Chương 85: Thời cơ lập nghiệp của Trân Trứ
Chương 85: Thời cơ lập nghiệp của Trân TrứChương 85: Thời cơ lập nghiệp của Trân Trứ
Cũng không lâu lắm, Triệu Viên Viên đã đi tới nhà ăn. Mưu Giai Văn và Triệu Viên Viên chưa gặp mặt nhau bao giờ, nhưng cũng thường xuyên nói chuyện trong nhóm Sweet.
Hai bên gặp nhau cũng không thấy quá lạ lãm, nên bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, đồng thời cũng nói đến chuyện Viên Viên bị các bạn trong phòng ký túc cô lập.
Phòng ký túc xá nam còn đỡ, Hoàng Bách Hàm cũng không gặp phải loại người ngang ngược quá thể đáng, nên vấn đề ở chung khá bình thường.
Nhưng các bạn trong phòng ký túc xá của Mưu Giai Văn lại khác. Có đôi khi, cô cảm thấy các bạn cùng chơi đùa cùng nhau, nhưng chẳng hai muốn tỏ thái độ ra trước, mọi người vẫn dùng cách nói chuyện vô cùng khách sáo.
Nên Mưu Giai Văn nghe được mấy người bạn cùng phòng cô lập Viên Viên vì dáng người cô bé thì thực sự tức giận.
"Đám người này làm sao vậy? Mình thấy nếu không trừng trị đám người này một lần cho sợ, thì rất có khả năng sau này sẽ lại tiếp tục."
Vô tình, Mưu Giai Văn đã xếp Triệu Viên Viên vào hàng ngũ bạn bè, nên quay qua nói với Trân Trứ: "Cậu nhất định phải cẩn thận theo dõi từng phút từng giây một đấy nhá."
Trân Trứ nghĩ thâm, bạn học tiểu Mưu máu chiến thật đấy. Nhưng hắn cũng có tính toán riêng của mình, nên quay qua hỏi Triệu Viên Viên: "Hôm qua em nói, cô bạn Lưu Hề Ninh trong phòng ký túc kia, đang có dự định vào hội học sinh đúng không?"
Lưu Hề Ninh là cô gái cùng phòng A kia. Loại việc cô lập người trong phòng ký túc xá này, tất nhiên sẽ có người khơi mào, còn những người khác chỉ coi như tòng phạm.
"Vâng.
Viên Viên trả lời: "Mấy ngày nay, Hề Ninh luôn chiếm nhà vệ sinh để luyện giới thiệu, mà không cho người nào khác sử dụng."
"Ừ"
Trần Trứ gật đầu. Nếu đã là người có tham vọng thì dễ rồi, chỉ sợ loại chẳng thích thú cái gì.
Giống như chỗ hắn từng công tác có một vị nhân viên khoảng chừng 50 tuổi, rõ ràng người này không thể lên chức được, và người đó cũng biết rất rõ điều này. Cho nên, nhiệm vụ được giao chẳng có việc nào tập trung làm, kể cả cục trưởng cũng không tài nào sai bảo được người đó.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu là người không tham vọng gì, cũng chẳng thèm quan tâm đến Viên Viên làm gì.
Viên Viên nói đến hội học sinh, lập tức cả đám quay qua thảo luận bản thân có nên vào hội sinh viên rèn luyện hay không? Đám sinh viên cái gì không giỏi chứ riêng mảng nói phét ai cũng thành thần, chỉ cần một người vô tình đưa ra một đề tài, lập tức cả đám bám vào nói về vấn đề đó.
"Trân Trứ, mày có định vào hội sinh viên hay không?”
Hoàng Bách Hàm hỏi thăm thằng bạn.
Trân Trứ nhìn trong mắt Hoàng Bách Hàm có chút kích động, thì đầu óc lập tức vận chuyển, nhịn không được hỏi lại: "Mày thật sự muốn vào bộ khoa học sáng tạo đấy chứ?"
"Mẹ nó, tao nói với mày chuyện này lúc nào vậy?”
Hoàng Bách Hàm tưởng rằng mình vô tình nhắn tin trong QQ chuyện này.
Trân Trứ cúi người xuống uống một ngụm Cô ca. Tất nhiên thằng bạn thân chưa nói cho mình nhưng hắn biết.
Hắn còn biết sau này Hoàng Bách Hạm sẽ gặp một người nữ, là phó bộ trưởng bộ khoa học sáng tạo, rồi mấy năm sau người phụ nữ này khiến mẹ Hoàng Bách Hàm tức đến mức phải nhập viện nữa cơ.
