Chương 93: Họ không xứng ngôi cùng bàn ăn với tao
Chương 93: Họ không xứng ngôi cùng bàn ăn với taoChương 93: Họ không xứng ngôi cùng bàn ăn với tao
Kỳ Chính nghĩ rằng, kể cả đây là một thông báo, thì người mới như Trần Trứ cũng phải mất cả buổi tối để viết, bởi vì có khả năng phải lên mạng tìm kiếm một chút tài liệu mẫu nữa không chừng.
Nhưng thực tế, Trân Trứ xem cẩn thận một lượt tài liệu điều tra nghiên cứu, sau khi hiểu rõ là lập tức mở word lên bắt tay vào làm.
Hắn chẳng cần tìm tài liệu mẫu trên mạng làm gì, chỉ cần nhắm mắt lại là đủ loại tài liệu mẫu hiện ra trong đầu.
Giờ phút này hắn đột nhiên có cảm giác phổng mũi trên lĩnh vực mình am hiểu là thế nào. Là khi hắn mở word ra, ngón tay lướt trên bàn phím như những nghệ sĩ piano lão luyện, từng chữ từng chữ cứ thế hiện ra.
Đầu tiên là nhóm tiêu đề:
"Thông báo về việc chuẩn hóa việc quản lý phí dịch vụ tài sản đối với nhà ở phúc lợi trong trường học.'
Hắn so sánh với tiêu đề mà Kỳ Chính đưa cho mình là thông báo về việc thu phí về việc quản lý tài sản nhà ở phúc lợi của trường'. Rõ ràng tiêu đề của hắn nhẹ nhàng hơn, đồng thời thể hiện mức độ nghiêm túc của thông báo lên một cấp độ.
Phía dưới là nội dung thông báo:
Vì để tiến thêm một bước hoàn thiện quy tắc về việc thu phí phục vụ nhà ở phúc lợi trong trường, cải thiện hình thành cơ chế phục vụ nhà ở phúc lợi, nhằm bảo vệ quyền lợi của các giáo sư và chủ sở hữu nhà phúc lợi...
Những lời này chẳng khác gì người khát biết uống nước. Vốn dĩ những từ ngữ chữ Hán chẳng có quy luật gì, nhưng từ trong tay Trần Trứ lại trở nên ngoan ngoãn, mức độ rõ ràng, tỏa ra quyên uy của một thông báo đến toàn trường.
6 giờ, Lưu Kỳ Minh gọi điện thúc giục, hỏi thăm Trần Trứ còn bận gì mà không đến.
Trần Trứ nhìn về phía văn phòng của Kỳ Chính, hắn thấy đèn trong phòng vẫn mở, thế là trả lời: "Có thể tao đến muộn một chút."
"Vãi chưởng."
Lưu Kỳ Minh không nhịn được nói tục một câu: "Mày định để các bộ trưởng, phó bộ trưởng kia chờ mình sao? Lão Lục, có phải mày chưa nhận thức được mức độ nặng nhẹ không?”
Trân Trứ nghĩ thâm, con mẹ nó tất nhiên tao biết đâu năng đâu nhẹ rồi, cho nên nhất định phải ở chỗ này đó...
Bản thân còn có việc chưa hoàn thành, thực sự không thể nào về trước lãnh đạo được. "Nếu vậy tao không đi được."
Trân Trứ nói: "Thật ra, bản thân tao không có hứng thú quá lớn với hội học sinh."
"Thế nhưng tao nói với bộ trưởng rất nhiều."
Trong giọng nói của Lưu Kỳ Minh có chút gì đó oán trách: "Vừa rồi bộ trưởng còn hỏi tao, vì sao bạn cùng phòng của em còn chưa tới đấy?"
"Ai dà."
Trân Trứ thở dài: "Vậy chờ một chút."
Mãi đến 7 giờ, bên ngoài hành lang mới vang lên tiếng rửa cốc từ trong phòng làm việc của Kỳ Chính, có lẽ ông chuẩn bị nghỉ ngơi.
