Chương 80: Lớp trưởng
Chương 80: Lớp trưởngChương 80: Lớp trưởng
"Chào mọi người, mình tên là Trân Trứ, người địa phương Quảng Châu..."
-Mình chưa từng có kinh nghiệm làm ban cán sự lớp, cho nên trước khi bước lên bục giảng, bản thân luôn thấp thỏm lo lắng..."
"Sau đó mình chợt nghĩ ra, kể cả mình có làm chỗ nào đó không tốt, cũng có mọi người chỉ cho mình, bởi vì mọi người đều là bạn cùng lớp, chứ không phải một người riêng lẻ..."
Bài phát biểu tranh cử vị trí lớp trưởng của Trần Trứ, không hề đao to búa lớn như Lưu Kỳ Minh, cũng chẳng phải mấy lời hứa suông như Khang Lương Tùng.
Hắn phát biểu giống như cuộc nói chuyện bình thường, nhẹ nhàng như bộc bạch nội tâm bản thân, không nhanh không chậm, không nóng nảy, và chứng tỏ đây là cách làm việc của mình, của Trần Trứ.
Bình tĩnh mà nhẹ nhàng.
Phù Thiến Linh khẽ vuốt cằm. Mặc dù cô xin nghỉ một năm sinh con trong quá trình học thạc sĩ, nhưng nói ngược nói xuôi thế nào cô chỉ hơn sinh viên có mấy tuổi.
Nếu đứng dưới góc độ sinh viên, cô cảm thấy bài phát biểu của Trần Trứ thâm nhập rất sâu vào lòng người.
Bài phát biểu của Lưu Kỳ Minh chẳng khác gì kể lại, thứ mà từ nhỏ đến lớn mọi người đã nghe chán rồi.
Còn bài phát biểu của Khang Lương Tùng, đơn giản kể ra nhưng thứ mà mình vượt trội.
Chủ nhiệm lớp Hứa Thanh Thành vốn chẳng có ấn tượng gì với Trần Trứ, đương nhiên cũng không ghét. Ông đợi Trần Trứ nói xong, vẫn hành động theo lẽ công bằng, tiến hành giơ tay bỏ phiếu.
Kết quả có tới 90% bạn cùng lớp giơ tay.
Cảnh tượng giơ tay này, chẳng khác gì binh sĩ giơ lên ngọn thương bén nhọn, kiên định đi theo một vị tướng quân nào đó.
Lão Hứa nhìn cảnh tượng này bỗng chốc giật mình, gần như không phải đếm, bởi vì số lượng ủng hộ chắc chắn vượt qua Lưu Kỳ Minh và Khang Lương Tùng.
Kể cả mấy bạn trong lớp từ trước tới này vẫn luôn thờ ơ, mặc kệ Trần Trứ làm nhiêu chuyện hay ít chuyện, đối với bọn họ chẳng quan trọng.
Nhưng bên cạnh họ luôn có bạn cùng phòng, dưới sự khích lệ của mấy người, bọn họ thản nhiên giơ tay lên.
Khang Lương Tùng do dự một chút, vậy mà cũng giơ tay lên. Không phải cậu ta ủng hộ Trần Trứ, mà vì con chó Lưu Kỳ Minh kia nhiều hơn mình hai phiếu.
Kẻ thù của kẻ thù là bạn, dù sao bản thân cũng không được, vậy mình hùa theo cho Lưu Kỳ Minh xấu hổ chơi.
Lưu Kỳ Minh thì sao? Từ lúc Trân Trứ bước lên bục giảng, bản thân cậu ta như bước vào giấc mộng.
Đấn lúc Trần Trứ phát biểu xong, cậu vẫn trong giai đoạn hồi phục.
Thế nhưng, vừa rồi Trân Trứ bầu cho mình một phiếu. Cậu ta còn đang do dự, thì mấy đứa bạn cùng phòng đồng loạt nhìn cậu, khiến lão Lưu vẫn lựa chọn giơ tay lên.
Cuối cùng, phụ đạo viên Phù Thiến Linh đếm được:
Trong lớp có 35 người, thì 34 người giơ tay tán thành.
Người duy nhất bỏ quyền, chỉ còn lại bản thân Trần Trứ.