"Bộ khoa học và sáng tạo chẳng có gì để học tập."
Trần Trứ nhẹ nhàng nói: "Chẳng bằng mày đến bộ xử lý sinh hoạt tham gia sắp xếp tiệc tối, hoặc đến bộ ngoại giao kêu gọi tài trợ, còn nếu muốn lãng mạn thì đến bộ văn thơ hay bộ khiêu vũ cũng được...'
"Trân Trứ mày uống nước đi, tao thì nhảy múa cái gì chứ?"
Hoàng Bách Hàm ngắt lời: "Tao thấy bộ khoa học và sáng tạo hợp với tao, nghiên cứu khoa học kết hợp với thực tế, lại có nhiều người đi trước tham gia tọa đàm. Thời điểm huấn luyện quân sự, học tỷ Hứa Duyệt còn đến lớp của chúng tao tuyên truyên đấy."
"Mày nói cái gì? Khụ khụ khụ...'
Trân Trứ vội vàng ngẩng đầu lên, còn bị sặc cả nước cô ca.
"Sao thế?"
Hoàng Bách Hàm không hiểu gì, còn Triệu Viên Viên và Mưu Giai Văn bên cạnh cũng vậy. Bọn họ không hiểu vì sao Trần Trứ kích động mạnh thế.
Có lẽ sau khi hắn trùng sinh, hiệu ứng cánh bướm ảnh hưởng, khiến thời gian đảo lộn, vậy mà Hoàng Bách Hàm và Hứa Duyệt gặp nhau sớm hơn.
"Cho nên...'
Trân Trứ lau nước đọng trên miệng: "Mày quyết định đến bộ khoa học và sáng tạo?"
"Đúng vậy."
Đại Hoàng nói chắc chắn: "Phó bộ trưởng người ta mời tao vào mà."
"Ai dà." Trần Trứ thở dài một hơi.
Có một số chuyện là duyên phận, mặc dù bên ngoài có tác động thế nào vẫn không cắt nổi. Đáng tiếc, mình đã sắp xếp Mưu Giai Văn xen vào, thế nhưng hai người này chẳng hề có chút cảm xúc gì, mà ngày càng giống anh em thân thiết.
"Nhưng lần này có mình ở đây, đời này hai người này cũng đừng hòng kết hôn, Dì cũng không phải tức giận đến mức phải vào bệnh viện."
Trân Trứ tính toán.
Có điều chuyện tương lai ai mà nói trước được chứ, chẳng may Đại Hoàng thay đổi sở thích, không muốn đớp cứt nữa thì sao?
"Mày sao đấy?"
Đại Hoàng chẳng biết gì, lại tiếp tục nghe ngóng xem thằng bạn thân dự định thế nào: "Còn mày có vào hội học sinh hay không?”
"Đúng là mẹ tao muốn tao vào đấy rèn luyện.
Trân Trứ khôi phục dáng vẻ nhẹ nhàng bình thường, thậm chí còn đùa cợt một câu: "Nhưng tao đoán bản thân sẽ khá bận rộn, trừ khi hội trưởng đến mời tao vào hội học sinh, thì tao còn suy nghĩ lại."
Hoàng Bách Hàm và Mưu Giai Văn nghe được thì khinh bỉ ra mặt, đến Viên Viên còn dùng tay che miệng cười trộm.
Hội trưởng đến xin mày gia nhập hội học sinh? Chẳng lẽ không có mày thì người ta không thể nào hoạt động được sao?
Mấy người cứ ngồi trò chuyện cho đến 3 giờ 30 phút chiều. Lúc này, mặt trời không còn quá gắt, nên học tỷ Hạ Dụ bỗng gọi điện đến, bên đó bọn họ đã chuyển hành lý xuống dưới sân cả rồi.
Trân Trứ tắt điện thoại, sau đó nói với mấy đứa bạn: "Tao chuẩn bị dẫn mọi người tham gia sự kiện, có thể tiêu hóa thức ăn nhanh chóng."
"`, `
Bạn học tiểu Mưu hỏi: "Trần Trứ, cậu dẫn bọn mình tới phòng tập gym sao? Mình chưa từng đến nơi đó, đã thế còn nghe đồn mấy người phụ nữ có bờ mông to là do luyện tập đúng không?"
Trong quãng đường đi, Mưu Giai Văn liên tục lải nhải, Trân Trứ dẫn cả đám tới Tây Uyển, sau đó tới chào Hạ Dụ và Diệp Hiểu Phong.
