Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 90 - Chương 92: Con Đường Nổi Bật Của Tiểu Trần

Chương 92: Con đường nổi bật của tiểu Trần Chương 92: Con đường nổi bật của tiểu TrầnChương 92: Con đường nổi bật của tiểu Trần

Trân Trứ từ quận Phiên Ngu tới ký túc xá thì thời gian đã gần 10 giờ tối rồi.

Hắn về phòng, kiểm tra biểu đồ chứng khoán, trò chuyện dăm ba câu với bạn cùng phòng, trước khi ngủ chúc ngủ ngon với Cá Lúc Lắc, rồi chìm sâu vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, vẫn là 8 giờ sáng.

Lên đại học, chương trình học có rất nhiều môn chuyên ngành, không may Trần Trứ chọn ngành học này lại có nhiều môn chuyên ngành hơn các khoa khác.

Nhưng từ thời điểm này bắt đầu, cuộc sống đại học chính thức mở ra, khiến sinh viên từ từ tạo thành đồng hồ sinh học mới với quy luật, rời giường, lên lớp, nghỉ trưa, nghe giảng...

Đám bạn tốt của hắn cũng đã bắt đầu bước vào chương trình học chính thức, ai nấy cũng đều bận rộn. Mọi người đang dần thích ứng với ngành học của mình cùng tiết tấu của giảng viên, nên chỉ có thể than thở một chút trong nhóm chát QQ.

Còn Trần Trứ không chỉ để tâm đến việc học, mà bản thân còn phải chăm lo chuyện của lớp. Bản thân hắn rất sợ vì vậy mà ảnh hưởng đến công việc làm thêm tuyệt hảo kia, nên cố tình tìm phụ đạo viên Phù Thiến Linh, đưa ra đề nghị xin bầu cử bí thư chỉ bộ.

"Hai ngày vừa qua, tôi cũng đang nghiên cứu vấn đề này, em có nhân tuyển nào muốn đề xuất không?"

Phù Phiến Linh hỏi.

Trân Trứ bình tĩnh trả lời: "Em không có nhân tuyển nào thích hợp cả. Nhưng em cảm thấy nên làm giống hôm bầu cử lớp trưởng, làm như vậy sẽ khiến mọi người tâm phục khẩu phục."

Phù Phiến Linh gật đầu, sau đó giao việc sắp xếp bầu cử cho Trần Trứ.

Trân Trứ nhớ lời hứa giúp Lưu Kỳ Minh làm bí thư chi bộ, nhưng hắn không muốn cho Phù Thiến Linh có cảm giác bí thư và lớp trưởng cùng một hàng, cho nên không trực tiếp đề cử cậu ta.

Nhưng, cuộc bầu cử ấn định vào 7 giờ tối, mà Trần Trứ lại kêu gọi các bạn đến phòng học lúc 6 giờ.

Trước khi cuộc bầu cử diễn ra, hắn lợi dụng cơ hội thống kê các môn tự chọn của các bạn trong lớp. Trân Trứ dẫn theo Lưu Kỳ Minh cẩn thận kiểm tra, giúp cậu ta có cơ hội thể hiện trước cả lớp.

Thời điểm bỏ phiếu, không có gì bất ngờ xảy ra, Lưu lão đại đạt được 30 phiếu bầu, trở thành bí thư chi bộ.

Bản thân Lưu Kỳ Minh trong quần thể các bạn nam vẫn luôn có sự ủng hộ nhất định. Với lại lần này chẳng có ai muốn cạnh tranh với cậu ta, nên số phiếu đều tập trung cả vào người cậu là điều dễ hiểu.

Đương nhiên, muốn đạt được kết quả đó, một phần do Trần Trứ nói tốt về cậu ta phía các bạn nữ. Nên Lưu Kỳ Minh vô cùng cảm kích, còn tỏ thái độ sẽ nhớ kỹ chuyện này trong lòng.

Một buổi chiều vài hôm sau, khi vừa mới hết tiết toán cao cấp, Lưu Kỳ Minh bỗng thân bí hỏi: "Tối nay mày có thời gian không?"

