Chương 81: Tháng tư gieo hạt, tháng 10 thu hoạch
Chương 81: Tháng tư gieo hạt, tháng 10 thu hoạchChương 81: Tháng tư gieo hạt, tháng 10 thu hoạch
- Lời của dịch giả, đã trải qua thời gian ở cùng nhau, đối với bạn bè sẽ bỏ xưng hô kiểu khách sáo cậu tớ nhá mọi người. Mày tao cho nó thân thiết. Hết lời của dịch giả.
Lưu Kỳ Minh có thể chủ động lên tiếng chúc mừng, chứng minh cậu ta chỉ hơi chút trâm mê chức quyền, nhưng thật ra lòng dạ cậu ta vẫn đủ chứa sự thật bại.
Đương nhiên Trân Trứ sẽ không vì bản thân dùng chút thủ đoạn trong quá trình này mà áy náy.
Đây có là gì, mình còn chưa sử dụng đến mối quan hệ đấy.
Nếu lão Lưu muốn bước lên con đường quan trường?
Vậy đầu tiên hắn để cho cậu ấy biết một câu, đó là mặc dù có lãnh đạo ủng hộ, nhưng trong quá trình cạnh tranh vẫn nhận về ấm ức..
"Lão đại, mày còn nhớ rõ thời điểm khai giảng, tao từng nói với mày câu gì không?”
Trân Trứ đột nhiên hỏi.
"Câu gì?"
Lưu Kỳ Minh đã quên từ lâu rồi.
Trân Trứ thản nhiên, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: "Lúc đó, tao nói, nếu mày muốn lựa chọn con đường điều động sinh, thì vị trí lớp trưởng hay bí thư đều là cán bộ lớp. Nên trong quá trình chọn danh sách thì chẳng chênh lệch gì."
"Giờ khó mà nói trước lắm."
Lúc này, Lưu Kỳ Minh có cảm giác mình đã hiểu, thì ra lão Lục đã sớm bóng gió nói với mình, chẳng lẽ ngay từ đầu cậu ấy đã âm thầm muốn cạnh tranh vị trí lớp trưởng?
Nếu vậy, cậu ta thật sự quá giỏi rồi.
"Hôm nay bâu ra lớp trưởng, tao đoán không lâu nữa sẽ bầu cử bí thư."
Trân Trứ mách nước cho Lưu Kỳ Minh: "Mày lợi dụng khoảng thời gian này, thể hiện một chút, phải đoàn kết các bạn nữ trong lớp. Tao sẽ uyển chuyển nói với phụ đạo viên, nên mức độ khó khăn cũng không lớn lắm."
"Nhận sự ủng hộ từ các bạn nữ?"
Lưu Kỳ Minh nhíu mày: "Lão Lục à, tao không đẹp trai như mày, thì các bạn nữ lấy gì ủng hộ tao?"
Trân Trứ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng, sau đó nhìn thái độ lo lắng của lão Lưu. Tên bạn cùng phòng này cũng thay đổi thái độ nhanh thật đấy, bây giờ nịnh nọt cũng dần có trình độ hơn rồi đó.
Nhưng Trần Trứ có tính toán của riêng mình, hắn hi vọng Lưu Kỳ Minh sẽ thuận lợi nắm giữ chức bí thư này, nên nói: "Tao với các bạn nữ quan hệ không tệ, sẽ tìm cơ hội nói giúp mày một câu.'
"Cảm ơn lão Lục."
Lần này, Lưu Kỳ Minh thật lòng cảm ơn, sau đó cẩn thận hỏi: "Vậy tiếp theo mày sẽ vào hội học sinh sao? Thời điểm tuyển mới sắp bắt đầu, bộ tuyên truyền và điều tra nghiên cứu của hội học sinh dự định tuyển 4 sinh viên mới."
Phía đông không sáng, phía tây sáng, bên này mất mặt, có thể tìm lại ở bên kia, đại trượng phu co được dẫn được.