Diệp Hiểu Phong chính là thành viên của câu lạc bộ Côn Trùng Bay, là người khá thân với Hạ Dụ.
Anh ta có bạn gái tên là Lăng Lệ Lệ, đang học năm ba hệ Triết Học của Trung Đại. Bởi vì cô gái này sắp thi nghiên cứu sinh nên quyết định dọn ra ngoài ở. Sinh viên thi nghiên cứu sinh lựa chọn ra ngoài sống rất bình thường, làm như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian còn không phải lo các bạn cùng phòng là phiền.
"Cám ơn học đệ.'
Diệp Hiểu Phong vỗ vỗ vai Trần Trứ nói lời cảm ơn. Anh ta không biết Hoàng Bách Hàm và Mưu Giai Văn cho nên chỉ gật đầu chào hỏi.
Mưu Giai Văn nhỏ giọng hỏi Hoàng Bách Hàm: "Trên tỉ vi, mình thấy có một vài công chức sau khi tan làm muốn rèn luyện thân thể, nên khi về sẽ vác theo một cái bao, nhưng chỗ này thực sự quá nhiều đồ, lại còn nồi cơm điện nữa là thế nào vậy?"
"Chắc là rèn luyện thân thể xong sẽ đói bụng, món đồ kia để nấu mì tôm chăng?”
Đây là năm 2007. Đại Hoàng cũng lần đầu đến Trung Đại, bản thân vẫn còn rất lạ lãm với phòng tập gym.
"Một nồi cơm điện sao đủ được, mình em phải ăn hai bát mới đủ."
Viên Viên khoanh tay ra vẻ suy nghĩ.
Mãi cho đến khi Trân Trứ bắt đầu khuân bao lớn bao nhỏ đến trao cho từng người, thì cả đám mới phản ứng kịp.
"Trần Trứ, chẳng phải cậu bảo dẫn bọn mình đi rèn luyện thân thể sao?"
Bạn học tiểu Mưu hằm hằm nhìn Trần Trứ.
“Cậu so đo làm gì...
Trần Trứ nhỏ giọng nói với Mưu Giai Văn: "Chẳng phải cậu không muốn xem, mấy cặp đôi yêu nhau ở đại học như thế nào sao?"
Mắt Mưu Giai văn chớp chớp, sau đó lập tức ôm lấy một bao.
Đối với Đại Hoàng, Trần Trứ không cần phải giải thích nhiều. Còn đối với Viên Viên, Trân Trứ có phần thương xót, nên chỉ đưa cho cô bé túi giấy vê sinh, hay đồ sinh hoạt kiểu nhẹ nhàng.
Sau khi hành lý đã được phân phối xong, đoàn người nối đuôi nhau ra khỏi trường học.
Thật ra, nhà cho thuê nằm ngay cạnh trường học, bởi vì ban ngày bọn họ vẫn phải lên lớp học. Lúc mọi người đến phòng môi giới thuê nhà, Diệp Hiểu Phong và Lăng lệ Lệ còn phải ký hợp đồng sử dụng điện nước.
Trân Trứ đi theo nhìn một chút, bởi vì năm 2007 giá phòng bắt đầu tăng lên. Nếu ngôi trên xe bus lượn một vòng, sẽ thấy ở bất kỳ chỗ nào đều đang tiến hành xây dựng.
Cho nên, cái nghề môi giới này làm ăn rất được. Vì vậy, những căn phòng làm việc của liên tiếp của đám người nay, đều đang đứng xếp hàng không ít người.
Bọn họ vừa có nhà cho thuê, vừa mua nhà, lại còn bán cả phòng.
Trân Trứ nhìn lướt qua một lượt, phát hiện trang thiết bị của bọn họ giống như hơi lỗi thời.
Mấy người mặc âu phục đi giày da tư vấn, lại dùng bút để ghi chép địa chỉ phòng, hướng đi, hay nội thất trong phòng.
Sau đó, bọn họ dùng một quyển vở bắt đầu giảng giải nói đủ thứ cho khách hàng nghe.
Thỉnh thoảng sẽ gặp người mua nhà có yêu cầu xem nhà, thì mấy người môi giới mới mở máy tính ra, tìm vài bức ảnh chụp trước đó.
Có một vài môi giới nói người mua có thể đến chỗ căn hộ nhìn một chút, sẽ chuẩn hơn xem ảnh.
Quá trình phục vụ không đồng nhất, có chút rối loạn.
