Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 80 - Chương 82: Công Việc Đầu Tiên Sau Khi Trùng Sinh

Chương 82: Công việc đầu tiên sau khi trùng sinh Chương 82: Công việc đầu tiên sau khi trùng sinhChương 82: Công việc đầu tiên sau khi trùng sinh

"Trong đại học có rất nhiều việc làm thêm, em muốn làm cái gì?"

Tào Kinh Quân hỏi Trần Trứ, trước tiên nghe ý kiến của hắn xem thế nào.

Vừa rồi, bản thân ông cũng đã cân nhắc nặng nhẹ, cảm thấy việc này có thể giúp được.

Một, ấn tượng ban đầu của ông với Trân Trứ cực kỳ tốt, bởi vì đứa học sinh này làm việc nhanh nhẹn mà thông minh, nhưng phong cách lại vô cùng bình tĩnh chắc chắn.

Hai, không nể mặt sư cũng nể mặt phật chứ, dù sao trà trong ấm mình đang pha là đại hồng trà mà Trần Trứ biếu.

Ba, điều kiện bây giờ của Trần Trứ cực kỳ uy tín. Bản thân đang học học viện bậc nhất trong các học viện 985, sau khi huấn luyện quân sự còn được bâu làm lớp trưởng. Đối với học sinh kiểu này, các thầy cô giáo vẫn lựa chọn giúp đỡ.

Đối với câu hỏi của lão Tào, Trần Trứ thẳng thắn trả lời: "Em không cần chọn, chỉ cần có việc làm thêm là được.'

Hắn đẩy quả bóng lại cho Tào Kinh Quân.

Nhưng có một điều hắn rất rõ ràng, nếu chuyện nhỏ này đến tay Kỳ Chính, như vậy công việc không thể kiểu giúp đỡ thư viện sắp xếp sách hoặc quét dọn vệ sinh trong nhà ăn rồi.

Nếu là những công việc kiểu đó, Trần Trứ đơn giản đi tìm phụ đạo viên hoặc giáo viên chủ nhiệm là đủ giải quyết, hắn cần gì phải tính toán chờ đợi thời gian dài như vậy.

"Em về trường trước đi."

Tào Kinh Quân nghĩ một chút rồi nói: "Để thầy hỏi xem có vị trí nào còn trống không, sau đó sẽ gọi lại cho em.”

Ý bảo Trần Trứ cứ về trước chờ tin vui.

Mặc dù lão Tào là người cổ hũ, nhưng cách làm người khá hiền hậu. Ông sẽ không nói là hôm nay là ngày nghỉ, chờ ngày làm việc, mà giúp sẽ giúp nhiệt tình.

Trân Trứ rời khỏi phòng làm việc, Tào Kinh Quân lập tức gọi cho bạn đại học Kỳ Chính.

"Lão Tào, sao đột nhiệt gọi cho tôi vậy?”

Phía đầu dây bên kia, giọng nói của Kỳ Chính có vẻ hơi mệt mỏi.

"Thứ bảy vẫn phải tăng ca sao?"

Đầu tiên, Tào Kinh Quân hỏi thăm một chút.

"Ừ, không thế thì là gì." Cùng bạn học cũ nói chuyện, nên Kỳ Chính nói chuyện thoải mái hơn: "Vừa khải giảng, một đống đầu từ cứ thế ùn ùn kéo tới. Hồ sơ xét duyệt đặt ở bàn tôi một đống lớn, quan trọng nhất là phải mất thời gian viết báo cáo công việc."

Kỳ Chính mỉm cười, nhưng trong nụ cười tỏ ra bất đắc dĩ: "Việc đã nhiều, còn phải viết tổng kết..."

"Cái này không thể để cấp dưới viết được sao?"

Tào Kinh Quân đề nghị: "Thực sự không thể thì tuyển thêm hai người nữa?"

"Phòng như chỗ tôi sao có thể tùy tiện nhận người được..."

Kỳ Chính không muốn thời dài làm việc lại dài thêm, nên bản thân lập tức dừng mấy câu hỏi thăm này lại, mà hỏi trực tiếp: "Ông tìm tôi có việc gì vậy?"

Lúc này, lão Tào mới nói: "Năm nay, bên phía Chấp Tín có một học sinh thi đậu Lĩnh Viện Trung Đại, điểm số 652 cũng không phải thấp, sau khi huấn luyện quân sự còn được bầu làm lớp trưởng, tính tình tương đối bình tĩnh chắc chắn..."

Trước tiên, Tào Kinh Quân liệt kê hết những ưu điểm của Trần Trứ, còn Kỳ Chính không cắt ngang, mà im lặng lắng nghe.

Sau đó, lão Tào mới nói: "Hiện tại, thằng bé muốn rèn luyện bản thân, cho nên không có ý định xin tiền cha mẹ, ngay cả tiên học phí cũng là vay hỗ trợ sinh viên. Bây giờ, em học sinh này muốn tìm một việc làm thêm trong trường, ông có công việc gì thích hợp giới thiệu cho thằng bé một chút?"