Có lẽ ông cũng biết Trân Trứ còn chưa về, nên gõ gõ cửa đi tới hỏi: "Em viết thế nào rồi?"
Trân Trứ thu nhỏ phần mềm word mà bên trong tờ thông báo' đã đánh gần như xong xuống. Hắn đứng dậy trả lời: "Trước đó em vẫn luôn nghiền ngẫm tài liệu mẫu thây đưa cho em, nhưng vẫn chưa đủ cảm giác để bắt đầu từ đâu."
Kỳ Chính không hề có cảm giác bất ngờ: "Đây là chuyện bình thường, tôi nhớ lần đầu tiên mình viết công văn cũng có cảm giác này. Em về sớm chút, nhớ đừng bỏ qua thời gian ăn cơm, mai có rảnh thì đến đây viết tiếp."
"Em định ngồi suy nghĩ thêm chút nữa, dù sao trở vê phòng ký túc cũng không có gì làm.”
Trần Trứ trả lời.
Kỳ Chính nhìn cậu sinh viên có lòng cầu tiến, khiêm tốn, lại cực kỳ chịu khó, thì trong lòng rất hài lòng rồi, nên còn thoải mái nói một câu trêu đùa: "Không có chuyện gì làm thì kiếm một cô bạn gái. Tôi nghe nói Lĩnh Viện của bọn em có một nữ sinh rất đẹp, khiến diễn đàn trường học đang điên cuồng thảo luận về em ấy."
Trân Trứ cười gượng, nhưng hắn không thể nói mình và nữ sinh thây vừa nói là bạn cùng lớp cấp ba được, đã thế mình và cô ấy còn bị đồn là một cặp.
Hai người nói chuyện một lúc, sau đó Kỳ Chính dọn dẹp đồ đạc, khóa cửa phòng rồi ra vê.
Một lần nữa, Trân Trứ phóng to word lên, cẩn thận kiểm tra quy cách, từng dấu ngắt câu, lỗi chính tả.
Đến tận giờ này, một bản thông báo hoàn hảo đã xong.
Đây là bản thông báo mà Trần Trứ dùng hết khả năng của mình, dùng tất cả kinh nghiệm viết công văn hoàn thành nó. Xét cấp độ thông báo này, nếu nói không quá có thể đăng lên website chính thức của Tỉnh cũng được.
Mọi người tưởng rằng những phương án, quy phạm, quyết định của một công văn đều do lãnh đạo già trên 60 tuổi viết ra sao?
Cũng không phải như thế, gân như mọi công văn đều được đám người 30 đến 40 tuổi viết, dựa theo chỉ ý kiến của lãnh đạo.
Nhưng nếu hắn đưa thông báo này cho Kỳ Chính, sẽ khó trách suy nghĩ mình là yêu quái, cho nên cần tiến hành tạo lỗi.
Tạo lỗi là thế nào?
Chính là tạo ra một vài sai lâm nhỏ phù hợp, làm như vậy mới giống một người lần đầu viết công văn, đồng thời cũng khiến thây Kỳ không đến mức tự ti khi nhìn thấy.
Nhưng những lỗi này phải vô cùng khéo léo, và mức độ cực cao.
Thứ nhất, những số liệu điều tra không thể sai.
Bởi vì số liệu là thứ đơn giản nhất, chỉ cân copy paste là được, nếu cả số liệu còn làm sai thì trong lòng lãnh đạo sẽ nghĩ người làm ra không cẩn thận.
Tiếp theo, với Trân Trứ quy phạm một công văn không thể sai.
Bởi vì chính bản thân mình biết quy phạm của công văn nên mới nhận được cơ hội viết thông báo này.
Cuối cùng, sai phạm không thế quá lớn nhưng lãnh đạo chỉ cần nhìn một chút là đã nhận ra ngay.
Cho nên, Trân Trứ lựa chọn một lỗi.
