Dị Biến [Lính Gác Dẫn Đường]

Chương 8

Trên núi dân phong chất phác, vẻn vẹn mười tám năm trong cuộc đời của Ôn Tu chưa từng gặp chuyện gì mà hai người đàn ông ở bên nhau, mặc dù có thì nó cũng không nằm trong phạm vi nhận thức của cậu. Cậu bị Bách Trần hỏi đến mức ngơ ra, không biết nên phản ứng thế nào. Nhưng Bách Trần lại càng ngày càng tiến lại gần, gần đến mức khiến cậu có cảm giác áp bách, gần như hô hấp không thông. Ôn Tu bị ép lùi về sau từng bước một tới khi lùi tới tường, lúc cậu ngẩng đầu lên nhìn Bách Trần thì khuôn mặt hắn đã chìm trong bóng tối, nét mặt tối tăm không rõ.

Đầu óc Ôn Tu hỗn loạn, không ngừng suy nghĩ về những gì Bách Trần nói, theo như những gì Bách Trần nói thì lính gác và dẫn đường nên là... một cặp mới đúng. Những câu hỏi "Vì sao Bách Trần lại ở lại đây?", "Vì sao lại giúp đỡ mình thức tỉnh?" đều có lời giải thích. Ôn Tu có thể chấp nhận một người đàn ông không? Cậu không biết. Cậu chỉ biết mình không ghét Bách Trần, hơn nữa ban đầu còn mơ hồ có chút thiện cảm. Nhưng khi Bách Trần vươn tay tới, Ôn Tu vẫn bỏ chạy.

Phản ứng của Ôn Tu chưa bao giờ nhanh như vậy, cậu ba chân bốn cẳng chạy về phía cửa nhà kho như đột nhiên bừng tỉnh vậy.

Bách Trần là lính gác, rõ ràng có thể ngăn cản Ôn Tu một cách dễ dàng nhưng hắn lại không làm vậy. Hắn nhìn Ôn Tu chạy càng ngày càng xa, bóng người càng ngày càng nhỏ giống như bị doạ bỏ chạy. Nhưng khi hắn xoay người vào trong thì lại nghe thấy bước chân Ôn Tu đột nhiên dừng rồi chạy về hướng ngược lại, cuối cùng vẫn quay về nhà kho.

Hiển nhiên Ôn Tu đã nhớ lời Bách Trần nói, lần này quay lại để mang tinh thần thể của mình đi. Hành động đáng yêu này thật sự khiến Bách Trần dở khóc dở cười. Ôn Tu đặt bé rắn vào trong lòng bàn tay, sau khi gật đầu với Bách Trần một cái thì lại chạy như bay khỏi nhà kho. Đôi mắt to tròn của tiểu Lam Xà lén nhìn xung quanh qua kẽ hở ngón tay của Ôn Tu, ngay cả tiểu Kim Long cũng đuổi theo một đoạn rồi mới dừng lại ở cửa nhìn theo bóng bọn họ đi mất.

Bách Trần vẫn không ngăn cản Ôn Tu, hắn đoán được đại khái phản ứng của Ôn Tu rồi nên trên mặt cũng không lộ vẻ thất vọng gì cả. Hắn quay lại giường ngồi, nhắm mắt lại nghe kỹ từng động tác của Ôn Tu: Có lẽ Ôn Tu vừa về đến nhà, đang khẽ khàng mở cổng ra, có lẽ sợ làm ổn ảnh hưởng đến ba mẹ nuôi nên cậu bước rất chậm rất khẽ lên lầu. Về đến phòng mình rồi, không biết còn đang lo lắng hay căng thẳng mà cậu vẫn luôn đi đi lại lại trong phòng. Bách Trần nghe quá chuyên tâm, bất tri bất giác lại rơi vào trạng thái thần du. Gần đây số lần hắn rơi vào trạng thái thần du quá thường xuyên, đã gần tới cảnh giới nguy hiểm rồi, nếu còn tiếp tục như vậy thì khả năng là trói buộc tinh thần cũng không kéo dài được lâu.

Bách Trần giãy giụa trong mộng cảnh, không ngừng tỉnh lại rồi lại chìm vào giấc ngủ. Hắn không dám ngủ quá say, sợ rằng vừa chợp mắt sẽ không thể thức dậy nữa. Thể xác và trái tim đều mệt mỏi nên hôm sau tỉnh dậy sắc mặt hắn càng tái hơn.

Trong thôn vẫn làm việc và nghỉ ngơi bình thường, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi. Bách Trần nghe thấy động tĩnh bên ngoài mới mơ màng có cảm giác mình còn tồn tại.

Hắn vốn tưởng Ôn Tu bị mình doạ chạy thì sau đó sẽ không tới nữa, không ngờ đêm hôm sau Ôn Tu vẫn tới. Ôn Tu mang theo tiểu Lam Xà đi cùng, đứng ngoài cửa nhà kho do dự rất lâu vẫn không dám vào.

Bách Trần đợi được một lát vẫn quyết định tự mình ra ngoài mở cửa, hắn sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì Ôn Tu sẽ đứng ngoài cửa cả đêm mất.

"Tôi... tôi..." Sau khi thấy Bách Trần, Ôn Tu lại cúi đầu, mở miệng nửa ngày vẫn không nói được câu nào. Ngược lại là tiêu Lam Xà vẫn nhìn chằm chằm Bách Trần bằng đôi mắt lúng liếng, ánh mắt ngây thơ thuần khiết dường như không khác gì trước đây.

"Vào trong đi, bị người khác nhìn thấy sẽ không hay." Bách Trần không hỏi tại sao cậu lại đến, chỉ nói một câu như vậy rồi đi vào trong.

Dường như lúc này Ôn Tu mới nhận ra. Cậu nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai để ý mới bước vào trong cùng Bách Trần.

Bách Trần không đề cập đến chuyện tối qua, vẫn dạy Ôn Tu về tinh thần lực như mấy hôm trước. Hắn là lính gác, đáng ra không nên do hắn dạy dẫn đường làm sao sử dụng tinh thần lực mới phải. Nhưng ở thời đại này, bọn họ vẫn là dị loại trong mắt nhân loại, mỗi lính gác dẫn đường trưởng thành đều do bản thân tự mày mò tìm hiểu, không có bất kỳ hệ thống hay tổ chức nào cả, khó khăn không thể tưởng nổi. Bách Trần không quá hiểu về dẫn đường, nhưng có lẽ do gặp nhiều nên hắn vẫn có chút kiến thức cơ bản. Hắn chỉ có thể ở bên cạnh giảng giải, còn lại đều do Ôn Tu tự mình trải nghiệm.

Vài ngày như vậy, không khí căng thẳng giữa bọn họ cũng dần dịu đi. Thế giới tinh thần bao la rộng lớn, vô hạn vô biên, Ôn Tu chỉ học được một chút bí quyết, nhưng muốn điều khiển khống chế nó thì vẫn còn quá sớm, tiến bộ khá lớn của cậu có lẽ là nghe được tiếng lòng của người khác, nói đơn giản chính là thấu cảm. Ban đầu thì phạm vi này rất nhỏ, chỉ khoảng vài mét thôi. Dần dần nó được mở rộng hơn tới phạm vi cả thôn.

Sức mạnh tinh thần của dẫn đường vốn lớn hơn lính gác, hồi đầu Ôn Tu luyện tập rất dễ bị tâm trạng của người xung quanh ảnh hưởng, càng dần càng sâu, càng dần càng không thể khống chế. Mấy lần cậu suýt rơi vào hỗn độn đều được Bách Trần cưỡng ép gọi về. Như vậy rất nguy hiểm, nhưng luyện tập thì làm gì có đường tắt, cũng không có bất kỳ biện pháp bảo vệ gì, Ôn Tu chỉ có thể luyện tập không ngừng, thể nghiệm không ngừng mới có thể nắm bắt một ít mẹo sử dụng.

Bách Trần chẳng lộ chút mất kiên nhẫn nào cả, thậm chí lúc Ôn Tu luyện tập cách sử dụng rinh thần lực thì hắn còn ở bên cạnh canh giữ. Hắn dùng móng tay đâm vào bàn tay, dùng đau đớn để nhắc nhở bản thân hãy tỉnh táo, tránh việc bản thân phân tâm, cũng tránh việc bản thân tập trung quá mức.

Mà sau khi Ôn Tu nắm được một số kỹ năng thì tiểu Lam Xà cũng lớn nhanh bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được. Nhưng mà nó vẫn còn khá nhỏ, chỉ dài bằng một cánh tay của người trưởng thành, đôi mắt to to tròn tròn trông lại càng dễ thương. Ôn Tu đã chẳng ôm hi vọng gì với tinh thần thể của mình nữa rồi, ước muốn nó trưởng thành to lớn uy mãnh đã hoàn toàn tan tành mây khói, chỉ có thể len lén hâm mộ tiểu Kim Long của Bách Trần.

Lúc này một rồng một rắn đang nhau chơi đùa, tiểu Lam Xà của cậu đang quấn lên người tiểu Kim Long chẳng còn chút hình tượng nào, đuôi còn không ngoe nguẩy không ngừng.

───
Bình Luận (0)
Comment