Chương 86: Tống Thì Vi không muốn rửa bát
Chương 86: Tống Thì Vi không muốn rửa bátChương 86: Tống Thì Vi không muốn rửa bát
Mưu Giai Văn thông báo tin tức xong, bèn đi xuống sân đón Tống Thì Vi, dù sao chỗ này cũng rất gân trường học.
Trân Trứ nói qua với Diệp Hiểu Phong: "Học trưởng, chút nữa em còn một người nữa muốn qua đây."
"Thoải mái em nhá."
Diệp Hiểu Phong sảng khoái nói: "Chút nữa anh và Lệ Lệ ra ngoài mua đồ ăn, mọi người trong đây có sở trường gì nao?”
"Mình biết làm món sườn cừu cầm tay."
Hạ Dụ nghĩ một chút rồi trả lời.
"Gà KFC.
Đây là giọng của Viên Viên.
"Em biết làm sờn heo sốt đậu đen."
Nhà Hoàng Bách Hàm mở quán cơm nhỏ, nên cu cậu thường xuyên được nhìn thấy cha mẹ mình nấu món này.
Trân Trứ giơ tay nói: "Mọi người đã nấu thịt cá đủ đầy, đến phiên em sẽ nấu nước luộc rau, phải phối hợp như vậy mới đủ chất được."
'Dừng....
Mấy ánh mắt nhìn Trân Trứ như kẻ lười biếng, đồng thời hùa vào chế giễu.
Mặc dù Hạ Dụ và Diệp Hiểu Phong đều là sinh viên năm ba, nhưng nói cho cùng hai người chỉ hơn mấy người Trần Trứ 2 tuổi, vẫn nằm trong thời tuổi trẻ.
Mọi người cùng nhau dọn đẹp, trang trí phòng, sau đó cùng nhau nấu bữa cơm, khiến mọi người trải qua những giây phút mới mẻ, mà còn dễ dàng kéo gân khoảng cách lại với nhau.
Đây cũng chính là lý do Trân Trứ không muốn ra nhà hàng ăn cơm, bởi vì ăn bên ngoài sẽ mang tính chất chữa cháy, còn ở nhà mới giống bạn bè.
Đột nhiên, bên ngoài hành lang hẹp vang lên tiếng bước chân, sau đó vang lên tiếng Mưu Giai Văn căn dặn: "Cậu dáng cao đi cẩn thận, chỗ này trần nhà có hơi thấp."
“Gâu gâu gâu.'
Chú chó nhỏ nghe thấy động tĩnh thì sủa lên mấy tiếng, sau đó nó chạy thẳng ra chỗ cửa, ngó ra ngoài nhìn xem có chuyện gì.
Nó nhìn thấy có hai người xa lạ, hình như có ý đồ vào nhà của mình.
Nên nó bị dọa cho vội vàng chạy vào trong nhà, núp dưới ghế, nhưng có lẽ bản thân thấy không yên tâm nên nó đầu ra. Lúc này, nó mới có can đảm sủa mấy tiếng nhè nhẹ đối với hai cô gái đang bước vào.
"Tống Thì Vi."
Trân Trứ lên tiếng giới thiệu: "Bạn học của em."
Thật ra, thời điểm Tống Thì Vi bước vào, ba người Hạ Dụ, Diệp Hiểu Phong và bạn gái của anh ta là Lăng Lệ Lệ bỗng khựng người lại.
Sau đó, ba người nhìn nhau, Hạ Dụ còn dò hỏi: "Đóa hoa Lĩnh Viện Tống Thì Vi?"
"Vâng."
Trân Trứ nhìn thấy phản ứng của bọn họ thì không biết nên khóc hay cười: "Chị Hạ, chẳng phải chị đã kết bạn QQ với người ta rồi sao, lúc bọn em tham gia Ước Hẹn Với Đại Học đó."
"Cái gì?"
Hạ Dụ hét lên. Cho đến lúc này, cô mới nhớ lại dáng vẻ cô bé mặc bộ đồng phục Chấp Tín kia.