Nó giống như học sinh cấp ba viết văn, ở mỗi đoạn kết bài, khi cảm xúc thăng hoa sẽ tiến hành tổng kết.
Thật ra, so với một thông báo tiêu chuẩn cũng kém không nhiều, thường ở những câu kết luận sẽ nêu bật lên ý cần trình bày hoặc chỉ ra tác dụng của tiêu đề.
Nên Trần Trứ, xóa đi toàn bộ câu kết luận cuối cùng, đổi thành hai câu đơn giản. Hắn dự định để lại công việc này cho Kỳ Chính sửa chữa góp ý.
Lúc này, Lưu Kỳ Minh lại gọi điện tới: "7 giờ 15 phút rồi, mày đang ở đâu đấy?"
Thật ra, bản thân Lưu Kỳ Minh bây giờ đang có chút hối hận. Nếu cậu ta biết Trần Trứ chẳng phân biệt rõ nặng nhẹ, đã không nói giúp với bộ trưởng rồi.
Lưu Kỳ Minh lo lắng Trần Trứ đến quá muộn, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong lòng bộ trưởng đồng hương.
"Đến rồi đây."
Trân Trứ vừa tắt máy tính vừa trả lời.
Lần này, Lưu Kỳ Minh có vẻ thông minh hơn, cẩn thận hỏi: "Mày tới đâu rồi?"
Lúc này, Trần Trứ đang bước xuống cầu thang, nhưng lại nói: "Tao đang chờ đen xanh đỏ." "Chờ đèn xanh đỏ' đúng là một lý do rất tốt, để người bên kia biết rõ mình đang trên đường, chỉ là do đèn xanh đỏ kéo dài thời gian.
Quả nhiên, Lưu Kỳ Minh nghe được lý do này cũng không thúc giục nữa, sau đó giải thích với người bên cạnh: "Đã đến đèn xanh đỏ đối diện..."
Mãi cho tới 7 giờ 30 phút, Trần Trứ mới thở hổn hển đến trước cửa phòng riêng của một nhà hàng.
Trong phòng riêng đã ngồi mười mấy người, nam có nữ có, nhưng người đẩy cửa đến trễ như Trần Trứ thật sự chói mắt.
"Xin lỗi."
Trân Trứ thành khẩn xin lỗi tứ phía: "Trong trường học có chút chuyện, nên em đến chậm một chút...'
Hắn đi vào ngồi xuống bên cạnh Lưu Kỳ Mình, sau đó hỏi: "Bộ trưởng đâu?"
Lưu Kỳ Minh liếc nhìn người con trai có khí chất bình tĩnh bên cạnh nói: "Đây là bộ trưởng bộ tuyên truyền của chúng ta, Đỗ Tu."
Trân Trứ đứng lên, cố ý đi đến trước mặt Đỗ Tu nói: "Em xin lỗi học trưởng, có chút việc nên đến trễ."
Đây là cách thức tiêu chuẩn nhất khi đến tiệc xã giao trong thể chế. Trước tiên giải thích với người bên cạnh, sau đó cố tình đến xin lỗi người có địa vị cao nhất trong bàn.
Chỉ cần không phải người ngu xuẩn, bình thường tất cả mọi người đều có thể bỏ qua.
Quả nhiên Đỗ Tu không nói gì.
Nhưng không ngờ, một nam sinh ngồi ở phía đối diện đột nhiên lớn tiếng nói: "Hiện tại, mấy cậu nhóc năm nhất thật sự giỏi, vừa mới khai giảng đã bận rộn thế rồi, không ngờ để bọn mình chờ tận 30 phút."
Câu nói này có tính công kích khá mạnh. Trân Trứ nghĩ thâm, không biết mình đắc tội với thằng ngu này lúc nào nhỉ?
"Đó là phó bộ trưởng bộ tuyên truyền, Ngải Văn Đào."