Trân Trứ nhịn không được lên tiếng hỏi: "Các anh không có một trang web giới thiệu sao? Có thể đưa tất ảnh ảnh chụp phòng, giá cả, hay giới thiệu kỹ càng mọi thứ lên đó? Mỗi người sẽ có một tài khoản bán hàng trên trang web đó, và mỗi tài khoản sẽ có quyền hạn bổ sung thông tin cho căn hộ của mình."
"Trong trường hợp khách hàng muốn xem phòng, cứ trực tiếp mở trang web ra là được, nếu không hài lòng có thể đổi phòng khác, trách phải mất công đi đi về về."
Trân Trứ nhớ tới trước kia mình thuê phòng thường như vậy.
Người mô giới trẻ tuổi nghe xong, ngơ ngác nhìn Trần Trứ, nhưng không trả lời mà cúi xuống gọi điện thoại.
Cảm giác này nói thế nào đấy? Giống như đang nói tôi chỉ là một nhân viên môi giới, cậu nói mấy thứ này sao tôi nghe hiểu được?
Trân Trứ chợt hiểu ra.
Sau này một công ty bất động sản được coi là lớn nhất trong ngành tên là Bối Xác, với giá trị ròng lên tới 800 triệu, nhưng phải đến năm 2017 mới thành lập.
Thời điểm này hình như Liên Gia thành lập sớm hơn, nhưng hình thức kinh doanh của bọn họ vẫn chỉ tạo ra địa điểm, cho môi giới ngồi đó, chứ hoàn toàn chưa hình thành quy mô hoàn chỉnh.
Mãi cho đến năm 2010. Liên Gia mới công bố trung tâm số liệu trên mạng. Bọn họ tập hợp tất cả thông tin của phòng, từ giá phòng, diện tích, mạng lưới giao thông, nội thất trang biết bị, thành một mối. Lúc này, Liên Gia mới từ một công ty nhỏ trở thành công ty lớn.
Nếu dùng con người để làm môi giới, đại khái sẽ dễ dàng vận hành. Nhưng nếu tạo dựng một trung tâm cơ sở dữ liệu sẽ tốn rất nhiều thời gian tiền bạc. Đầu tiên cân một máy chủ khổng lồ chứa đựng thông tin, bởi vì trong đó có biết bao thông tin về mua bán phòng.
Hiện tại, máy chủ tâm cỡ này ở Quảng Đông không nhiều, nhưng hai trường 985 như Trung Đại và Hoa Công chắc chắn có.
Thật ra, khởi nghiệp là gì, đơn giản là phục vụ nhu cầu bình thường của người dân là ăn, mặc, ngủ, nghỉ.
Ăn, thời đại bây giờ điện thoại còn chưa phổ cập, đừng nói đến cái gì app giao hàng, cho nên bỏ qua cái chuyện giúp mọi người nhanh chóng giải quyết cái đói qua một bên.
Cha mẹ mình có thể tính là người trẻ tuổi, nhưng bọn họ sẽ không vì đói bụng mà mua đồ ăn ở ngoài, chứ đừng nói lên mạng tìm kiếm.
Tiếp đến là mặc, tuy Taobao vừa mới xuất hiện, nhưng bọn họ đã hoàn thành bố cục và vượt qua bước đầu khó khăn.
Với tài nguyên hiện tại của Trần Trứ, rõ ràng không thể cạnh tranh được.
Cho nên đừng nói đến vấn đề ở làm gì, bởi vì hiện tại Trân Trứ không có năng lực tiến vào thị trường này.
Nhu cầu đi lại.
Trần Trứ cảm thấy làm ra phần mềm tích tích có thể làm được, nhưng hiện tại khẳng định không thể làm, vì lý do cũng giống như nhu cầu ăn vậy.
Ít nhất phải tới năm 2012. khi đó dân chúng đã gần như phổ cập điện thoại di động, mọi người quen sử dụng app giúp sinh hoạt thường ngày dễ dàng hơn, lúc đó thị trường online mới nên nghĩ đến.
Cho nên, hiện tại Trân Trứ cảm thấy, bản thân có nên tạo ra một trang web mua bán thử một chút không? Sau đó bản thân sẽ tìm mấy công ty buôn bán bất động sản hợp tác?
Hòa cùng thị trường giá nhà đang tăng lên một cách chóng mặt, nhà đầu tư ăn thịt, mình húp ít nước là được rồi.
Món đầu tiên, Trần Trứ lợi dụng hiểu biết bản thân kiếm về 1 triệu rồi lập tức chạy ngay.
Nhưng món thứ hai, Trân Trứ muốn ăn canh rồi.