Thế là cô giơ tay giả vờ như đang chụp ảnh, thái độ nói chuyện có vẻ khoa trương: "Nếu đám lười biếng không đến giúp kia, mà biết có học muội Tống ở đây, chắc có lẽ hối hận lắm nhỉ?"
Diệp Hiểu Phong thở dài nói: "Lúc đó, mình thấy bài viết trên forum, đã cảm thấy quen mắt, thì ra chúng ta đã gặp đóa hoa Lĩnh Viện từ trước đó rồi."
"Bài viết nào thế? Cho em xem với."
Với độ hóng tâm cỡ như Mưu Giai Văn, thì mấy chuyện này cực kỳ khiến cô hứng thú.
Thế là, Triệu Viên Viên vào trong diễn đàn của Trung Đại, mở ra đoạn video Tống Thì Vi được tỏ tình hôm huấn luyện quân sự kia.
Bạn học tiểu Mưu say sưa xem hết, sau đó tỏ ra không hài lòng bình luận: "Người con trai này chưa đủ đẹp trai, còn không tính là học sinh bình thường ở Hoa Công của mình."
Hoa Công phần lớn là con trai, nên tỉ lệ trai đẹp cũng nhiều hơn các trường khác.
Trân Trứ mỉm cười nói đùa: "Tiểu Mưu, cậu nói chuyện chú ý chút. Hôm nay ở đây, phần lớn là sinh viên Trung Đại, ý kiến của cậu mặc dù đúng nhưng chẳng khác nào thẳng mặt chê bọn mình."
"Chẳng sao."
Mưu Giai Văn khoác lấy cánh tay Tống Thì Vi, hùng hùng hổ hổ nói: "Vi Vi nhất định sẽ đứng về phía mình, làm sao thì làm đi. Đúng không Vị Vi?"
Tống Thì Vi vẫn tỏ thái độ lạnh lùng như thường ngày, cô sẽ không lựa chọn dùng ngôn ngữ' để bảo vệ Mưu Giai Văn, nhưng cũng không né tránh hành động của cô bạn này. Lúc này, bạn gái Diệp Hiểu Phong là Lăng Lệ Lệ rót một cốc nước, khách sao đưa ra mời Tống Thì Vi: "Nhà này chị mới thuê, còn chưa dọn dẹp xong, mong học muội đừng chê cười.'
Đám người Trân Trứ vừa rồi rõ ràng không được hưởng đãi ngộ này, tất cả đều đang khát khô cả họng đây.
Khả năng, bởi vì Tống Thì Vi quá xinh đẹp, mà khí chất trên người toát ra không phù hợp với hoàn cảnh căn phòng này, nên khiến chủ nhà đối xử cẩn thận hơn đám bọn hắn.
Trân Trứ cảm thấy tình trạng này không ổn lắm. Hắn muốn dùng tình cảm để lôi kéo những thành viên câu lạc bộ Côn Trùng Bay, bởi vì hắn đánh giá đây là những lao động giá rẻ. Hiện tại, Tống Thì Vi cao cao tại thượng, thái độ lạnh lùng, sẽ khiến mọi người cảm thấy mất tự nhiên.
Mặc khác, nước này là nước máy, với điều kiện gia đình nhà Tống Thì Vi sẽ quen với nước khoáng hơn. Có thể vì nguyên nhân này mà cô tỏ ra khó chịu hay không?
Thời điểm, Trân Trứ còn đang lo lắng, đã thấy Tống Thì Vi cầm lấy cốc nước, nhẹ nhàng nói câu cám ơn, sau đó uống một ngụm nhỏ, khiến đôi môi hồng nhạt trở nên ướt át.
Mặc kệ ánh mắt của cô vẫn lạnh lùng, bản thân cũng ít nói, nhưng thái độ thể hiện ra ngoài vừa hiền lành vừa hữu nghi.
Rốt cuộc Trân Trứ cũng yên lòng.
Một lát sau, Diệp Hiểu Phong và Lăng Lệ Lệ nói mình ra ngoài mua đồ ăn, hỏi thăm xem Mưu Giai Văn và Tống Thì Vi có muốn tự tay làm món gì không?