Lưu lão đại bên cạnh nhỏ giọng giải thích: "Sinh viên năm hai, Mã Viện."
"Viện nghiên cứu chủ nghĩa Mác?"
Trân Trứ càng khó chịu hơn. Bản thân, ngay cả cửa Mã Viện nằm hướng nào còn không biết, theo lý thuyết thì hai người chưa gặp nhau mới phải.
"Anh ta nhìn tao có chút khó chịu thì phải?"
Trân Trứ hỏi Lưu Kỳ Minh: "Chuyện gì đấy? Vì tao đến trễ sao?"
"Tất nhiên không phải."
Lưu lão đại lợi dụng lúc người khác đang nói chuyện, cúi đầu xuống nói: "Năm nay, trong bộ sẽ tuyển 4 người, bọn họ dự định tuyển hai nam hai nữ. Bộ trưởng Đỗ đề cử tao, thuận tiện khảo sát mày luôn. Bộ trưởng Ngải cũng dẫn theo một sinh viên đại học năm nhất tới dùng bữa, là người anh ta đề cử. Còn một phó bộ trưởng tên là Nghê Khải Hân, cô ấy cũng dẫn theo một tân sinh tới, là nữ..."
"Tài thật..."
Trân Trứ nghĩ, không ngờ hội học sinh đen tối vậy sao?
Bọn họ công bố ra bên ngoài tuyển 4 sinh viên mới, kết quả đã gần như chọn xong ba nam một nữ rồi.
Móa, cái quái gì vậy?
Mình muốn báo cáo hành vi mua quan bán chức này.
Có điều, Trần Trứ đã hiểu vì sao Ngải Văn Đào nhắm vào mình. Bọn họ đã bàn bạc, chọn hai người nam, nhưng bây giờ chuẩn bị tuyển ba người rồi.
Hơn nữa, Lưu Kỳ Minh và bộ trưởng Đỗ Tu là đồng hương, tất nhiên vị trí này của cậu ta không thể đụng tới rồi.
Vậy dư một vị trí, mà Ngải Văn Đào chắc chắn đề cử tên nam sinh kia, nên muốn công kích đối thủ cạnh tranh khác là chuyện bình thường.
"Không đến mức này chứ..."
Trân Trứ cảm thấy buồn cười.
Buổi chiều, vị nam giảng viên tới khoa quản lý dự toán kia hình như là người của đoàn ủy, người đó hẳn là cấp trên của đám người đang ngồi trong này đúng không?
Mình rót cho anh ta một cốc nước, mà anh ta còn phải đứng lên, giơ hai tay ra nhận lấy đó.
Ngay lúc này, Trân Trứ cảm thấy cấp độ người trong phòng này quá thấp. Đã thế, hắn cũng không phải hứng thú quá lớn đối với hội học sinh như vậy. Nếu đã vậy, mình tỏ ra có khí độ một chút, nhường lại vị trí này cho người ta, để tránh nội bộ lục đục.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Trần Trứ nhìn về phía tân sinh mà Ngải Văn Đào dẫn tới, vốn định dùng ánh mắt hiên từ nhìn tên này.
Không ngờ, khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, cả hai đêu cảm thấy đối phương quen mắt.
"Cậu là..."
Đối phương cau mày nói: "Trần Trứ? Cậu học ở lớp 9 6 trung học cơ sở Thập Lục sao?”
"Cậu là Dương Cẩm Tường?"
Trân Trứ dần dần nhớ lại, hình như đây là lớp trưởng lớp cấp hai của mình.
"Đúng vậy." Dương Cẩm Tường mỉm cười nói: "Trước đó Vương Trường Hoa nói cậu học ở Lĩnh Viện, mình còn định rảnh sẽ tới tìm cậu đi chơi. Mình học ở Mã Viện."
“Chào cậu, đã lâu không gặp...
Trân Trứ mừng rỡ vì lâu ngày mới gặp lại bạn cũ.
