Chương 83: Bé ngoan
Chương 83: Bé ngoanChương 83: Bé ngoan
Trong suy nghĩ của sinh viên bình thường, việc làm thêm ở khoa quản lý dự toán này đáng lẽ chỉ dành cho nhân viên của trường.
Dù sao, đối với tâm nhìn của sinh viên đại học sẽ có cực hạn che khuất.
Nhưng đối với Trần Trứ, tâm mắt vô cùng thoáng đãng rộng rãi.
Đoàn Ủy và Công Ủy là nơi nào chứ? Chẳng phải giống nơi mình đã từng làm việc trước kia, nào giống như chỗ này có thể tạo dựng rất nhiều mối quan hệ.
Với lại, giảng viên nữ vừa rồi đỏ mặt rời đi chẳng phải là người của Đoàn Ủy sao? Thế nhưng cô đứng trong phòng làm việc của khoa quản lý dự toán vẫn phải cười gượng lấy lòng đó thôi.
'Quyền lực' chỗ nào nặng chỗ nào nhẹ, cái này còn phải suy nghĩ sao?
Trở lại phòng ký túc, Trần Trứ cũng không kể chuyện này cho các bạn cùng phòng. Bản tính của hắn không có tính khoe khoang, còn bạn cùng phòng vẫn nghĩ rằng lão Lục vừa ăn cơm với bạn gái trở về.
Đương nhiên, Trần Trứ không thích khoe khoang là thật, nhưng nếu hắn có cơ hội thể hiện sẽ vẫn nghiêm túc hưởng thụ.
Đêm đến, Trần Trứ ngồi ở bàn của mình, dùng chiếc laptop mua lại xem biểu đồ hình nến.
Cổ phiếu đóng thuyền lại tiếp tục tăng lên, so với thời điểm hắn mới mua vào có giá gân như gấp ba. Từ đồ thị hình nến, cổ phiếu này bước đầu là tăng nhẹ nhàng, sau đó chuyển thành đi theo đường thẳng đứng.
Có thể đoán được, tâm tháng 10 đến tháng 11 sẽ đạt được giá trị cao nhất.
Hiện tại, khắp các trang báo của ngành tài chính, đều giật tít miếng bánh lớn cuối năm sẽ vượt 10 nghìn điểm, thị trưởng chứng khoán lên một tâm cao mới chưa từng có trong lịch sử, bà lão nhặt rác đầu tư cổ phiếu một năm kiếm trăm nghìn... ' đủ loại khoác lác.
Thật ra, có rất nhiêu học giả kinh tế có lương tâm đã nhận ra vấn đề, và đưa ra những đề nghị giúp mọi người tỉnh táo.
Nhưng tiếng nói của bọn họ quá nhỏ, quan điểm đưa ra lại quá mức thẳng thắn, nên rất nhanh đã bị nhấn chìm.
Đương nhiên, Trân Trứ sẽ không dùng tên nặc danh phát biểu điều gì, kiểu như dự đoán cuối năm nay nước Mỹ gặp khủng hoảng, nền tài chính thế giới gặp nguy cơ.
Bởi vì, ngay cả những học giả kinh tế trong các trường đại học lớn phát biểu còn chẳng ai nghe, thì hắn chỉ là một thằng nhóc 17 tuổi, còn đang học đại học thì nói ai nghe được chứ? Trân Trứ đã kiểm tra xong tin tức cổ phiếu, nên mở trình duyệt nhạc ra nghe. Hắn vừa nghe nhạc, vừa lướt hết nhóm chát này tới nhóm chát khác.
Đáng tiếc, Hoa Công, Quảng Mỹ, hay Quảng Đại còn đang trong thời gian huấn luyện quân sự. Nên nhóm Cos, hay nhóm Sweet chẳng có tin nhắn nào, mà ngược lại nhóm đại học lại tương đối náo nhiệt, thông tin mới liên tục được bàn tán.
Nhóm Cos:
Trân Trứ: Mọi người huấn luyện quân sự thế nào rồi?
Du Huyền: Đang bước đều...
Trân Trứ: Có mệt không?
Du Huyền: Cũng bình thường.
Trần Trứ: Mình đang ăn kem này, mọi người có thèm không?
Không ai trả lời.
Trần Trứ: ?
Trân Trứ: Cái này cũng tức giận? Không phải chứ Cos tỷ?
Ngô Dư: Đừng gọi nữa, Du Huyền vừa bước đều vừa nhắn tin bị thầy huấn luyện phát hiện.
Trân Trứ: Vãi chưởng? Sao như vậy được chứ?
Ngô Dư: Vãi...