Nhưng Trần Trứ cảm thấy hội học sinh lựa chọn người đòi hỏi quá nhiều, hắn không muốn chờ đến năm thứ hai, năm thứ ba mới cầm về chức bộ trưởng.
Nhưng ngoài mặt, Trân Trứ không dứt khoát từ chối ý tốt của lão Lưu, nên mỉm cười nói: "Có cơ hội sẽ thử một chút. Vậy cám ơn mày trước."
Tới bây giờ, Trân Trứ cảm thấy việc trấn an Lưu Kỳ Minh đã ổn rồi, thì muốn quay trở lại phòng ký túc.
Có điều, Lưu Kỳ Minh giống như nhớ ra một người, không nhịn được hỏi: "Còn Khang Lương Tùng cũng thất bại, giờ phải làm gì với cậu ta."
'A Lương...'
Trân Trứ suy nghĩ chút rồi nói: "Trí thông minh trong vấn đề học tập của cậu ta rất nổi bật, nhưng không thích hợp làm quan hay kinh doanh. Cứ để cậu ta học tập nghiên cứu thôi, dù gì thế giới cũng cần những người như vậy."
Trân Trứ nhìn nhận rất chuẩn, nên Lưu Kỳ Minh gật đầu: "Chỉ sợ bản thân cậu ta không nhìn rõ mình thôi.'
Trân Trứ không trả lời, nếu bản thân mình còn không biết, thì đành phải ngã mấy lần mới tỉnh ra được.
Thất bại càng nhiều, thì lớp giáp bảo vệ mới ngày càng dầy hơn.
Trân Trứ trở vê phòng ký túc xá, tắm rửa một cái. Bởi vì ngày mai chủ nhật được nghị, nên từ giờ mọi người có thể hoạt động tự do.
Tắm xong, Trần Trứ thay một bộ quần sao trông ưa nhìn.
Vu Dự thấy cảnh này thì lên tiếng trêu: "Lại chuẩn bị đi tìm bạn gái cùng nhau ăn cơm sao?”
Trân Trứ mỉm cười không nói gì. Hắn không có ý định tìm bất kỳ cô gái nào, với lại Quảng Mỹ vẫn còn trong thời gian huấn luyện quân sự mà.
Sau khi Trần Trứ ra ngoài, Vu Dự thầm khen Trần Trứ quả là người con trai tốt.
Hắn không hề quan tâm đến ánh mắt người ngoài, vẫn vui vẻ cùng cô gái mập lùn đến nhà ăn, cùng nhau đi dạo, có khi còn thân mật xoa đầu người ta.
Thực tế, tất cả mọi người trong phòng ký túc đều không hỏi về cô gái kia, bởi cả đám lo lắng Trân Trứ nghĩ mọi người đang chê cười mình.
"Nhưng bạn gái lão Lục chơi thân với Tống Thì Vị đấy."
Đường Tuấn Tài mỉm cười: "Nếu có cơ hội ăn cơm cùng đóa hoa Lĩnh Viện, thì mày có chịu đựng một cô gái như vậy không?"
Vu Dự nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói: "Chắc chắn là không rồi. Không phải tao chê cô gái kia xấu, nếu gây một chút chắc cũng ưa nhìn. Nhưng Hiện tại, cô ấy quá béo, cũng không biết Trần Trứ hôn nhau kiểu gì? Có giống đang ăn đồ ăn không?"
"Vậy mày phải đi hỏi thẳng lão Lục, học hỏi chút kinh nghiệm rồi."
Đường Tuấn Tài cười nhạo.
Lúc trước, thằng này láo nháo muốn đổi vị trí với Trân Trứ, không ngờ bị Trần Trứ cho một đòn phủ đầu. Cho nên, bây giờ cậu ta nhìn thấy Trần Trứ cũng hơi rén, nhưng nếu Trân Trứ không ở trong phòng, thì tên này có thể công kích một hai câu.
"Nói cái gì đó?"