Hắn đang định đi qua nói chuyện vài câu, không ngờ Dương Cẩm Tường đứng lên, giống như giải thích mối quan hệ của hai người, lại làm như vô tình nhắc lại chuyện cũ năm đó:
"Trước đây, em và Trần Trứ là bạn cùng lớp cấp hai. Năm đó, cậu ấy còn chưa cao như bây giờ, dáng người thấp bé, thường xuyên bị bắt nạt. Có một lần bị các bạn khác giật mất lon Cô ca, Trần Trứ rất khó chịu, nhưng là do em giúp cậu ấy lấy về... Phải không Trân Trứ?"
Dương Cẩm Tường mỉm cười hỏi.
Mọi người nghe xong cũng thấy không thể tin nổi. Đến cả cô nữ sinh năm nhất mà phó bộ trưởng Nghê Khả Hân dẫn tới cũng đang âm thầm đánh giá Trần Trứ.
Bước chân Trân Trứ đột nhiên dừng lại, sắc mặt cũng không còn nét vui mừng như vừa rồi. Hắn nhìn lướt qua Dương Cẩm Tường, rồi bình tĩnh nói: "Trong trí nhớ của tôi, Vương Trường Hoa giúp tôi lấy lon Cô ca trở về mà? Còn cậu chỉ ở bên cạnh lo đâm bị thóc chọc bị gạo mới đúng?"
"Hả?"
Mặt Dương Cẩm Tường có chút xấu hổ, nhưng lập tức nói: "Có thể cậu nhớ nhầm."
Trân Trứ không trả lời lại, mà lần nữa ngồi xuống.
Trong suy nghĩ của Trần Trứ, cạnh tranh là chuyện bình thường, có thể dụng các chiêu trò, nhưng ít nhất nó phải thể hiện tâm nhìn, khả năng tính toán.
Loại người ở trước mặt người khác kể lại quá khứ người khác, để nâng cao bản thân mình, đúng là mấy trò con nít, cấp bậc hơi thấp.
Vì một vị trí trong hội học sinh, có đáng hay không?
Có điều, Dương Cẩm Tường và Ngài Văn Đào đều là người Mã Viện. Học viện này có lẽ rất cần một vị trí trong hội sinh viên để tăng thêm tư lịch, bởi vì có khả năng cực cao bọn họ sẽ bước trên con đường quan trường.
Nói cách khác, hai người này đều muốn vào đảng?
Hay cần phải được mấy người trong đoàn ủy phê duyệt?
Trân Trứ nhìn Ngải Văn Đào và Dương Cầm Tường đang ngôi nói chuyện, đột nhiên mất đi hứng thú. Thậm chí, hắn cảm thấy bọn họ không xứng ngồi cùng bàn ăn với mình, nên quay đầu nói với Lưu Kỳ Minh: "Tao đi trước đây."
"Hả?" Lưu Kỳ Minh nhỏ giọng nói: "Cần gì phải chấp thằng hề không có kiến thức đó chứ?”
"Bởi vì là thằng hề, nên tao không muốn ngôi ăn cùng bàn với người như vậy."
Trân Trứ đứng lên, lịch sự chào hỏi với bộ trưởng Đỗ Tu: "Học trưởng, em có chút việc phải đi trước."
Đỗ Tu nhìn Trần Trứ, rồi khẽ gật đầu.
Sau khi Trần Trứ rời đi, Ngài Văn Đào mới nói: "Chỉ đùa một chút đã không chịu được, tính tình này sao đối đủ sức đối mặt với khó khăn chứ? Giống như tôi đây này, tâm trí phải vững, giống như năm ngoái bản thân không có tên trong danh sách kết nạp đảng, thì mình phải kiên nhẫn chờ đợi năm sau chứ sao..." Chương 94: Tài năng giống như mang thai
Sau khi buổi tiệc liên hoan kết thúc, Dương Cẩm Tường trở lại trường học, rồi lập tức gọi điện cho bạn học cấp hai là Biện Tiểu Liễu.