"Làm thêm...'

Kỳ Chính kéo dài hai chữ này, bởi vì chuyện này nói thật với ông chẳng khác gì bữa ăn sáng.

Trung Đại có mấy chục nghìn thầy trò, nhiều chỗ ăn uống ngủ nghỉ, tùy tiện có thể kiếm một công việc làm thêm cho sinh viên.

Vấn đề là:

Kỳ Chính trực tiếp hỏi: "Lão Tào, quan hệ giữa ông và học sinh này thế nào?"

Quan hệ càng tốt, việc làm càng quan trọng. Nhưng lão Tào trực tiếp gọi điện cho mình, có lẽ mối quan hệ khá được.

Tào Kinh Quân cầm cốc giữ nhiệt lên nhấp một ngụm, nước đại hồng trà đặc như cháo khẽ chảy một đường quanh lưỡi, sau đó nhẹ nhàng chảy thẳng vào yết hầu rồi tới dạ dày, lập tức toàn thân ông được vị ngọt ngào của trà xoa dịu.

Lão Tào nhớ lại thái độ của Trân Trứ từ trước tới giờ, nên quyết định đã giúp sẽ giúp tới cùng.

"Đứa học sinh này, nếu tính từ lúc tôi bước vào ngành giáo dục đến nay."

Tào Kinh Quân từ tốn nói: "Chí ít có thể xếp vào một trong năm hạt giống tốt nhất." "Được."

Kỳ Chính lập tức nói: "Nếu ông đã nói như vậy, thì một vị trí làm thêm trong đoàn ủy hoặc ủy ban công tác của trường chắc chắn có."

Đoàn ủy hay ủy ban công tác của trường là hai phòng ban làm việc khá nhẹ nhàng. Lão Tào thở dài, ông cảm thấy may mắn vì tìm cho Trần Trứ một công việc tốt.

Trân Trứ còn đang ở trên xe bus, thì hắn đã nhận được điện thoại của Trần Trứ, nói hắn về trường thì tới phòng 419 tòa nhà tổng hợp.

Trân Trứ vội vàng trở về. Hắn vừa bước vào phòng đã thấy Kỳ Chính đang ngồi trước bàn máy tính gõ gõ, trên mặt bàn chất đây mọi thứ lộn xộn, nào là hô sơ văn kiện, nào là công văn báo cáo.

Thật ra, Kỳ Chính chẳng có ấn tượng gì với cái tên Trần Trứ, nhưng khi nhìn thấy mặt cậu sinh viên này, bỗng lờ mờ nhớ ra mình đã gặp cậu bé này ở hoạt động Ước hẹn với Đại Học.

"Lão Tào nói chuyện của em với tôi."

Kỳ Chính nhìn Trân Trứ một chút, sau đó lại tập trung vào màn hình máy tính: "Tôi vừa kiểm tra, đúng là em sử dụng tiên hỗ trợ sinh viên đóng học phí... Được rồi, như vậy đi, em có thể chọn Đoàn Ủy hoặc Ủy Ban Công Tác, tôi sẽ nói chuyện với người phụ trách bên đó."

Giọng nói của Kỳ Chính cực kỳ tự tin, nhưng ông đợi một lúc mà Trần Trứ không trả lời.

Kỳ Chính tưởng là em sinh viên này chưa hiểu rõ hai phòng ban kia làm những gì, định lên tiếng giải thích.

Không ngờ, Trần Trứ lúc này mới nói: "Thây Kỳ, trước đó em thường xuyên nghe chủ nhiệm Tào nói về thầy. Ngài ấy nói, thây không chỉ có kinh nghiệm làm việc phong phú, mà bản thân cực kỳ yêu sách, còn xây cả một thư phòng rộng rãi chỉ để sưu tâm, đây là một phẩm chất cực kỳ cao quý... Thây có thể cho em cơ hội được làm cùng thầy, để mỗi ngày em cơ hội được học tập thây nhiều hơn một chút?"

Kỳ Chính nghe được đề nghị này của Trần Trứ thì mới chính thức ngẩng đầu lên, một lần nữa cẩn thận đánh giá vị học sinh mà người bạn cũ của mình đánh giá là 'top 5 hạt giống tốt' như thế nào.

“Khu...

Kỳ Chính đang muốn nói chuyện, thì đột nhiên từ bên ngoài có một giảng viên nam trẻ tuổi bước vào.

Mặt người này tỏ vẻ cung kính và luôn nở nụ cười. Anh ta đến gần chào hỏi khoa trưởng Kỳ, không ngờ nhìn lướt qua người Trần Trứ cũng khách sáo gật đầu một cái, rôi mới cẩn thận nói: "Trưởng khoa Kỳ, học viện Ngoại Ngữ của bọn em muốn tổ chức buổi dạ hội chào đoán tân sinh viên, nên muốn đổi một phòng họp lớn. Trước đó, em có đưa dự toán lên mà không đủ, cho nên muốn làm lại hô sơ mới xin kinh phí hoạt động, không biết hồ sơ trước ngài đã duyệt chưa ạ?”

