Chương 79: Phó phòng cấp tỉnh ngoài 30 tuổi
Chương 79: Phó phòng cấp tỉnh ngoài 30 tuổiChương 79: Phó phòng cấp tỉnh ngoài 30 tuổi
Cô gái đến từ Thanh Hải này tên là Kiều Hân. Cô thuộc nhóm học sinh đền từ những huyện thị xa xôi, nên đột nhiên đến sống ở thành phố lớn rất cần thời gian thích nghi.
Không chỉ vấn đề sinh lý và còn cả vấn đề tâm lý nữa.
Trân Trứ nghe được động tĩnh thì vội vàng chen vào, lúc này Kiều Hân đang nằm trong ngực cô bạn cùng phòng.
Hai mắt cô khẽ run rẩy, sắc mặt bờ môi tái nhợt, cách đó không xa còn một đống đồ cô vừa nôn mửa.
"Làm sao đây?”
Thầy huấn luyện cũng trợn tròn mắt lo lắng.
Đội hình diễu hành quan trọng nhất là đều nhịp, nên ông huấn luyện lớp kinh tế của Lĩnh Viện theo đội hình 5 nhân 7 trong 10 ngày qua, nên hiệu quả rất được.
Hiện tại thiếu mất một người, tất nhiên một vị trí lập tức bị trống.
Mặc kệ vị trí ở bên ngoài hay trung tâm đội hình cũng không thể hoàn hảo bằng đội hình đầy đủ.
"Đưa tới phòng y tế."
Trân Trứ nhìn thấy tình huống Kiều hân, lập tức đưa ra quyết định.
"Vậy buổi diễu hành làm sao bây giờ? Chuẩn bị đến lượt chúng ta rồi."
Lưu Kỳ Minh do dự.
Kiêu Hân không có mắt, đội hình của lớp sẽ không đủ nhân số, có thể ảnh hưởng đến hình tượng tập thể lớp hay không?
Khang Lương Tùng kéo Trần Trứ qua một bên, nhỏ giọng nói: "Hôm qua, chủ nhiệm lớp còn nói trong nhóm, hi vọng hoạt động hôm nay thuận lợi đấy."
Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc sẽ phải quyết định lớp trưởng. Nên hai người cạnh tranh này không muốn phá sinh chuyện gì bất thường, ảnh hưởng tới vị trí của mình trong lòng chủ nhiệm lớp.
"Hai người này đam mê làm quan đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi đó."
Trân Trứ mắng thâm. Nếu nói về làm quan, hai người các cậu đối với tôi còn không bằng đứa học sinh tiểu học, sau này dạy dỗ hai người cẩn thận mới được.
Quan trọng nhất là thây huấn luyện, hình như ông không muốn đưa đến phòng y tế cho lắm.
Bởi vì ông cảm thấy nhiều ngày huấn luyện sắp thành công dã tràng rồi.
Nguyên nhân thứ hai là trong đời sống quân ngũ, quá trình huấn luyện bị cảm nắng là vấn đề nhỏ, nghỉ ngơi một chút là được.
Thầy huấn luyện ngồi xuống trước mặt Kiều Hân, dùng hai tay ấn vào hổ khẩu của cô.
Hổ khẩu thường được gọi là huyệt Hợp Cốc, ấn vào đúng là giúp giải cản điều hòa thân nhiệt, làm dịu cảm giác cảm nắng như chóng mặt buồn nôn.
Không lâu sau, Kiêu Hân từ từ mở mắt ra, lập tức bạn cùng phòng đưa qua cho cô một cốc nước khoáng, dần dần trạng thái cũng tốt lên.
Nhưng bạn cùng phòng mới dìu cô bước được hai bước, đột nhiên chân mềm nhữũn, lại khụy xuống lần nữa, cũng may bạn cùng phòng kịp thời đỡ được.
Rõ ràng, cô cân phải nghỉ ngơi.
Thầy huấn luyện chỉ đành báo cáo với chỉ huy, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Sinh viên gì vậy chứ, tố chất thân thể thực sự quá kém. Thời điểm mình mới tham gia huấn luyện còn mệt hơn cái này gấp trăm lần, vẫn có thể cố gắng vượt qua."
Kiêu Hân nghe được, vốn nét mặt đã tái nay càng nhợt nhạt hơn.