Trong lớp số 6 của trường cấp hai Thập Lục, có ba người thi đậu Trung Đại, nhưng mối quan hệ của Biện Tiểu Liễu và Dương Cẩm Tường rõ ràng thân thiết hơn, nên thỉnh thoảng sẽ gọi điện nhắn tin với nhau.
Trân Trứ thì sao? Cũng giống như tình trạng của hắn thời cấp hai, đơn giản là thành tích học tập tốt một chút, nhưng có khác gì người tàng hình đâu.
Qua điện thoại, Dương Cầm Tường như vô tình nói ra mình có quen biết phó bộ trưởng Ngải Văn Đào của bộ tuyên truyền trong hội học sinh.
Sau đó, cậu ta còn kể phó bộ trưởng cực kỳ thích mình...
"Như vậy, khả năng 100% cậu vào được hội học sinh còn gì?"
Biện Tiểu Liễu hỏi.
Dương Cẩm Tường đang định nói rõ ràng 100% rồi, nhưng lại tỏ ra khiêm tốn, nên trả lời: "Mọi chuyện đều có thể xảy ra, chẳng may có chuyện trời xui đất khiến thì sao? À hôm tay mình gặp Trân Trứ đấy."
"Trân Trứ?"
Giọng nói của Biện Tiểu Liễu kéo dài ra. Cô vẫn luôn nhớ khoảng thời gian học lái xe, Trân Trứ dám nói dối mình là sinh viên Quảng Kim để lừa cô.
Còn hôm khai giảng, mình chỉ đến chất vấn đồng thời phê phán vài câu, không ngờ Trân Trứ quay người bỏ đi.
"Cậu ấy đến làm gì?"
Biện Tiểu Liễu nghe đến cái tên này đã có chút khó chịu.
"Buổi tiệc đêm nay cậu ta cũng tới."
Dương Cẩm Tường mỉm cười nói: "Có điều tố chất tâm lý vẫn còn kém lắm. Mọi người chỉ mới trêu chọc hai câu, đã khiến cậu ta tức giận bỏ đi, sao lên đại học rồi vẫn còn ngây thế thế nhỉ? Chẳng hiểu vì sao Vương Trường Hoa tôn sùng cậu ta như vậy, mình còn tưởng bây giờ Trần Trứ đáng sợ lắm chứ."
Dương Trường Hoa từ từ kể lại. Cậu ta dùng hai từ trò đùa để giải thích hành vi của mình, đã thế còn phê bình Trần Trứ không đủ trưởng thành.
"Cậu ta ấy à, không chỉ có ngây thơ mà còn dối trá..."
Biện Tiểu Liễu giống như tìm được chỗ vặn van mở nước. Hai người trò chuyện nói xấu rất nhiều về Trân Trứ, khiến cả hai như có cảm giác tìm được 'tri kỷ'.
"Có muốn xuống dưới kiếm chút đồ uống không?" Đột nhiên Dương Cẩm Tường hỏi một câu.
Trong suy nghĩ của cậu ta, dáng người Biện Tiểu Liễu cũng được, hơn nữa còn khá ngây thơ chưa biết yêu là gì, có thể thử xem thế nào.
Bản thân cậu thấy mình cũng không phải người bình thường, hẳn là đủ tư cách làm bạn trai của cô gái đáng yêu đó chứ?
"Ừ"
Biện Tiểu Liễu do dự một chút. Cô vẫn luôn cảm thấy Dương Cẩm Tường không đủ đẹp trai, nên cốc trà sữa đầu tiên trong trường đại học thực sự không muốn uống cùng Dương Cẩm Tường.
Nếu xét về đẹp trai, ít nhất phải ngang hàng với Trần Trứ mới được.
Nhưng bây giờ cô đang khá vui, lại biết Dương Cẩm Tường học mở Mã Viện, xét về cấp độ ngành học cũng được, cho nên cô dứt khoát trả lời:
"Mình nhớ ở cổng trường có một quán trà sữa, cậu ở chờ mình thay quần áo rồi xuống."
