Dị Biến [Lính Gác Dẫn Đường]

Chương 9

Trải qua mấy tuần luyện tập, Ôn Tu đã dần nắm được cách xây dựng tấm chắn tinh thần rồi, không dễ dàng bị cuốn theo tâm trạng của người khác nữa, tần suất rơi vào trạng thái hỗn độn cũng giảm đi nhiều, cũng không cần Bách Trần ở bên cạnh trông chừng từng giây từng phút nữa. Nhưng dù vậy Bách Trần vẫn yêu cầu Ôn Tu chỉ được luyện tập lúc ở bên cạnh hắn.

Ôn Tu là người mới học, trong vòng vài tuần mà có tiến triển như vậy đã là tiến bộ kinh người rồi. Có lẽ do sống ngoài tự nhiên thời gian dài nên năng lực cảm nhận của cậu vô cùng mạnh, có thể nhận ra thay đổi của môi trường bên ngoài một cách vô cùng dễ dàng. Mỗi dị năng giả đều có một năng lực đặc biệt thuộc về mình, những năng lực này sẽ được hình thành chậm rãi theo thời gian, cũng có quan hệ mật thiết với tinh thần thể.

Mà Bách Trần lại không nói cho cậu biết những điều này. Năng lực của lính gác và dẫn đường bổ trợ lẫn nhau, nhưng phân chia ra thì rất dễ có sự so sánh, mà có so sánh thì sẽ có phân chia tốt xấu, những điều này sẽ tạo ra khởi đầu của tranh chấp không cần thiết. Con người muốn chung sống hoà bình đã không dễ chứ đừng nói đến dị năng giả có được sức mạnh hơn người. Đây chỉ thuần túy là lo lắng của Bách Trần, tình huống của bọn họ bây giờ còn lâu mới tới bước đường ấy, không cần thiết để Ôn Tu ngây thơ biết những điều này. Chỉ là nếu có thể, hắn hi vọng ngày ấy sẽ không bao giờ đến.

Mặc dù Ôn Tu đã rất cẩn thận nhưng chuyện cậu nửa đêm vào nhà kho vẫn vô tình bị trưởng thôn phát hiện.

Đêm hôm ấy trưởng thôn mất ngủ nên tỉnh dậy khá sớm, vốn định đi vòng quanh thôn tiện thể tuần tra xem xét ruộng đồng. Không ngờ tới ngã rẽ ông lại thấy Ôn Tu đang lén lút ra khỏi nhà rồi đi thẳng về phía nhà kho.

Ôn Tú không hề đề phòng người trong thôn, rõ ràng cậu còn không phát hiện ra trưởng thôn đang đi theo mình.

Ôn Tu không phát hiện không có nghĩa là Bách Trần không nhận ra. Mặc dù tinh thần lực của hắn rối loạn nhưng tính cảnh giác vẫn rất cao, từ lúc trưởng thôn vừa bước ra khỏi nhà hắn đã nghe thấy rồi. Không ngờ càng trùng hợp hơn là trưởng thôn bắt gặp Ôn Tu ra khỏi nhà, còn đi theo cả đường tới đây nữa.

Bách Trần vẫn bình tĩnh để Ôn Tu luyện tập như bình thường. Chỉ là sáng sớm hôm sau, không đợi trưởng thôn làm ra bất cứ hành động gì hắn đã gọi người tới đây.

Lão trưởng thôn lần đầu tiên được cho phép đặt chân vào nhà kho, đối mặt với tiểu bối nhỏ hơn mình mấy chục tuổi ông vẫn thấp thỏm lo sợ: "Đại nhân gọi lão tới đây là vì chuyện gì?"

Bách Trần nói thẳng luôn: "Tối hôm qua ông đã nhìn thấy hết rồi nhỉ."

Trưởng thôn ra một thân mồ hôi lạnh, không ngờ mình lại bị phát hiện. Trong lòng ông vốn có suy đoán mơ hồ, đến khi thấy Ôn Tu bước vào nhà kho mới chắc chắn. Đây là một cơ hội, vì vậy trưởng thôn to gan đưa ra đề nghị: "Đại nhân, thôn chúng tôi bằng lòng hiến Ôn Tu cho ngài."

"Hiến cho tôi?" Bách Trần hơi khựng lại một lát mới nhận ra ý của trưởng thôn. Ở một số làng quê xa xôi hẻo lánh đều có tập tục tế bái thần linh rất lâu đời, hiến tế chỉ là một trong số đó. Mà Bách Trần luôn bị người ta coi là ác ma, không biết đồn kiểu gì mà tới thôn này đã đồn tới mức hoang đường như vậy, khiến cho trưởng thôn cũng cho rằng hiến tế cho hắn một người thì hắn sẽ bảo vệ sự bình an cho cả làng. Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của trưởng thôn hắn lại cảm thấy hơi buồn cười, một ngôi làng thế này bảo sao lại nuôi được ra một Ôn Tu ngây thơ dễ thương như vậy. Chỉ là nghĩ một hồi lại cảm thấy không đúng lắm, vì thế hắn hỏi: "Ông đã từng hỏi ý của Ôn Tu chưa?"