Ngô Dư: Thầy huấn luyến chỉ nhắc nhở hai câu là thôi?
Ngô Dư: Hôm qua, thầy ấy bắt được mình nghịch điện thoại lập tức thu luôn. Mình phải nhờ chủ nhiệm lớp xin về đấy. Thế giới này không công bằng, người xinh đẹp luôn được hưởng đặc quyền...
Vương Trường Hoa: Ha ha... Cậu nhận ra nó hơi trễ đấy.
Ngô Dư: Đêm nay ăn hơi nhiều, cậu đừng làm mình buồn nôn.
Cũng không lâu lắm, Du Huyền gọi điện cho hắn, chắc là thây huấn luyện cho nghỉ ngơi.
"Chủ nhiệm Trần."
Bởi vì vừa trải qua huấn luyện trên thao trường, nên giọng Du Huyền giống như tiếng chuông gió giữa trời mùa hè, trong trẻo êm ái động lòng người, đã thế giọng cuối còn kèm thêm hơi thở hổn hển.
Đột nhiên, lòng bàn tay Trần Trứ có chút ngưa ngứa, giống như cảm giác, bàn tay mát lạnh của Cá Lúc Lắc cào cào vào lòng bàn tay của hắn...
"Ừ, mình nghe."
Trân Trứ nhẹ nhàng trả lời. "Kem có ngon không? Có ngọt không?”
Du Huyền hỏi, giọng nói có chút hồn nhiên.
Trân Trứ mỉm cười: "Mình ăn vị sô cô la, vốn dĩ là đắng, nhưng nghĩ đến cậu nên càng ăn càng ngọt."
"Ủa ủa ủa..."
Du Huyền cười vui vẻ.
Mặc dù nghe rất giả, nhưng lại rất đã tai...
Cười xong, Du Huyền đột nhiên nói nhỏ: "Chủ nhiệm Trần, mình cũng rất muốn cậu."
Sau đó, cô không nói gì nữa, giống như đang nắm chặt điện thoại, cảm nhận tiếng hô hấp của Trần Trứ.
Trần Trứ cũng không trả lời. Bởi giờ phút này, giống như hắn chẳng nhìn thấy có bất kỳ vật gì bên người, trong nháy mắt trái tim chỉ nghĩ đến người kia.
Cảm giác ấm áp này rất nhanh đã bị tiếng ổn ào phá vỡ.
Có một cô gái ghé sát vào điện thoại, mỉm cười nói: “Alo, cậu có phải Trân Trứ không? Có phải Trần Trứ hay không? Mình ở trong phòng ký túc xá, nghe Du Huyền nhắc tên cả cậu mà lỗ tai sắp chai rồi này?”
Một cô gái gác cũng hét lên: "Nhanh đến mời bọn mình ăn cơm đi, nếu không mình sẽ buộc Du mỹ nhân nhà cậu đi. Cậu không biết ở trường, cô ấy có bao nhiêu người theo đuổi..."
Sau đó, Du Huyền mỉm cười giật lấy điện thoại.
Thế là, một cái cái chuông gió biến thành nhiều cái chuông gió.
Quanh đó hình như có người đang hát bài "Tình Yêu Đơn Giản của Châu Kiệt Luân.
Anh muốn nắm tay em mãi không buông.
Tình yêu có thể nào mãi mãi đơn thuần không có đau buồn.
Anh muốn cùng em đạp xe đạp.
Anh muốn cùng em đi xem bóng chày...
Hắn đoán, đây là tiết mục biểu diễn trong giờ nghỉ tiết học quân sự. Xem ra, trường nào cũng đều giống nhau, người trẻ tuổi thường can đảm thổ lộ tình yêu của mình.
Trân Trứ nhịn không được nói: "Ca khúc hát rất tình cảm, người hát cũng khá hay."
"Chủ nhiệm Trần, cậu chắc chứ?"
Ngô Dư ở bên cạnh nói xen vào: "Không có gì bất ngờ, người này đang hát cho Du Huyền nghe."
"Mịa...' Trân Trứ lập tức nói: “Anh ta dựa vào cái gì mà hát bài này, cậu bảo anh ta lượn đi."
Tiếp theo là giọng nói của mấy cô gái, thỉnh thoảng xen vào mấy câu của Du Huyền, đó là lời từ chối cực kỳ kiên quyết: "Mình đã có bạn trai rồi, xin các người đứng quấy rây mình nữa có được không?”
"Cá Lúc Lắc..."
Trân Trứ mỉm cười, vô tình gọi biệt danh QQ của Du Huyền, khóe miệng không kìm được khẽ nhếch lên.