Điều này thực sự quá đặc biệt, nếu đám con trai bỏ phiếu hết đã đành.
Không ngờ tất cả các bạn nữ cũng đồng ý, chuyện này nằm ngoài suy nghĩ của mọi người.
Thời điểm, Trần Trứ được bầu làm lớp trưởng, thế mà chỗ các bạn nữ a lên một tiếng, thái độ còn vui hơn cả bạn thân được bâu.
Còn với Trần Trứ, chuyện khiến hắn ngạc nhiên là tất cả đám con trai đều bầu cho mình. Nhưng hắn suy nghĩ một chút cũng hiểu ra:
Có một số bạn học chẳng quan tâm đến việc bỏ phiếu, nhưng thấy bạn của mình đều giơ tay hết, mà mình không làm gì, thì sau này Trân Trứ sẽ nghĩ mình có ý kiến với cậu ta hay không?
Thế là, dưới tình huống bắt buộc, vẫn giơ tay ủng hộ mình.
Kết quả này, thực sự khiến giáo viên Hứa Thanh Thành ngây người một lúc thật lâu.
Tất nhiên giáo sư Hứa không phải người ngu, ông biết thời gian qua ông đã bỏ lỡ việc gì đó, hoặc mình đang bị lừa gạt, bởi vì ánh mắt quân chúng luôn sáng như đuốc.
Chuyện này cực kỳ giống trong thể chế, vị lãnh đạo nào đó ưng ý một đồng chí, muốn người này đảm nhiệm vị trí nào đó.
Nhưng bản thân ông không muốn độc đoán quyết định, thể là tổ chức bỏ phiếu tuyển cử, qua đó thể hiện nguyên tắc tính công bằng dân chủ. Đồng thời ông cũng để một đồng chí khác bình thường chẳng có tiếng tăm gì vào danh sách tuyển cử.
Nhưng kết quả, đồng chí bình thường kia lại nhần được số phiếu bâu 100%.
Loại chuyện này bên trong thể chế rất ít xảy ra, nếu xảy ra thì chứng tỏ buổi tổng tuyển cử xảy ra vấn đề.
Sau khi bầu lớp trưởng kết thúc, giáo sư Hứa và Phù Phiến Linh nói Trần Trứ ở lại một chút.
Mặc dù lão Hứa còn nhiều nghi vấn, nhưng ông là giảng viên hướng dẫn nghiên cứu sinh, lại là một phó giáo sư, tất nhiên sẽ không so đó tính toán với một sinh viên năm nhất như Trần Trứ. Ông chỉ đơn giản căn dặn Trần Trứ hoàn thành tốt trách nhiệm của một người lớp trưởng.
Sau đó, ông mỉm cười nói: "Lớp trưởng ở Lĩnh Viện so với các lớp khác không giống nhau, cấp bậc cao hơn một chút."
"Giảng giải cho mình nghe một chút dây mơ dễ má trong này sao?"
Trân Trứ nghĩ thầm, nhưng vẫn bình tĩnh bày ra thái độ nghiêm túc lắng nghe.
"Lĩnh Viện là học viện đứng đầu khu vực phía Nam của Trung Đại, nên trường của chúng ta có rất nhiều giáo sư, thỉnh giảng là người quản lý, thậm chí là người sáng lập ra công ty lớn."
Hứa Thanh Thành nói tiếp: "Xí nghiệp tư nhân có Thuyết Mỹ, Phú Lực. Còn công ty nhà nước như Điện Lực Nam Phương, Trung Tín, Quảng Dược... những công ty này sẽ thường xuyên cử lãnh đạo tới giảng bài. Lĩnh Viện cũng là căn cứ để bọn họ tuyển chọn nhân tài."
Trân Trứ gật đầu hiểu được chuyện này. Thời điểm doanh nhân đã tích lũy đến trình độ nhất định, khi đó họ sẽ cần một chút thân phận xã hội để mạ vàng bản thân, cho nên trở thành giáo sư danh dự hoặc giáo sư thỉnh giảng là vị trí vô cùng thích hợp.
Trường học thì sao, tất nhiên sẽ nhận được tài trợ từ những xí nghiệp này.
