Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 92 - Chương 95: Trùng Sinh Trở Thành Phó Phòng Ở Trung Đại

Chương 95: Trùng sinh trở thành phó phòng ở Trung Đại Chương 95: Trùng sinh trở thành phó phòng ở Trung ĐạiChương 95: Trùng sinh trở thành phó phòng ở Trung Đại

"Tiểu Trân, em thật sự có năng khiếu vê việc viết công văn đấy, trình độ thực sự rất được."

Kỳ Chính nhìn Trân Trứ khen ngợi một câu.

"Cám ơn thầy Kỳ động viên."

Trân Trứ ngay lập tức thể hiện mình cực kỳ vui mừng khi nhận được lời khen.

Đồng thời, khuôn mặt còn thêm chút khiêm tốn và lo lắng: "Thật ra, trước khi em viết bản thông báo đó, đã đọc đi đọc lại thông báo của thầy rất nhiều lần. Sau đó, em lên mạng tìm một chút thông báo từ văn phòng Tỉnh đưa ra, dựa vào đấy để viết ạ."

'Ha ha."

Kỳ Chính cười thật tươi, mặc dù ông biết Trần Trứ đang lấy lòng mình, nhưng lại không hề khó chịu.

Bởi vì, ai chẳng muốn nghe người khác khen mình.

Thêm vào đó, Trân Trứ không phải một sinh viên nói như rồng hay làm như mèo mửa.

Ông đã làm trong ngành giáo dục này nhiều năm, ở phòng quy hoạch này có ba kiểu sinh viên làm thêm.

Loại thứ, thật thà thì thừa mà nhạy bén không đủ, những sinh viên này làm việc cần cù chăm chỉ, nhưng đầu óc gò bó cứ theo quy định hoặc mẫu mà dập khuôn vào.

Thứ hai chính là loại nói như hát hay, biết cách giao tiếp cũng có tâm nhìn, nhưng năng lực làm việc đúng là không có điểm nào để khen. Đánh một trang bản thảo sai tận 7 đến 8 lỗi chính ta, khiến người như Uông Quý cũng phải tức giận.

Thứ ba chính là người làm trước Trần Trứ, cô gái vừa mới nghỉ để tập trung ôn thi nghiên cứu sinh. Người này không có khuyết điểm nào quá rõ ràng, nhưng cũng chẳng có ưu điểm nào đặc biệt, thuộc kiểu người có thể sử dụng nhưng chỉ làm những việc vặt.

Trân Trứ là trường hợp duy nhất, cũng đặc biệt nhất, hắn có thể nói chuyện, có thể làm việc. Trong lòng Kỳ Chính, Trần Trứ là sinh viên toàn diện nhất.

Thêm vào đó, cậu bé này mới chỉ là sinh viên năm nhất. Chỉ cần Kỳ Chính tập trung bôi dưỡng từ giờ, thì chỉ cần năm thứ ba cậu bé sẽ trở thành trợ thủ đắc lực, giúp đỡ mình.

Kỳ Chính và Trần Trứ trò chuyện về cuộc sống đại học, và chuyên ngành của hắn. Nhưng Kỳ Chính không phải giảng viên chân chính, ông thuộc vào lãnh đạo trung tâng xử lý tài vụ của trường học, cho nên chủ đề nhanh chóng trở lại vấn đề này.

"Hiện tại, khắp nơi đều kêu gọi đẩy mạnh cải cách. Phòng quy hoạch và phát triển của chúng ta cũng không thể quá bảo thu, nên lão lãnh đạo muốn tăng một bước hoàn thiện quy trình xin dự toán, cho nên yêu cầu khoa chúng ta viết một bản thảo đưa ra ý kiến và quy định, để phát biểu trên hội nghị."

Kỳ Chính xoay người bật màn hình máy tính lên, rồi gọi Trân Trứ đến đây xem một chút.

Đây là lần đầu tiên Trần Trứ lại gần chỗ làm việc của Kỳ Chính. Đây là khoa quản lý dự toán, nói đơn giản là xét duyệt chỉ tiền, là vị trí cực kỳ nhạy cảm.

Cho nên, mặc kệ bàn của Kỳ Chính có lộn xộn như thế nào, mà Kỳ Chính không cho phép thì hắn cũng không lại gân, cũng không giúp đỡ dọn dẹp.

"Tôi đã viết được một nửa 'Ý Kiến Về Việc Tiến Thêm Một Bước Cải Cách Hệ Thống Quản Lý Ngân Sách Trường Học'."

Kỳ Chính kéo văn bản xuống, để Trần Trứ nhìn qua một lượt, sau đó mới từ tốn nói: "Em có lòng tin khiêu chiến một chút văn kiện loại này?"

Khiêu chiến?

Trần Trứ ngạc nhiên, hắn nghĩ thầm đây chẳng phải là loại 'ý kiến dự thảo sao? Hơn nữa chỉ là bản thảo đê xuất cải cách trong trường đại học?

Lão Kỳ à? Ông có biết tôi từng viết bản thảo ý kiến trong cuộc họp chuyên ngành toàn tỉnh không?

Trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Trần Trứ lại nói: "Nếu không phải thây Kỳ đã viết được một nửa, đúng thật em không có lòng tin gì. Nhưng nếu ngài đã xây tốt cơ sở, không có lý gì em không dám thử một lần."

"Dưới trướng tướng mạnh, không có binh hèn.'

Trân Trứ mỉm cười nói.

"Ha ha ha."

Kỳ Chính không nhịn được cười thành tiếng.

Thằng nhóc Trân Trứ này, mỗi lần nói chuyện đều khiến mình vô cùng dễ chịu.

Thế là, Kỳ Chính lấy từ trong giá sách ra mấy tập hồ sơ, độ dày cũng kha khá, khoảng chừng 20 centimet gì đấy. Ông đưa cho Trần Trứ rồi nói: "Đây là một số tài liệu về 'ý kiến dự thảo, em có thể dùng nó để tham khảo."

Trân Trứ ôm theo một đống văn kiện đi ra ngoài, Kỳ Chính còn ở phía sau dạn dò: "Trân Trứ, có một vài số liệu phải giữ bí mật."

"Vâng, em hiểu rồi."

Trân Trứ biết nhiệm vụ này rát quan trọng, ngoại trừ phải hoàn thành, còn phải giữ bí mật.

Hai ngày tiếp theo, Trần Trứ bỗng trở nên bận rộn, chỉ cần rảnh rỗi sẽ đến nhìn tài liệu. Kỳ Chính nhìn rất rõ những chuyện này, nên ông cũng tạo cho Trần Trứ đủ mọi điều kiện.

Ví dụ thêm một chiếc quạt vào phòng đánh máy nhỏ, bởi vì phòng này không có điều hòa.

Hay thêm một cái ghế, để Trần Trứ có thể đặt túi sách.

Đồng thời, ông tặng cho Trần Trứ bộ đồ uống trà. Mấy món đồ này Kỳ Chính đúng là có rất nhiều.

Qua tay Trần Trứ điều chỉnh lại một chút, đến chính bản thân hắn cũng bất ngờ.

Ngoại trừ diện tích phòng hơi nhỏ, đây có khác gì phòng làm việc của mình trước đó không cơ chứ?

Trung sinh trở thành phó phòng Trung Đại?

Có một ngày, sau khi học xong, Trần Trứ lợi dụng thời gian nghỉ trưa tới phòng làm việc.

Thật ra, phần dự thảo 'Ý Kiến Về Việc Tiến Thêm Một Bước Cải Cách Hệ Thống Quản Lý Ngân Sách Trường Học' hắn đã viết gân như xong rồi, chỉ cân điều chỉnh lại một chút quy phạm là có một bản thảo hoàn hảo.

Hai giờ chiều, khi Kỳ Chính còn đang nghỉ trưa, vậy mà đã có người cầm theo hồ sơ tới đứng ở cửa, chờ xin dự toán.

Đây là hiện tượng thường thấy ở khoa quản lý dự toán. Trân Trứ nhìn qua, không ngờ đó là vị giảng viên của đoàn ủy, ngày hôm đó chỉ dám ngồi nửa mông trên ghế.

Cấp bậc đoàn ủy không phải là thấp, bí thư cũng ngang cấp giám đốc sở, nhưng tâm quan trọng không thể nào bằng được phòng quy hoạch.

Huống chi, những giảng viên chạy việc này không phải bí thư đoàn ủy.

Còn Kỳ Chính là lại là khoa trưởng hàng thật giá thật.

Cho nên, thái độ của bọn họ cung kính cũng là điều dễ hiểu.

Trân Trứ ngồi trên ghế, nghĩ lại những gì xảy ra sau khi khải giảng.

Hắn suy nghĩ một chút rồi đi ra ngoài, nhỏ giọng nói với giảng viên đoàn ủy: "Có khả năng một chút nữa thây Kỳ mới mở cửa, thây có muốn qua bên phòng nhỏ ngôi chờ không?”

Người này vẫn không quên Trân Trứ giúp mình lấy nước hôm trước, nên nhìn lại phòng Kỳ Chính vẫn đang đóng cửa, sau đó khách sáo nói: "Vậy phiền em."

Lúc đầu, người này nghĩ rằng căn phòng kia chỉ có thể đứng nói chuyện, nhưng sau khi vào mới thấy có cả ghế, có cả quạt, lại còn có cả mùi trà thơm lừng...

Người này ngơ ngác nhìn.

"Người anh em, tôi là Trịnh Cự, cậu là... nhân viên công chức mới tới sao?" Vị giảng viên của đoàn ủy tên là Trịnh Cự này, thật ra bản thân anh ta cũng biết, câu mình vừa hỏi thật sự khó mà tin nổi.

Gương mặt trẻ con của Trần Trứ, rõ ràng vẫn còn nét ngây ngô, chưa từng bước vào xã hội mới phải.

"Không phải."

Trân Trứ mỉm cười nói: "Em là sinh viên năm nhất của Lĩnh Viện. Em tên là Trân Trứ, đang làm thêm ở đây."