Giống như tên của cô, chính là bức thư tình ngắn nhất.
10 giờ tối, thời điểm sinh viên học quân sự trở về phòng ký túc, thì các nhóm QQ cũng dần trở nên náo nhiệt.
Cũng may, Trân Trứ gõ chữ rất nhanh, cho nên đồng thời có thể nhắn tin trong nhiêu nhóm chat.
Ngày mai, buổi sáng Hoa Công sẽ kết thúc việc học quân sự, Hoàng Bách Hàm và Mưu Giai Văn đang bàn nhau đến Trung Đại chơi.
Đột nhiên, Tống Thì Vi nhắn tin nhắn đầu tiên trong nhóm Sweet.
Vi Vi: Xin lỗi Giai Văn, mai mình muốn về nhà một chuyến.
Trần Trứ nghĩ thầm, nếu Tống Thì Vi trở về thì chắc hẳn Mưu Giai Văn không tới đây nữa.
Không ngờ, bạn học Mưu nhắn tin lại: Không sao, còn có Trần Trứ mà, cậu ấy có thể đón tiếp bọn mình.
"Mình đón tiếp?"
Trần Trứ nghĩ thầm, toàn bộ tiền của mình đã mua hoa quả rồi, cơm chẳng có mà ăn, tiếp hai người bằng gió bắc với nước hồ à?
Mưu Giai Văn, cậu còn muốn tới phải không? Vậy đừng trách mình vay tiền nhá?
Thế là Trân Trứ nhiệt tình mời Mưu Giai Văn đến Trung Đại tham quan, khiến bạn học Mưu đưa ra một câu bình luận: Đúng là con trai yêu vào có khác, mình có cảm giác Trần Trứ ngày càng tiến bộ..."
"Hả..."
Trân Trứ cười nhạt, hắn nghĩ thâm nếu ngày mai cô gái này không để lại 200 tệ, cũng đừng hòng rời khỏi Trung Đại.
Hắn liếc nhìn avatar QQ của Vi Vi, ảnh chân dung vẫn còn sáng.
Là bởi vì cô thấy thú vị, nên không muốn giải thích sao?
11 giờ, sau khi Trần Trứ tắm xong, hắn gọi điện thoại cho Du Huyền.
Đường Tuấn Tài nhìn thấy thì buôn bức, nhỏ giọng hỏi Từ Mộc: "Làm sao lão Lục với bạn gái mập của nó lắm chuyện thế nhờ? Vừa mới ăn cơm xong, đêm về còn nấu cháo điện thoại??”
Từ Mộc bĩu môi: "Mày quản làm gì? Lưu lão đại đã nói rồi, phòng ký túc của chúng ta không thảo luận đến bạn gái của lão Lục, tao tắt đèn đây."
Cạch một tiếng, Từ Mộc tắt đèn phòng đi, khiến cả phòng tối đen như mực.
Lúc này, giọng Trân Trứ cũng nhỏ lại: "Phòng mình mới tắt đèn."
"Ừ"
Du Huyền cũng biết, một khi ký túc xá tắt đèn sẽ không thể nói quá to làm ảnh hưởng đến các bạn cùng phòng được, nên cô nói với Trần Trứ: "Vậy nói một câu cuối cùng rồi cậu cũng đi ngủ đi."
"Câu gì?"
Trân Trứ hỏi.
"Mình nhớ cậu tiếng Quảng Đông nói thế nào?”
Du Huyền tò mò hỏi.
Trân Trứ mỉm cười, dùng tay che miệng, để giọng nói không truyền ra ngoài: "Mình nhớ cậu.'
"Oa, Trần Trứ, cậu nói tiếng Quảng Đông thật dễ nghe."
Du Huyền cười, sau đó ngốc nghếch khen một câu.
"Còn giọng Xuyên Du của cậu thì sao?"
Trân Trứ tò mò hỏi.
"À... Giọng Xuyên Du so với giọng phổ thông không khác gì cả."
Du Huyền co đầu rụt cổ trong chăn, ngọt ngào nói: "Mình cũng nhớ cậu, ngoan ngoấn."
Trân Trứ nghe thấy giọng đúng là không khác biệt mấy.
Nhưng, câu cuối cùng là ngoan ngoãn' kia, lại khá nổi bật, khiến cả câu trở nên dễ thương hơn nhiều.
"Ngoan ngoãn là gì thế?"
Trân Trứ mỉm cười hỏi.
"À... Đây là tiếng địa phương, ngoan ngoãn ý là..."
Du Huyền thẹn thùng, nhưng vẫn thẳng thắn nói cho Trần Trứ: 'Bé ngoan."