Mặc khác, nhưng doanh nhân này đều phấn đầu từ hai bàn tay trắng đi đến thành công, nên bọn họ lên lớp giảng dạy sẽ không máy móc, vừa mở miệng sẽ nói: 'Hôm qua, công ty chúng tôi vừa mới đàm phán thành công một hợp đồng 50 triệu, nhưng giai đoạn trước đó gặp phải một vài chuyện khó khăn, mời các bạn sinh viên dùng để nghiên cứu.'
Bọn họ đưa ra những ví dụ thực tế.
Những bài giảng này so với những bài giảng của giảng viên trên Powerpoint thì thu hút sự hứng thú của viên hơn gấp bao nhiêu lần.
Đương nhiên, bên trong Lĩnh Viện có rất nhiều giáo sư, đều mang hàm phó giáo sư hoặc giáo sư, nên rất nhiêu doanh nghiệp mời đến làm cố vấn cho bọn họ.
Viện trưởng Lĩnh Viễn Trung Đại thậm chí còn thành lập công ty 'Công ty trách nhiệm hữu hạn quản lý và đầu tư Trung Đại'. Công ty này giống như quyển bách khoa toàn thư, có nhiệm vụ đầu tư và cố vấn quản lý cho các công ty khác.
Nếu sinh viên lập nghiệp, sau đó đạt được thành tích nhất định, bọn họ nhất định sẽ giúp đỡ ủng hộ.
Với mạch quan hệ giữa những người này, tất nhiên lớp trưởng Lĩnh Viện sẽ nhận nhiều ưu đãi kiểu nhà ở ven hồ được hưởng ánh trăng ' vậy.
Hay đơn giản như việc những người này tới lớp giảng dạy, thì bước đầu tiên là thư ký của bọn họ sẽ liên lạc trước, và người đầu tiên được liên lạc chính là lớp trưởng.
Sau này tốt nghiệp, thậm chí là khởi nghiệp chỉ cần vài mối quan hệ hời hợt cũng có tác dụng thật lớn.
"Cám ơn giáo sư Hứa đã dạy bảo."
Trân Trứ vẫn bình tĩnh nói: "Em nhất định sẽ cố gắng trở thành lớp trưởng hợp cách, có trách nhiệm với tập thể lớp, hỗ trợ phối hợp với phụ đạo viên và giảng viên của lớp, giúp đỡ quan tâm các bạn cùng lớp."
"Ừ"
Hứa Thanh Thành gật đầu: "Vậy em đi trước đi, có việc gì nhớ gọi cho thầy."
Sau khi Trần Trứ rời đi, Hứa Thanh Thành và Phù Thiến Linh mới cùng nhau trở về văn phòng.
Đột nhiên, lão Hứa giống như vô tình hỏi: "Tiểu Phù, trước đó em biết Trần Trứ rồi sao?”
"Sáng nay em mới vừa biết tên cậu bé này."
Phù Thiến Linh thật thà trả lời.
Hứa Thanh Thành quay đầu lại, nhìn Phù Thiến Linh.
"Bác sĩ phòng y tế khu nam, cũng chính là sinh viên tốt nghiệp trường chúng ta. Cô ấy là bạn của em, sáng nay em đến hỏi cậu ấy vài vấn đề liên quan đến bệnh mẩn ngứa của trẻ nhỏ."
Phù Thiến Linh giải thích: "Vừa đúng lúc, em gặp được một nữ sinh lớp chúng ta bị cảm nắng, cho nên em cùng với người bạn kia chăm sóc cô bé ấy."
"Có chuyện này nữa à?”
Hứa Thanh Thành đẩy kính mắt lên nói, vì chưa có ai trao đổi với mình vấn đề này.
"Chắc sự việc quá gấp, nên chưa kịp báo cáo."
Phù Thiến Linh tiếp tục nói: "Các em ấy còn chưa biết em, cho nên vừa nghỉ ngơi, vừa nói về sự việc ở chỗ huấn luyện quân sự. Hai cô ấy nói chuyện mà không ngừng nói về cái tên 'Trâần Trứ'. Nhưng trong buổi bầu cử chiều nay em lại không thấy tên cậu ấy trong danh sách của thầy, khiến trong lòng có chút khó hiểu."