Trân Trứ đi qua, vặn nắp mở chai nước khoáng ra hiệu cô uống thêm ngụm nữa, mỉm cười nói: "Đừng nghe thầy ấy nói lung tung, mẹ mình là bác sĩ. Mẹ nói, người mệt phải được nghỉ ngơi, không phải áy náy cái gì cả, tuyệt đối không nên gắng gượng."
Mấy người bạn cùng lớp xung quanh, nghe Trân Trứ nói đều mỉm cười, đồng thời đua nhau lên tiếng an ủi Kiều Hân.
Lúc này, Kiêu Hân mới cầm chai nước khoáng, uống một ngụm rồi nhỏ giọng nói: "Cám ơn."
Lúc này, chỉ huy của thây huấn luyện đi tới.
Mỗi lớp trong Lĩnh Viện đều có người huấn luyện riêng, nhưng cũng có thủ trưởng phụ trách toàn bộ học viện. Ông nghe nói có nữ sinh bị cảm nắng nên vội vàng đến kiểm tra.
Trân Trứ nói với Lưu Kỳ Minh và Khang Lương Tùng: "Kiều Hân không thể tham gia diễu hành, các cậu nhanh đi nói với thủ trưởng, để ngài ấy thông cảm cho lớp chúng ta."
Lưu Kỳ Minh và Khang Lương Tùng đều ngây người ra, bởi cả hai chẳng biết mở miệng thế nào. Nhưng các bạn học không ngừng thúc giục, nên Lưu Kỳ Minh đành nghiến răng đi qua.
Theo bản năng, Khang Lương Tùng cũng lẽo đẽo theo sau, nhưng bất ngờ quay lại nhìn Trần Trứ.
Đột nhiên, cậu ta nhận ra có chỗ nào đó không thích hợp.
Thế nhưng rất nhanh hai người đã quay trở lại, Lưu Kỳ Minh lắc đầu: "Thủ trưởng nói chỉ bị cảm nắng, nên ngài ấy bảo vấn đề không lớn. Dù sao đều là người trẻ, gặp một chút khó khăn liền dễ dàng từ bỏ vậy sao? Ngài ấy đi lấy một chai điện giải, còn nói chúng ta chuẩn bị cho buổi diễu hành." "Ồ? Sao có thể vậy được..."
"Kiều Hân không đi được, vì sao còn muốn cậu ấy ra sân..."
"Kiều Hân, cậu có thể..."
Ngay lập tức, có người phàn nàn về thầy huấn luyện, cũng có người hỏi thăm Kiêu Hân.
Trân Trứ suy nghĩ chút, rồi đột nhiên đứng lên đuổi theo thủ trưởng phụ trách huấn luyện quân sự của học viện.
Cũng không biết hắn nói gì, rõ ràng chỉ không tới một phút, nhưng khi Trân Trứ trở về đã nói với Kiều Hân và bạn cùng phòng: "Hai người đi phòng y tế đi, thủ trưởng đồng ý rồi."
"Đồng ý?”
Lưu Kỳ Minh không tài nào tin được, rõ ràng vừa rồi mình đã nói cạn cả nước bọt mà thủ trưởng chẳng thèm quan tâm đến mình.
Sao Trần Trứ chỉ nói vài câu đã giải quyết được?
"Cậu nói gì vậy?”
Lưu Kỳ Minh tò mò.
Trân Trứ mỉm cười nói: "Mình nói học sinh bị cảm nắng đến từ Thanh Hải, vùng dân tộc thiểu số. Nếu bởi vì cảm nắng mà gây ra một vài vấn đề phía sau, đừng nói Lĩnh Viện, ngay cả Trung Đại cũng khó mà chịu nổi."
"Chỉ vậy thôi à?"
Lưu Kỳ Minh cái hiểu cái không. Hiện tại, cậu ta vẫn còn chưa hiểu khẩu hiệu 'đoàn kết dân tộc cao hơn mọi thứ, nhưng vị thủ trưởng kia chắc chắn hiểu rất rõ khẩu hiệu này.
"Vậy Kiêu Hân là dân tộc nào?”
Trong trí nhớ của Lưu Kỳ Minh, đúng là cô ấy đến từ Thanh Hải, nhưng cậu ta nghĩ mãi mà không rõ cô ấy có phải dân tộc thiểu số hay không?
"Mình không biết, có lẽ không phải dân tộc thiểu số”"
Trân Trứ thản nhiên nói: "Nhưng, ai quan tâm mà đi điều tra chứ?"