"Cạch cạch cạch."

Kỳ Chính không trả lời, mà gõ gõ bàn phím, mặc kệ vị giảng viên trẻ tuổi đứng đó chờ.

Cứ như vậy, mười mấy giây sau, Kỳ Chính mới nhẹ nhàng nói: "Chưa duyệt, đêm nay sẽ xem lại.'

"Cám ơn, cám ơn ạ.'

Giảng viên nam nhận được câu trả lời, thì liên tục nói lời cám ơn trước khi rời đi.

Lúc này, Kỳ Chính mới tiếp tục nói chuyện với Trần Trứ: "Chỗ của tôi còn kém xa Đoàn Ủy và Công Ủy, bận không thở nổi. Hai chỗ kia luôn được công nhận là chỗ thoải mái nhất..."

Giống như để chứng miinh lời của Kỳ Chính, rất nhanh đã có giảng viên tới quầy rầy'.

Nhưng lần này là nữ, cô cũng cẩn thận hỏi:

"Khoa trưởng Kỳ, tháng sau hội sinh viên trường muốn tổ chức một cuộc thi, với chủ đề 'đồng hành cùng Olympic'. Bên em đã đưa ra hồ sơ xin dự toán, nhưng mãi mà chưa nhận được câu trả lời."

Kỳ Chính lại khôi phục nét mặt như .Joker của mình, tiếp theo là đến màn gõ bàn phím.

Giảng viên nữ da mặt mỏng, nên bị áp lực trong phòng dọa cho suýt khóc.

Một lát sau, Kỳ Chính chẳng khác gì người máy nói: "Chờ một chút, bên trên còn đang thảo luận."

Lúc này, vị giảng viên nữ mới đỏ mặt rời đi.

Thật ra, bản thân Trân Trứ hiểu cảm giác của hai vị giảng viên vừa rồi, bởi hắn đã từng trải qua cảm giác đó.

Cũng không biết vì lý do gì, mà tất cả mấy người phụ trách tài vụ đều thể hiện ra khuôn mặt Joker với người khác, đã thế còn thích không thèm quan tâm phán ứng của người khác.

Nhưng vì có quá nhiêu người đến gặp, bản thân Kỳ Chính cũng muốn giải quyết nhanh việc này.

Nên ông dẫn Trần Trứ tới phòng bên cạnh, diện tích nhỏ hẹp, nhưng phía trong có đặt một cái máy đánh chữ, máy tính cùng rất nhiều giấy A4.

"Lãnh đạo phòng phát triển quy hoạch của chúng ta, ngài ấy không quá giỏi máy tính, cho nên rất nhiều báo cáo cùng quyết định đều do ngài ấy viết tay, sau đó sắp xếp người đánh lại một phần và đóng dấu để lưu trữ."

Kỳ Chính giải thích: "Trước đó, chỗ này cũng có một sinh viên làm thêm, nhiệm vụ của nữ sinh đó là đóng dấu văn kiện. Nhưng bây giờ cô bé đó ôn tập thi nghiên cứu, nên trống ra vị trí này."

Trân Trứ gật đầu ý bảo mình đã hiểu.

Năm 2007. thời điểm máy tính còn chưa phổ biến hoàn toàn trong thể chế, đúng là có một vài lãnh đạo chuẩn bị vê hưu không sử dụng quen máy tính, cho nên đơn vị sẽ nghĩ ra một vài cách hỗ trợ vị lãnh đạo đã già này.

"Thầy Kỳ, lúc em nào đi làm được ạ?"

Trân Trứ nghĩ thầm, bản thân không thể có cơ hội gặp mặt với khoa trưởng khoa quản lý dự toán Kỳ Chính, mà còn có thể nhìn thấy trước quy hoạch và phát triển của trường chỗ lão lãnh đạo.

Giải thích thế nào được đây? Giống như một sinh viên làm thêm trong trường, mỗi tháng nhận được 300 tệ.

Nhưng có người sẵn sàng trả cho trường học 600 tệ một tháng để nhận lấy cơ hội làm công việc này.

Đối với thái độ tích cực của Trân Trứ, Kỳ Chính mỉm cười: "Lão lãnh đạo không phải ngày nào cũng viết báo cáo, em cũng không cần phải tới đây hằng ngày. Em điền một chút thông tin vào đây, tôi sẽ nói người đến xử lý, có nhiệm vụ đến đây giải quyết tốt là được.'

Thế là, Trần Trứ để lại thông tin liên lạc, đồng thời nhận được việc làm thêm đầu tiên sau khi trùng sinh.
Bình Luận (0)
Comment