Chút nữa Trần Trứ phải đến làm việc ở tòa nhà tổng hợp, bởi Kỳ Chính vừa mới gọi cho hắn. Bây giờ, hoặc một thời gian ngắn nữa, chuyện bên phía Kỳ Chính vẫn là ưu tiên hàng đầu.

Cho nên, Trân Trứ lắc đầu nói: "Cái này chưa trả lời cụ thể được, có việc gì à?"

Lưu Kỳ Minh không biết Trân Trứ đang làm việc giống như nhân viên của khoa Quản Lý Dự Toán, bởi vì bộ phận này với một sinh viên bình thường thật sự quá xa vời.

"Đêm nay, hội học sinh tổ chức liên hoan mừng năm học mới."

Lưu Kỳ Minh che miệng, nhỏ giọng nói: "Vị bộ trưởng đồng hương với tao kia có gọi tao tới. Anh ấy còn muốn giới thiệu cho tao một số anh chị trong hội nữa."

Trước đó, Trần Trứ có nghe Lưu lão đại kể, bộ Truyền Thông năm nay muốn tuyển 4 sinh viên. Thời điểm tổ chức liên hoan mà muốn Lưu Kỳ Minh đến, rõ ràng là muốn một trong bốn vị trí này.

Chẳng trách hai ngày hôm nay thằng này mặt mày hớn hở, lúc nào cũng cười tửm tỉm.

"Vậy chúc mừng mày.

Trân Trứ vỗ vai Lưu Kỳ Minh nói.

"Tao cũng nhắc tới mày với anh đồng hương đấy."

Lúc này, cuối cùng Lưu Kỳ Minh cũng nói ra tin tức cực cực tốt' cho Trần Trứ: "Anh ấy nói, đêm liên hoan có thể dẫn mày đến nói chuyện một chút."

Trân Trứ cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì tiệc liên hoan này không phải ai muốn đều có thể đến, xem ra lời của Lưu lão đại trước mặt vị bộ trưởng kia khá có ích.

"Cám ơn lão đại, tao sẽ cố gắng hết sức."

Có điều Trần Trứ vẫn không thể đảm bảo chắc chắn, nhưng qua chuyện này hắn có thể thấy Lưu lão đại là người nghĩa khí, có thể kết bạn được.

"Cố hết sức?"

Lưu Kỳ Minh ngạc nhiên: “Còn có chuyện gì quan trọng hơi so với chuyện này sao? Lão Lục, mày là người thông minh, mày nên biết nếu tối nay biểu hiện tốt một chút, thì có khả năng rất lớn tiến vào bộ Tuyền Truyền đấy."

Cậu ta vì muốn Trần Trứ vào bộ, nên đã bỏ ra rất nhiều công sức, nên vị đông hương kia mới đồng ý khảo sát Trân Trứ sớm hơn một chút.

Bản thân Lưu Kỳ Minh đã tính toán rất kỹ.

Thứ nhất, trả ân tình lại cho Trần Trứ.

Thứ hai, mặc dù trong đợt cạnh tranh vị trí lớp trưởng cậu ta thua Trân Trứ, nhưng bên trong hội học sinh mình là đồng hương của bộ trưởng, chắc chắn ép được Trần Trứ.

Thứ ba, bản thân cảm thấy Trần Trứ là người có tài thật, nếu sau này mình muốn phát triển trong hội học sinh, quả thật cần một trợ thủ đắc lực.

Kết quá thì sao, Trân Trứ đón nhận tin này không quá nhiệt tình.

Thật ra, bản thân Trân Trứ cám ơn, chỉ là cho có lệ.

Trở thành thành viên của bộ tuyên truyền làm quái gì? Ít nhất phải đến năm hai mới lên được phó bộ trưởng, sau đó trải qua thời gian phấn đấu thật dài mới có cơ hội trở thành phó chủ tịch hội học sinh rồi chủ tịch.

Cuối cùng, đến chủ tịch hội học sinh cũng phải nghe theo chỉ đạo của đoàn ủy.

Thế nhưng, giảng viên phụ trách đoàn ủy đến khoa quản lý dự toán này còn không được để ý, mà phải mỉm cười suốt năm phút đồng hồ?

Mình còn cần đến bộ tuyên truyền để chịu khổ làm gì?

Thế nhưng hắn không muốn quá phũ với ý tốt của Lưu lão đại, nên đành nói: "Vẫn là cố hết sức, hết sức của hết sức."

“Thật bó tay với mày.'

Lưu Kỳ Minh hết cách, đành nói thời gian địa điểm tổ chức buổi liên hoan cho Trần Trứ nghe, đồng thời nhắc nhở hắn đừng nên đến trễ.

Trân Trứ đi vào tòa nhà tổng hợp, đến phòng phát triển quy hoạch, nhưng hắn không ngờ, sếp Uống Quý không có ở trong văn phòng.

Thế là, hắn vào phòng đánh chữ nhỏ bé kia cất cặp sách, sau đó tới văn phòng của Kỳ Chính.

"Thầy Kỳ"

Trân Trứ gõ cửa, rồi chào hỏi.

Trong phòng làm việc của Kỳ Chính còn có một giảng viên nam trẻ tuổi, người này đang ngồi trên ghế salon, lưng thẳng tắp, chỉ dám ngồi nửa mông trên ghế. Có lẽ, người này đang chờ câu trả lời của Kỳ Chính.

"Trân Trứ đến rồi à?"

Kỳ Chính vẫn chăm chú nhìn màn hình máy tính, tay gõ gõ bàn phím, sau đó trả lời: "Em chờ một chút, chỗ tôi còn xử lý vài việc."

"Vâng. Trân Trứ lễ phép trả lời. Hắn trông thấy chén nước chỗ vị giảng viên kia đã không còn nước.

Thế là, hắn cầm cốc lên, tới chỗ bình nước thêm nước vào cốc, khoảng chừng 8 phần, sau đó quay về đưa nước cho vị giảng viên kia.

Vị giảng viên kia không biết Trần Trứ và Kỳ Chính có quan hệ thế nào, bị dọa cho đứng lên đưa hai tay nhận lấy, miệng không ngừng nói lời cảm ơn: "Cám ơn, cám ơn..."

Kỳ Chính nhìn thấy tình huống này, ánh mắt ông chỉ dừng lại trên người Trần Trứ đúng một giây, sau đó quay trở lại làm việc.

Tiếp theo, Trân Trứ bình tĩnh tới bàn làm việc của Kỳ Chính. Hắn thấy cốc sứ màu trắng bên trong chỉ còn lại một nửa cốc cả trà lẫn nước, nên nhỏ tiếng hỏi: "Thầy Kỳ, thây có muốn thêm một chút nước nóng không ạ?"

Kỳ Chính vẫn gõ bàn phím, đồng thời 'ừ một tiếng.

Trân Trứ cẩn thận cầm lấy chén sứ, cũng đi đến chỗ bình nước, rót chuẩn 8 phần, sau đó nhẹ nhàng đặt lên bàn cho Kỳ Chính.

Vị trí hắn đặt cũng cực kỳ chuẩn chỉ, vị trí cách tay của Kỳ Chính khoảng chừng 20 centimet. Ở vị trí đó sẽ không ảnh hưởng tới việc gõ bàn phím, lại thuận tiện cầm lên uống bất kỳ lúc nào.

Thật ra, nếu là một thư ký thực thụ, lúc này hẳn nên đổ trà và nước cũ đi, châm trà mới nước mới vào.

Nhưng Trần Trứ không quá am hiểu về trà, nếu làm như vậy sẽ phải hỏi rất nhiều, khiến Kỳ Chính chậm trễ thời gian làm việc. Đã thế, ấn tượng trong lòng Kỳ Chính, hắn là người khoe khoang, nên cái gì quá thường hóa dở.

Cho nên, hắn đã tính toán kỹ rồi, chỉ cần thêm nước cho Kỳ Chính và người đến làm việc là được, sau đó trở lại phòng nhỏ im lặng chờ đợi.

Làm như vậy, cũng đủ chứng minh độ nhạy bén của mình rồi.

Một lát sau, hắn nghe được tiếng vị giảng viên nam kia bên ngoài hành lang: "Cám ơn khoa trưởng Kỳ, có rảnh mời ngài đến đoàn ủy chỉ đạo công tác...

Một lần nữa, Trần Trứ ngồi thẳng người dậy, bởi hắn biết nhiệm vụ của mình sắp tới rồi.

"Không biết cân đánh máy bản thảo gì đây?"

Trân Trứ nghĩ thâm.

Hắn không ngờ, Kỳ Chính vừa gọi hắn vào phòng là việc, đã đưa cho hắn một phần tài liệu năm 2005 của Trung Đại nghiên cứu điều tra phí quản lý phòng phúc lợi của giáo sư trẻ'.

"Phúc lợi phòng cho giáo sư trẻ' là một hình thức rất bình thường trong các trường đại học. Khi một giảng viên đạt đến chức vụ hoặc độ đuổi công tác nào đó, sẽ nhận được một căn phòng ở gần trường hoặc ngay trong trường học để sử dụng.

Mỗi tháng, bọn họ chỉ cần đóng một phần tiền quản lý sử dụng phòng là được.

Hiện tại, trong tài liệu điều tra này chính là tập hợp ý kiến xem nên thu bao nhiêu tiên một mét vuông đất.

"Trần Trứ."

Kỳ Chính uống một hớp trà mới được pha nóng, nói: "Em đã quen thuộc cách viết công văn, thi đại học lại được 138 điểm, nên hẳn câu cú hành văn cũng rất tốt. Em có muốn học tập viết công văn hay không?"

"Dạ? Thầy Kỳ, từ trước tới giờ em chưa từng viết qua việc này."

Trân Trứ 'khó xử trả lời.

"Không sao, không biết có thể học."

Kỳ Chính mỉm cười: "Em đừng nặng nề việc này qua, dù sao cái này đã có số liệu điêu tra cụ thể, chỉ cần viết công văn gửi cho bên quản lý phòng ốc là được. Em cứ viết rõ ràng mạch lạc là được rồi."

"Vậy...

Trân Trứ suy nghĩ một chút, rồi trả lời Kỳ Chính: "Thầy Kỳ, trước đó thầy đã viết thông báo rồi, có thể cho em mượn một bản để tham khảo được không ạ?"

"Không thành vấn đề."

Kỳ Chính thoải mái nói, rồi từ trong cặp lấy ra một phần văn kiện, rút ra một bản thông báo đưa cho hắn.

Việc đã đến nước này, Trân Trứ chỉ còn cách căn răng' nói: "Vậy em sẽ thử, nếu như viết không tốt, mong thầy Kỳ chỉ dạy và phê bình ạ."

Kỳ Chính mỉm cười gật đầu.

Trở lại phòng nhỏ, Trân Trứ nhìn một phần thông báo mà Kỳ Chính mới đưa, rồi lắc đầu đặt qua một bên.

Viết ba cái trò này.

Thời điểm mình còn là nhân viên đã có trình độ cao hơn ông ấy rất nhiều.

Sở dĩ, hắn muốn thông báo mẫu từ phía Kỳ Chính, bởi vì hắn ngại nếu bản thân viết quá tốt, khi có người hỏi sẽ dùng lý do 'tất cả đều do tham khảo thông báo của thầy Kỳ, nhờ những câu vàng ngọc của thầy Kỳ, còn em chẳng qua là đứng trên vai người khổng lô mà thôi.

Thật ra, sau khi Trân Trứ rời đi, Kỳ Chính cũng mở một file trong máy tính ra. Trong đó có một văn bản là thông báo liên quan đến việc thu tiền sử dụng phòng ở của Trung Đại năm 2005.

Thật ra, tài liệu thông báo đã sớm được gửi đi, bản thân Kỳ Chính muốn đưa phân tài liệu cũ này cho Trần Trứ viết lại, bởi vì ông muốn kiểm tra trình độ của Trần Trứ đến mức độ nào.

Nếu trình độ có thể sử dụng, ông có thể giao cho Trân Trứ làm một tài liệu sơ bộ liên quan đến việc cái cách quản lý dự toán của các viện, khoa trong trường học.

Nếu trình độ không đủ, coi như việc này không cần nhắc đến. Khi đó, Kỳ Chính sẽ không phê bình, nhưng chuyện này sẽ không đến phần Trân Trứ.
Bình Luận (0)
Comment