"Hả?"

Trịnh Cự trợn tròn mắt.

Phòng làm việc của mình còn phải dùng chung với mấy người, mà một sinh viên năm nhất đang đi làm thêm, lại có phòng làm việc riêng, mùi trà tỏa khắp phòng?

Mặc dù anh ta biết phòng phát triển quy hoạch là nơi quyền cao chức trọng, nhưng để một sinh viên làm thêm hưởng đãi ngộ này, đúng là vượt sức tưởng tượng của anh ta.

Chẳng lẽ loại đãi ngộ này liên quan đến thân phận của Trần Trứ?

Trịnh Cự vừa uống nước trà, vừa đánh giá Trần Trứ.

Trân Trứ mỉm cười không nói gì, mặc kệ anh ta đoán thế nào thì đoán.

“Reng reng rendg.'

Đúng lúc này, điện thoại của Trịnh Cự đổ chuông.

Anh ta mở điện thoại, trò chuyện vài câu, rồi thở dài nói: "Tôi có việc phải về, chỉ đành để lần sau đưa báo cáo vậy. Cám ơn em."

Lại một chuyến đi về tay không, đúng vào thời tiết tháng 9 nóng như lửa đốt. Từ đoàn ủy tới khu nhà tổng hợp mà ướt cả áo sơ mi.

"Thầy Trịnh."

Trân Trứ nhìn hồ sơ xin dự toán trong tay Trịnh Cự, đột nhiên nói: "Thầy có muốn em chuyển giúp thầy hồ sơ này không?"

"Em...'

Trịnh Cự do dự một chút.

Trân Trứ mỉm cười: "Nếu không tiện thì thôi, em không có ý gì khác, chỉ muốn giảm bớt phiên phức cho thầy thôi."

"Không có không có, đây hồ sơ xin dự toán của hoạt động thôi."

Trịnh Cự sợ Trần Trứ hiểu lầm, còn cố ý lấy hồ sơ trong túi giơ ra trước mặt.

Nhưng trong lòng anh ta vẫn đang suy nghĩ, đây chỉ là hồ sơ xin cấp phí mở hoạt động mà thôi, cũng chẳng phải hồ sơ bí mật gì, nhờ đưa giùm cũng không có gì. Với lại, lúc nào hồ sơ xin dự toán ở phòng Kỳ Chính chả chất cao một đống. Mỗi lần có hồ sơ mới, ông còn chẳng nhìn lấy một chút, cứ cầm lấy đặt ở bên cạnh.

Căn cứ vào kinh nghiệm làm việc, giảng viên thông thường tới đây xin phép, từ khâu trình lên đến khi nhận được trả lời phải mất nửa tháng.

Trừ khi đó là hoạt động quan trọng của trường, có lãnh đạo trường tham gia mới nhanh chóng được phê duyệt.

Nếu làm thế nào cũng phải chờ một thời gian, vậy để Trần Trứ hỗ trợ đưa hộ cũng chẳng sao. Tóm lại, đây là sinh viên của Trung Đại, làm chút việc cho đoàn ủy có là gì.

"Vậy cảm ơn em, bạn học."

Trình Cự đưa hồ sơ xin cho Trần Trứ, rồi xin số điện thoại, sau đó mới vội vàng đi xử lý công việc khác.

Cũng không lâu sau, Kỳ Chính đã tỉnh dậy, bên phòng làm việc của ông vang lên tiếng kéo rèm cửa.

Nhưng Trần Trứ không lập tức đến đưa phần hồ sơ kia, cho dù chiều nay hắn có tiết, nhưng vẫn kiên nhẫn đợi thêm 30 phút nữa.

Dựa vào quan sát của Trần Trứ, bây giờ hẳn là Kỳ Chính đã uống xong chén trà thứ nhất, nhưng công việc lu bu không có thời gian rót nước chén thứ hai.

Lúc này, Trân Trứ mới câm hồ sơ của đoàn ủy vào phòng Kỳ Chính. Quả nhiên, bên trong chén sứ màu trắng chỉ còn lại chút nước với trà.

"Thầy Kỳ"

Trân Trứ lễ phép hỏi: "Thầy có muốn thêm chút nước nóng không?"

"À được, cám ơn."

Kỳ Chính đang tập trung làm việc, nên thuận miệng cám ơn."

Trân Trứ rót nước nóng, sau đó đặt hồ sơ xin dự toán của đoàn ủy bên cạnh chén sứ.

"Thầy Kỳ, vừa rồi lúc ngài nghỉ ngơi, có người bên đoàn ủy đến xin dự toán. Em lo người đó sẽ quấy nhiễu ngài, nên giúp người đó chuyền hồ sơ, để họ về trước."

Trân Trứ giải thích một chút.

Kỳ Chính 'ừ một tiếng, nhưng căn bản ông không để ý mấy chuyện nhỏ này.

Một lát sau, khi ông làm xong chuyện đang làm, nâng cốc trà lên đang định uống.

Thì hồ sơ xin dự toán của đoàn ủy kia bỗng xuất hiện trong tâm mắt.
Bình Luận (0)
Comment