Lưu Kỳ Minh nhịn không được ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy nét mặt Trần Trứ như mỉm cười, lại giống như mọi chuyện diễn ra vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay của hắn.
"Hiện tại, lớp chúng ta chỉ còn 33 người."
Khang Lương Tùng lập tức nói ra tình hình cấp thiết hiện tại: "Chỉ còn 20 phút nữa chúng ta sẽ vào sân diễu hành, phải giải quyết thế nào đây?"
33, quả thật là con số không dễ xếp đội hình, chẳng lẽ xếp thành đội hình 11 nhân 3, vậy trông sẽ rất khó coi.
Trân Trứ suy nghĩ một chút, rồi đưa ra ý kiến cho Lưu Kỳ Minh và Khang Lương Tùng nghe: "Hai người chọn một người dẫn đội, còn lại 32 người sẽ xếp theo đội hình 4 nhân 8 là được rồi."
"Chọn người dẫn đội?"
Mắt Lưu Kỳ Minh và Khang Lương Tùng đột nhiên sáng lên.
Người dẫn đầu lớp đi phía trước, có nghĩ thế nào cũng giống như biểu tượng của sự vinh dự.
Thế là, hai người trong khoảng thời gian này luôn đấu đá nhau, lập tức náo loạn rùm beng hết cả lên.
"Hai đào giết ba sĩ, mưu kế đơn giản vậy mà không hiểu?"
Trân Trứ nghĩ thầm, vị trí dẫn đội kia là Đàơ, Lưu Kỳ Minh và Khang Lương Tùng muốn tranh 'Đào này, mà ngay trước mặt các bạn cùng lớp cãi nhau, mất đi tất cả hình tượng xây dựng được suốt thời gian qua.
Quan trọng nhất là, quả đào này không dễ nuốt chút nào.
Mặc dù, cuối cùng Lưu Kỳ Minh dựa vào dáng người cao hơn, lấy được vị trí dẫn đội.
Nhưng do đội hình đột ngột thay đổi, khiến mọi người còn chưa quen thuộc. Nên so với những đội ngũ ngăn nắp chỉnh tê của các lớp khác, thì lớp kinh tế trước mặt các vị lãnh đạo thật sự rất đáng xấu hổ.
Nên vị trí lĩnh đội kia, tất nhiên trở nên khó nhìn.
"Mấy người trẻ tuổi, mấy nhóc đã biết trình độ lãnh đạo phó phòng của tỉnh khi mới ngoài ba 30 tuổi có trình độ nào chưa?"
Trần Trứ mỉm cười, trừ việc mình không biết yêu ra, cái gì cũng biết. ... À mà không đúng.
Sau khi trùng sinh, giống như huyết mạch được thức tỉnh, cảm giác yêu đương đến rất tự nhiên.
Buổi sáng, kết thúc khóa huấn luyện quân sự. Buổi chiều, chủ nhiệm lớp Hứa Thanh Thành lập tức triệu tập cả lớp đến phòng họp.
Đi cùng lão Hứa đến, có một cô gái khoảng chừng 28,29 tuổi.
Cô đeo một cặp kính, nếu cho điểm mức độ xinh đẹp của Cá Lúc Lắc là 100 điểm, thì cô gái này rơi vào khoảng 75 điểm. Dáng người không quá cao, nhưng đôi mắt sáng ngời có thần, khóe miệng gần như lúc nào cũng giống như mỉm cười.
"Đây là phụ đạo viên lớp chúng ta. Sau này, em ấy sẽ phụ trách và quản lý công việc hàng ngày của các em."
Hứa Thanh Thành nhìn về phía phụ đạo viên nói: "Tiểu Phù, em có muốn giới thiệu một chút không?”
"Vâng.
Phụ đạo viên bước lên bục giảng, cúi chào các bạn sinh viên, rôi mỉm cười nói: "Tôi tên là Phù Thiến Linh, vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ. Thật ra do phải sinh con nên trễ mất một năm...'
"Có thể coi tôi là học tỷ của các em, học ở khoa toán. Bởi vì không muốn tóc rụng thành đầu hói, nên lười biếng tới đây là phụ đạo viên..."
"Hi vọng sau này lớp chúng ta sẽ giao lưu nói chuyện nhiều hơn. Tôi cũng cố hết sức giúp các em trưởng thành. Mà các em không cân gọi tôi là phụ đạo viên đâu, cứ thoải mái gọi chị Phù, hoặc chị Linh cũng được...'