Lưu Kỳ Minh tỏ vẻ không vui: "Chẳng phải chúng ta đã thống nhất, không nói đến nhan sắc bạn gái lão Lục trong phòng ký túc rồi sao? Vậy mà giờ mọi người ở đây nói tới nói lui chủ đề này làm gì?"
Vu Dự nói một câu xin lỗi, còn Đường Tuấn Tài xoay người tiếp tục nghiên cứu Powerpoint. Còn lúc này, Trần Trứ đã đi xuống lầu rồi.
Hắn dự định đến thăm chủ nhiệm khóa Tào Kinh Quân.
Đương nhiên, mục tiêu của hắn không chỉ có lão Tào, mà vì khoa trưởng quản lý dự toán Kỳ Chính của Trung Đại.
Trước đó, kể cả Trần Trứ nghèo rớt mùng tơi, ăn chực khắp nơi cũng ép bản thân không được dùng mối quan hệ này. Mãi cho đến khi hắn dành được vị trí lớp trưởng mới nghĩ đến.
Chủ yếu, hắn tính toán thế này.
Đầu tiên, học sinh trước kia của mình trở thành lớp trưởng đại học, thì vị giáo viên ấy sẽ nghĩ quảng thời gian học đại học của em ấy không uổng công rồi, trong lòng tất nhiên vui mừng.
Thứ hai, cân một lý do.
Cũng giống như lần đầu Trần Trứ đến gặp Tào Kinh Quân, hắn lấy lý do điểm số vừa công bố, nhờ thầy Tào giúp đỡ phân tích tình hình tuyển sinh trong tỉnh.
Lần này, Trân Trứ dùng lý do thầy Tào, em vừa được bầu làm lớp trưởng, nhưng bản thân em chưa từng làm qua vị trí cán bộ lớp, nên muốn gặp thầy xin ít kinh nghiệm. Phải làm như thế nào để trở thành một lớp trưởng ở đại học?.
Người Trung Quốc thường hay khách sáo, nếu Trần Trứ đi qua nói chuyện trực tiếp, thì vó vẻ hơi đường đội.
Cho nên hắn nhất định phải tìm được lý do hợp lý, dù cả hai bên đều biết lý do này chỉ có tác dụng ngụy trang.
Tình huống này người làm cơ quan nhà nước, hoặc công tác đảng đều phải học.
Nếu sinh viên hiểu và áp dụng nó vào cuộc sống, chắc chắn làm việc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Trân Trứ là sinh viên, cho nên khi hắn dùng lý do này gọi điện cho Tào Kinh Quân, lão Tào lập tức nói:
"Em trở thành lớp trưởng sao, em giỏi thật đấy. Hôm nay vừa hay là thứ bảy, tôi không có việc gì, em qua đây đi. Trước đó, tôi gặp chủ nhiệm cũ của em, cô ấy còn phàn nàn, không biết em và Tống Thì Vi học đại học sẽ thế nào?"
"Ha hả."
Trân Trứ cười to. Hắn nghĩ thâm, mình và Tống Thì Vi phát triển cũng được.
Cô ấy không phụ sự kỳ vọng của mọi người đã trở thành đóa hoa Lĩnh Viện, thậm chí không có gì bất ngờ xảy ra sẽ trở thành hoa khôi của trường đại học.
Mình cũng đang hướng tới mục tiêu.
Nhìn cả hai đều có tương lai sáng lạn.
Có điều, trước khi cúp điện thoại, lão Tào dùng giọng nghiêm nghị nói: "Nhớ không được mang gì theo, nếu không tôi thật sự khó chịu đấy."
Lần trước, Trần Trứ biếu mình một hộp đại hồng bào vô cùng đắt đỏ. Nên mỗi lần Tào Kinh Quân uống một ngụm đều sẽ nhớ tới đứa học sinh này, có điều từ đó ông cũng dần nghĩ ra, Trần Trứ đến tìm mình không phải nhờ phân tích hình đại học trong tỉnh.
Thi được 652 điểm thì phân tích cái gì nữa chứ, nhắm mắt cũng được tuyển vào Trung Đại.
