thầy chủ nhiệm nói mình tổ chức thu thập ảnh của các bạn trong lớp. Nhưng trưa nay mình phải ăn cơm với đồng hương, cậu có thể giúp mình vất vả hoàn thành chuyện này được không?"

Tổng hợp ảnh của sinh viên mới, đây là công việc mà tất cả tân sinh phải hoàn thành sớm nhất có thể.

Trường học sẽ cho một địa điểm chụp ảnh cố định, sau đó sinh viên dùng ảnh này để làm hồ sơ nhập học, thân phận khoa viện, làm thẻ học sinh, hay là bảng điểm trong quá trình học đại học.

Bởi vì công việc này thường làm lúc vừa nhập học, khi đó cả đám đang mặc đồng phục quân huấn, nên cả đống giấy tờ đều dùng hình ảnh vô cùng khó coï.

Trân Trứ không hiểu nổi sao Lưu Kỳ Minh bỏ qua cơ hội quan trọng thế này?

Hay ngay đầu tiên sau khi hỗ trợ các bạn nhập học, tên nhóc này cũng lựa chọn ra ngoài ăn cùng vị đồng hương kia, bỏ qua một khâu quan trọng là mời các bạn cùng phòng tụ tập một bữa? Nên hắn không nhìn được mà hỏi: "Vị đồng hương kia của cậu rất giỏi sao?"

Lưu Kỳ Minh nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói với Trần Trứ: "Nói thật cho cậu biết, anh ấy là bộ trưởng phòng tuyên truyền trong hội học sinh trường chúng ta đấy. Mình nghĩ, nếu vị trí lớp trưởng không cạnh tranh được với Khang Lương Tùng, mình sẽ dùng cách nhanh nhất để đứng vững gót chân trong hội học sinh."

Thật ra, trong hội học sinh của Trung Đại không có quá nhiêu phòng ban. Đứng đầu là bí thư và trưởng hội học sinh, sau đó có bộ tổng hợp, bộ liên lạc, bộ tuyên truyền điều tra và nghiên cứu, bộ hạng mục, bộ giúp đỡ sinh viên cùng phát triển.

Nếu Lưu Kỳ Minh quen biết bộ tuyên truyền, thì hành động vừa qua cũng dễ hiểu.

"Được rồi."

Trân Trứ trả lời xong lập tức xuống lầu.

Thời gian ở chung vừa qua, Lưu Kỳ Minh cảm thấy Trần Trứ làm việc tỉ mỉ rõ ràng, mà không phải là đối thủ cạnh tranh giống như Khang Lương Tùng, nên giao việc này cho cậu ta cũng yên tâm.

Sau khi Lưu Kỳ Minh giải quyết vấn đề thời gian chồng chéo lên nhau, bỗng có cảm giác tương lai rộng mở, tâm trạng thoải mái.

Sau khi cậu ta trở lại phòng ký túc, bỗng nghe thấy Vu Dự đang thảo luận về bạn gái của Trần Trứ.

"Lão Lục có bạn gái?”

Lưu Kỳ Minh hỏi thâm.

"Lão Đại, cậu về rồi sao? Mình nhắc nhở trước với cậu một chuyện."

Vu Dự nói: "Chúng ta không được hỏi vấn đề đẹp xấu trước mặt lão Lục. Cậu không thấy vừa rồi lão Đường nói bạn gái của cậu ấy xinh đẹp, còn lão Lục lại nói mình mắt mù sao?” "Ý cậu là..."

Lưu Kỳ Minh nhíu mày: "Bạn gái lão Lục rất xấu á?"

“Đúng.”

Vu Dự thở dài: "Tối qua, mình đến siêu thị ở Tây Uyển mua móc áo, vừa hay nhìn thấy lão Lục ngồi trên ghế đá với một cô gái. Cô gái kia béo tròn thấp lùn. Mình sợ cậu ấy xấu hổ, nên không muốn đến chào hỏi."

“Có lẽ là bạn bè bình thường thì sao?"

Lưu Kỳ Minh muốn giải thích cho Trân Trứ một chút.

"Bạn mà sờ lên cả mặt à?"

Vu Dự phản bác: "Mình nhìn rõ lão Lục sờ mặt người ta, nếu không phải yêu đương sờ mặt làm gì? Cậu nói xem, lão Lục đẹp trai như thế, lại là người bản địa, vì sao chọn đối tượng có thể xấu như vậy?"

"Có lẽ cậu ấy thích kiểu như vậy thì sao?"

Đường Tuấn Tài mỉm cười nói, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác vui mừng.

"Được rồi, được rồi."

Lưu Kỳ Minh khoát tay nói: "Đã như thế, từ nay chúng ta không hỏi vấn đề đẹp xấu nữa là được."