"Nhà em làm đậu hũ, bắt đầu từ năm 12 tuổi em đã làm món này rồi."
Mưu Giai Văn vội vàng cướp lời, giống như sợ người khác cướp mất món tủ của mình vậy.
Tống Thì Vi ngơ ngác, cô tưởng chỉ đến đây ăn cơm, không ngờ còn phải tự mình nấu nướng.
Trần Trứ nhìn thấy Tống Thì Vi đứng ngây người ra, lập tức mỉm cười nói: "Mấy người chúng ta ăn nấy món là đủ rồi, làm nhiều lãng phí, chi bằng để cậu ấy rửa bát cũng được.'
Tống Thì Vi nheo mắt, hững hờ nhìn về phía Trân Trứ.
Diệp Hiểu Phong thấy làm thế cũng được, bởi vì thấy số lượng thức ăn thế cũng đủ rồi, nên cùng bạn gái đi chợ mua thức ăn, gia giảm, cùng gia vị.
Nhưng sau đó, hai người bỗng cảm thấy hai người xách theo một đống đồ trở về không ổn, nên gọi điện thoại gọi thêm Hạ Dụ đi cùng bọn họ.
Hạ Dụ vừa xuống sân, đã nghe thấy Diệp Hiểu Phong và Lăng Lệ Lệ đang bàn tán về đóa hoa Lĩnh Viện. Diệp Hiểu Phong nói: "Tính tình của học muội Tống chính là như vậy, em đừng khó chịu.”
Lăng Lệ Lệ đánh bạn trai một cái: "Em làm gì phải người nhỏ nhen như vậy. Nhưng chuyện này dễ hiểu mà, nếu em cũng tỏa sáng như thế, sợ rằng bản thân em còn nói ít ơn cả học muội Tống ấy chứ, chẳng muốn nói thêm câu nào với đám đàn ông thối bọn anh.
"Cái gì mà đám đàn ông thối? Học muội Tống đẹp như thế, nhưng người ta đâu tỏ thái độ khó gân, hay khiến cho mọi người sinh cảm giác thấp hèn đâu."
Diệp Hiểu Phong cãi ngay: "Qua chuyện này, anh cũng phê bình bạn cùng phòng Ngụy Tuyết của em một chút. Mặc dù cậu ấy cũng xinh đẹp, nhưng có phải con trai trên thế giới này ai cũng thích cậu ấy đâu. Bình thường có phải cậu ấy không lên mạng, nên không biết Tống Thì Vi năm nhất thế nào không?”
"A à... Anh khen học muội Tống thì khen, nhưng đừng tùy tiện chê bạn cùng phòng của em."
Lăng Lệ Lệ mỉm cười, sau đó nghĩ một chút rồi nói: "Em cảm thấy học đệ Trần với hoa khôi Tống có quan hệ không bình thường."
Vô tình, cách xưng hô 'hoa khôi Tống' đã lan từ Chấp Tín đến tận Trung Đại rồi.
"2"
Đối với nghi ngờ này, Diệp Hiểu Phong không cho là đúng: "Anh thấy bọn họ bình thường mà. Hai đứa chẳng có gì quá thân mật."
"Cho nên, đám con trai công nghệ bọn anh chỉ phù hợp với máy tính, không hợp với yêu đương.
Hạ Dụ ở bên cạnh tiếp lời: "Nói ra cũng thật kỳ lạ, ban đầu mình cảm thấy học đệ Trần trừ nhan sắc còn chấp nhận được, nhưng các phương diện khác cũng bình thường. Có điều, khi mình tiếp xúc gần mới cảm thấy ở bên cạnh em ấy cực kỳ thoải mái..."
Ba người năm ba đều đã đi chợ mua đồ, nên trong phòng cho thuê chỉ còn đám người Trần Trứ.
Trân Trứ cầm lấy chổi tiếp tục dọn vệ sinh, còn Hoàng Bách Hàm lấy khăn lau sạch cửa sổ.