"Không sao, mình sẽ chờ cậu ở dưới lầu."
Dương Cầm Tưởng đi về hướng Tây Uyển, vừa đi vừa tiếp tục trò chuyện về đề tài là phê bình Trân Trứ.
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, số Trân Trứ cũng đào hoa thật chứ."
Dương Cẩm Tường định nịnh Biện Tiểu Liễu vài câu, nên nói: "Cấp hai cậu ta được ngồi cùng bàn với cậu, cấp ba thì không rõ tình hình, nhưng lên đại học có thể học cùng học viện với Tống Thì Vi. Cậu biết Tống Thì Vi đúng không, hiện tại là đóa hoa Lĩnh Viện...
Ý của Dương Cẩm Tường là định khen Biện Tiểu Liễu xinh như Tống Thì Vĩ.
Kết quả, giọng Biện Tiểu Liễu đầu dây bên kia bỗng trở nên lạnh lùng: "Thật xin lỗi, mình nhớ còn một bài văn cần phải dịch mà chưa hoàn thành. Tạm biệt."
Biện Tiểu Liễu nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Dương Cẩm Tường ngơ ngác nhìn điện thoại, chẳng biết mình đã nói sai câu nào.
Nếu như nói mức độ gây tổn thưởng của Trần Trứ cho Biện Tiểu Liễu là A, thì Tống Thì Vi gây ra là cấp S S S cộng cộng cộng.
Bởi vì, bản thân cô đang vui mừng, nghĩ đến cảnh tượng đẹp đế khi kết bạn QQ được với Tống Thì Vi, thì một lúc sau bỗng phát hiện đối phương đã xóa kết bạn với mình. Cảm giác đó khắc thật sâu vào lòng Biện Tiểu Liễu.
Sâu đến mức, bây giờ cô nhìn thấy sinh viên Lĩnh Viện là đã ghét rồi.
Cho nên, thế giới này thật kỳ lạ, rõ ràng mình chưa hề làm gì sai, bỗng nhiên vô duyên vô cứ lại nằm ở thế đối lập. Dù sao, bản thân Trân Trứ không hiểu, vì một vị trí trong hội sinh viên, có thể công khai hãm hại bạn cùng lớp của mình.
Cậu ta cho rằng làm thế có thể giúp mọi việc thuận theo ý mình sao?
Sáng hôm sau, lớp kinh tế chỉ có ba tiết, nên sau khi tan học Trân Trứ lập tức đi tới tòa nhà tổng hợp.
Hắn bật máy tính lên kiểm tra lại bản thông báo liên quan đến thu tiên chi phí nhà ở phúc lợi, sau đó in ra rồi tới gõ cửa phòng của Kỳ Chính.
"Nhanh vậy em đã viết xong rồi sao?"
Kỳ Chính cảm thấy bất ngờ, nên hỏi: "Tối qua lại thức đêm rồi đúng không?”
Thật ra, tối qua, khi mình và Du Huyền chúc ngủ ngon còn chưa tới 12 giờ.
Nhưng hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi có phải thức đêm rồi không, mà trả lời qua vấn đề khác: "Em chỉ lo thây cần sử dụng gấp."
"Gấp cái gì chứ, đây là văn kiện 2005."
Kỳ Chính lắc đầu, nghĩ thâm chắc Trân Trứ thấy mình đang còn nhiệm vụ chưa hoàn thành nên ngủ không yên, cái tình cách này quả nhiên giống mình.
Kỳ Chính cầm lấy tờ thông báo mà Trần Trứ vừa in ra. Vốn dĩ, ông đang thoải mái dựa lưng vào ghế, nhưng chỉ mới đọc qua đoạn tiêu đề đầu tiên, theo bản năng ông lập tức ngồi thẳng dậy.
Ông ngẩng đầu nhìn lại Trần Trứ nhưng không nói chuyện, sau đó nhìn vào bản thông báo, đọc kỹ một lần.
Giờ phút này, trong phòng học vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng cây máy tính o o khá nhỏ.
Kỳ Chính đọc xong lân thứ nhất, theo bản năng tay phải xoa xoa mũi, đây là thói quen thường dùng khi ông suy nghĩ.
Sau đó, ông nhíu mày đọc lại lân hai.
Khi ông đọc lần thứ ba, đột nhiên Kỳ Chính mở màn hình máy tính lên, mở ra bản thông báo mà mình đã từng viết.
Số liệu giống nhau, cũng là một bản thông báo. Nhưng chính vì lý do này mới có thể nhìn rõ chênh lệch của đôi bên.
Nó giống như thi đại học vậy, cũng là một đề văn, môi trường thi cử cũng giống nhau, mà có người 0 điểm, có người điểm tối đa.
Cũng không phải nói bản thông báo Kỳ Chính làm ra được 0 điểm, nhưng có đôi khi muốn viết ra một thứ gì đó, mà mắt giống như có thứ gì đó che mất vậy.
Khi đó, mình vừa mới viết xong một đoạn tiểu thuyết, bỗng nhiên có cảm giác tự hào, cảm thấy bản thân đã nâng tâm đệ nhất rồi, nên rất khó nhận ra vấn đề trong đó. Mãi cho đến khi có người khác chỉ cho, hoặc là đọc được một đoạn văn có trình độ cao hơn hẳn.
Hiện tại, Kỳ Chính đang rơi vào tình huống này. Bản thông báo này không phải sao ché, bởi vì bản thông báo của mình cùng lắm đạt 70 điểm, còn Trân Trứ lên tới 90 điểm lận?
Ngược lại vẫn còn khả năng nhờ người viết hộ. Nhưng tình huống này rất nhanh sẽ bị lộ, bởi vì tăng năng rất giống người mang thai hay bị ho, đến lúc nào đó sẽ không thể dấu được.
Bình thường, những người bị chiều hư, khi gặp tình huống phức tạp, hoặc gặp áp lực sẽ làm bừa, khi đó thời gian sẽ trả lời tất cả. Nhưng với tính cách và đầu óc của Trần Trứ, nhất định sẽ không dùng cách này.
"Vậy cái này do thằng bé viết ra rồi?"
Kỳ Chính cảm thấy nhức nhức cái đầu, lần đầu tiên viết công văn có thể viết đến trình độ này sao?
Chỉnh tế, chuẩn quy phạm, chuẩn mực, chỉ có vấn đề duy nhất là kết luận khá qua loa. Trình bày vấn đề thu tiền chi phí phòng phúc lợi còn chưa tới.
Nhưng đây là vấn đề nhỏ.
"Trần Trứ."
Kỳ Chính dùng bút khoanh tròn đoạn kết lại nói: "Chỗ này, khả năng còn phải sửa chữa lại... Quy hoạch tổng thể... quản lý toàn diện... chấp hành nghiêm ngặt."
Thế là, dưới sự chỉ bảo của Kỳ Chính, Trân Trứ quay về phòng nhỏ sửa chữa lại thông báo.
Thật ra, việc này chắc khác gì dùng lại câu kết mà hắn vừa xóa hôm qua, lần nữa đánh lại.
Nhưng đối với Kỳ Chính, ông cảm thấy bản thân mình góp phần tạo ra bản thông báo cao cấp này.
Ông ấy nói Trần Trứ gửi thông báo này vào email của mình, sau đó tải về lưu trữ trong máy tính.
Cuối cùng, ông gọi Trân Trứ đến ra hiệu hắn ngồi vào ghế salon đối diện.
Từ hành vi bên ngoài có thể đoán biết thái độ bên trong. Đây chỉ là một hành động rất nhỏ, nhưng chứng tỏ Trần Trứ trong lòng Kỳ Chính đã lên một mức độ mới.