“Nhưng...'

Bỗng trong lời nói của Lưu Kỳ Minh có chút tôn sùng: "Từ chuyện này, chúng ta có thể nhìn ra được, lão Lục là người rất tốt. Bạn gái xấu như vậy, mà cậu ấy còn dậy sớm chuẩn bị, chạy qua mời bạn gái ăn cơm, loại tình cảm chung thủy này là tinh thân mà chúng ta cần phải học tập."

Cũng may Trần Trứ không ở trong phòng, nếu không phải đấm cho tên nhóc Vu Dự kia hai đấm.

Mắt chó nào của cậu thấy mình sờ mặt vậy?

Con mẹ nó, mình lau nước mắt mà?

Với lại, cái gì mà dậy sớm chuẩn bị, đi tới mời người ta ăn cơm?

Mình đi ăn chực, các bố hiểu ăn chực là gì không?

Trần Trứ đến Tây Uyển chờ, chờ mãi mà chẳng thấy ai xuống. Thế là, hắn gọi điện cho Tống Thì Vi, người ta chỉ nói vỏn vẹn hai chữ 'đang xuống.

Hắn lại đợi thêm 5 phút nữa, thì cuối cùng cũng nhìn thấy Tống Thì Vi và Viên Viên.

Nhưng, không chỉ có hai người, mà bên cạnh còn một nữ sinh nữa. Người này không cao không thấp, khoảng 1 mét 62, khuôn mặt tuy không đẹp xuất sắc nhưng cũng khá ưa nhìn. Cô mặc thêm một chiếc áo choàng, nên trông có vẻ khá nghệ sĩ. Tống Thì Vi đến cổng, dừng lại một chút, giống như tìm kiếm xem Trần Trứ đang ở đâu.

Mãi cho đến khi cô thấy Trần Trứ rồi, mới nhẹ nhàng thu hồi lại ánh mắt, thẳng hướng nhà ăn mà bước.

“Đây là?”

Cô gái nhìn Trần Trứ, tò mò đánh giá.

"Mình tên là Trần Trứ."

Trân Trứ chủ động giới thiệu: "Bạn cấp ba của Tống Thì Vi, đang học lớp Kinh Tế Lĩnh Viện.

"À. `

Cô gái giống như chợt hiểu ra, cũng lập tức giới thiệu: "Mình là Tòng Ny, học lớp Tài Chính Lĩnh Viện, là bạn cùng phòng sát giường với Tống Thì Vi."

"Chào cậu. .

Trân Trứ lịch sự chào hỏi, sau đó quay qua hỏi Viên Viên, chuyện kia sao rồi.

Hắn nghe Viên Viên kể, sáng nay có một bạn cùng phòng chủ động gọi mình dậy. Trân Trứ nghe được cũng nhẹ nhõm một chút.

Chuyện này pháp luật chưa có quy định gì, đơn giản chỉ là các bạn cùng phòng sống chung không như ý. Có ít người nhìn mình không cùng tần số với nhau, thậm chí là ghét nhau, nên chuyện này chẳng thể trách được.

Nhưng tóm lại, nếu đã được sắp xếp ở cùng phòng, vấn đề lịch sự là điều không thể thiếu, không thể để cho mối quan hệ giữa người với người trong phòng ký túc đi quá xa được.

Lúc Trần Trứ nói chuyện với Triệu Viên Viên, Tòng Ny cũng thì thâm to nhỏ với Tống Thì Vi: "Mọi người đều bảo rằng, trong đại học, con trai theo đuổi con gái, người đó có thể nuôi cả phòng ký túc. Hôm nay, có phải mình được hưởng phúc ăn buổi sáng của Trân soái ca mời không?"

Tống Thì Vi lắc đầu.

"Gì đấy?"

Tòng Ny ngạc nhiên: "Ê, đừng nói là cậu ta muốn "cam pu chia" nha? Làm như vậy, đừng nói là cậu, mà bạn nữ bình thường cũng không tán đổ được ấy chư?"

Lúc này, mấy người đã tới nhà ăn, Tống Thì Vi quay lại, hỏi hai cha con nhà kia: "Các người muốn ăn gì?"

"Em một trứng gà, một bát sữa đậu nành một ít bánh quẩy, một đĩa sủi cảo nhiều màu."

Viên Viên vội vàng trả lời. Đây là lần đầu tiên Trân Trứ ăn chực, cũng không tiện kén cá chọn canh, nên khách sáo nói: "Mình giống con bé là được."

Tống Thì Vi gật đầu, đi đến chỗ gọi món xếp hàng.

Để lại Tòng Ny ngơ ngác giống như bản thân còn chưa tỉnh ngủ.

Chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment