Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 93 - Chương 96: Người Thay Thế Tên Là Trân Trứ

Chương 96: Người thay thế tên là Trân Trứ Chương 96: Người thay thế tên là Trân TrứChương 96: Người thay thế tên là Trân Trứ

Từ trước tới nay, Kỳ Chính xử lý những hồ sơ xin cấp kinh phí đều dựa vào thời gian hồ sơ trình lên trước sau.

Đương nhiên cũng có vài trường hợp chen ngang, ví dụ như có lãnh đạo hay bạn bè thân quen chào hỏi, vậy sẽ ưu tiên tiến hành phê duyệt trước.

Còn trường hợp khác coi như tùy duyên, đến lượt trường hợp này hoặc vô tình chú ý đến trường hợp kia, vậy phê duyệt trước cũng được.

Còn nếu người nào số phận quá đen, hồ sơ đó không liên quan đến Kỳ Chính thì sau hai tuần ông sẽ tổng hợp lại một lần, xử lý hết hồ sơ còn bỏ sót.

Cho nên giảng viên bình thường trình báo cáo lên phải chờ 2 tuân mới nhận được câu trả lời là vậy, cũng không phải khoa quản lý dự toán chắc chắn có câu trả lời sau hai tuần.

Mà thói quen của Kỳ Chính là sau hai tuân sẽ kiểm tra lại một lượt những hồ sơ nào chưa xử lý.

Tình huống này nghe có vẻ giống như trò đùa, nhưng đừng tưởng rằng chỉ có trường đại học mới xuất hiện tình huống này, mà trong thể chế loại chuyện này cũng thường xuyên xuất hiện, hơn nữa còn đường hoàng công khai trong suốt thời gian dài.

Nhưng ở trong tình huống như vậy, mới có không gian cho Trần Trứ thể hiện.

Ba ngày sau, đột nhiên Trân Trứ nhận được điện thoại của Trịnh Cự.

"Trần Trứ."

Giọng nói của Trịnh Cự tỏ ra cực độ vui mừng, giống như bản thân vừa mới phát hiện ra đại lục mới, muốn chia sẻ cho người khác. Dùng một thuật ngữ trong kinh doanh là 'đầu cơ kiếm lời.

"Thầy Trịnh có gì dặn dò em ạ?”

Trân Trứ đang trong phòng ký túc xem giá cổ phiếu.

"Cái gì mà thây Trịnh chứ, năm nay tôi chỉ mới 28 tuổi, nhiều hơn cậu 10 tuổi, gọi là anh Trịnh."

Trịnh Cứ vội vàng sửa lại cách xưng hô, sau đó nói: "Đêm nay rỗi không, ra cửa hàng bên ngoài trường học, làm một bữa ăn đêm."

Trân Trứ đã đoán được đại khái nguyên nhân là gì, nhưng tình huống của hắn bây giờ không tốt lắm, cả nhà cả cửa còn mỗi 300, nên đành nói: "Để em mời. Em lập tức xuống đây."

"Đùa cái gì đấy? Tôi là giảng viên còn bắt em mời sao?"

Trịnh Cự thúc giục: "Nhanh xuống đây đi, tôi đang ở cửa hàng đồ nướng Đông Bắc đường Hạ Bộ này.'

Trân Trứ cúp điện thoại, sau đó thay quần áo. Lưu Kỳ Minh đến gần hỏi: "Mày ra ngoài à?”

"Ừ"

Trân Trứ trả lời.

"Cuối tuần này, hội học sinh bắt đầu tuyển sinh."

Lưu Kỳ Minh vỗ vai Trần Trứ, có ý tốt nhắc nhở: "Đã không vào được bộ tuyên truyền, mày có thể thử xin vào bộ khác xem sao."

Bộ tuyên truyên chỉ tuyển hai nữ hai nam, vốn dĩ có ba người con trai cạnh tranh với nhau. Nhưng Trần Trứ nửa đường rời đi, chẳng khác gì bỏ đi vị trí này, nên chỉ còn lại Lưu Kỳ Minh và Dương Cẩm Tường thỏa mãn điều kiện.

Thật ra, ngay bản thân Lưu lão đại cũng vô cùng xem thường tính tình Dương Cẩm Tường, nhưng người ta là nhân tuyển của Ngải Văn Đào, nên mình cũng chẳng còn cách nào khác.

Trân Trứ đến cửa hàng đồ nướng Đông Bắc, Trịnh Cự đã chờ sẵn ở bên trong.

"Muốn ăn gì không? Nhà này có món ếch và dê nướng ăn khá được."

Trịnh Cư đưa menu đồ ăn qua, đồng thời giới thiệu hai món bán chạy của quán. Nói chung có thể coi anh ta là khách hàng quen của quán.

Sau khi đồ nướng và bia được đưa lên, hai người dần trò chuyện thoải mái hơn.

Trịnh Cự là thạc sĩ tốt viện ngành Lịch Sử của Trung Đại. Anh ta được nhà trường giữ lại, làm một năm phụ đạo viên, sau đó chuyển qua đoàn ủy.

"Em thì sao? Là người ở đâu?”

Trịnh Cự nói qua về bản thân mình, sau đó muốn tìm hiểu một chút chuyện liên quan đến Trần Trứ, rốt cuộc hắn có quan hệ với người nào.

Vì sao, Trân Trứ mới là sinh viên năm nhất, đã có phòng làm việc nhỏ ở phòng quy hoạch và phát triển.

Vì cái gì trong phòng có cả ghế, cả quạt điện, lẫn bộ ấm pha trà?

Càng giật mình hơn, chính là hô sơ duyệt kinh phí trình lên khoa bình thường phải sau hai tuần mới nhận được câu trả lời, thì khi Trân Trứ chuyển hộ bỗng ba ngày sau đã có câu trả lời chắc chắn?

Nhưng, Trần Trứ đâu phải gà con, rất dễ bị người ta điều tra được sao?

Trân Trứ chỉ nói mình là người Quảng Châu.

Cha là công chức, mẹ là bác sĩ.

Còn cha hắn làm quan tới cấp bậc nào, mẹ làm gì trong bệnh viện, Trân Trứ sẽ không trả lời cụ thể, mặc kệ Trịnh Cự muốn tưởng tượng thế nào thì tùy.

Nhưng câu trả lời mập mờ này lại khiến Trịnh Cự dần trở nên nghiêm túc, cau mày chẳng biết đã suy nghĩ đến mức độ nào rồi. Rất có thể, Trịnh Cự tưởng rằng gia đình Trân Trứ móc nối với trường học.

"Em làm thêm thật ra để đánh bóng tên tuổi đúng không?.

Trịnh Cự nói: "Trong nhà em chắc chắn không thiếu tiên."

Trân Trứ liếc nhìn Trịnh Cự, ghé sát mặt lại thì thâm: "Tài khoản cổ phiếu của em đang có giá trị ấy trăm nghìn."

Trân Trứ không hề nói láo, ban đầu hắn đầu tư vào 120 nghìn, nhưng cổ phiếu Đóng Tàu mà hắn đầu tư đã tăng lên hơn 300 nghìn.

Trịnh Cự nghe được, trong ánh mắt lập tức như nhìn thấy 'đại địa chấn.

Quả nhiên, làm thêm từ miệng thằng nhóc này, chính là để làm dày thêm tư lịch bản thân.

"Nghe nói biến động trong thị trường cổ phiếu tương đối lớn, em nhớ phải thật sự cẩn thận đấy."

Trịnh Cự chẳng biết nói gì, chỉ có thể dùng một câu chung chung để đối phó cho qua chuyện.

Không ngờ, Trần Trứ hờ hững nói: "Không sao đâu, giám đốc Chứng Khoán Trung Tín sẽ giúp em giám sát tài khoản."

Trịnh Cự ngạc nhiên, vội vàng lấy điện thoại di động ra kiểm tra: "Tống Tác Dân?”

"Vâng.

Trân Trứ thản nhiên nói: "Em gọi là chú Tống."

"Cái gì..."

Trịnh Cứ bị sốc đến ngớ người ra. Bây giờ anh ta mới rõ, mạng lưới quan hệ của gia đình Trân Trứ sâu không lường được.

"Đúng rồi, thầy Trịnh."

Lần này, Trân Trứ quyết định nghe ngóng chút tình hình: "Em nghe nói hội học sinh của trường nằm dưới sự quản lý của đoàn ủy đúng không?"

"Ừ"

Trịnh Cự gật đầu.

"Vậy có thể cho em vào hội học sinh không?"

Trân Trứ hỏi một câu kiểu nửa đùa nửa thật.

"Em muốn vào hội học sinh sao?"

Trịnh Cự cảm thấy, với khả năng của Trần Trứ vào hội sinh viên làm gì, chỉ tổ mất thời gian."

“Trước khi lên đại học, mẹ em dặn nên vào hội học sinh rèn luyện."

Lần này, Trân Trứ cũng không nói láo.

Hoặc là, mỗi câu mỗi chữ Trần Trứ nói ra đều là nói thật, mình chơi cổ phiếu, giá trị cổ phiếu, cho đến cách xưng hô với Tống Tác Dân.

Nhưng mấy lời nói thật này đi tới não bộ Trịnh Cự, thì người này không thể khống chế được, mà lại để sự thật này càng đi càng xa.

"Thì ra cha mẹ ở nhà yêu cầu..."

Trịnh Cự tỏ ra mình hiểu rồi. Nên anh ta vừa ăn đồ nướng vừa giới thiệu cho Trần Trứ: "Hội học sinh trường chúng ta có ban bí thư, bộ tổng hợp, bộ liên lạc, bộ tuyên truyền và phát triển, bộ dịch vụ và dự án, bộ thực hành và bộ phát triển sinh viên..."

"Tôi thấy ban bí thư và bộ tổng hợp cũng được."

Trịnh Cử chủ động nói: "Tôi có biết hai vị bộ trưởng của hai bộ này, bây giờ có thể hẹn hai người đó ra nói chuyện một chút. Vừa hay, hai người nữa sẽ tuyển người mới, trước tiên giới thiệu em quen mặt trước cũng được.

Có điều, Trần Trứ lắc đầu nói: "Thầy Trịnh, em lại thích bộ tuyên truyền và nghiên cứu hơn."

"Bộ tuyên truyên?"

Trịnh Cự không hiểu rõ, bởi vì bộ này trong hội sinh viên chẳng có gì nổi bật cả.

Em thích chuyên ngành này.'

Trân Trứ kiên trì nói.

Mặc dù Trịnh Cự không hiểu, nhưng vẫn cố gắng hoàn thành yêu cầu này. Chẳng vì lý do gì khác, anh ta chỉ hi vọng sau này đến khoa dự toán có thể tìm được chỗ uống trà nóng, nghỉ ngơi là được.

Trịnh Cự mở điện thoại ra kiểm tra một lượt, sau đó nét mặt tỏ ra có chút xấu hổ.

Bởi vì bộ tuyền truyền có địa vị quá thấp, hơn nữa một chút công việc lại trùng với ban bí thư, cho nên anh ta còn không có cách thức liên lạc với bộ trưởng.

Chẳng còn cách nào khác, Trịnh Cự chỉ đành gọi điện cho chủ tịch hội học sinh tên là Triệu Thần, gọi cậu ta ra đây gặp mặt.

Cuối cùng, thông qua Triệu Thần, mới hẹn bộ trưởng bộ tuyên truyền là Đỗ Tụ hẹn ra ngoài này.

Mới vừa bắt đầu học kỳ mới, chuyện bên trong bộ cũng khá bận rộn, nên Đỗ Tu ngay tại thời điểm mở cuộc họp lại nhận được lời mời từ cấp trên là chủ tịch hội học sinh, sau đó còn biết được có cấp trên của cấp trên là lãnh đạo đoàn ủy Trịnh Cự cũng có mặt ở đó. Đỗ Tu tưởng rằng có chuyện gì lớn xảy ra, nên vội vàng đi tới quán đồ nướng Đông Bắc.

Vào trong, Đỗ Tu nhìn thấy Trịnh Cự và Triệu Thần, còn có một người mà Đỗ Tu không thể nào ngờ tới được.

Trân Trứ?

"Vì sao cậu ta ở chỗ này?"

Trong lòng Đỗ Tu bỗng nhiên hiện lên một câu hỏi.

Đã thế, trong quá trình trò chuyện giữa Trân Trứ và Trịnh Cự, giống như không phải quan hệ bình thường.

Ngay lập tức, Đỗ Tu cảm thấy bối rối. Mặc dù bản thân anh ta không gây chuyện với Trân Trứ, nhưng dù sao Trân Trứ cũng nhận lấy khó chịu trong nội bộ của bộ tuyên truyền.

"Đỗ Tu."

Trịnh Cự không hề khách sáo với Đỗ Tu, bởi vì anh ta là giảng viên phụ trách của đoàn ủy, nên quyền nói chuyện trong hội học sinh cực kỳ lớn.

"Trân Trứ là sinh viên năm nhất Lĩnh Viễn, tôi thấy em ấy có năng lực không tệ. Bộ tuyên truyền của bọn em không thể nào bỏ qua nhân tài như vậy chứ?"

Trịnh Cự nói xong câu này, Đỗ Tu lập tức hiểu hàm nghĩa bên trong câu đó.

Đỗ Tu ép bản thân mình bình tĩnh lại, nén cảm giác nghi ngờ và lo lắng trong lòng xuống, nói với Trần Trứ: "Hai ngày nữa bộ tuyên truyên tuyển sinh, em Trần đừng quên tới phỏng vấn."

Trân Trứ thì sao? Hắn dường như đã quên hết mọi việc đêm liên hoan đó, chủ đông giơ cốc bia về phía Đỗ Tu: "Xin bộ trưởng Đỗ giúp đỡ nhiều hơn."

Đỗ Tu vội vàng đổ đây cốc bia, rồi giơ cốc lên trả lời: "Em Trân đừng khách sao quá, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng phát triển bộ tuyên truyền."

Trân Trứ nhìn về phía Trịnh Cự, mỉm cười nói: "Dưới sự lãnh đạo của thầy Trịnh, cùng nhau phát triển bộ tuyên truyền."

"Đúng đúng đúng, dưới sự chỉ đạo của thầy Trịnh..."

Suýt chút nữa Đỗ Tu đã cầm không vững cốc bia của mình.

Đỗ Tu từ quán đồ nướng trở về, thời gian đã là 12 giờ đêm.

Chuyện hôm nay thật sự Đỗ Tu vẫn không hiểu gì. Bản thân anh ta cảm thấy trên thế giới này có một bàn tay to lớn đang ẩn mình ở đâu đó, nó chỉ cân nhẹ nhàng nâng lên đã có thể khiến nhiều chuyện bất ngờ xảy ra.

Mà mình chính là một người đang nằm dưới sự điều khiển của bàn tay lớn đó.

"Ai dà." Đỗ Tu hít một hơi thật sâu, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Ngải Văn Đào.

"Bộ trưởng, có chuyện gì vậy?"

Ngài Văn Đào hỏi.

"Tôi nói qua với cậu một tiếng, người mà cậu đề cử tên Dương Cẩm Tường ấy, lần này không được tuyển vào bộ tuyên truyền."

Đỗ Tu bình tĩnh nói.

Vì sao?”

Ngải Văn Đào không phải thằng ngốc, rất nhanh anh ta đã biết có người có thân phận lớn thay thế Dương Cẩm Tường.

"Ai đề cử?"

Trong giọng nói của Ngải Văn Đào lộ ra chút tức giận, vì chính mình đã hứa hẹn với Dương Cẩm Tường rồi.

Cho nên, mặc kệ đối phương là ai, cho dù người đề cử là phó chủ tịch hay thậm chí là chủ tịch hội học sinh, thì anh ta cũng phải tìm đối phương hỏi cho ra lẽ.

"Cậu đừng hỏi nữa, tóm lại chuyện này không có khả năng thay đổi."

Đỗ Tu chỉ muốn thông báo qua cho Ngài Văn Đào biết. Nhưng trước khi cúp điện thoại, anh ta dừng lại một chút, rồi nói: 'Nhưng tôi sẽ cho cậu biết một chuyện..."

"Người thay thế Dương Cẩm Tường tên là Trần Trứ."
Bình Luận (0)
Comment