Chỉ có bạn học tiểu Mưu lười biếng, cô kéo Tống Thì Vi vào phòng ngủ, nhìn không gian nho nhỏ này đưa ra ý kiến: "Bên này bày một cái bàn, bởi vì lúc nào cũng có thể ngẩng đầu ngắm bầu trời. Còn chỗ đầu giường có thể treo một bức tranh sơn dầu..."
Lúc này, chú chó đen nhỏ vừa rôi còn dữ dẫn, thì sau một khoảng thời gian quan sát thấy Tống Thì Vi không có gì uy hiếp, thì tiếp tục lấy lại phong độ liếm chó của mình.
"Chủ nhà cho thuê còn có một chú mèo nhỏ."
Mưu Giai Văn hiếu động nói: "Để mình đi bắt cho cậu xem." Cô nói xong chẳng thèm quan tâm xem Tống Thì Vi có đồng ý hay không, đã vội vàng chạy ra bên ngoài.
Trong phòng ngủ, chó đen nhỏ vẫn thân mật cọ cọ vào ống quần Tống Thì Vi.
Tống Thì Vi cúi xuống nhìn, nét mặt dân dân giãn ra, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, duỗi ngón tay trỏ thon dài, chấm lên đầu chú chó nhỏ.
“Gâu gâu gâu.'
Chó nhỏ giống như được người khác khích lệ, tiếng sủa tỏ ra vô cùng vui vẻ.
"Cẩn thận, đừng để chó cắn là được."
Trân Trứ lo lắng chạy vào, hắn sợ Tống Thì Vi bị thương, nên vội vàng căn dặn.
Vừa hay, hắn nhìn thấy Tống Thì Vi đang ngồi xổm xuống sàn nhà. Vòng éo tinh tế tạo thành đường cong với lưng, bờ môi căng mọng, mái tóc được buộc kiểu đuôi ngựa đung đưa ngang vai, có một vài sợi tóc rũ xuống tận ngực.
Mọi thứ phối hợp với hành động ngẩng đầu của cô. Ánh mắt trong trẻo, khiến người đối diện có cảm giác sự lạnh lùng này quá trái ngược với nhan sắc như hoa.
Trần Trứ mỉm cười: 'Nơi này chẳng phải thú vị lắm sao?"
Tống Thì Vi cảm thấy câu này đang trêu ghẹo mình, nên chẳng thèm phản ứng.
Nhưng cô không đứng lên, vẫn tiếp tục dùng ngón tay chơi đùa với chú chó nhỏ.
Nếu bây giờ, người đi tới không phải Trần Trứ, có lẽ cô sẽ đứng lên, chỉnh lại quần áo một chút, sau đó lạnh lùng bước ra ngoài.
Trân Trứ chỉ định nhắc nhở chút, sau đó định ra ngoài tiếp tục quét dọn vệ sinh. Đột nhiên hắn nghe giọng Tống Thì Vi vang lên ở phía sau: "Cậu dự định làm gì?"
"Nhặt rau."
Trân Trứ quay đầu lại nói.
"Hả?"
Tống Thì Vi ngơ ngác.
Từ bên ngoài, ánh trời chiều chiếu vào tường khu nhà, từng khoảng lớn màu vàng đỏ nhảy múa trên sân. Ráng chiều giống như kết hợp với thời gian tạo thành một tia sáng, chiếu xuyên qua cửa sổ lên người Tống thì Vi. Chớp mắt, cảnh tượng trước mặt giống như hình ảnh tồn tại từ mấy thế kỷ trước. Gian phòng cũ kỹ, một cô gái ngồi dưới sàn nhà chơi đùa với chó nhỏ, ánh chiều tà đỏ vàng chiếu xuyên qua cửa sổ.
Trân Trứ ngây người nhìn một lúc, sau đó mới hỏi lại: "Cậu không muốn rửa chén, nên muốn đổi với mình công việc nhặt rau sao?”
Động tác của Tống Thì Vi dừng lại, sau đó nhẹ nhàng 'ừ một tiếng.