Sau khi Phù Thiến Thiến giới thiệu xong xuôi, Hứa Thanh Thành ho khan một tiếng, sau đó đưa đề tài ra thảo luận:
"Trải qua thời gian làm quen với nhau, tôi tin mọi người trong lớp đã tương đối hiểu rõ về nhau. Có một số bạn học nguyện dâng tinh thần tập thể, muốn cống hiến cho lớp, chia sẻ trách nhiệm với giảng viên, giúp đỡ các bạn học..."
Trong lớp, có một số người nhìn về chỗ mấy người trong phòng 520.
Lưu Kỳ Minh khiêm tốn mỉm cười, tự tin nắm chắc thắng lợi trong tay.
Khang Lương Tùng hừ một tiếng.
"Ví dụ như, bạn Lưu Kỳ Minh và bạn Khang Lương Tùng.”
Giáo sư Hứa còn bận rộn hướng dẫn nghiên cứu sinh, có đôi khi ông chỉ phân công việc xuống, cũng không biết ai là người chấp hành.
"Hiện tại, hai bạn có thể lên bục giảng, phát biểu vài câu tranh chức lớp trưởng đi."
Hứa Thanh Thành nói.
Bởi vì, Lưu Kỳ Minh và Khang Lương Tùng sớm đã chuẩn bị cho ngày này, nên đã học thuộc cả bài phát biểu từ trước rồi.
Chủ nhiệm lớp đã nói, Lưu Kỳ Minh dẫn đầu lên trước, dõng dạc nói ra bài phát biểu, nhưng sau đó chỉ có vài tiếng vỗ tay lác đác vang lên.
Phù Thiến Linh nhíu mày.
Khang Lương Tùng cũng kém không nhiêu, mặc dù cậu ta luôn nhấn mạnh mình là người Quảng Châu, có thể giúp mọi người trong cuộc sống hằng ngày, nhưng tiếng võ tay còn không bằng Lưu Kỳ Minh.
Có điều, Hứa Thanh Thành còn đang nghiên cứu giở đề tài khoa học, nên sốt ruột muốn chạy về văn phòng.
Mặc khác, ông cảm thấy hai người Lưu Kỳ Minh và Khang Lương Tùng đều có năng lực, bởi vì ông giao xuống nhiệm vụ nào cũng đều hoàn thành rất tốt, cho nên ai làm lớp trưởng cũng được.
Còn người kia có thể làm bí thư chi bộ.
Thế là lão Hứa trực tiếp nói cả lớp giơ tay bỏ phiếu.
Cuối cùng, Lưu Kỳ Minh được 15 phiếu, còn Khang Lương Tùng thua chỉ được 13 phiếu.
Hứa Thanh Thành đang muốn tuyên bố Lưu Kỳ Minh làm lớp trưởng, đột nhiên Phù Thiến Linh nói: "Giáo sư Hứa, số phiếu hai bạn này đều thấp hơn một nửa, có phải đợt bâu cử các bạn trong lớp còn chưa chắc chắn?"
"Có thể do mọi người vẫn chưa hiểu nhau?"
Hứa Thanh Thành đẩy mắt kính lên nói.
Phù Phiến Linh cảm thấy không phải nguyên nhân này. Bởi vì, khi nghe thấy công bố hoạt động tranh cử lớp trưởng, rất nhiêu bạn học trong lớp nhìn về phía một người.
Người đó ngồi bên cạnh Lưu Kỳ Minh, nhưng không phải Lưu Kỳ Minh.
"Bạn học kia, em có đồng ý vì lớp phục vụ không?"
Phù Phiến Linh nói, ánh mắt nhìn thẳng vào vị trí bạn đó đang ngồi.
Nhưng, cậu bạn kia không hề động đậy.
"Bạn học kia, em có nguyện ý vì lớp phục vụ không?”
Phù Phiến Linh hỏi lân nữa.
Lúc này, không ngờ các bạn học trong lớp tỏ ra vội vàng, đồng thời đổ dồn ánh mắt vào một vị trí nào đó.
Rốt cuộc, Lưu Kỳ Minh cũng ý thức được chuyện gì, vội vàng nhìn lại người ngồi cạnh mình.
"Kẹt kẹt".
Tiếng đẩy ghế về phía sau vang lên.
Một người trẻ tuổi, dáng người dong dỏng cao, bình tĩnh bước lên bục giảng.