"Đã hỏi rồi." Trưởng thôn rất thành thật: "Thằng bé cũng đồng ý."

Lần đó ông cố ý gọi riêng Ôn Tu đến hỏi xem cậu có sẵn lòng hi sinh vì thôn không, ông nhớ là Ôn Tu đồng ý.

"Ồ..." Bách Trần cong môi cười, nếu Ôn Tu đồng ý thì lần ấy đã không bị hắn dọa chết khiếp như vậy, khả năng là có hiểu lầm gì đó rồi. Nhưng Bách Trần không hỏi thêm nữa, rất sảng khoái đồng ý: "Được."

Mà lúc này Ôn Tu ở bên kia bất cẩn làm rơi bó củi, đang đỏ mặt cúi người xuống nhặt.

Mặc dù Bách Trần bảo cậu bình thường đừng nên sử dụng tinh thần lực, nhưng sáng nay nghe nói trưởng thôn bị gọi tới nhà kho cậu vẫn không nhịn được...

Cậu đã hiểu ra tất cả rồi.

Hoá ra lời của trưởng thôn hôm ấy có nghĩa này ư? Nhưng mà cậu không biết, lỡ Bách Trần tưởng là thật thì phải làm sao đây aaaaa...

Tiểu Lam Xà vốn đang chậm rãi bò phía sau Ôn Tu, dường như cũng nhận ra Ôn Tu kích động nên hưng phấn bò nhanh về phía trước, còn rất vui vẻ phun ra xà tín.

Ôn Tu hoảng loạn nhặt lại củi, trông có vẻ bình tĩnh đi về phía phòng củi.

Nhưng bé rắn lam phía sau lại không như vậy, lúc thì rơi xuống ruộng, lúc thì đụng vào tường. Nhóc con lảo đảo đi theo phía sau Ôn Tu, không cảm thấy đau đớn gì cả.

Tối ấy Ôn Tu mất ngủ, tới nửa đêm vẫn thức dậy đến nhà kho như thường lệ.

Ban ngày Bách Trần nói những lời kia với trưởng thôn nhưng hiện giờ lại chẳng để lộ chút dấu hiệu gì. Ngược lại là lúc tiểu Kim Long vẫn quấn lấy tiểu Kim Xà thì rắn nhỏ còn thân mật bò lên lưng nó ngoe nguẩy đuôi.

Trước kia Ôn Tu không cảm thấy gì cả, nhưng chắc do hôm nay suy nghĩ đen tối nên nhìn thấy một rồng một rắn quấn lấy nhau là trên mặt nóng muốn bốc cháy. Cậu giữ lấy đuôi tiểu Kim Xà muốn kéo nó về, chỉ thiếu điều gào lên "Mày tém tém chút đi" thôi.

Thấy một màn này, Bách Trần bật cười: "Nghe thấy hết rồi?"

Ôn Tu lập tức buông lỏng tay, thế là đuôi rắn của tiểu Lam Xà trước mắt lại quấn lấy tiểu Kim Long. Mặt cậu lúc đỏ lúc trắng, chỉ biết ừ một tiếng.

Hiếm khi tâm trạng Bách Trần không tồi, giọng điệu cũng không lạnh lùng cứng ngắc như ngày thường: "Lần này không chạy nữa?"

Ôn Tu quay đầu lại nhìn hắn, dường như không biết phải nói gì cả. Càng hiểu sâu hơn về lính gác và dẫn đường, cậu lại càng rõ ràng trạng thái tinh thần của Bách Trần hiện giờ tệ đến mức nào: "Tôi chạy rồi thì anh phải làm sao bây giờ?"

Rõ ràng Bách Trần có thể tiếp tục đi tìm dẫn đường khác, nhưng hắn chưa bao giờ nói như vậy, vẫn luôn kiên nhẫn ở lại đây dạy cậu vô cùng tỉ mỉ.

Ôn Tu nói như vậy có lẽ chỉ đơn thuần xuất phát từ sự quan tâm. Bản tính cậu vốn lương thiện, lại ngoan ngoãn nghe lời, thế nên cho dù chưa từng nghĩ đến chuyện sống cùng đàn ông thì cậu vẫn không né tránh. Bách Trần không phủ nhận là mình đang lợi dụng tính cách này của Ôn Tu để dụ dỗ cậu từng bước lún sâu hơn, đang nghĩ cách để Ôn Tu chấp nhận mình: "Vậy em bằng lòng giúp tôi chải vuốt tinh thần sao?"

Ôn Tu hơi sửng sốt, không ngờ Bách Trần lại trực tiếp hỏi như vậy. Cậu cúi đầu, ánh mắt vừa lúc đụng phải một rồng một rắn đang chơi đùa vui vẻ với nhau. Ôn Tu đặt tay lên ngực tự hỏi, đúng là cậu không ghét Bách Trần nhưng cảm giác này cũng rất mơ hồ, chính cậu cũng không thể phân biệt rõ ràng. Nhưng muốn cậu trơ mắt nhìn Bách Trần dần yếu đi thì cậu không làm được.

"Tôi có thể thử, nhưng tôi không chắc là có thể làm được tốt."

───
Bình Luận (0)
Comment