Nhưng cụ thể chuyện gì, thì lão Tào không hiểu, cho nên ông không cho phép Trần Trứ cầm theo vật gì đến nữa.
Bởi vì, ông sợ Trần Trứ đưa ra yêu cầu gì quá đáng, khiến mình không thể đáp ứng được.
Cũng không lâu lắm, Trần Trứ đã đến văn phòng của trường cấp ba Chấp Tín. Nhưng hắn cũng không hoàn toàn nghe lời, mà mua một quả dưa hấu tới.
Tào Kinh Quân nhìn thấy dưa hấu thì lắc đầu không nói gì, mà quay qua hỏi Trần Trứ trải qua thời gian ở đại học cảm thấy thế nào.
Trân Trứ kể lại quá trình chọn lớp trưởng, cố gắng lược bỏ bớt vấn đề liên quan đến Lưu Kỳ Minh và Khang Lương Tùng.
Lão Tào nghe đến đâu, sẽ đưa ra ý kiến đến đó, kể cả giảng dạy phải làm gì để trở thành lớp trưởng tốt.
Trân Trứ cẩn thận lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi vài câu, tỏ thái độ mình vẫn đang nghi nhớ.
Tào Kinh Quân biết hoàn cảnh gia đình Trân Trứ, cha là công chức, mẹ là bác sĩ. Loại gia đình này mặc dù không giàu có, nhưng cũng không có tiên, nên bản thân không cần suy nghĩ quá nhiều.
Sau đó, ngay tại thời điểm nhạy cảm, Trần Trứ mỉm cười nói: "Thây Tào, thật ra bây giờ em thuộc dạng sinh viên nghèo khó. Bởi vì trước khi lên đại học, em quyết định không xin cha mẹ bất kỳ đồng tiền nào, ngay cả tiền học phí cũng là vay theo dạng hỗ trợ sinh viên."
"Cái gì?"
Tào Kinh Quân ngạc nhiên.
"Sự thật là vậy."
Trân Trứ bình tĩnh nói: "Bởi vì em muốn rèn luyện bản thân."
"Vậy sinh hoạt hàng ngày em vượt qua thế nào?"
Tào Kinh Quân hỏi rất tự nhiên.
Lần này, Trần Trứ nói thật: "Trước đó, em dùng số tiền bản thân tiết kiệm được, nhưng số tiền này rất nhanh đã dùng hết. Thây Tào, thây làm việc trong ngành giáo dục đã rất lâu, mối quan hệ cũng nhiều. Em có thể xin thây giúp một chuyện, là tìm cho em một việc làm thêm ở Trung Đại được không?”
Từ lần đầu biếu trà, tất cả mọi hành động của Trần Trứ đều làm nền cho câu hỏi này.
"Hả?"
Tào Kinh Quân giật mình. Mối quan hệ ở Trung Đại, để nhờ vả thì chỉ có mình Kỳ Chính.
Hình như Trần Trứ cũng biết chuyện này.
Sao có thể thế được, lão Tào cảm thấy không có khả năng. Ước hẹn với đại học diễn ra vào tháng 4, Trần Trứ sao có thể tính toán xa vậy được chứ? Tính toán mọi việc trước tận nửa năm?
Trong khoảng thời gian đó, thằng bé còn phải dồn hết tâm trí vào việc thi đại học nữa mà?
Cho nên, Tào Kinh Quân âm thầm phủ định khả năng này. Ông cho rằng, Trần Trứ nhất thời nhớ tới Kỳ Chính, cho nên đến đây xin mình giúp đỡ.
Thực tế thì sao? Từ ngay đêm đầu tiên Trần Trứ trùng sinh, khi hắn biết bản thân có thể thi đậu Trung Đại, thì hắn đã tính đến chuyện này.
Đương nhiên, không nhất định phải cần Tào Kinh Quân bắc cầu, mà có thể là Trương Kinh Quân hoặc Vương Kinh Quân nào đó. Nhưng, Trần Trứ nhất định sẽ tìm ra được một khe hở trong muôn vàn quan hệ, để tìm tới điểm này.