"Lúc đó, em nhìn thấy Lưu Kỳ Minh và Khang Lương Tùng nhận được chưa tới nửa số phiếu."
Phù Thiến Linh mím môi nói: "Nếu dựa theo điều lệ tuyển cử nhất định bị loại, cho nên em dứt khoát đưa ra đề nghị."
"Các em ấy khen Trân Trứ thế nào?" Hứa Thanh Thành nghĩ một chút rồi hỏi.
Phù Thiến Linh nói: "Các em ấy nói, rất nhiều chuyện trong lớp là do Trần Trứ làm, nhưng công lao đều đổ về Lưu Kỳ Minh và Khang Lương Tùng. Hai em ấy nói dù ai trong hai người lên làm lớp trưởng, thì nhất định sẽ phản đối."
Hứa Thanh Thành im lặng một lúc, bước đi được vài bước mới thở dài nói: "Cho nên, lãnh đạo nhà trường đưa ra quyết định quả nhiên sáng suốt. Phụ đạo viên không thể chênh lệch tuổi tác quá nhiều đối với sinh viên, như vậy mới không tạo thành ngăn cách. Ở tuổi của chúng tôi, không thể nào tiếp xúc quá gần để hiểu các bạn ấy được."
"Là do giáo sư Hứa quá bận thôi, cũng giống như ông chủ của em. Năm đó, em học nghiên cứu sinh, ông chủ của em chỉ ngủ vài giấc nhỏ, nhưng có khả năng thức đêm còn giỏi hơn mấy người trẻ tuổi bọn em."
Phù Thiến Linh đẩy cho lão Hứa một cái thang, sau đó nói tiếp: "Em cùng hai bạn nữ kia trò chuyện một chút, bởi vì hai em ấy không hiểu mức độ theo đuổi vinh dự của thầy huấn luyện. Em cũng giải thích cho các em ấy hiểu..."
Trân Trứ trở lại phòng ký túc, những bạn cùng phòng khác không nói gì, vì cả đám đang la hét vui mừng vì có thể tách rời bộ quân phục này rồi.
Hôm nay là ngày kết thúc khóa học quân sự, tiếp theo là những tiết học chính thức. Nhưng mai là chủ nhật, nên mọi người sẽ có một ngày nghỉ.
Ngày mai, Hoa Công cũng sẽ kết thúc việc học quân sự trong buổi sáng, nên Mưu Giai Văn với Hoàng Bách Hàm muốn tới thăm Trung Đại.
Trân Trứ tỏ thái độ nhiệt liệt hoan nghênh, bởi vì hắn có thể vay tiền Hoàng Bách Hàm rồi.
Còn Quảng Mỹ và Quảng Đại phải đến buổi chiêu mới kết thúc huấn luyện quân sự, cho nên hắn dự định ăn đêm cùng với mấy người Du Huyền.
Trân Trứ rửa mặt, vỗ võ vai Lưu Kỳ Minh đang khá uể oải, ra hiệu cậu ta ra ngoài ban công với mình.
Bắt đầu hai người đều không nói chuyện, Lưu Kỳ Minh ngẩn người nhìn về phía bầu trời.
Ánh chiều ta xuyên qua từng đám mây. Vốn dĩ những đám mây chẳng có gì đáng nhìn, nhưng chỉ cần dụi mắt một chút, sau đó chăm chú nhìn vào lại thấy nó còn hùng vĩ hơn rất nhiêu so với Bạch Vân Sơn.
Vì sao trước đó mình không nhìn thấy?
Luôn nghĩ rằng chỉ có mình mình trên ngọn núi này?
"Chúc mừng cậu Trần Trứ."
Lưu Kỳ Minh giống như nghĩ ra. Thật ra, khi cậu ta nhìn thấy kết quả của đợt bâu cử này, đột nhiên bản thân hiểu ra câu nói Một nghề cho chín còn hơn chín nghề'. Mình quá nôn nóng đứng vững gót chân ở hội học sinh, mà không bỏ nhiều công sức trong các việc của lớp, cho nên ngày hôm nay cũng là bài học cho mình.