Món thứ ba, hắn sẽ đợi khoa học kỹ thuật phát triển, khi mà trí tuệ nhân tạo xuất hiện. Đây mới là chiến trường mang đến cho doanh nhân cơ hội lớn nhất, năm 2016 Tiktok mới xuất hiện, nhưng năm 2022 đã trở thành app thịnh hành top đầu thế giới.
Tóm lại, mục tiêu của mình chỉ định hình đơn giản như vậy, còn thời điểm áp dụng sẽ vô cùng khó khăn, nhưng có thể từ từ giải quyết từng vấn đề một.
Nếu bản thân thất bại, dù sao vẫn còn lựa chọn trở thành điều động sinh.
"Học đệ, đi thôi."
Ngay thời điểm Trần Trứ đang ngẩn người, Diệp Hiểu Phong túm lấy cánh tay của hắn, ra hiệu hợp đồng đã ký xong rồi. Trân Trứ ghi nhớ chuyện này trong lòng, một lần nữa cầm hành lý cùng bọn họ đến căn phòng vừa thuê.
Căn phòng gôm một phòng ngủ, một phòng khách, cũng không lớn lắm. Quan trọng nhất là căn phòng này không hề bẩn thỉu dơ dáy, trước đó chủ phòng có nói là căn phòng này trước đó cũng là sinh viên Trung Đại thuê.
"Trân Trứ, cám ơn em, để anh mời mọi người ăn cơm."
Diệp Hiểu Phong vô cùng cảm kích, bởi vì không có đám người Trân Trứ giúp đỡ, thì bọn họ bắt buộc phải thuê công ty chuyển nhà, lúc đó sẽ mất không ít tiền.
Anh ta dự định dẫn mấy người Trần Trứ tới nhà hàng, thay lời cảm ơn.
Trân Trứ nghĩ thầm, bản thân còn phải thành lập trang web trung tâm dữ liệu, còn phải nhờ những sinh viên của ngành Công nghệ thông tin.
Mà bọn họ muốn dùng bữa cơm để trả lại nhân tình, hình như xem nhẹ mục đích của mình thì phải.
"Anh Diệp."
Trân Trứ tìm kiếm cơ hội kéo gân quan hệ, nên chỉ vào đống bao lớn bao nhỏ nói: "Dù sao bọn em cũng không có việc gì, chi bằng ở chỗ này giúp anh sửa sang lại một chút. Sau đó mọi người cùng nhau chuẩn bị bữa cơm, coi như bữa tiệc chúc mừng nhà mới."
“Chuyện này...'
Diệp Hiểu Phong cũng không biết trả lời thế nào cho phải. Bởi vì nếu anh ta và bạn gái dọn dẹp, thì phải tận đêm khuya mới dọn xong chỗ này.
"Cứ vậy mà làm, sau này cậu nhớ kỹ giúp đỡ em ấy nhiều một chút là được."
Hạ Dụ với mái tóc ngắn giống như con trai, quyết đoán nói.
Thế là, mấy người ở trong phòng cùng nhau dọn dẹp.
Rất nhanh đã tới chạng vạng tối, thời gian đã hơn 6 giờ.
Lúc này, Mưu Giai Văn vừa nghe điện thoại, bỗng hỏi: "Vi Vi đã về trường, hỏi chúng ta đi chỗ nào ăn cơm."
Trân Trứ vừa lau mồ hôi vừa trêu ghẹo chó nhỏ và mèo nhỏ của chủ nhà, sau đó nói với Mưu Giai Văn: "Đã nói dọn xong sẽ ở lại ăn cơm, không được thì cậu nói cô ấy đến đây cùng ăn đi.”
"Không được."
Mưu Giai Văn biết Tống Thì Vi thích sạch sẽ, có lẽ không đồng ý đến đây.
Trân Trứ ôm chó nhỏ vào trong ngực, chọc lét trêu chọc, rồi nhếch miệng cười: "Cậu cứ nói với cô ấy, nơi này có chó có mèo, xung quanh có cả hoa, hoàn cảnh đặc biệt thú vị."
"Dựa vào hiểu biết trong thời gian ba năm ngồi cùng bàn, mình khẳng định Vi Vị sẽ không đến..."
Mưu Giai Văn dựa theo lời Trần Trứ, trả lời lại cho Tống Thì Vi.
Một phút sau, Mưu Giai Văn trò chuyện xong, từ bên ngoài bước vào. Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Trứ: "Vi Vi nói, chờ chút cậu ấy qua."
"Hừ.
Trân Trứ kiêu ngạo hừ một tiếng.
Mình biết cậu sẽ tới mà.
Thú vị